Chapter 1: Trò chơi của họ (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sức mạnh của tình bạn... thật tuyệt vời, nhỉ?"

-^-

Aesop không biết họ đã ôm nhau bao lâu nữa: có thể là đã nửa ngày, hoặc chỉ mới vài phút trôi qua. Aesop thấy thời gian như bị Eli kéo dãn ra, nhưng cậu vẫn không thấy đủ. Cậu muốn nhiều hơn. Tay cậu choàng qua vai Eli, vuốt nhẹ sống lưng anh để an ủi. Cậu hít một hơi căng đầy phổi mùi hương từ Eli. Trên người anh có mùi vải cũ, mùi nắng, và cả mùi thơm của hoa cỏ. Chắc là anh đã đi qua vườn hoa của Emma trước khi đến phòng của cậu. Cậu giả vờ như mỏi vai rồi nhân cơ hội rúc sâu vào lòng anh. Nhưng ngay lập tức, Eli buông cậu ra trong sự ngạc nhiên của Aesop.

Aesop hãy còn đang chớp mắt, Eli đã đứng phắt dậy, lắp bắp:

- A-anh phải đến khu vực ngoài vườn. Hẹn gặp em sau, ở phòng của-- anh, ừm, trước bữa tối... nhé?

Không đợi Aesop đáp lại, Eli đã chạy biến ra khỏi phòng. Trong lòng cậu sinh ra một chút hụt hẫng, đôi tay cảm thấy thiếu thốn một cảm giác lấp đầy. Cậu nhìn vào hai bàn tay của mình, bất giác áp chúng lên má, hơi ấm từ Eli vẫn còn vương vấn khiến cậu cảm thấy như thể anh đang ôm lấy má cậu âu yếm.

Sau khi Eli rời đi, cậu ngã xuống giường, không thèm đắp chăn mà ngủ luôn đến tận chiều tối. Aesop cũng biết mệt mỏi. Mớ thông tin anh vừa kể cho cậu nghe khiến đầu cậu muốn nổ tung. Aesop nhận ra Eli còn chưa xem phong bì của cậu, nên cậu định sẽ đem nó theo đến phòng anh tối nay.

Trong giấc ngủ chiều này, cậu mơ thấy mình thoát khỏi trò chơi và sống hạnh phúc cùng những người sống sót khác ở một khu nhà nào đó. Cậu còn đang hẹn hò với Eli, nên cậu cười ngu suốt quá trình ngủ mơ. Khi tỉnh lại, Aesop cũng cười, nhưng cười thật buồn. Ai chẳng biết Eli đã có hôn thê. Cậu chỉ đang... mộng tưởng mà thôi...

Aesop dứt khỏi giấc mơ, khó khăn ngồi dậy. Đầu cậu nhức inh ỏi như đang bị một cây búa phang thậm tệ lên. Sau khi tỉnh lại, Aesop vào nhà vệ sinh tắm rửa qua cho tỉnh táo. Khi cậu tắm xong thì hiện tại đã là năm giờ chiều. Chỉ còn một giờ nữa là đến giờ ăn tối và cậu đã ngủ hơi quá rồi. Eli chắc đang chờ cậu trong phòng của anh. Cậu ra khỏi phòng, mon men tiến đến cửa phòng riêng của Eli, gõ cửa thật nhẹ.

Không ai đáp lại.

Khó hiểu, Aesop gõ thêm lần nữa, lần này thì gõ mạnh hơn và kèm theo "Anh Eli ơi?" nhưng vẫn không chuyện gì xảy ra. Cậu áp tai lên phòng, bên trong không một tiếng động và không một tiếng thở. Eli không có ở bên trong.

Anh ấy đang ở đâu nhỉ? Aesop tự hỏi. Có lẽ ý kiến hay nhất hiện tại cậu có thể nghĩ ra là hỏi những người sống sót khác. Thế là cậu đi xuống tầng trệt, vừa đi hết cầu thang đã gặp ngay Emily đang hối hả chạy vào nhà kho, băng ngang qua cầu thang.

Cậu gọi với theo Emily. Chị ta dừng chạy, vội vàng hỏi:

"Em cần gì Carl?"

"...Em cần tìm anh Eli." Cậu vụng về nói.

Emily tròn mắt, "...Clark? Chị không thấy cậu ta. Em còn cần gì không?"

Aesop thấy Emily đang gấp rút có việc bận nên lắc đầu thả chị chạy đi. Emily nghe tới đó, vụt chạy quên luôn tạm biệt.

Emily vừa đi thì một toán người cũng chạy theo sau lưng cô. Aesop tò mò, tóm Patricia đang chạy sau cùng, hỏi ngay:

"Có chuyện gì mà...mọi người gấp thế?"

"Cậu không biết à? Ầm ĩ lên thế mà!" Patricia ngạc nhiên. "Zelle tự đốt tay mình! Chị Dyer đang đi sơ cứu cho cô ấy đó!"

Aesop chớp mắt sững sờ. Tự đốt tay? Aesop thắc mắc. Tại sao chị ta lại làm vậy? Dù một vũ công xem đôi chân như mạng sống, đôi tay cũng là một bộ phận quan trọng tạo nên một điệu nhảy đó thôi? Thật sự vô lý. Không lý nào cô ấy lại như thế... Có khi nào...

ấy hóa điê-

Không.

Aesop bình tĩnh lại. Không thể. Cô ấy không thể nào cho phép mình làm thế. Margaretha là một người rất khôn ngoan và hiểu chuyện. Cô ấy cũng là một trong những người thèm khát được rời khỏi trò chơi này nhất.

Trong dòng suy nghĩ rối loạn, Aesop vô thức đi theo những cô gái đến nơi Margaretha đang nằm. Họ dẫn cậu đến đại sảnh, giữa không gian rộng lớn đó, trên sàn nhà lạnh lẽo, là một cô gái nằm khóc nức nở, ôm trong lồng ngực một thứ đồ vật hình thù kì lạ, đen như than chẳng thể nhìn ra là gì.

- Đau quá... Nó đau quá... - Margaretha cắn chặt môi, nước mắt chảy dài tan mất lớp trang điểm. Trông cô rất đáng thương.

Emily tiến đến, nửa quỳ bên cạnh Margaretha, xem xét đôi tay của cô. Chị giật mình khi thấy nó còn nghiêm trọng hơn những gì chị nghe được từ các cô gái trong nhóm. Những đầu ngón tay của Margaretha,  gần như không còn như hình dạng trước được nữa...

Chị lắc đầu, những cô gái khác bồn chồn lại gần hai người. Trong khi chị Emily tìm cách cứu lấy hai bàn tay của nữ vũ công, những cô gái an ủi cô.

Aesop rất khâm phục họ. Tình bạn giữa các cô gái... rất đẹp nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro