Ván Quidditch định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Chap này có nhắc tới c*t.
--------

Nhắc tới mấy chuyện Quidditch thì tôi cũng có chuyện để kể.

Chả là tôi nhà Ravenclaw, lấy đọc sách làm niềm vui, lại còn thuộc loại thích hưởng thụ, nên cái chuyện tôi chơi Quidditch nó rất chi là xạo chó. Cơ mà đời mà, mấy ai ngờ được 🤷.

Hôm ấy là một ngày hè nắng nóng không gió không mây. Với học sinh bình thường, mùa hè là mùa của những trong sáng thanh xuân, mùa của nắng, của lửa nhiệt huyết tuổi trẻ. Nhưng với tôi đây là mùa nóng chết mẹ. Tôi lại thích mặc áo choàng nên theo tôi phân loại thì một năm có bốn mùa, mùa xuân, mùa địa ngục, mùa thu và mùa đông.

Vâng, tôi đéo thích mùa hè. Tôi xin mạn phép đổi nó thành mùa địa ngục.

Vào ba tháng này tôi sẽ thường làm gì đó để đánh lạc hướng bản thân - trước khi dùng trí tuệ siêu việt của mình viết một bài tế mùa địa ngục dài ba ngàn chữ. Tôi có thể là một con đại bàng bên ngoài, nhưng tôi vẫn có trái tim sư tử nên đừng có thách tôi ok?

Thì danh sách những việc tôi nghĩ đến đó chính là: đọc sách, ngắm cảnh và chơi với động vật ; đôi lúc ngồi tám chuyện với mấy người bạn. Giờ các bạn đọc lại danh sách này ba lần, đéo có dòng nào liên quan đến Quidditch hết đúng không?

Nếu có cơ hội, tôi sẽ vả cho thằng William ba cái, vả thằng Naib ba cái, vả thằng khốn nào đó cùng nhà ba cái rồi không bao giờ đụng tới cái môn Quidditch củ lôz ấy nữa. Đừng trách vì sao biển xanh lại mặn, hãy trách bản thân đã đẩy Eli Clark đến đường cùng đi!

Câu chuyện bắt đầu khi hai thằng nhà Gryffindor ấy rủ tôi xem tụi nó chơi Quidditch, mà trận hôm ấy chúng nó đấu với nhà của tôi (?).

- Ê cu dù nhà mày đấu với Gryffindor tụi tao nhưng mày vẫn ủng hộ anh em chứ?

Đúng như chúng nó nói, chúng tôi là anh em vào sinh ra tử bấy lâu nay, đặt trên bàn cân giữa ngôi nhà mình mới gắn bó tí thời gian với tình bạn gần mười năm, tất nhiên tôi sẽ trả lời là đéo rồi?

Ê này đây là trận Gryffindor vs Ravenclaw đó? Là nhà của chúng nó với nhà của tôi đó? Tôi không hiểu hai thằng ngáo ấy nghĩ gì trong đầu nữa? Nghĩ gì, một đứa mặc áo màu xanh dương đi cổ vũ Gryffindor vô địch để cả hai nhà đánh cho bầm mặt à?

Nhưng tôi là một người bạn tốt, nên dù không thể ra mặt ủng hộ hai đứa khốn chó ấy, tôi vẫn đến xem để cổ vũ tinh thần.

Bạn có tin trên đời này tồn tại thứ gọi là sai lầm domino không?

Tức là sai lầm nối tiếp sai lầm, ăn lôz nối tiếp ăn lôz ấy 🙂.

Trời nắng như đổ lửa, ve kêu be bét như sấm rầm. Lũ côn trùng thì chiến nhau trong các bãi cỏ. Gió ngừng thổi, lá ngừng bay, chỉ có trái đất vẫn xoay quanh khối cầu lửa chó má tên mặt trời. Khi ngồi xuống ghế gỗ khán đài, tôi có thể cảm thấy mông mình đang cháy như tiệc thịt nướng BBQ ngoài trời.

Vâng, thay vì đi tắm, hay đi đâu đó hóng gió, tôi lại (ngu người) nghe lời đi xem tụi nó choảng nhau trên chổi bay giữa trời quang.

Chưa ngồi mát mông trên ghế, chúng nó đã kéo tôi xuống sân, bảo là chụp ảnh kỉ niệm trận Quidditch đầu tiên trong đời của chúng nó. Hai thằng Aesop và Norton đã đứng sẵn bên dưới từ khi nào. Năm đứa xúm lại đứng chụp hình, mặt tôi thì nhăn như đít khỉ.

Cái giây phút định mệnh đó, phải, chính giây phút ấy, một thằng ất ơ nào đó bỗng kéo tôi đi khi tôi không ngờ nhất. Nhưng đáng ngạc nhiên hơn nữa chính là lời nó nói với tôi sau đây:

- Mày thi đấu hộ tao mày ơi...

- Ủa gì vậy cha? - Tôi bàng hoàng nhìn nó, bộ mày bị ấm đầu hả?

Nó nhìn tôi, chưa bao giờ tôi thấy một ánh mắt đau thương đến thế. Nó nói thật nhỏ, thật nhỏ, nhưng chẳng khác gì sấm nổ ngang tai:

- Tao bị tiêu chảy...

Trời đụ (???).

Tôi đứng nhìn nó, nó cũng nhìn lại tôi, rồi nó cười với tôi nhưng nụ cười méo xệch. Bạn tôi ơi, tôi có chơi Quidditch bao giờ đâu? Cổ tay tao to bằng cán chổi đấy thằng ngu ngục này?! Nhưng Merlin ơi, nếu tôi không chấp nhận thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Tôi có thể khẳng định, trận đấu này sẽ là cơn mưa cứt đầu tiên trong lịch sử trường Hogwarts.

Không khó để tưởng tượng ra cảnh người bạn này vì lỡ ăn nhiều món lạ, chỉ chốc lát nữa thôi khi cậu ta ra sân và bắt đầu bay lên cao trên cây chổi Nimbus 2077 của mình. Và khi cơ đít không thể co thắt lại như người bình thường được nữa, cậu ta bắt đầu làm một màn bay quĩ đạo elip hoàn hảo, cũng cùng lúc một quĩ đạo cứt cũng sẽ từ đít cậu chao liệng giữa không trung rồi gieo xuống đầu khán giả.

Một màu nâu toàn mỹ giữa bầu trời xanh trong vắt.

Cũng như đít của cậu, danh dự cả đời của cậu sẽ không bao giờ có thể trở lại sạch sẽ như ngày trước nữa.

Cậu bắt đầu chụp mông của mình lại, nước mắt rỉ ra từ con mắt lồi như cá vàng của cậu. Dù tôi là thằng khốn, tôi cũng là con người, nên tôi đành phải chấp nhận lời đề nghị của cậu. Tổ sư nó ai bảo tôi xuống sân làm gì cơ chứ?

May mà đây là chơi giao hữu nên hai nhà đều đồng ý đổi thành viên phút chót ấy nhé, không là nhà Ravenclaw bọn tôi sẽ phải chơi mà thiếu một người. Ủa mà không có dự bị hả trời?!

Cậu nghe tôi đồng ý, cảm ơn lấy cảm ơn để, định bắt tay tôi để bày tỏ lòng thành nhưng có cái lôz tôi để cái bàn tay cậu dùng để bóp đít đó chạm vào tôi.

Trong lúc tôi vội vã thay đồ, cậu đi tìm nhà xí. Tôi vừa thay xong thì trận đấu bắt đầu, tôi thở dài. Đáng tiếc, đáng tiếc.

Lẽ ra chúng mày không nên để tao tham gia.

Vì tao sẽ hóa chó điên lên tàn sát hết chúng màyyyyyy!!!

Xem bố mày bay zic zac đây bọn lợn!!!

Dưới sự trầm trồ của mọi người, tôi làm một màn bay zic zac hoàn mĩ, rồi uốn lượn trên trời như một con chim đích thực. Ai nấy vỗ tay nhiệt liệt khen, đến độ mấy đứa đang chơi Quidditch cũng thắng lại xem tôi múa chổi. Tôi hứng chí quá, sung mãn làm thêm vài ba cái trò nghịch nào là bay hình cung, bay hình elip. Cả thằng William và Naib mới đầu thấy tôi thì cà khịa, lát sau cũng đứng ngắm rồi vỗ tay cổ vũ tôi luôn.

Ủa mà tao đang chơi Quidditch mà 🤦...

Sau đó bọn tôi thua vì thằng William cười dữ quá, hớ hênh thế nào há mồm ra cười ngoác mõm sau đó bị trái Snitch dọng thẳng vô miệng. Trọng tài tuyên bố kết thúc trận đấu, Gryffindor thắng, William bị gãy răng cửa, mọi người tiếc nuối không được xem tôi biểu diễn nữa.

Từ hôm ấy tôi mang danh Chú chim Ravenclaw, ai nấy gặp tôi đều hỏi cách để bay điệu nghệ như tôi. Tôi chỉ cười bảo mày bảo mẹ mày chơi với mẹ thằng Aesop thì không chỉ biết bay zic zac đâu mà mày sẽ bay còn ghê hơn chim thiệt luôn. Nhớ lại vẫn cay thằng súc vật...

Chuyện sẽ dừng lại ở đó thôi nếu tôi không vô tình thấy bức ảnh tụi con gái trong trường tuồn kín. Tấm ảnh ấy chụp mông tôi căng đét dưới ánh mặt trời, vì bay quá sung nên rách lòi ra quần sịp hình sư tử. Từ ấy tôi đéo bao giờ đụng vào Quidditch nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro