Kẻ chen ngang(5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Ba ngày, có lẽ là kích động, cũng có thể là người bạn gái cũ thần bí của anh ấy khiến anh ấy trầm lắng hơn. Nhưng Đinh Việt đã thẳng thắn với tôi, lẽ nào vì ba ngày đó mà tôi phủ định anh ấy sao? Anh ấy có thể suy tình tới một năm ròng để quên đi ba ngày, vậy thì anh ấy cũng là một người chung tình.
" Đinh Việt, sao anh lại có số điện thoại của em?". Tôi hỏi.
  Đinh Việt cười thoải mái và đáp:" Tối hôm đó Thắng Duẫn gọi điện hỏi anh, nên anh hỏi cậu ấy! Khà khà, Thắng Duẫn còn chưa nói mà anh đã gửi tin nhắn cho em rồi, vì thế trong lòng chắc là đoán ra rồi hả?".Tôi xấu hổ cúi mặt ăn, cảm giác vui vẻ trong lòng càng lúc càng rõ hơn. Tôi ngước mắt nhìn trộm anh đúng lúc anh đang nhìn tôi, nụ cười cũng lấp lánh trong mắt anh.
Có người nói, khi một người nhìn bạn mà đôi mắt họ cũng cười thì chắc chắn anh ta thích bạn.
Tôi quyết định kể cho Đinh Việt nghe chuyện về Tống Mẫn Hạo, tôi nghĩ giữa tôi và anh ấy chẳng có điều gì là không nói được cả.
  "Đinh Việt, hôm nay em không vui lắm người có một cô gái tới tìm em.....".
" Nguyệt Nhi". Tôi nghe thấy Đinh Việt hét lên một tiếng rồi đứng bật dậy.Sắc mặt anh ấy vô cùng kỳ lạ, đôi môi mấp máy, ngay cả hai bàn tay cũng nắm chặt lại.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh, thấy bóng Ngũ Nguyệt Vy xuất hiện ngay ở cửa nhà hàng.
Tôi trân trân nhìn Ngũ Nguyệt Vy, gương mặt xinh đẹp cổ điển ấy đang che giấu một nụ cười, ánh mắt tỏ ra thấu hiểu mọi chuyện. Bên tai tôi lại văng vẳng lời cô ta:"Xem ra tôi muốn cướp người yêu của anh thì cũng rất dễ dàng".
  Nguyệt Nhi của Đinh Việt thực sự là Ngũ Nguyệt Vy sao? Cô ta không cần cướp Đinh Việt, cô ta chỉ cần là Nguyệt Nhi đã đủ rồi.
Ngũ Nguyệt Vy bước lại gần, sắc mặt không đổi. Cô ta càng lại gần, tôi càng lo sợ, bất giác đứng dậy từ lúc nào
  " Đinh Việt, anh vẫn khỏe chứ? Tên thật của em là Vũ Nguyệt Vy, không phải Long Nguyệt Nhi. Có điều, em thích làm Long Nguyệt Nhi chứ không phải là Ngũ Nguyệt Vy". Đôi mắt sáng tựa pha lê của Ngũ Nguyệt Vy nhìn không xuyên, coi không thấu, nó lấp lánh sắc màu rực rỡ của đá quý. Cô ta đứng trước mặt Đinh Việt, rất bình tĩnh tự tin, cô ta cô ý. Cô ta biết hành tung của Đinh Việt nên cố ý xuất hiện.
Đinh Việt sững sờ vì sự xuất hiện của cô ta, anh ấy chỉ chằm chằm nhìn cô ta.
  Tôi thấy bàn tay anh ấy ngắm càng lúc càng chặt giống như đang bóp nghẹt trái tim tôi. Tôi tức ngực tới mức sắp không thở được nữa, đau không thở được. Không phải vì Đinh Việt, mà vì sự  khinh miệt và khoa trương của Ngũ Nguyệt Vy.
Cô ta nói được làm được, cô ta thực sự rất dễ dàng cướp đi người mà tôi mới thích.
Tôi hy vọng biết bao Đinh Việt - người vừa mới thẳng thắn với lòng mình, vừa mới nghiêm túc muốn hẹn hò với tôi thản nhiên chào hỏi của Ngũ Nguyệt Vy, sau đó nói với cô ta:" Chấn Vũ là người yêu của anh".
    Đinh Việt không làm thế, anh ấy hoàn toàn bị sự xuất hiện của Ngũ Nguyệt Vy hút hết thần trí, ánh mắt dán chặt lên người cô ta, tham lam ngắm dung nhan lộng lẫy của cô ta cả người bất động.
  Tôi thua thảm tới mức ngay cả nước mắt cũng không có mà khóc. Số tôi thật là đen đủi.
Tôi cắm đầu chạy ra ngoài cửa hàng. Chạy hơn một trăm mét tôi quay lại nhìn, Đinh Việt không đuổi theo tôi.
  Mỗi nỗi hận cửa tôi đều dồn lên người Tống Mẫn Hạo, mọi ác mộng của tôi đều do anh ta mang tới. Không có anh ta tôi sẽ không quen Ngũ Nguyệt Vy và Đinh Việt kết thúc, coi ta sẽ không xuất hiện trước mặt Đinh Việt nữa. Không có anh ta, tôi sẽ không vị Ngũ Nguyệt Vy coi thường, khinh miệt từ trong xương tủy.
  Đầu tôi nóng bừng, trong tình trạng điên cuồng đến cực độ, tôi gọi điện cho Tống Mẫn Hạo:" Tống Mẫn Hạo, anh muốn tôi làm người yêu anh đúng không?".
Tống Mẫn Hạo sững lại vài giây, hỏi tôi:"Chấn Vũ, em sao thế?".
  Trong lòng tôi xót xa, Tống Mẫn Hạo chỉ trêu đùa tôi, anh ta không thực sự thích tôi. Khi anh ta nói tôi là người yêu của anh ta tôi tức tới mức nhảy cả lên khiến anh ta cảm thấy rất buồn cười, rất vui.
  Gió thu thổi tới, tôi khẽ run rẩy.
   Tôi đang làm gì thế này?
Đinh Việt gặp lại Long Nguyệt Nhi của chuyện tình ba ngày lãng mạn, xuất hiện trước mặt anh ấy, cô ta nói với anh, cô ta tên Ngũ Nguyệt Vy.  Anh không sai!
   Ngũ Nguyệt Vy yêu Tống Mẫn Hạo, bị anh ta từ chối trước mặt mọi người khiến cô ta bẽ mặt.Cô ta cũng không sai.
Người sai là tôi, không hơn không kém mà trước sau lại đi xe mặc với hai người bạn trai scandal của cô ta.
Vậy được thôi, tôi cũng không nên nhớ Đinh Việt làm gì nữa, cũng chẳng có quan hệ gì với Tống Mẫn Hạo. Chỉ là người có duyên với tôi vẫn chưa xuất hiện mà thôi.
  Tôi hít một hơi dài rồi bình thản nói với anh ta:"Ý tôi là, tôi mãi mãi không bao giờ làm người yêu của anh! Anh không cần tìm tôi nữa, người anh thích thực ra là Ngũ Nguyệt Vy, đừng coi tôi là thằng ngốc dễ bị bắt nạt".
"Đợi đã Chấn Vũ , đã xảy ra chuyện gì?".
  Anh ta thực sự rất thông minh, rất thông minh.
Tôi cười và nói:"Nhà tôi giới thiệu người yêu cho tôi rồi, tôi hi vọng anh đừng đùa cợt với tôi nữa. Giám đốc Tống, nhà tôi chỉ là gia đình bình thường, sợ anh mệt mỏi".
  Tống Hạo cười:"Vy tử đến tìm em à?".
  Con bà nó, sao anh ta thông minh thế chứ?
  " Cô ta tìm tôi làm gì? Tôi và cô ta chẳng liên quan gì".
   " Thế à? Thế em cứ nhìn cái xe của anh làm gì?.
  "A..." Tôi thốt lên ngạc nhiên điện thoại tuột tay rơi xuống đất. Tôi vội quay đầu lại Tống  Mẫn Hạo đứng cách đó không xa đang cười nhìn tôi.
    Tôi run rẩy cúi nhặt điện thoại. Sao anh ta lại xuất hiện ở ngoài nhà hàng thế này?
    Tống Mẫn Hạo bước nhanh về phía tôi, tôi sợ hãi mà co cẳng chạy. Tôi không muốn Ngũ Nguyệt Vy và Đinh Việt bước ra thấy cảnh này, tôi không muốn thấy cảnh bốn người nhìn nhau. Tôi không muốn.
    Bước chân anh ta càng lúc càng gần, tôi chỉ muốn rời xa nhà hàng càng xa càng tốt. Chạy ra ngoài phố chân díu cả lại tôi đâm sầm vào lòng Tống Mẫn Hạo, mạnh đến mức suýt nữa thì tắt thở.
    " Em chạy cái gì chứ? Tống Mẫn Hạo có vẻ bực bội.
     Mới hơn 8 giờ tối, người đi lại trên phố khá đông, trên khu phố náo nhiệt xuất hiện cảnh một chàng trai đuổi theo một chàng trai nên thu hút sự chú ý của mọi người Tống Mẫn Hạo  lạnh lùng lườm một cái rồi chau mày hỏi tôi :" Có chuyện gì?".
    Tôi đẩy anh ta ra rồi hổn hển nói:" Không có gì, tôi phải về nhà rồi".
     Anh ta quay lại nhìn vào nhà hàng rồi hỏi tôi:" Em gặp Vy Tử à? cô ta nói đến đây ăn tối".
    Tôi không đáp.
     Tống Mẫn Hạo cầm tay tôi và nói:" Vy Tử khá ghê gớm. Nếu em có gì ấm ức với cô ta thì em có hết tức không? Quay lại, có anh ở đây, sợ gì cô ta".
    Tôi sống chết cũng không đi.
   Tống Mẫn Hạo nhìn tôi nói: "Anh giúp em trút giận"
    Tôi lắc đầu, không dám mở miệng ra nói, mở miệng ra tôi sợ mình sẽ òa khóc.
    Tống Mẫn Hạo chau mày, đột nhiên anh ta không kéo tay tôi nữa mà cúi thấp đầu nhìn tôi một hồi lâu, rồi hỏi:" Chấn Vũ, em bị Vy Tử chọc tức đến phát khóc?".
    Tôi mím chặt môi, nước mắt không nghe lời cư thế tuôn rơi.
    Tống Mẫn Hạo có phần lo lắng, anh ta đưa nước mắt cho tôi và dỗ dành:" Con người ta như thế đấy, đừng nghe cô ta nói linh tinh".
   Tôi ngẩng đầu hất tay anh ta ra, quay đầu bước đi. Tôi lớn thế này mà chưa bị ai bắt nạt tới mức này. Tôi chẳng nói gì cả, chỉ muốn mau chóng về nhà tránh xa cái nơi ôn dịch này ra một chút.
    Eo tôi bị túm chặt, Tống Mẫn Hạo ôm eo tôi, kéo ngược tôi lại. Anh ta ôm tôi đi về phía nhà hàng, vừa đi vừa nói:"Gặp cô ta bắt cô ta xin lỗi em. Chấn Vũ, em đừng như con chuột con, phải dũng cảm lên chứ, muốn chửi cô ta thì cứ chửi, muốn đánh thì em cứ ra tay, không đánh được cô ta thì anh cũng đảm bảo cô ta không làm bị thương em được".( π-π) cảm động ghê.
   

 

   
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minwoo