Chapter 1: Trò chơi của họ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thứ sẽ giải thoát cứu rỗi một linh hồn đương nằm trong lòng mẹ."

-^-

Mỗi buổi sáng Aesop đều gặp khó khăn với việc mở mắt. Với cậu, dứt khỏi giấc mơ đẹp là một cực hình không tên. Nếu sáng hôm nào không có trận đấu cậu sẽ nướng đến trưa trên giường và bỏ qua bữa sáng đầy dinh dưỡng do trang viên chuẩn bị. Thực tế thì, vì là một người sinh tồn khá mới, Aesop không thể tránh việc bị chọn để tham gia các trận đấu diễn ra gần như mỗi ngày. Đặc biệt chúng luôn bắt đầu vào sáng sớm và điều đó không làm Aesop vui chút nào.

Vừa đúng bảy giờ sáng, Aesop đã nghe tên mình bị gọi vang qua cái loa đặt trên trần nhà hành lang. Cậu khó chịu chặc lưỡi, mày nhíu lại dính vào nhau, miệng lầm bầm một câu chửi thề. Cậu gập chăn, dọn gối, rồi vào nhà vệ sinh chuẩn bị. Tất cả những việc đó chỉ diễn ra trong mười hai phút cả thảy, vì cậu còn bận chải tóc hết một phần ba khoảng thời gian đó. Sinh ra trong một gia đình thuộc tầng lớp trung lưu, Aesop cũng có những quy củ, kỉ luật về tính đúng giờ, sự gọn gàng và tính nề nếp. 

Trong khi cậu đang vận quần áo, cái loa cũ kĩ đó cứ gọi tên cậu liên tục không ngơi nghỉ, và chỉ khi cậu gầm gừ dẫm chân bước khỏi phòng riêng thì nó mới dừng lại. Nghe vọng từ rất xa là tiếng chửi đổng quen thuộc của William phát ra từ phòng ngủ của hắn, nhưng cậu chả buồn quan tâm.

Tiếp đó Aesop đi một dọc hành lang tầng hai, bước chậm chạp từng bậc thang để ra đại sảnh ở tầng trệt. Trong đầu cậu hiện tại đầy ngập suy nghĩ về trận đấu sắp tới, và cách để nó kết thúc thật nhanh. Nếu nhớ không lầm hôm nay cậu sẽ bắt lượt với Tracy, Fiona và Norton - cũng là một người sinh tồn mới chuyển đến trang viên. Đây không hẳn là một đội hình quá hoàn hảo, nhưng cậu cũng không thể thay đổi quyết định của trang viên được. Cậu sẽ chia số máy cần hiệu chỉnh với Tracy trong khi hai người còn lại lo việc giữ chân thợ săn. Nếu có gì bất ngờ xảy ra, cậu sẽ--

- Carl này.

Aesop giật bắn người, lùi lại một bước, bối rối chẳng biết giọng nói phát ra từ đâu. Hóa ra là Eli từ dưới chân cầu thang hướng nhìn lên, miệng cười méo xệch:

- Em quên vali rồi kìa.

Lúc này cậu mới nhận ra tay mình trống không. Ngượng ngùng, Aesop gật đầu cái rụp để cảm ơn rồi phóng vèo về phòng. Mặt cậu đỏ như quả cà chua, và cậu có thể tự cảm nhận sức nóng phát ra từ hai bên má của mình. Xấu hổ quá! Anh ấy có nghĩ mình ngu ngốc không? Aesop cắn môi, lo lắng, tay thì vẫn mò mẫm vali dưới gầm giường. Đợi cậu moi ra được hành trang thì chỉ còn năm phút nữa trận đấu bắt đầu. Thế là Aesop phải vội bay xuống tầng trệt, mắt đảo quanh một lượt tìm kiếm nhà tiên tri. Nhưng Eli đã đi đâu đó mất rồi. Mà anh ở đây làm gì nhỉ? Eli từng nói mỗi sáng anh đều dành nửa giờ đồng hồ bắt đầu từ bảy giờ sáng để viết nhật ký ghi lại những trải nghiệm của mình ở trang viên. 

Vì sắp muộn giờ, cậu không dám nán lại lâu, chân bứt tốc chạy khỏi biệt thự. Cánh cửa tự động mở ra, rồi đóng lại như bị khóa chặt. Aesop sẽ được gửi đến nơi trò chơi bắt đầu trong ba mươi giây tới. Cậu đã dần quen với không khí nặng nề ở đây, chỉ còn một chút hồi hộp không rõ mình sẽ đối mặt với thứ gì. Dù vậy, dẫu có là con quái vật kinh tởm nhất cậu từng thấy đi chăng nữa, cậu cũng phải giành chiến thắng. Thắng cuộc thì mới có thể rời khỏi nơi này. 

-^- 

Vừa thấy Aesop rời đi, Eli bất ngờ bước ra sau lớp rèm cửa khổng lồ, chân không tiếng động bước đến một góc tường. Đôi mắt anh sáng lên khi một tiếng động nhỏ phát ra từ phía bên trái, bên dưới lớp gạch hoa cương.

"Bộp!", anh lật ngược viên gạch lót sàn lên, đào bới lớp đất cứng nhắc. Trong cái hố nhỏ tẹo đó là một vật kim loại nằm lọt thỏm bên trong. Con dao sắc bén, lóa lên dưới ánh sáng, rọi được cả ảnh phản chiếu của Eli. Anh nắm lấy nó, nhìn xung quanh xem có ai đang theo dõi mình hay không. Thấy an toàn, Eli mới bỏ vào trong áo choàng, lấp lại hố đất và trả viên gạch lại chỗ cũ. 

Sau đó anh lại đi ra vườn hoa, như một thông lệ đã kéo dài nhiều ngày liên tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro