Kẻ chen ngang(6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Tôi bị anh tay kéo đi vài bước trong vô thức, tôi giằng co rồi gào lên:" Tôi ghét nhìn thấy anh, anh không buông tôi ra".
    Tống Mẫn Hạo không hiểu:"Ghét anh sao em còn gọi điện cho anh làm gì?".
    Tôi tức quá liền phì cười. Đây là hai việc khác nhau hoàn toàn!
    Chớp mắt đã gần tới nhà hàng. Tôi sợ quá liền hạ giọng van xin:" Tống Mẫn Hạo tôi không vào đâu, xin anh được không? Được không?".
    Tôi khóc rồi.
     Cuối cùng Tống Mẫn Hạo cũng dừng lại:"Nói thật với anh đi, anh sẽ không kéo em vào nữa".
    Tôi gật đầu. Chỉ cần không vào trong nhìn thấy Ngũ Nguyệt Vy và Đinh Việt, chỉ cần không để Đinh Việt biết  mối quan hệ trong đó thì tôi có thể nói hết cho anh ta nghe.
    Tống Mẫn Hạo dẫn tôi vòng qua bên kia nhà hàng, chiếc xe Harley phát ra âm thanh trầm đục đưa tôi rời khỏi đây. Tôi ôm eo Tống Mẫn Hạo, gục đầu vào lưng anh ta, ánh đèn trên phố lướt qua mặt tôi, tôi có cảm giác mình đang bay lên.
    "Muốn đi đâu?". Tống Mẫn Hạo lớn tiếng hỏi tôi.
     "Đâu cũng được".
    Bất cứ nơi nào, chỉ cần có thể quên Đinh Việt.
    Bất cứ nơi nào, chỉ cần có thể khiến tôi rời xa nỗi đau.
    Tống Mẫn Hạo đưa tôi tới một nhà hàng đồ Tây, gọi hai suất ăn, còn gọi trước hai cốc cà phê nóng nữa.
    " Trời lạnh chút nữa là không đi xe máy được rồi, lạnh quá, uống chút cà phê cho nóng".
    Ngụm cà phê ấm nóng trôi xuống bụng, vị thơm còn đọng trong miệng. Tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu.
     "Nói đi hôm nay Vy Tử đã làm gì?".
    Tôi cúi đầu nghĩ một lát rồi nói:" Không có gì, cô ta chỉ đả kích tôi không bằng cô ta mà thôi".
    " Khà khà". Tống Mẫn Hạo cười lớn, dưới ánh đèn mờ ảo nụ cười của anh ta trở nên vô cùng rạng rỡ. Ánh mắt anh ta sáng rực, đầu cuối lại gần hơn và nói:"Chấn Vũ, em bị cô ta đả kích, là vì em thích anh rồi, sợ không xứng với anh đúng không?".
    Ngụm cà phê trong miệng tôi bắn ra ngoài. Da mặt anh ta không phải dày mức bình thường! Tôi lấy khăn giấy lau miệng, ức chế nói:"Anh là lưu manh, cô ta là nữ lưu manh, hai người đều là một giuộc với nhau, thực sự tương xứng".
    "Thế nhưng, em là giáo viên, em không muốn giáo dục một tên lưu manh thành người tốt sao?".
    Tôi thở dài lần nữa, và nói với anh ta:"Tống Mẫn Hạo, anh đừng đùa tôi nữa. Tôi hiểu tất cả, anh không thể nào yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên được, đừng trêu đùa tôi nữa. Tôi muốn tìm một người yêu bình thường, sống cuộc sống bình thường. Những thứ tạp nham kia tôi không chơi được".
    Tống Mẫn Hạo rút lại nụ cười và nghiêm túc nói:"Anh không nói là yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Anh vốn định chơi cho Vy Tử một vô đau, con người cô ta ngay từ nhỏ đã rất bạo gan, những gì trải qua cũng rất đặc biệt. Anh và cô ta là anh em tốt, là chiến hữu nhiều năm rồi. Cô ta thật lòng với anh, chỉ là, nếu là anh em thì được, muốn lấy mạng anh cũng được, nếu lấy về làm vợ thì không được. Nhưng cô ta lại ra tay với mẹ anh nên anh chỉ còn cách ra chiêu này. Chấn Vũ, em thực sự không đối phó được. Nhìn em hiền lành thế này chắc chắn không phải là người nhỏ nhen. Anh xin lỗi em, được không?".
    Trong lòng tôi nói chung cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Đương nhiên tôi không phải là người nhỏ nhen, nụ cười trên mặt tôi cũng thoải mái hơn, mọi nỗi sợ hãi và nghi ngờ trong lòng cũng bị những lời của anh ta xóa sạch sẽ.
    "Anh cứ nói thẳng ra là được rồi, không chừng tôi lại giúp anh việc này. Hôm đó chết khiếp đi được".
     Tống Mẫn Hạo cười khà khà và nói:"Vậy thì đừng mắng anh là lưu manh nữa nhé!".
    "Chỉ cần anh đừng như trước đây nữa, cứ nói thật là được rồi, đừng đùa với tôi nữa". Tôi ăn một miếng salad to, cảm giác ngon vô cùng. Sau này tôi không qua lại với Đinh Việt nữa.
    Tấn Mẫn Hạo đã nói thật rồi, anh ta cũng không quân lấy tôi nữa.
    Việc trên đời này thiên biến vạn hóa. Đang đau lòng vì chuyện tình khó quên của Đinh Việt và Ngũ Nguyệt Vy thì nháy mắt một cái Tống Mẫn Hạo lại biến thành người bình thường an ủi, bồi thường cho tôi. Đúng là do bàn tay của thượng đế khi ông đóng một cánh cửa thì đồng thời cũng sẽ mở cho bạn một cánh cửa khác.
    Vui vẻ ăn đồ Tây, tôi nghĩ ăn xong về nhà tắm rửa một cái rồi đi ngủ. Sáng mai tỉnh dậy sẽ là một ngày mới.
    Đúng lúc này thì Đinh Việt gọi điện tới:" Crấn Vũ, em đang ở đâu?".
    Bây giờ tìm tôi làm gì? Tại sao lúc đó anh không đuổi theo tôi? Tôi bình tĩnh đáp lại:"Đang ăn đồ Tây với bạn, bây giờ chuẩn bị về nhà. Chúc anh và bạn gái cũ của anh quay lại vui vẻ".
    Tống Minh Hạo chau mày, nhìn tôi không nói gì.
    Tôi nhìn anh ta cười một cái, bây giờ chẳng có gì phải giấu anh ta cả. Tôi thoải mái nói chuyện với Đinh Việt.
    "Chấn Vũ, em đừng hiểu nhầm, anh và cô ấy kết thúc rồi. Chỉ là anh quá bất ngờ khi gặp lại cô ấy. Anh đang định chạy đi tìm em thì Nguyệt Nhi giải thích nguyên nhân do khi đó cô ấy ra đi. Anh nghĩ, anh không thể để câu hỏi này cứ bám theo anh mãi. Cô ấy  nói xong thì anh gọi điện cho em. Chấn Vũ em có thể hiểu được không?".
    Tôi ngây người ra mà nghe, anh ấy nói cũng không phải không có lý. Ở  lập trường của anh ấy thì anh ấy làm thế nào cũng chẳng có gì sai, chỉ là tôi thấy Ngũ Nguyệt Vy nên mất hết lý trí và cắm cổ chạy.
    "Chấn Vũ, nếu anh còn nhớ cô ấy, còn không buông tay được thì anh sẽ không nói với em chuyện này, còn muốn hẹn hò với em". Đinh Việt nói chắc nịch.
    Bỗng chốc tôi không biết phải nói cái gì. Cầm điện thoại mà người cứ đơ ra. Hạnh phúc lại đến rồi sao?
     Tống Mẫn Hạo đột nhiên cướp điện thoại của tôi và nói với Đinh Việt:" Anh là ai? Đã nói gì với người yêu tôi?".
    Sợi dây trong đầu tôi đứt phựt, mất hai giây sau mới phản ứng lại và giằng lấy điện thoại, miệng làu bàu Tống Mẫn Hạo:"Anh nói linh tinh gì thế? Trả lại cho tôi".
   Anh ta nói xong lập tức tắt máy, nhìn tôi cười:"Anh còn chưa nói xong, Chấn Vũ. Ban đầu anh chỉ định đối phó với Vy Tử, nhưng khi tiếp xúc với em, anh thật sự thích em. Làm người yêu anh nhé!".    ~~~ngọt~~~
    Tôi há hốc miệng, sững người. Điện thoại lại đổ chuông, giọng Đinh việc gấp gáp nói:" Chấn Vũ, em đừng tức giận, anh đang đợi em ở cổng nhà em, nghe anh giải thích được không".
     "Được".
    Không có gì tốt hơn thế này nữa. Đinh Việt là người tôi thích, những lời  anh ấy nói khiến tôi vô cùng tự tin về anh ấy. Cho dù Tống Mẫn Hạo có phá hoại, cướp điện thoại của tôi và ăn nói linh tinh thì chí ít Đinh Việt cũng không bị những lời của anh ta đánh gục, vẫn điện thoại tới như bình thường.
     Tôi nhìn Tống Mẫn Hạo và mỉm cười:"Anh thích tôi là việc của anh, còn tôi có người yêu rồi".
     Tống Mẫn Hạo nhìn tôi, không tức giận mà ngược lại còn thản nhiên nói:"Chấn Vũ, ý em là anh có thể cạnh tranh với người yêu em?".
    Tôi thực sự nghi ngờ giữa tôi và Tống Mẫn Hạo rốt cuộc ai giỏi tiếng Trung hơn. Khả năng ngắt câu ngắt chữ của anh ta quá giỏi. Hoặc là tư duy logic của anh ta không phải của người bình thường.
    "Tống Mẫn Hạo, lý thuyết" có thể mập mờ với nhiều người đàn ông, hoặc chưa kết hôn thì ai ai cũng có thể theo đuổi được" không sử dụng với tôi được. Tôi sẽ nói cho Đinh Việt hết mọi chuyện. Tôi tin, anh ấy sẽ chẳng để ý đến hành động vô lại của anh đâu, càng không thể....." .
     Tống Mẫn Hạo ngắt lời tôi:"Nếu đã như thế thì em lo cái gì chứ?".
    Đương nhiên là tôi sợ anh ta phá hoại, sợ anh ta to mồm gây sự phá hỏng tất cả. Tôi thực sự đã hết cách, giọng nói cũng đã mềm mỏng lắm rồi. Tôi thở dài, nói:"Tống Mẫn Hạo, tôi chỉ là một người bình thường. Tôi thích Đinh Việt, thích anh ấy làm người yêu tôi. Nếu anh muốn bám lấy tôi thì tôi cũng đành chịu, tôi không muốn có hiểu nhầm giữa anh và Đinh Việt. Vì thế mong anh đừng tìm đến tôi nữa, được không?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minwoo