Chapter 1: Trò chơi của họ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hừng đông rạng rỡ không đủ chiếu sáng cho tâm hồn của họ."

-^-

Lúc đầu mọi người duy trì bầu không khí thinh lặng, cho tới khi một ai đó kể một câu chuyện hài hước và cả bàn ăn lăn ra cười thì không khí mới đỡ căng thẳng hơn. Thoáng chốc tất cả đều đã đeo lên mặt một nụ cười, nhưng Aesop chọn không tham gia cuộc vui. Cậu ăn thật hết sạch dĩa của mình thật nhanh rồi xin phép trở về phòng nghỉ.

Cả con đường từ nhà ăn đến phòng của mình (là phòng sát cuối trên tầng hai), cậu có để ý đến xung quanh một chút, nhưng không thấy Eli ở đâu. Cậu có gõ cửa phòng anh nhưng cũng chẳng ai đáp trả.

Thở dài, cậu đành phải về phòng riêng mà không được gặp anh. Mà dẫu có gặp cậu cũng chẳng biết nói gì vì Aesop chỉ thích ngắm nhìn Eli.

Mở cửa phòng ra, cậu vươn vai vì mỏi mệt, rồi chuẩn bị quăng cả người lên giường. Lập tức cậu liền bị một vật thu hút sự chú ý. Nó nằm trên giường của cậu, chớp lóe lên như pháo sáng và phát ra tiếng bíp bíp nhỏ. Cậu tiến đến, vừa lúc chạm vào vật đó thì nó im bặt và không chớp sáng nữa.

Hóa ra là một tấm phong bì. Aesop thấy vật này biết ngay có chuyện không ổn bèn xoay lưng khóa cửa, đóng rèm rồi mới cảnh giác mở ra.

Bên trong là một mảnh giấy dày, nhưng trong phòng hiện tại tối quá làm Aesop không thấy gì cả. Cậu lần mò với tay tìm đèn ngủ, trước khi từ ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ lộc cộc êm tai.

- Carl ơi?

Aesop giật bắn người, hốt hoảng quơ tay làm rơi cái đèn ngủ. Nó rơi xuống đất nhưng không vỡ, nhưng bị hỏng phần ruột bên trong. Cái đèn hoa lệ chớp vài cái rồi tắt hẳn, dìm căn phòng vào bóng tối.

Aesop thở hắt ra, đứng dậy mở cửa.

Eli đứng bên ngoài, cửa vừa mở ra ánh sáng liền tràn vào trong phòng. Anh nghiêng đầu nhìn Aesop chìm trong căn phòng tối đen của cậu. Giọng anh vẫn rất dịu dàng và có phần khó xử - chắc anh đã nghe tiếng cây đèn rơi:

- Anh có làm phiền em không?

Aesop lắc đầu, nép người qua một bên để Eli bước vào. Cậu vươn tay bật đèn trần lên và mọi thứ lại rõ ràng. Eli đảo mắt nhìn quanh, thấy cái ghế đệm chất đầy quần áo, và hai chiếc ghế gỗ thì được Aesop đặt lên hai con rối có kích cỡ người trưởng thành. Sau đó cả hai ngồi trên giường Aesop để nói chuyện vì không còn chỗ ngồi nữa.

Eli ngồi cạnh Aesop, chân đôi khi khẽ vung, trái ngược với cậu ngồi cứng đờ như tượng. Cả hai im lặng một hồi cho đến khi Eli phá vỡ sự khó xử:

- Em nhận được gì, Carl?

Cả người cậu dựng đứng lên, da gà không tự chủ được nổi lên, và Aesop cắn môi bối rối:

- Em không hiểu ý anh lắm...

- Ý anh là vật mà trang viên gửi đến em, và, yêu cầu em giữ bí mật.

Aesop vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lại có thêm lớp khẩu trang càng tạo nên vẻ thờ ơ. Nhưng sống lưng cậu đã lạnh ngắt.

- Em đừng lo, em có thể tin anh.

Eli ôn tồn giải thích. Anh lấy từ trong túi vắt ngang hông của mình ra một cái chìa khóa và một bức thư. Cái chìa khóa trông rất cũ và sét gỉ, trông khi bức thư thì sạch sẽ và quý phái, có hẳn con dấu của trang viên bên trên. Anh không hề chần chừ, đưa ngay cho Aesop hai vật đó. Aesop không ngu ngốc, đây chắc chắn cũng là vật được chủ trang viên phát giống như cậu. 

Cậu ái ngại chìa tay ra nhận lấy bức thư. Eli đứng lên, khóa kín lại cửa phòng và tiến về cái máy phát nhạc đã hỏng nhẹ của cậu. Trong lúc cậu loay hoay tìm cách mở bức thư ra, anh lựa chọn một vài đĩa nhạc rồi bật một bài có tựa đề là tiếng Pháp nào đó.

Tiếng nhạc réo rắt ồn ã. Eli sau đó áp sát tay lên cửa phòng, nhíu mày nhắm mắt thật lâu, một lúc sau mới trở về ngồi cạnh Aesop.

Aesop lúc này đã đọc được một nửa bức thư lắm chữ.

- Nó khác với cái em nhận được.

Cậu vừa đọc vừa thông báo với Eli. Anh gật đầu, kiên nhẫn ngồi chờ cậu đọc xong bức thư. Sau khi kiểm tra mình không bỏ sót một chữ nào, cậu cẩn thận gấp lại bức thư như vốn ban đầu của nó, trả lại cho anh. Anh nhận lại, bỏ bức thư vào trong áo choàng.

- Cái chìa khóa này. - Eli giơ thứ cũ kĩ đó lên - Có thể mở được bất cứ cánh cửa nào trong trang viên, trừ cổng chính để thoát ra khỏi nơi này.

Nghe tới đó, Aesop chớp mắt, không thể tin vào tai mình.

- Bất cứ cánh cửa nào? Chẳng phải mỗi phòng có một ổ khóa riêng sao?

- Anh biết em sẽ không tin nhưng đó là sự thật. Nếu em muốn thử, hãy khóa cửa phòng lại, nhưng anh sẽ dễ dàng mở nó ra. Anh cũng đã thử với phòng ăn và phòng của vài người sống sót khác, tất cả đều thành công.

Như để chứng minh, anh ra hiệu Aesop khóa cửa phòng từ bên trong, còn bản thân từ bên ngoài mở cửa. Aesop tròn mắt khi cánh cửa vang lên tiếng "Cách!" và Eli tự tin bước vào trong như phòng riêng của mình.

Aesop gật gù, nhưng nhớ ra điều gì đó không đúng lắm. Cậu liền hỏi ngay:

-...Anh bảo... anh đã thử với phòng những người khác à?

Eli khựng lại, nhìn cậu thật sâu:

- Anh--

- Khó nói thì bỏ qua, em tin anh. - Aesop phủi tay, chắc nịch nhìn anh - Nhưng nói được thì càng tốt.

Eli nói thật nhỏ, cảm ơn. Nói đoạn, anh ngồi xích lại gần Aesop, môi đặt sát bên tai của cậu khiến nó ửng đỏ sau mỗi nhịp thở của mình. Anh càng thì thầm, cả người cậu càng đẫm mồ hôi. Xen lẫn bên trong cậu là xấu hổ và ngại ngùng, sợ hãi và bàng hoàng. Anh nói rất nhiều, rất nhiều và rất khẽ, như sợ có ai đang nghe lén. Cả thế giới của Aesop lúc này chỉ tồn đọng lại giọng nói của anh thầm thì nhỏ nhẹ.

Rồi anh ôm cậu. Một cái ôm đầy ý nghĩa và nặng nề: Eli như muốn siết cậu vào anh trong khi bản thân đang run rẩy. Trong phút ngượng nghịu, cậu lúng túng đáp lại cái ôm của anh. Cái ôm của cậu lạnh ngắt như của người chết.

- Anh Cla-

- Gọi anh là Eli đi. - Eli cắt ngang lời cậu, dụi sâu vào hõm vai cậu. Aesop nóng cả vành tai, đáp dạ vâng rất ngoan ngoãn.

Bỗng cậu cảm thấy ấm nóng trên vai. Eli sụt sịt mũi, càng ôm chặt lấy cậu, lặp lại liên tục anh xin lỗi, xin lỗi em. Aesop thấy cảnh này quen quá. Nhưng lần này cậu không biết an ủi thế nào. Cậu còn chẳng biết anh đang cầu xin sự tha thứ từ ai.

Giá mà khoảnh khắc này có thể dừng lại vĩnh hằng. Aesop đã suy nghĩ như thế.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro