Chapter 1: Trò chơi của họ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thứ đó... quái vật."

-^-

Sáng sớm, trời hãy còn dày sương. Tất nhiên không thể thiếu cái lạnh cắt da cắt thịt, may là trang phục Aesop giúp cậu tự giữ ấm. Quần áo của cậu cũng không phải làm từ thứ vải xoàng xĩnh, và bình thường cậu đã mặc một bộ kín từ đầu đến chân.

Bình thường trời không đầy sương như thế, nhưng hôm nay bỗng trắng xóa cả một vùng. Thợ săn hôm nay chỉ có thể là đồ tể Jack. Gã nổi tiếng là kẻ đi săn khát máu và không hề nhân từ, và người ta cho rằng hắn thật sự đã không còn là con người nữa rồi. Màn sương dày chính là thứ luôn đi kèm với Jack, để gã có thể dễ dàng truy sát con mồi - và giết chúng.

Nhưng với những người sống sót ở trang viên này, dẫu cũng không giấu nổi sự lo lắng, nỗi sợ đó cũng chẳng thấm vào đâu so với những gì Aesop tưởng tượng.

Aesop không nghĩ ở đây thật sự có một người bình thường. Khi đối mặt với một kẻ sát nhân máu lạnh,  điều khiến những người chơi lo sợ lại là thua cuộc. Họ bất chấp tất cả vì chiến thắng, hay rõ ràng hơn, là phần thưởng sau cùng mà trang viên hứa tặng cho họ. Mỗi người lại có một điều ước khác nhau, và tùy vào quá khứ, mức độ nghiêm trọng của chúng sẽ không giống nhau. 

Mỗi trận đấu lại là màn đấu trí và đấu thể lực vô cùng căng thẳng. Mỗi đường đi nước bước chỉ cần một sai sót cũng đủ khiến một mạng lên ghế nóng. Và khi thợ săn là Jack, thì mọi chuyện còn căng thẳng hơn. Gã là một cỗ máy hủy diệt máu me nhưng vẫn tỏ ra bề ngoài lịch thiệp như một quí ông. 

Thế mà trái với suy nghĩ của Aesop, hôm nay là một trận đấu rất bình thường. Bình thường đến bất thường. Vì họ không thấy thợ săn đâu cả.

Bốn người sau khi nhận thấy tình hình có gì đó rất kì lạ, bèn chia nhau ra sửa máy, nhưng vẫn luôn cảnh giác. Nhưng tới gần cuối trận đấu, họ vẫn chưa thấy đồ tể xuất hiện.

Trận đấu đó kết thúc rất nhanh chóng, không ai bị thương, toàn bộ đều trốn thoát. 

Fiona có thử gửi khiếu nại lên chủ trang viên, nhưng không nhận được hồi âm. Thợ săn tàn bạo đó nhẽ nào thả cho họ một trận thắng quý giá đến như thế? Không thể nào? Từ khi Patricia chuyển đến, các thợ săn gặp rất nhiều khó khăn trong việc cầm hòa, nói gì đến thắng trận? 

Cả bốn người sau khi thoát khỏi nhà thờ Đỏ, được gửi về biệt thự. Trùng hợp vừa lúc là giờ ăn trưa. Vì thế họ ngồi vào bàn ăn cùng tham gia với những người khác.

Bữa ăn hôm nay trông vẫn ngon miệng như mọi ngày. Lại có cả gà nướng thơm phức và cơm Trung Hoa nóng hổi, hương thơm bay nức mũi. Aesop phải công nhận, đầu bếp của trang viên quả là đại tài, có thể chiếm lấy cảm tình không ít người ngồi đây cũng là một tài năng đáng ngưỡng mộ.

Tay cậu vươn ra, đặt khăn ăn lên đùi, rồi với lấy bộ dao nĩa sang trọng. Dẫu không được bình thường về tâm lý, từ nhỏ Aesop vẫn được dạy về phép lịch sự trên bàn ăn.

Ngay khi cậu vừa đặt dao xẻ lớp thịt gà bóng mỡ, một tiếng động lớn vỗ rầm một cái. Mọi người trong phòng đồng loạt nhìn về phía cửa lớn. Là bốn kẻ sống sót khác cũng vừa trở về sau trò chơi. Đó là Helena, William, Naib và Freddy. Trông họ không vui vẻ thoải mái như đội bốn người của Aesop lắm. Để chứng minh nhận định của cậu, Naib hít một hơi, và, 

- Đã bảo sửa máy nhanh rồi mà mày còn đi kiếm thằng thợ săn?! - Vị lính đánh thuê Gurkha gào vào mặt người bạn - Hại tao phải đi cứu? Suýt chết bốn, may mà giữ hòa được?

Nói rồi, hắn vò hai nắm tay, như muốn kiềm lại không đấm người. Vận động viên bóng bầu dục khịt mũi, vẻ mặt cũng không vui vẻ gì cho cam.

- Tao không ra thì thằng nào kéo chân thợ săn cho chúng mày sửa máy? - William giận dữ nạt lại.

- Bọn vai u thịt bắp các người suýt khiến chúng ta thua cuộc. - Luật sư đẩy kính, lườm nguýt hai người đồng hành. Hắn không hẳn là một người thân thiện, nhưng vẫn tỏ ra lịch sự khách sáo với những người khác. Nếu Freddy đã lên giọng, thì mọi chuyện thật sự không hề ổn.

Về phần cô gái duy nhất đứng bên cạnh ba người kia, cô đứng im, cúi gằm mặt chẳng nói lời nào. Trông cô gái mù như sắp khóc thành tiếng vậy.

Nữ vũ công ngồi tít cuối phòng, thấy thế liền lên giọng trách móc ba gã đàn ông sao có thể nặng lời trước mặt một cô gái như thế:

- Các người có im không? Trông Helena đang sợ hãi kìa?

Helena nghe tới tên mình, vai rụt lại, lắp bắp em xin lỗi, em xin lỗi. Freddy cười khinh khỉnh:

- Tại cô gái này mới suýt thua chứ đâu? Ngoan ngoãn giải mã máy rồi đứng ở cổng chờ đi, còn bày trò đi cứu người làm gì?

Mọi người trong phòng chớp mắt. Quả thật, dù lời nói có gắt gỏng, nhưng luật sư nói đúng. Vai trò của Helena không phải là đi giải cứu người khác.

- Vì...nếu em không chạy ra... Anh William sẽ chết mất...

Helena sụt sịt nói, giọng mềm oặt muốn giải thích. Tiếng thở dài nổi lên từ mỗi ghế ngồi. Trong trò chơi này không có chết chóc, chỉ có thắng thua. Nếu Helena không giữ được bình tĩnh và cứ hành động theo cảm tính thì những trận đấu về sau sẽ rất khó khăn cho cô. Không ai trách móc, nhưng cũng chẳng mấy người an ủi. Ba gã đàn ông đang bực bội, ngồi thẳng vào bàn ăn không đợi chào hỏi. Cô gái mù vẫn đứng ở đó khóc, có vẻ như không định gia nhập bữa trưa.

Nữ điều phối lắc đầu, bước ra kéo Helena vào bàn ăn. Những cô gái khác cũng tương tự đứng dậy, tiến đến kéo nàng sinh viên tội nghiệp lên ghế ngồi.

Hai ghế xung quanh Aesop trống. Eli thường ngồi cạnh cậu trong các bữa ăn, nhưng hôm nay anh cáo bệnh. Vì thế các cô gái đẩy Helena ngồi cạnh Aesop và điều đó khiến cậu rụt người lo lắng. Cậu không giỏi tiếp xúc với người khác, đặc biệt là với một cô gái đang khóc.

Ái ngại, cậu chỉ lẩm bẩm vừa đủ hai người nghe:

- Cậu đừng buồn nữa. Họ không cố ý đâu.

Helena ngước lên, đôi mắt đã dừng khóc. Cô chớp mắt hai cái, rồi cười thật nhẹ, cảm ơn cậu.

Aesop thật sự không giỏi giao tiếp với người bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro