Kẻ chen ngang (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị người ta từ chối đến mức này tôi cũng đã công nhận Đinh Việt là bạn trai của mình, không thể hiểu được tại sao Tống Mẫn Hạo vẫn bám lấy tôi như thế, anh ta thực sự không có mặt, không có da sao?
"Đi đi, anh đưa em về nhà". Tống Mẫn Hạo không trả lời câu hỏi của tôi, ngay cả sắc mặt cũng không hề thay đổi.
Tôi đứng im bất động, hôm nay mà không nhận được câu trả lời rõ ràng từ anh ta, không giải quyết việc này thì sau này hối hận cũng không kịp.
"Không muốn đi? Được, hôm nay em không đồng ý làm người yêu của anh thì đừng đi nữa". Anh ta ngồi xuống, châm một điếu thuốc và liếc mắt nhìn tôi.
Tôi mím chặt môi, không nói gì cả, cầm túi và đi ra ngoài, mặc kệ anh ta. Tôi chỉ chắc chắn một điều rằng, chỉ cần Đinh Việt có thể kiên cường thì cho dù Tống Mẫn Hạo có làm gì đi nữa cũng chỉ cần coi anh ta như một thằng hề, không quan tâm là được rồi. Lâu dần anh ta cảm thấy chán ngắt là sẽ từ bỏ thôi.
" A Thất, đóng cửa hàng". Tống Mẫn Hạo hét lên một tiếng.
Tôi thấy có một người đi ra từ sau quầy, là cậu thanh niên A Thất ở quán trà mà tôi đã gặp. Lúc này tôi mới để ý quán ăn đồ tây chỉ có một bàn của chúng tôi. A Thất khoát tay một cái tất cả phục vụ trong quán lùi hết ra ngoài cửa, kéo hết dèm cửa xuống. Động tác rất nhanh, rất đều, giống như đã được tập luyện trong một thời gian lâu dài.
Tôi đi chưa được mười bước thì cả quán chỉ còn tôi và Tống Mẫn Hạo. Tôi sợ quá nói không thành câu, những cảnh tượng hãi hùng trong phim ảnh lần lượt hiện lên trong đầu tôi.
Tôi lắp bắp nói :" Có nhiều người đã nhìn thấy... cảnh sát sẽ bắt anh".
Tống Mẫn Hạo sầm mặt lại, lạnh lùng nhìn tôi:" Anh sẽ hủy xác bịt đầu mối".
Đầu óc tôi bây giờ trống rỗng.
Tống Mẫn Hạo bật cười, cười nghiêng ngả trên ghế:" Haizz, Chấn Vũ à, biểu cảm của em thật phong phú đấy!".
Đột nhiên máu dồn lên não, tôi cầm lấy đèn bàn, gạt tàn thuốc lá, bảng menu trên bàn ném về phía anh ta, không nói một lời chỉ biết đỏ mắt nhắm hướng anh ta mà ném.
Tống Mẫn Hạo nhảy lên tránh như một con báo, tôi hét lên rồi chạy tới quầy bar, lần này thì có nhiều đồ để ném hơn chai rượu, cốc rượu cứ thế ném liên tục như đạn bay.
Động tác của anh ta quá nhanh, chớp mắt một cái anh ta đã túm lấy tay tôi dùng sức ôm chặt tôi vào lòng chẳng nói gì cả mà cứ thế ôm tôi.
Tôi bật khóc giằng co một hồi, khóc cũng mệt rồi, anh ta mới hạ giọng nói:" Chấn Vũ, anh đưa em về nhà, sau này không đùa với em nữa".
Tôi vẫn đang nấc, anh ta vỗ vỗ vai tôi rồi đưa tôi vào một căn phòng sau quầy. Trong phòng có một cánh cửa, anh ta mở cửa ra là thấy con phố. Chiếc xe Harley của anh ta đỗ ở bên ngoài, Tống Mẫn Hạo không lái xe mà vẫy một chiếc taxi ấn tôi vào trong và nói với lái xe:" Số 67 đường Đại Học".
Tôi lau nước mắt và chưa kịp phản ứng gì thì anh ta đã đóng cửa xe lại rồi dịu dàng nói với tôi:" Về nhà ngủ một giấc là không sao đâu".
Taxi đưa tôi về nhà, xa xa tôi nhìn thấy anh ta cưỡi chiếc xe Harley đi theo phía sau. Tôi chẳng còn có tâm trí đâu mà suy nghĩ về hành động của anh ta nữa.
Lau nước mắt và nhìn ra ngoài cửa xe. Tôi cũng chẳng có tâm trạng nào mà gặp Đinh Việt nữa.
Về tới nhà, xuống xe, Đinh Việt đợi ở ngoài đầu khu. Tôi nhìn anh ấy mà không biết phải nói gì. Đang định quay đầu lại nhìn, thấy xe Tống Mẫn Hạo lướt qua chúng tôi.
Đinh Việt nhìn chiếc xe mô tô đó rồi nhẹ nhàng đến bên tôi nói:" Chấn Vũ, anh thật lòng với em".
Tôi không nói gì cả.
" Hôm nay thực sự xin lỗi ngày mai chúng ta nói chuyện được không? Em mệt rồi".
Đinh Việt quan tâm nói:" Ừ, mai anh tới đón em tan ca rồi chúng ta nói chuyện. Em về nghỉ sớm đi".
Tôi gật đầu về nhà.
" Chấn Vũ".
Tôi quay đầu lại.
Đinh Việt cười nói" Chúc ngủ ngon".
Cảm giác ấm áp lại một lần nữa lan tỏa trong lòng tôi mỉm cười với anh ấy.

________end_________
Chap này hơi ngắn😁😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minwoo