Chuyện phân loại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hội của tôi gồm năm anh em, nhưng đấy là tụi nó nói, còn với tôi chúng nó là bốn thằng mặt lôz.

Gia đình tôi có truyền thống làm phù thủy từ bao đời, nên tôi không nghi ngờ gì cũng có dòng máu phép thuật chảy trong người.

Tôi lẽ ra được lớn lên như những đứa trẻ bình thường, nhưng may mắn thế nào vớ được thằng Aesop làm bạn. Mẹ nó chuyên gia khoe thằng con tôi ba tuổi đã biết cưỡi chổi bay dễ như ăn bánh, thế là tôi không chỉ phải biết cưỡi chổi mà còn phải biết bay zic zac để mẹ tôi còn đi khè lại mẹ thằng Aesop.

Cái làm tôi cay cú ở đây là khi tôi bầm dập đến gặp thằng Aesop để gạ kèo solo cưỡi chổi, thế đéo nào nó lại bảo nó còn chưa từng cầm cây chổi nào trong đời? Thế là cả nhà tôi bị mẹ thằng Aesop lừa, nhưng tôi mới là người buồn nhất ở đây được chứ? Như một cơn gió, hai bà mẹ hoàn toàn quẳng câu chuyện ấy sau đầu, nhưng nỗi đau té chổi của tôi vẫn không thể xóa nhòa.

Sau chuyện ấy thì tôi có thêm cái tài lẻ (đéo cần dùng tới), còn thằng Aesop vẫn sống vui sống khỏe. Mẹ mày Aesop.

Thằng thứ hai là William, thằng này thì thông minh có tiếng. Đứa nào dám trước mặt nó tự nhận mình khôn hơn nó, William sẽ đánh tóe cứt thằng đấy luôn. Thế là nó nghiễm nhiên là thằng thông minh nhất. Nó hay bảo sức mạnh thể chất cũng là một loại trí tuệ, ai ai cũng đồng ý với nó, người nào phản đối thì sẽ bị nó đánh tới khi đồng ý.

Lý do tôi ghét nó thì nhiều như cát dưới biển. Cái hoành tráng nhất hẳn là hôm tôi với nó cãi nhau vụ sữa bò. Thằng ngu này đọc trên mạng là sữa sô cô la là từ mấy con bò sữa màu nâu, còn sữa trắng là từ bò sữa trắng-đen. Là một người tôn trọng quyền được ngu của nhân loại, sau khi bị nó đánh cho thấy sao giữa ban ngày, tôi chấp nhận sự thật là sữa màu gì thì con bò màu ấy.

Naib cmn Subedar. Bàn về độ ghét, thằng này mà đứng thứ hai thì tôi chả biết ghét đứa nào nhất nữa. Nó là sự kết hợp hoàn hảo giữa William và Aesop, tức là vũ lực và khôn lỏi. Nhưng theo hướng tiêu cực. Kiểu nó tự cho mình quyền lực làm thủ lĩnh của cả bọn ấy. Nếu xem phim siêu nhân gao thì nó sẽ tự động chọn màu đỏ vì màu đỏ chứng tỏ nó là đội trưởng.

Có lần tôi và nó chơi oẳn tù tì để chọn ra đứa được ăn cái bánh ngọt cuối cùng. Nó ra kéo, tôi ra búa, vậy là tôi thắng rồi! Sau đó nó không chịu rồi đòi chơi lại vì nó có hai mạng (?). Sau ấy thì tôi vẫn thắng, nó lại bảo vì nó đẹp trai nên nó được thêm một mạng nữa (??). Cuối cùng tôi ra kéo, nó ra bao. Tôi chộp ngay cái bánh trước khi nó có mạng thứ tư. Trước khi tôi được nếm vị ngọt của bánh, nó đã chứng minh mình thắng ngược dòng bằng một nấm đấm vào giữa mũi tôi, vì búa ăn kéo (???).

Về Norton, nó hệt như tên thân mật tụi tôi đặt cho nó, "No" ("không"/"đừng"). Đừng làm cái này. Đừng làm cái kia. Không! Dừng lại không! Norton không! Phải, nó là thằng chơi ngu nhất hội. Tôi nghĩ nó bị nguyền rủa. Nó rất thích cười, đặc biệt lúc ba giờ sáng nó cực thích áp sát mặt tôi rồi cười làm tôi sợ suýt té đái mấy lần. Chơi ngu xong nó luôn cười nên tụi tôi cũng hay gọi nó là Cười Ngu. 

Nó kể nó từng chọc bà dì xa của nó nhiều tới độ bà ấy nguyền rủa nó ba tháng, mày sẽ không bao giờ nghĩ tới hậu quả của việc mày làm, nên mày sẽ gặp số rắc rối mày sẽ chơi ngu. Nó hỏi lại bà dì ủa vậy nguyền rủa chỗ nào, thế là bà ấy nguyền rủa nó cả đời luôn. Nó cười bảo mình sẽ được vĩnh viễn lạc quan, tôi thì nghĩ lời nguyền hoạt động rất tốt.

Đấy là vài sự thật về đám "bạn thân" của tôi. Khi nhận được thư cú từ Hogwarts, tôi đã ngỡ mình đã thoát khỏi bọn khốn chó ấy và sẽ sống bảy năm hạnh phúc ở ngôi trường, như một học sinh bình thường. Vừa hạnh phúc chưa được mười phút, bốn thằng nhào qua nhà tôi, đứng giữa đường gọi với lên, "Sẵn sàng quậy tung nóc cái trường chưa Eli ngáo ơi?!?"

Tôi đéo ngáo, ok? Tụi nó đặt chuyện sỉ nhục tôi thôi.

Nhưng chuyện quan trọng hơn là, cả năm đứa đều được nhận vào học Hogwarts, đ!t mẹ chán chưa...

Hôm phân loại tuy đã xảy ra rất lâu nhưng tôi vẫn nhớ như in. Vì truyền thống gia đình, tôi cũng phấn khởi xin vào Gryffindor.

- Thằng nhóc này, thú vị đấy...

- Cho con xin vào Gryffindor!

- Chú mày có bộ óc thông minh, cũng có đủ dã tâm, cũng đủ dũng cảm và đủ trung thành...

- Cho con xin vào Gryffindor!!

- Khó phân loại đấy, nhưng ta nghĩ--

- Cho con xin vào Gryffindor!!!

- Mày im năm phút được không nhãi con?

Cuối cùng tôi vào Ravenclaw. Sau đấy hai thằng Naib và William được phân vô Gryffindor nên tôi không phàn nàn gì cụ Nón phân loại nữa 💁.

Về Aesop thì nó vào Slytherin (đúng mà, thằng này xạo chó hay cực), Norton thì bay vào Hufflepuff.

Trong lúc tụi nó đứng chung tiếc nuối với nhau sao chúng mình không chung nhàaaa thì tôi lẻn đi tìm hạnh phúc riêng, để rồi bị chúng nó bắt lại đem nhấn nước trong cầu tiêu nam Hogwarts với tội danh tạo phản. Đụ mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro