117+118+119

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

117. Liên hoan bạn cùng trường
Chẩm Khê vốn cho rằng, có thể gặp Hàn Y ở đây đã là mừng lắm rồi. Lúc Hàn Y xuất hiện có còn tưởng mình nhìn nhầm. Nếu không p3hải lúc ấy Chẩm Hàm đụng vào chân cô thì cô còn không dám xác định. Giờ lại gặp phải Đoạn Ái Đình, thêm cả cổ, Chẩm Hàm và Hà0n Y, vậy là đã có bốn học sinh của trường số 7 tham gia vào cái chương trình này, chẳng khác nào cuộc tụ họp giữa đám bạn chun0g trường vậy. Chẳng biết hiệu trưởng có cảm thấy bực bội với cái chương trình “Thần tượng 130” không nhỉ? Dù sao cũng có bốn 9học sinh lần lượt xin nghỉ học để tham gia chương trình rồi. Đoạn Ái Đình là thực tập sinh chính thức của Cloud. Bản thân côn7g ty này đã mang đến rất nhiều sự chú ý và chủ để để bàn tán. Trong tiếng hoan hô đầy hâm mộ của những thực tập sinh xung quanh, chị ta bước lên vị trí cao nhất, hoàn toàn không hề chú ý tới Cẩm Khê đang vỗ tay trên con đường chị ta đi qua. Lúc này Chẩm Khê mới chú ý tới cô gái đi bên cạnh Đoạn Ái Đình. Cô gái đó có gương mặt thanh thoát, làn da trắng nõn, nhưng không hề yếu ớt, không biết có phải là do trang điểm hay không mà khuôn mặt cô ấy trông có vẻ rất dịu dàng. Lúc đi qua chỗ Chẩm Khê, thấy cô đang vỗ tay, cô ấy còn khẽ gật đầu cười như chào hỏi cô. Nụ cười của cô ấy để lộ ra hàm răng trắng tinh, Chẩm Khể thích nhất là kiểu người thế này, vừa đáng yêu vừa có lễ phép. Trông cô gái này chỉ tầm tuổi Đoạn Ái Đình. Cô ấy cũng đến từ Cloud, là thực tập sinh của một công ty lớn. Chẩm Khê thầm nhận xét, dáng dấp của cô gái này cũng chẳng kém gì Đoạn Ái Đình. Thậm chí, nhìn gương mặt của cô ấy còn thấy có thiện cảm hơn, không có tính công kích quá mạnh. Chẩm Khẽ khẽ nheo mắt, nhìn vào bảng tên của cô gái này. Bạch Yến. Chẩm Khê thầm đánh giá hai người này. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn hai người này sẽ có mặt trong hàng ngũ 13 người cuối cùng, chưa biết chừng còn nắm được cả vị trí số một ấy chứ. Và theo suy nghĩ của Chẩm Khê, cơ hội của Bạch Yến này còn lớn hơn cả Đoạn Ái Đình. Dẫu sao cũng là do khán giả bỏ phiếu, nhìn có duyên cũng là một trong những tiêu chí quan trọng. Đoạn Ái Đình đi tới vị trí cao nhất, cô nàng cười nói: “Sao lại trống đúng vị trí số 1 và số 2 nhỉ? Mọi người khiếm nhường quá rồi.” Phía dưới không có một ai trả lời chị ta, tất cả đều chỉ nhìn chị ta và cười. Bạch Yến nói: “Mình cũng muốn ngồi ở vị trí số 1, ngồi ở đây chẳng phải lát nữa sẽ có tầm nhìn tốt để quan sát sân khấu sao.” Chẩm Khê thầm vỗ tay cho cô ấy. Lời nói vừa rồi của Đoạn Ái Đình đúng là khiến mọi người phải lúng túng. Cho dù mọi người có nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì cũng không nên nói toẹt cả ra như thế. Vẫn còn may Bạch Yến nói đỡ lời cho 128 thực tập sinh còn lại. Toàn bộ 130 thực tập sinh đã đến đông đủ, đạo diễn đứng trong góc khuất, ra hiệu rằng, các huấn luyện viên ngôi sao sắp xuất hiện, để mọi người chuẩn bị làm ra phản ứng nhiệt tình. Thật ra chẳng cần đạo diễn nhắc nhở, mọi người vừa nghe nói có minh tinh xuất hiện là đã hồi hộp hết cả lên rồi. Tất cả đều hướng mắt về phía cửa ra vào. Cái chương trình hạng ba này, cái gì làm không tốt chứ riêng công tác giữ bí mật lại làm tương đối tốt. Trước khi ghi hình, Chẩm Khê đã cẩn thận điều tra nhưng vẫn chẳng tìm được bất kỳ một thông tin nào liên quan đến việc thần tượng hay ngôi sao nào sẽ tham gia “Thần tượng 130“. Họ nói là sẽ mời các ngôi sao nổi tiếng đến làm huấn luyện viên, nhưng sẽ mời ai thì đến bây giờ Chẩm Khế cũng không biết. Màn hình lớn ở phía đối diện bọn cô đột nhiên chuyển thành màu đen, sau đó trên màn hình bất ngờ nhảy ra một dòng chữ màu trắng thật to. “Đã ra mắt 13 năm.” Chẩm Khê nghe thấy một loạt tiếng “ổ” của những thực tập sinh xung quanh. “Phát hành 9 album.” “Oa!” “Tổ chức hơn 100 liveshow!” “Oa!!” Mỗi một hàng chữ nhảy ra, Chẩm Khê lại nghe thấy mọi người xung qua nh “Oa” lên, cứ như lồng tiếng cho chữ trên màn hình vậy. “Tour âm nhạc trải rộng trên hơn 20 quốc gia.” “Oa!!!” Chẩm Khể cảm thấy buồn cười, cô không hiểu mọi người đang “Oa” cái gì nữa. Xem xong những thông tin được cung cấp, cô cũng chẳng đoán ra được thần tượng nổi tiếng này là ai. Nhưng tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô xem như tạm thời được buông xuống. Bởi vì với những thông tin kể trên, thần tượng nổi tiếng này không thể nào là người mà cô không biết được. “Được vinh danh là nữ ca sĩ solo hàng đầu trong nước.” Dòng chữ vừa hiện ra, Chẩm Khể cảm thấy hình như giới thiệu hơi quá. Cô vẫn không tin, cái chương trình hạng ba này có thể mời được ca sĩ nổi tiếng đến thế? “Chúng ta cùng vỗ tay chào mừng người dẫn chương trình (host - người chủ trì một chương trình hay trò chơi trên truyền hình) của “Thần tượng 130” - Lâm Sâm.” “Ô!” Lúc này, tiếng “Ổ” lại được phát ra từ chính miệng của Chẩm Khê. Cô thật sự không nghĩ rằng, chương trình này lại mời được Lâm Sâm. Vừa rồi họ giới thiệu như thế nào ấy nhỉ? Người dẫn chương trình của “Thần tượng 130” Lâm Sâm? Chẩm Khê cố nén sự kích động trong lòng, trong đầu không khỏi nghĩ, chương trình này ghê gớm vậy, thế mà lại mời được một ca sĩ siêu nổi tiếng làm host? Trong tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt của các thực tập sinh, Lâm Sâm mặc bộ váy trắng, khoan thai tiến vào. Trông thấy cô ấy, Chẩm Khê nhớ lại lúc mình ngồi ở hàng ghế ca sĩ xem cô ấy biểu diễn trực tiếp. Nữ ca sĩ solo hàng đầu trong nước không phải chỉ là cái danh hão. Hiện tại cô chỉ đứng ở khoảng cách với người ta vài mét, nhưng Chẩm Khê vẫn cảm thấy đầu mình như đang lâng lâng. “Xin chào mọi người, tôi là người dẫn chương trình của “Thần tượng 130”, cũng là người đại diện của các vị huấn luyện viên - Lâm Sâm. Trong vòng mấy tháng tới, tôi và các huấn luyện viên sẽ cùng chứng kiến các thực tập sinh đây trưởng thành, theo đuổi ước mơ của mình.” Xung quanh Chẩm Khê đã có vài cô gái vì không khống chế nổi sự kích động trong lòng mà bắt đầu sụt sịt khóc. Nói thật, nếu không nhờ các chương trình này thì họ làm sao có thể có cơ hội đứng cùng Lâm Sâm ở khoảng cách gần như vậy chứ. “Vừa rồi trong phần giới thiệu cũng đã nói, tôi là ca sĩ đã ra mắt được mười ba năm. Hiện tại những người đang ngồi đây, đa số đều là những thiếu nữ chỉ mới mười mấy tuổi, đều mang trong mình hoài bão muốn trở thành thần tượng nổi tiếng. Tôi tương đối may mắn là sau khi trải qua năm năm làm thực tập sinh, đã được cho ra mắt vào năm 21 tuổi. Bây giờ tôi cũng đã 34 rồi, lớn hơn rất nhiều so với các bạn ở đây” “Không đâu ạ!” Bên dưới có một nhóm các cô gái cùng gào lên. Lâm Sâm bật cười. “Cho nên, tôi cho là mình tương đối hiểu được sự nóng lòng và hoang mang của các bạn ở thời điểm này. Trở thành thần tượng nổi tiếng là một con đường rất gian khổ phải không?” Bên dưới cùng đồng thanh đáp: “Vâng!” “Vâng, trở thành thần tượng đúng là một con đường vô cùng gian khổ. Nhưng con đường này rất khó khăn sao? Chưa chắc.” Lâm Sâm liếc mắt nhìn tờ giấy trong tay nói tiếp, “Vậy công việc tiếp theo đây chúng ta phải làm, chính là thể hiện hết mọi tài năng của mình ra cho các khán giả đang ngồi trước màn hình ti vi thấy.” Lâm Sâm xoay người, quay lưng về phía bọn cô, đối mặt với ống kính máy quay và nói: “Các khán giả đang ngồi xem trước màn hình thân mến, mơ ước của 130 cô gái có mặt ở đây xin nhờ vào mọi người.” Nói rồi, cô ấy cúi gập người xuống. Thấy động tác của Lâm Sâm, tất cả mọi người đều lập tức cúi gập người xuống, cùng đồng thanh hộ “Xin nhờ mọi người”, tiếng hô vang vọng trong trường qu ay. Giây phút này, trong lòng Chẩm Khể có một cảm giác nào đó khó tả đang dâng trào mạnh mẽ. Những thứ khuôn sáo cũ rích này, một khi liên quan đến ước mơ lại mang một ý nghĩa khác biệt. Lâm Sâm bắt đầu giới thiệu quy tắc của chương trình, nhờ vậy Chẩm Khê đã nắm được đầy đủ cả tiến trình của cuộc thi này. Từ thời điểm phát sóng tập đầu tiên của chương trình, KS sẽ mở trang bình chọn để cho mọi người công khai bỏ phiếu. Mỗi một tài khoản đăng ký, mỗi ngày có thể lựa chọn bỏ phiếu cho 13 người. Sau khi hết thời gian bỏ phiếu cho vòng thứ nhất, những vị trí xếp hạng dưới 65 đều bị loại. Số lượng bị loại trong vòng đầu tiên khiến các thực tập sinh phải thốt lên kinh ngạc. Ngay vòng đầu đã loại bỏ một nửa, tương đương với một chọi một. Tỉ lệ loại bỏ cao như vậy ở trong một chương trình tìm kiếm thần tượng đúng là hiếm thấy. Dựa vào điểm này, có lẽ Chẩm Khế cũng đã hiểu đại khái về tham vọng của chương trình này rồi. “Tiếp theo, tôi xin giới thiệu các vị huấn luyện viên sẽ chỉ dạy mọi người trong vòng mấy tháng tới.” Lâm Sâm bắt đầu đọc từng cái tên, mỗi lần cô ấy đọc một cái tên, trái tim nhỏ bé của Chẩm Khê lại đập nhanh hơn. Cô vốn cho rằng, thần tượng nổi tiếng nhất mà cái chương trình này mới đến được có lẽ là Lâm Sâm. Nhưng từng người mà Lâm Sâm giới thiệu đi ra sân khấu, đều là những người nổi tiếng hiện nay trong giới nghệ sĩ, hơn nữa đều có thực lực và thành tích trong từng lĩnh vực riêng của họ. Thậm chí, có người còn nổi tiếng hơn cả Lâm Sâm. Trong đó bao gồm ca sĩ thực lực, người nhảy chính của các nhóm nhạc (main dancer) đang nổi, huấn luyện viên về hip-hop. Lâm Sâm giới thiệu, trong thời gian tới, những ngôi sao lớn này sẽ tiến hành chỉ đạo về thanh nhạc, vũ đạo, và cách hát cho thực tập sinh. Miệng của Chẩm Khê mở to, mãi không thể khép lại được, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất... Cái gì thế này! Tại sao một cái tiết mục tìm kiếm tài năng lại có thể tập hợp được những vị này. Trong lòng Chẩm Khê thầm nghĩ, e rằng chương trình này sẽ rất hot đây. “Được rồi. Vì muốn biết sơ qua về thực lực của các em, tiếp theo đây chúng ta sẽ tiến hành việc đánh giá và chia lớp. Chúng tôi sẽ chia lớp dựa theo năng lực của từng thí sinh, và cũng để cho các vị huấn luyện viên tập trung tiến hành chỉ dạy.” Lâm Sâm và các vị huấn luyện viên cùng đi tới ngồi xuống ghế giám khảo, cô ấy hỏi: “Ai muốn lên biểu diễn đầu tiên?” Chẩm Khê không nghe thấy có người lên tiếng, nhưng Lâm Sâm lại mỉm cười: “Bạn đang ngồi ở vị trí số 1 kia, bạn giơ tay rồi thì tới đi.” “Quả nhiên là Cloud!” Chẩm Khế nghe người bên cạnh nói như vậy. Đoạn Ái Đình và Bạch Yến đi qua Chẩm Khê để đi vào trong hậu trường chuẩn bị, Lâm Sâm lại tiếp tục hỏi: “Tiếp theo, là ai thứ hai nào?” Lại có thực tập sinh của một công ty nào đó giơ tay. Doãn Sơ Vũ hỏi nhỏ Chẩm Khê: “Chúng ta có nên giơ tay không?” “Cậu muốn biểu diễn tiết mục của chúng ta cho các huấn luyện viên xem sao? Không cẩn thận lại khiến người ta đau mắt ấy chứ.” “Cậu nói cũng đúng. Chẩm Khê hối hận muốn chết. Nếu cô biết trước huấn luyện viên sẽ tới đây hôm nay là những người này thì dù có liều chết, cô cũng phải để công ty chuẩn bị một màn vũ đạo đặc sắc. Giờ với tiết mục ca múa như trong hội diễn nhà trẻ mà bọn cô mang tới, bảo cổ sao có thể biểu diễn ở ngay trước mặt những vị huấn luyện viên này chứ. Mà trong đó còn có một ca sĩ mà cô ngưỡng mộ đã lâu. Trong lúc bạn có đang nói chuyện, Đoạn Ái Đình và Bạch Yến đã ra sân khấu, hai người đều mang tai nghe, định vừa hát vừa nhảy. m nhạc nổi lên. Chẩm Khê vừa nghe là biết ngay Đoạn Ái Đình muốn biểu diễn lại tiết mục mà chị ta đã từng diễn trong hội diễn văn nghệ của trường số 7. Chuyện cũ trong nháy mắt hiện lên trong đầu. Hôm đó hình như xảy ra quá nhiều chuyện. Vừa kết thúc màn biểu diễn là Đoạn Ái Đình tỏ tình với Lâm Tụ, cô còn đi theo Lâm Tụ và Đoạn Ái Đình đi ăn cơm, sau đó thì họ liền trở mặt với nhau. Tiếng âm nhạc vang lên, Đoạn Ái Đình bắt đầu hát đoạn thứ nhất. Chẩm Khế khó mà đánh giá được lần biểu diễn hôm nay và ở trong ấn tượng của cô thì cái nào kém hơn. Nhưng trong nhận thức của cô, Đoạn Ái Đình có một cái tật rất lớn là, luôn thở mạnh vào mic. Đến bây giờ chị ta vẫn chưa bỏ được cái tật đó.
118. Kiểm tra chia lớp
Chẩm Khê không ngờ, qua một thời gian dài như vậy rồi mà trình độ của Đoạn Ái Đình lại có dấu hiệu thụt lùi. Tuy hiện giờ động tác nhảy 3của cô ta càng thêm thuần thục, trình độ ca hát cũng có tăng lên, nhưng xem cô ta biểu diễn khiến cô có cảm giác không thoải mái. Chẩm 0Khê tổng kết lại, Đoạn Ái Đình dùng quá nhiều động tác thừa, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, và quan trọng nhất là tiếng thở thì quá lớn. 0Do đó, trong toàn bộ quá trình biểu diễn, Bạch Yến có phần nhỉnh hơn. Lâm Sâm đánh giá Đoạn Ái Đình thiếu kinh nghiệm sân khấu, còn Bạc9h Yến thiếu luyện tập. Kết quả đánh giá cuối cùng, Đoạn Ái Đình C, Bạch Yến C. Doãn Sơ Vũ nói: “Huấn luyện viên nghiêm khắc thật đấy, 7cả hai bạn này mà là C thì chúng ta phải làm sao bây giờ? Không phải tất cả đều là F chứ?” Phải chấp nhận sự thật thối. Dù gì Chẩm Khê cũng đã chuẩn bị tâm lý cầm chắc vào lớp F rồi. “Bọn họ là người của Cloud nên chắc yêu cầu của các huấn luyện viên cũng cao hơn một chút mà.” Chẩm Khê giải thích với Doãn Sơ Vũ. Chắc họ không thể đem tất cả mọi người cùng đánh giá trên một trục hoành được chứ. Chẳng lẽ lại so sánh giữa thực tập sinh đã luyện tập mấy năm trời và những thực tập sinh mới vào công ty sao? Đã vậy còn là công ty nhỏ bé, không mấy tiếng tăm nữa chứ. Sau đó, Chẩm Khê đều chăm chú xem từng thực tập sinh lên sân khấu biểu diễn. Trong lòng cô âm thầm bình xét thứ bậc cho những người này, để xem các huấn luyện viên có cho ra kết quả giống như vậy không. Đường Nhân nói với từ đầu bên kia sang, bảo bọn cô chuẩn bị ra phía sau sân khấu để chuẩn bị. Chẩm Khê đang định đứng dậy thì thấy Hàn Y đi ra sân khấu. Một mình cô bé này đại diện công ty tới tham gia chương trình, nên cũng biểu diễn một mình. Tay cô bé nắm chặt vạt áo, xem chừng đang vô cùng hồi hộp. “Chuẩn bị xong thì bắt đầu đi.” Hàn Y ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt của Chẩm Khê. Chẩm Khế cho cô bé một nụ cười tươi rói, cô giơ tay lên làm động tác bảo cô bé cố lên. “Chẩm Khê!” Đường Nhân lại hối thúc. Chẩm Khê quay đầu cười với Hàn Y thêm lần nữa rồi mới đi theo mọi người vào phía sau hậu trường. Vừa mới rẽ vào hành lang, cô nghe thấy âm nhạc và tiếng ca của Hàn Y vang lên. “Giọng hát tuyệt quá!” Chẩm Hàm quay đầu nhìn nhanh qua cổ. Người bên cạnh hỏi: “Cậu biết bạn này à?” “Là đàn em lớp dưới cùng trường tớ.” Bọn cô ở trong phòng chờ chuẩn bị, có hai người quay phim cầm camera đi theo bọn cổ. Nhìn lên màn hình đang phát những diễn biến trên sân khấu, Chẩm Khẽ thấy Hàn Y được các huấn luyện viên xếp vào lớp A, cô vui mừng reo lên. “Tuyệt quá!” “Chẩm Khê, em qua đây, chúng ta ôn tập lại một lần nữa.” Có lẽ do lúc trước Chẩm Khê nói Hàn Y là đàn em học cùng trường với mình, nên hai nhân viên quay phim đều hướng camera về phía cô để thu lại phản ứng của cô. Chẩm Hàm thấy thế bèn đánh mắt sang Đường Nhân, Đường Nhân vội gọi Chẩm Khê tới. Chẩm Khê đi qua, camera cũng đi theo. Đường Nhân nắm lấy tay cô: “Sắp phải biểu diễn rồi, sao không thấy em lo lắng gì nhỉ.” “Em đang rất căng thẳng đấy.” Tôi sợ lát nữa sẽ làm mù mắt thần tượng của mình mất. “Tóm lại, lát nữa cố lên nhé!” Trước mặt camera, bảy người bọn cô kề vai sát cánh đứng chung một chỗ giống như các chị em vô cùng thân thiết, họ cùng hộ khẩu hiệu cố lên mấy lần. Biên đạo bảo bọn cô lên sân khấu. Chẩm Khê kiểm tra lại trang phục hóa trang và tai nghe của mình lần cuối rồi dẫn đầu bước lên sân khấu. Bọn cô đưa lưng về phía các huấn luyện viên làm động tác mở màn, trong mấy giây chờ đợi tiếng nhạc vang lên, Chẩm Khê nghe được tiếng hít thở khá mạnh. Ở trên sân khấu chưa có tiếng nhạc, âm thanh này nghe rất rõ ràng và khá chói tai. Chẩm Khê thấy camera đối diện bọn cô bắt đầu hoạt động, hình như nó muốn tìm ra người thở mạnh kia. Tiếng nhạc đột nhiên vang lên, Chẩm Khê làm giống như những gì cô đã luyện tập, quay người lại, nhảy, ánh mắt đồng thời bắt đầu tìm kiếm ống kính máy quay. Một tiết mục biểu diễn đều có hơn mười camera cùng ghi hình, tìm ra ống kính focus vào chính mình là chuy ện quan trọng hơn, vì nó có liên quan đến phần biên tập hậu kỳ, lúc đó bạn có thể có vài giây được đặc tả. Đây là kinh nghiệm mà kiếp trước Chẩm Khể có được, và đây cũng là lợi thế của cô so với 129 thực tập sinh còn lai. Nhưng tiết mục biểu diễn của bọn cô có lẽ sẽ bị lược bỏ bớt trong phần biên tập hậu kỳ. Trong suốt tiết mục, thời gian lên hình của Chẩm Khể không đến mười giây. Sau khi hát xong phần của mình, Chẩm Khê có thời gian để quan sát người khác trong đội biểu diễn, và từng biểu cảm trên gương mặt của các vị huấn luyện viên. Sau mười mấy giây biểu diễn đầu tiên, cô thấy Lâm Sâm cùng thần tượng của cô tháo tai nghe xuống, mãi cho đến lúc bọn cô biểu diễn xong, họ đều không đeo lại tai nghe. Có lẽ họ cảm thấy tiếng hát quá chói tai chăng. Mà đừng nói là các huấn luyện viên, ngay đến chính Chẩm Khê cũng không thể nghe nổi những âm thanh cô đang nghe được. Đây là giọng hát mà con người có thể phát ra à? Cả bài hát đều bị lạc tông lạc cả nhịp, nếu không nhờ đoạn điệp khúc được phần nhạc nền kéo lại thì tiết mục này có thể chạy đến Somalia được rồi. Kết thúc biểu diễn, Đường Nhân thở hổn hển, dẫn đầu mọi người chào hỏi các huấn luyện viên. “1, 2, 3! Xin chào, chúng em là Melon Girls.” Chẩm Khê thầm khinh bỉ cái tên Melon Girls này. Huấn luyện viên bắt đầu nhận xét, hầu hết ý kiến đều là không đủ kinh nghiệm, chưa luyện tập nhiều; ca hát, nhảy, dàn xếp vũ đạo không có gì đặc sắc. Nhưng cuối cùng, Lâm Sâm bổ sung một câu:”Không sao, những thứ này đều có thể cải thiện được sau khi trải qua luyện tập.” Chẩm Khê cười lúng túng. Lâm Sâm hỏi: “Trước khi biểu diễn có bạn khá hồi hộp nên tiếng hít thở khá to, là ai vậy?” Chẩm Khê ngoan ngoãn đứng im, nhưng Chẩm Hàm và Đường Nhân đứng bên cạnh lại nghiêng mắt nhìn về phía CÔ. “Chẩm... Khê.” Lâm Sâm đột nhiên gọi tên cố, cô ấy hỏi, “Em hồi hộp lắm à?” Bỗng dưng có cái nồi từ trên trời rơi xuống đập vào đầu cô, vậy mà cô còn phải vui vẻ chịu đựng. Không biết cô cùng người nói láo bảo cô thở phì phò có thể đạt được sự đồng tình hay không. “Có một chút ạ.” “Vì sao? Các huấn luyện viên chúng tôi rất đáng sợ sao?” Lâm Sâm mỉm cười hỏi cô. “Em hơi kích động ạ.” “Vì sao vậy?” Chẩm Khê len lén liếc mắt sang người ngồi ở vị trí đầu tiên phía bên trái. “Em là fan hâm mộ của huấn luyện viên Pink ạ.” Cô đưa tay e dè hướng về phía huấn luyện viên Pink - người phụ trách chỉ đạo phần luyện hát cho bọn cô lần này. “Thật sao? Tôi hơi bất ngờ đấy.” Pink cầm mic lên nhìn sang Tề Hàm ngồi bên cạnh, “Chẳng phải cậu mới khiến các cô bé thích à.” Lâm Sâm nói: “Vừa rồi em không được hát mấy, giờ có muốn có cơ hội thể hiện thêm không?” Pink vuốt mái tóc dài màu hồng của mình, cười: “Tôi nghĩ những cô gái trẻ như các em đều thích kiểu thần tượng vừa biết hát vừa biết nhảy như Tề Hàm chứ. Không ngờ một bà già như tôi đây mà vẫn còn có người thích cơ đấy?” Lời này còn mang theo ý trêu đùa. Chị ấy cũng chỉ mới hơn 30 tuổi, chẳng phù hợp với chữ già một chút nào. Lâm Sâm đã nói muốn cô hát, nếu từ chối thì không hay. Cô chọn bài hát mà mình đã từng biểu diễn trong buổi tổng bình chọn ở kiếp trước, là bài hát ra mắt của huấn luyện viên Pink. Chẩm Khê hát một đoạn ngắn, hát xong, cô hơi xấu hổ không dám nhìn phản ứng của các vị huấn luyện viên. Lâm Sâm nhìn cô và cười: “Bây giờ chúng tôi sẽ tuyên bố phân lớp cho các thực tập sinh Melon.” Cô ấy đọc liên tiếp bốn cái tên, tất cả đều vào lớp F, có nghĩa là không đủ tiêu chuẩn. Chẩm Khê có thể nghe được những lời xì xào từ những thực tập sinh đang ngồi bên trên. Đường Nhân xấu hổ cúi đầu xuống. Chẩm Khê cũng không cảm thấy ngạc nhiên nếu tất cả bảy người bọn cổ đều vào lớp 1 Lâm Sâm tiếp tục tuyên bố: “Đường Nhân - F” “Chẩm Hàm - D.” “Chẩm Khê... Ồ? Em và Chẩm Hàm là chị em à? Cùng họ với nhau này.” “Đúng thế ạ.” Dù hai người bọn họ là loại bằng mặt mà không bằng lòng. “Chẩm Khê - C.” Chẩm Khê ngước mắt lên. Kết quả này thực sự nằm ngoài dự liệu của cô. “Em có biết vì sao chúng tôi xếp em vào lớp C không?” Chẩm Khê lắc đầu. “Bởi vì kỹ năng nhảy của em rất gọn gàng, ban đầu định cho em vào lớp D, nhưng vừa rồi khi em hát, chúng tôi cảm thấy em có thể phát triển ở phương diện này. Hy vọng ở lớp C, em sẽ tiếp tục cố gắng.” Pink tự tay đưa tấm dán phân lớp cho cô: “Chị rất mong chờ biểu hiện của em đấy, cô bé fan hâm mộ nhỏ.” Chẩm Khê nhận tấm dán phân lớp rồi dán lên áo mình, sau đó cô quay về sân khấu đứng cùng những người khác. Đường Nhận thấy camera quay tới chỗ này, bèn ôm lấy cổ và nói: “Chẩm Khê, em tuyệt lắm.” Chẩm Hàm cũng nói: “Chị à, em sẽ lấy chị làm gương, cố gắng để mau vào được lớp C với chị.” Ha ha ha! Nếu nói điều gì làm cố vui nhất khi được xếp vào lớp C thì có lẽ chính là, sau khi cuộc kiểm tra kết thúc, mọi người sẽ được sắp xếp phòng ngủ và phòng luyện tập theo từng lớp. Cuối cùng, cô cũng có thể rời xa cái đám yêu tinh này được rồi. Còn ở cùng chúng nữa chắc cô cũng bị tâm thần phân liệt đến nơi. Cuộc kiểm tra trình độ được tiến hành trong hơn mười giờ, thu hình suốt từ 11 giờ trưa đến nửa đêm vẫn chưa kết thúc. Đến đêm, nhân viên trường quay mang cà phê tới cho các huấn luyện viên. Lâm Sâm uống cà phê và nói chuyện phiếm với các thực tập sinh: “Mọi người có cảm thấy chương trình này của chúng ta sẽ hot không?” “Có ạ!” Có người đáp rất kiên định. “Có thể hot tới mức nào?” “Giống như Fly! Teenage girl ấy ạ.” Fly! Teenage girl là một chương trình tuyển chọn tài năng mà mấy năm trước Chẩm Khê từng chăm chú theo dõi. Nó được xưng tụng là chương trình tìm kiếm tài năng hot nhất lúc bấy giờ. Kể từ đó về sau, trong nước không còn chương trình tìm kiếm tài năng nào vượt qua được nó. Cái chương trình này thật sự có thể nổi tiếng sao? Chẩm Khê cũng không biết. Bởi vì trong trí nhớ từ kiếp trước của cô, không hề có chương trình tuyển chọn nổi tiếng nào có tên là “Thần tượng 130” cả. Lần thi đánh giá chia lớp này được tiến hành đến 3 giờ sáng mới kết thúc. Sau khi thu dọn xong mấy cái camera, đạo diễn mới cho bọn cô về nghỉ, lúc 1 giờ trưa hôm sau lại đến đây tập hợp. Chẩm Khê lề tấm thân rã rời vào phòng vệ sinh để rửa mặt. Vừa vào phòng, cô đã thấy Chẩm Hàm chờ sẵn trong đó, nó nói: “Không ngờ da mặt chị dày như vậy.” Bên trong phòng vệ sinh không có camera, nên tất nhiên không cần giả vờ giả vịt, ai muốn nói gì cứ nói trắng ra. “Chị rất vui khi dựa vào việc nịnh bợ huấn luyện viên mà được vào lớp C phải không?” “Đúng là chị rất vui vẻ.” “Chị cho rằng loại như chị có thể tiến xa được à? Chị đừng quên việc đi hay ở trong chương trình này là do khán giả quyết định. Chị có cố gắng nịnh bợ huấn luyện viên cũng vô dụng thôi. Sao chị không nhìn cái bản mặt mình trong gương xem nó là cái dạng gì.” “Ồ.” Thái độ thờ ơ của Chẩm Khê làm Chẩm Hàm rất tức giận. Nó dậm chân: “Chị cho rằng đoạn hát riêng vừa rồi của chị sẽ được phát lên ti vi a?” “Đương nhiên không.” Hiển nhiên Chẩm Hàm không nghĩ rằng cô sẽ trả lời như vậy, nó hơi sững ra một chút rồi nói: “Chị biết thế thì tốt.” “Không chỉ có phần hát của tao, mà ngay cả của mày cũng chẳng được đưa lên đầu. Tao không hiểu bây giờ mày đang làm cái trò mèo này để làm gì?” “Chị có ý gì?”
119. Chia lớp
“Mày không biết bản thân mày hát khủng khiếp như thế nào à?” Chẩm Khê nhếch khóe miệng, “Nếu chương trình mà cho phần biểu diễn của mày lên sóng3 thì chẳng phải sẽ khổ cho tổ ấm thanh sao? Đâu cần phải làm thế chứ, cũng chả phải tiết mục xuất sắc gì, cứ cắt hết đi là được.” “Chị nói láo0!” “Tao có nói láo hay không, chờ đến khi chương trình được phát sóng chẳng phải mày sẽ biết sao? Mày nhìn xem, mày cũng chẳng còn bé bỏng gì0 nữa mà sao vẫn ngây thơ thế nhỉ. Hay là đầu óc của mày đều dồn vào mấy việc với vấn hãm hại người khác hết rồi?“. “Thế chị cho rằng họ cắt to9àn bộ phần biểu diễn của chúng ta, là sẽ tốt cho chị chắc?” “Dù sao thì không tốt cho mày là được rồi.” Chẩm Khế chẳng còn hơi sức đâu mà rửa7 mặt nữa, có thực sự muốn tìm một nơi yên tĩnh để thở cái đã. Cô vòng qua Chẩm Hàm để đi ra ngoài, vừa kéo cửa ra, cô nhìn thấy có một người đang ngượng ngùng đứng ở bên ngoài. Thì ra là Bạch Yến. Vẻ mặt Bạch Yến không được tự nhiên, cô ấy chỉ vào chậu rửa mặt trong tay mình: “Chị nghe thấy có tiếng nói chuyện ở bên trong, nên...” “Không có việc gì đâu ạ.” Chẩm Khế thờ ơ khoát tay. Dù gì mối quan hệ gay gắt giữa cô và Chẩm Hàm cùng khó mà giấu được, chẳng bao lâu tất cả mọi người cũng sẽ biết thôi. Như muốn làm giảm bớt bầu không khí lúng túng, Bạch Yến tìm chủ đề để nói chuyện với cô: “Em đã từng học qua nhảy hiện đại à?” “Chị nhìn ra được à?” Chẩm Khê hỏi. “Thấy rất rõ mà. Vì thế mà trong đội ngũ của các em, chị chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấy em rồi.” Bạch Yến nói như vậy khiến Chẩm Khê thấy hơi ngượng. “Chị cũng ở lớp C đấy.” Bạch Yến nói. “Ừ nhỉ.” Chẩm Khê đáp lại, “Sau này xin nhờ chị giúp đỡ em nhiều.” Chẩm Khê trở về phòng ngủ, vừa trèo lên giường xong, Doãn Sơ Vũ đã tới và ôm chầm lấy cô, cô ấy nói: “Cậu giúp làm tăng thể diện cho công ty chúng ta đấy. Nếu tất cả đều bị đánh giá là F, thì khi trở về nhất định sẽ bị mắng.” Chẩm Khê nhìn thấy Đường Nhân nằm ở giường trong cùng, sắc mặt cô ta không được tốt cho lắm. “Vấn đề là sau này cậu phải đến lớp C luyện tập rồi, tớ còn muốn nhờ cậu dạy cho nữa đấy.” “Tớ thì có là gì, tớ còn phải đến lớp A nhờ người ta dạy cho nè.” Chẩm Khê nói. “Cậu biết ai ở lớp A vậy?” “Hàn Y đó.” Nhắc tào tháo, tào tháo tới ngay, cửa phòng ngủ của bọn cô bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng, Hàn Y thò đầu vào trong, nhìn thấy Chẩm Khê, cô bé cười và gọi: “Đàn chị!” Chẩm Khê chạy tới ôm lấy cô bé, sau đó cả hai bắt đầu ôn đủ mọi thứ chuyện. Hàn Y nói: “Vốn em còn đang rất lo lắng, nhưng có chị ở đây em lại không sợ nữa.” “Em được vào lớp A cơ đấy, giỏi lắm!” Hàn Y cười ngượng ngùng. Đúng lúc này, cửa phòng lại được mở ra, Chẩm Hàm trở về. Cả hai đối mặt với nhau, sắc mặt ai cũng khó coi. Hàn Y kéo nhẹ tay Chẩm Khê, tìm một cái cớ rồi đi về luôn. Chẩm Hàm về rồi, Chẩm Khê lại cầm mấy dụng cụ rửa mặt, đi ra ngoài lần nữa. Và lần này cô không may đụng phải Đoạn Ái Đình ở trong nhà vệ sinh. “Lúc ở trên sân khấu nhìn thấy em, chị còn tưởng mắt mình nhìn nhầm đấy. Sau khi nghe huấn luyện viên gọi tên của em, chị mới chắc chắn là đúng.” “Em cũng thế.” Chẩm Khề tỏ ra u sầu. “Em thật sự đi làm thực tập sinh à? Công ty kia của các em, tên là cái gì nhỉ? Chị chưa từng nghe nói bao giờ, đúng là được mở rộng tầm mắt.” Đoạn Ái Đình chải chuốt mái tóc dài của mình, hai mắt không hề nhìn sang Chẩm Khê. “Em cũng dũng cảm lắm đấy, dám tới tham gia chương trình này. Nghe nói vòng loại đầu tiên sẽ loại một nửa, em cảm thấy số thứ tự cuối cùng của mình sẽ là bao nhiêu? 130? Hay 129?” “Chuyện đó không quan trọng.” Chẩm Khể đáp. Đoạn Ái Đình cười phá lên: “Cái này mà không quan trọng thì cái gì mới quan trọng?” “Đương nhiên là chuyện đàn chị có thể giành được vị trí số 1 hay không mới là quan trọng nhất. Chị à , chị là thực tập sinh của Cloud, nếu thua người của những công ty nhỏ khác thì đúng là mất mặt lắm đấy, có đúng không?” Đoạn Ái Đình huống chiếc lược đang cầm trong tay xuống, cô ta xoay mặt sang nhìn cổ và nói với vẻ khinh khỉnh: “Em cảm thấy có khả năng này sao?” “Vậy chúc giấc mộng của chị trở thành sự thật.” Chẩm Khê quay đầu đi thẳng ra ngoài, trong lòng thể sau này sẽ không bao giờ tới cái phòng vệ sinh này nữa. Chỗ này đúng là tương khắc với cô mà. Lúc Cẩm Khê nằm lên giường đã là hơn năm giờ sáng, trời đã hứng sáng. “Ngủ đi.” Đường Nhân bảo, “Ngày mai Hàm Hàm và Khế Khê phải qua phòng ký túc xá khác rồi. Chẳng biết đến lúc nào chúng ta mới được nằm chung một phòng ký túc xá để nói chuyện như hôm nay nữa.” Cô ta gọi cố kiểu gì vậy? Khế Khế? “Chẳng phải một thời gian nữa sẽ đánh giá lại năng lực và chia lại lớp à? Chúng ta cùng nhau cố gắng lên, chưa biết chừng lại có thể được ở cùng nhau đấy.” Doãn Sơ Vũ lạc quan. Ấy đừng. Tôi không muốn thế đâu! Suýt nữa Chẩm Khê đã không kìm được mà bật ra câu này. Vất vả lắm cô mới tách ra được, cô không muốn qua một thời gian ngắn nữa lại phải ở chung với lũ người này đâu. Chẳng phải thành ngữ có câu, ngưu tầm ngưu mã tầm mã đấy sao? Lúc trước cùng luyện tập với nhau cổ đã nhìn rõ bản chất của đám người này rồi. Cả một đám chẳng có đứa nào mà không có ý đồ đen tối cả. Tính tới nay, cô quen biết đám này cũng đã được nửa năm. Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa từng thấy chúng nó chăm chỉ luyện tập để nâng cao trình độ bao giờ. Trong đầu chúng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc hạ bệ người khác và gây sự chú ý cho mình. Cô thật sự sợ mình ở chung với cái đám này lâu ngày cũng sẽ giống như chúng mất, không làm được cái tích sự gì cả. Nếu phải so sánh trong cả đám thì Doãn Sơ Vũ còn tốt hơn được một chút. Nhưng cô bé này không có tham vọng, thứ này cũng rất phiền toái. Tham vọng, đúng là thứ rất khó nói. Nếu tham vọng quá lớn thì dễ bị phản tác dụng. Còn nếu hoàn toàn không có thì chẳng khác gì cá ướp muối cả. Vì thế mà Chẩm Khê vẫn luôn muốn tìm một người nào đó để thảo luận về vấn đề này, phải có tham vọng như thế nào mới là đúng, là đủ. Ví dụ như... Huy Dương. Ông anh này mới là người có tham vọng to hơn trời. Không quan tâm người nhà phản đối, một mình xách va li sang Hàn Quốc làm thực tập sinh. Mà anh mới đi được bao lâu chứ? Giờ đã nói là chuẩn bị ra mắt rồi. Đợi đến khi Chẩm Khê được ra mắt ở đây thì chắc người ta đã là thần tượng tiếng tăm lẫy lừng rồi ấy chứ. Cho nên, người với người ấy mà, đúng là không nên đem ra để so sánh. Mà cho dù cô có tham vọng lớn như Huy Dương thì cũng chẳng có đủ thực lực để đạt được nó. Thế nên Lâm Tụ mới nói cô ngu ngốc, bởi vì cô chỉ biết học tập một cách cứng nhắc mà thôi. Giữa trưa ngày hôm sau, tất cả các thực tập sinh và các huấn luyện viên đều tập trung ở trường quay. Chắc Lâm Sâm cũng không được nghỉ ngơi tốt nên trên mặt có vẻ mệt mỏi, dù đã dùng phấn lót và phấn má hồng nhưng vẫn không che hết được. “Bây giờ công bố lại kết quả đánh giá trình độ của ngày hôm qua. 130 thực tập sinh, có 11 người vào lớp A, 19 người lớp B, 23 người lớn C, 36 người lớp D và có 41 người vào lớp F” Chẩm Khê nhẩm tính, số lượng chia lớp như thế này rất phù hợp với kết cấu của kim tự tháp, tương ứng với chiếc vương miện ở giữa trường quay. “Chuyện tôi muốn nói sau đây rất quan trọng.” Lâm Sâm nhìn quanh một lượt, vẻ mặt cô ấy nghiêm túc, “Chúng ta sẽ phải thu hình phần biểu diễn ca khúc chủ đề của chương trình. Ca khúc chủ đề này sẽ được phát liên tục một tháng vào cuối chương trình vào giờ vàng ngày thứ Bảy - show 'Happy Everyone nổi tiếng của đài truyền hình KS.” Tiếng “Oa” đồng loạt vang lên, toàn bộ trường quay trở nên ồn ào. Ở đây, chắc không ai là chưa từng xem chương trình “Happy Everyone. Chương trình này được phát sóng gần mười năm nay, không biết đã trở thành bệ phóng cho biết bao nhiều thần tượng rồi. Cho tới tận bây giờ mà nó vẫn luôn duy trì được tỉ suất người xem cao nhất. Lần này KS ra tay cũng hào phóng thật. “Nhưng, lần ghi hình ca khúc chủ đề này, không phải ai cũng được tham gia.” Lâm Sâm nói một câu, dập tắt tất cả hy vọng, ảo tưởng trong lòng các cô gái, à không, một số cô gái. “Mời mọi người chú ý, cả nửa đầu bài hát, cho đến kết thúc phần điệp khúc lần thứ hai, chỉ có thực tập sinh của lớp A được ra sân khấu. Còn lại thực tập sinh của các lớp B, C, D chỉ có chưa đầy một phút ra sân khấu. Riêng lớp F không được tham gia ghi hình.” Toàn bộ hiện trường lặng ngắt như tờ. “Chương trình của chúng ta đã xác định sẽ được phát sóng vào thứ Sáu cuối cùng của tháng Năm. Ngay ngày hôm sau, Happy Everyone' sẽ bắt đầu phát sóng ca khúc chủ đề của chúng ta vào cuối chương trình. Và thời hạn bình chọn cho vòng thứ nhất của chúng ta sẽ kết thúc vào giữa tháng Sáu.” Lâm Sâm chuyển ánh mắt từ tờ nội dung kịch bản sang các thực tập sinh. “Do đó, cơ hội được thay đổi thứ hạng của những học viên đã quen mặt với khán giả sẽ lớn hơn.” Chẩm Khê cảm thấy có một cơn nóng chạy dọc toàn thân mình, khiến cố có cảm giác như bị điện giật. Loại mô thức này... thật sự quá kích thích. Nó khiến Chẩm Khể cảm thấy nhiệt huyết sôi trào hơn nhiều so với cuộc tổng bình chọn của Rainbow Girls. “Đương nhiên, chúng tôi sẽ không dựa theo cấp bậc đã đánh giá trước mắt để quyết định xem ai sẽ được tham gia ghi hình. Một tuần sau, chúng ta sẽ biểu diễn ca khúc chủ đề để tiến hành đánh giá lại lần thứ hai.” Chẩm Khê ngẩng đầu, ánh mắt cô đụng phải ánh mắt của huấn luyện viên Pink, cô ấy nhìn cô và cười. Lâm Sâm nói tiếp: “Người đứng đầu trong lần đánh giá lần này sẽ có phần biểu diễn đơn độc trước ống kính.” “Oa!” Hiện trường lại nổ tung. Vốn mọi người nghĩ, quyền lợi của lớp A đã là cao nhất rồi, hơn mười người được quay trong hai phút. Và một phút cuối sẽ được chia đều cho các lớp B, C, D. Vậy bản thân mình có được thu vào ống kính máy quay hay không thì còn phải xem ông trời sắp xếp thế nào và tâm trạng của đạo diễn. Nếu được trở thành người đứng đầu thì không cần phải lo lắng cho vòng bình chọn thứ nhất rồi. Bầu không khí sôi trào khó lòng mà hạ nhiệt ngay được. Đạo diễn phải ra nói mấy câu mới giúp mọi người bình tĩnh lại. “Tiếp theo, chúng tôi công bố ca khúc chủ đề 'Dream Girl'. Đây chính là ca khúc mà mọi người phải luyện tập trong một tuần tới.” Trên màn hình lớn bắt đầu phát ca khúc. Chỉ là phần nhạc dạo mà đã khá bắt tai, tràn ngập màu hồng thiếu nữ. Ca từ cũng đầy mơ mộng, tất cả đều nói về ước mơ, hy vọng và tình yêu. Nghe xong ca khúc, trong đầu Chẩm Khê tràn đầy phần điệp khúc lặp đi lặp là “Dream Girl” và “Moonlight”. Đây là một ca khúc rất dễ gây nghiện và có tác dụng tẩy não mạnh. “Tiếp theo là vũ đạo của bài hát này.” Hình ảnh trên màn hình lớn được thay đổi, trên đó xuất hiện năm người, bắt đầu nhảy theo giai điệu của bài hát. Các vũ công nhảy chưa được nửa phút, Chẩm Khê đã nghe thấy xung quanh mình vang lên những tiếng ca thán. “Vũ đạo này sao lại nhanh thế?” “Đây là bài nhảy cho chúng ta à? Sao mình lại có cảm giác, đến vũ đạo của mấy nhóm nam cũng không phức tạp như vậy?” “Chỉ có bảy ngày làm sao mà học được?” “Mình không có căn bản về vũ đạo thì phải làm sao bây giờ?” Bên tại Chẩm Khê toàn là những lời này. Thực ra trong lòng cô cũng thấy hơi lo lắng, bài nhảy này đúng là quá nhanh, cũng phức tạp như mọi người nói. Cô không dám chắc, sau một tuần lễ luyện tập, mình sẽ nhảy được đến mức nào. Huống hồ, lần đánh giá tới này phải gồm cả hát và nhảy. “Thế này là muốn vừa hát vừa nhảy à? Mình sợ chưa được nửa bài đã ngất xỉu vì thở không ra hơi rồi.” “Còn tớ thì chắc sẽ li-vơ-phun mất.” Nếu nói, chuyện đánh giá lại thứ hạng một lần nữa khiến cho tất cả mọi người có hy vọng và động lực cạnh tranh thì bài nhảy này giống như một cái búa sắt treo lơ lửng trên đầu, khiến người nào cũng nơm nớp lo sợ. Không biết lúc nào mình sẽ bị nó nên cho tan nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro