Tán trai chiêu thứ nhất (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này mình tặng bạn @PukaNgcTrm cám ơn vì đã ủng hộ
------------------
 

  Tống Mẫn Hạo nhìn tôi, im lặng vài  giây rồi mới trả lời:"Mới bắt đầu nó thế em ạ, em hiều về anh thêm chút nữa là đồng ý ngay, dù sao điều kiện của anh cũng hơn em nhiều".
   Bà nó chứ, anh ta còn là một tên lưu manh với độ tự sướng cao ngất! Tôi bị anh ta kích cho đến mức máu sắp dồn lên đỉnh đầu, không nói được câu nào nữa, tôi nhấc chân đá một phát, tôi thực sự rất muốn đánh anh ta!
   Tống Mẫn Hạo hình như có luyện qua một vài chiêu thức, xuay người một cái đã đứng ngay đằng sau tôi, đỡ vai tôi và nói khẽ:"Nếu như bố mẹ em đồng ý, em sẽ đồng ý chứ?".
   Người tôi cứng đơ, liền đẩy anh ta ra. Anh ta muốn làm gì chứ?
   Tống Mẫn Hạo lùi về phía sau hai bước, nghĩ rồi nói tiếp.
   "Thế này đi, mình vừa ăn cơm vừa nói chuyện?".
   Tôi bất giác nghĩ tới Thực Cổ Trai, rùng mình một cái.
   "Yên tâm, không ăn những thứ buồn nôn ấy đâu. Anh nghĩ, chúng ta nói chuyện một lúc sẽ khá lên thôi".
   Nói gì thì nói, tôi cũng không muốn bị anh ta quấy rầy cả ngày.
  

   Những căn nhà trôi dần về phía sau, tầm nhìn dần được mở rộng.
   Ánh nắng ấm áp của mùa thu đang chiếu rọi giữa cánh đồng, đây là nơi nào?
   "Trường bắn!". Tống Mẫn Hạo nói.
   "Vì lần trước tôi không đi nên anh nhất định phải dẫn tôi đi sao? Anh đúng là tên cố chấp!". Tôi đã hiểu ra vấn đề.
   Tống Mẫn Hạo không nín được cười, anh ta nhìn tôi nói:"Chấn Vũ, em thật sự rất thông minh đấy! Việc anh đã muốn thì nhất định sẽ làm, em có giận cũng vô ích, anh không tin là em sẽ nhảy xuống xe".
   Tôi muốn nhảy lắm chứ, chỉ là không dám mà thôi! Ngã chết chỉ là chuyện nhỏ, tàn tật mới là chuyện lớn! Đầu óc có vấn đề mới lựa chọn nhảy xuống xe! Tôi chỉ muốn một phát đạp anh ta bay ra khỏi xe! Tôi xị mặt ngồi xuống, dọc đường không nói câu nào.
   Tôi đã từng đến trường bắn ở ngoại ô. Hồi đó còn ở dưới thị trấn, tôi có một ông chú là thợ săn giỏi, từ nhỏ tôi đã thích theo chú dùng súng hơi săn bắn, ngoài chim sẻ ra tôi thích nhất là bắn cây cải dầu. Súng nổ một cái, viên đạn xuyên qua chính giữa thân cây cải, cây cải dầu cao hơn một mét không đỡ được trọng lượng của mình, sẽ từ từ gục xuống, giống như thước phim quay chậm trên ti vi, nhìn cảnh ấy trong lòng tôi dâng lên cảm giác đau xót.
   Bố mẹ tôi do công việc nên chỉ có kì nghỉ hè và nghỉ đông gia đình mới được đoàn viên, mười tuổi tôi mới theo mẹ từ ghị trấn chuyển lên thành phố. Bố mẹ tôi vui lắm, cứ tới cuối tuần là cả nhà lại về ngoại ô chơi. Học sinh của bố tôi làm việc ở trường bắn nên bắn ở đây không mất tiền, tôi cũng thích lắm, có điều, sau khi lên cấp ba bài vở nhiều quá nên sau này không tới đây nữa.
   Trường bắn trước mặt đã không còn là mảnh đất trống với căn nhà đơn giản và tường bao quanh nữa, bây giờ nó đã được xây dựng theo mô hình câu lạc bộ, kiên kinh doanh khách sạn, nhà ăn, sauna...là trường bắn chuyên dụng cho đội bắn của tỉnh, thành phố, và cũng là nơi hay chời bời của giới nhiều tiền.
   Đi theo Tống Mẫn Hạo vào bên trong, trong đầu tôi bỗng nghĩ ra một trận quyết đấu, tôi tưởng tượng mình hạ gục Tống Mẫn Hạo một cách phong độ, không nhịn được liền cười sảng khoái.
   "Chấn Vũ, hôm nay phải tỉ thí một trận mới được, em đừng lo lắng". Tống Mẫn Hạo hạ giọng căn giặn tôi.
   Tôi giật mình cái thót, lẽ nào anh ta biết thuật đọc suy nghĩ của người khác?
   Vào trong trường bắn Tống Mẫn Hạo liền bắt chuyện với một tốp người đang chơi. Bạn bè anh ta đông thật! Cả nam cả nữ cũng phải tới mười người.
   "Anh Hạo tới muộn quá không xem A Mẫn "pro" thế nào đâu, thành tích hôm nay của cô ấy khủng lắm!". Có người lên tiếng.
   Cô gái tên A Mẫn tầm hai mươi tuổi, ăn mặc rất mốt, rất xinh, đang vui vẻ khoác tay một chàng trai trẻ tuổi cười hi hi nhìn Tống Mẫn Hạo. Ánh mắt cô ấy nhìn tôi một lượt rồi đột nhiên thè lưỡi, nũng nịu cười và nói:"Đỏ tình thì đen bạc, anh Trần yên tâm đi hôm nay chắc chắn anh Hạo sẽ thua".
   "Thua? Tài nghệ bắn súng của anh á, Trần Thụ có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp". Tống Mẫn Hạo đắc ý.
   Cô gái tên A Mẫn đang khoác tay Trần Thụ, Trần Thụ nhìn Tống Mẫn Hạo hồi lâu rồi đột nhiên nói:"Hay là vầy đi, em uống  rượu chỉ là chuyện nhỏ, hôm nay để A Mẫn đây và anh Vũ đây thi thố xem? Hai người họ thua thì chúng ta uống rượu?".
   Tống Mẫn Hạo khó chịu lườm cậu ta một cái:"Chấn Vũ làm sao thắng được A Mẫn chứ? Hay là, Chấn Vũ thua thì cậu uống, A Mẫn thua thì tôi uống?".
   Tôi im lặng đứng bên cạnh quan sát, không nói lời nào cả.
   Trần Thụ vui vẻ cười đáp:" Được, nể mặt anh dẫn người yêu đến đấy, để anh Vũ và A Mẫn tỉ thí, anh Vũ  thua thì em uống một chai".
   Tống Mẫn Hạo cười lớn:"Không cần thi đâu, cậu tự uống mười chai đi! Coi như mừng người anh em này có người yêu".
   Tôi chậm rãi chen vào một câu:" Tôi không phải người yêu của anh".
   Tất cả mọi người kinh ngạc há hốc miệng nhìn tôi.
   Tống Mẫn Hạo cười nói:"Mọi người nghe thấy chưa? Ai bảo mọi người gọi "anh dâu" lung tung, Chấn Vũ da mặt mỏng lắm. Cứ nghe thấy hai từ "người yêu" là lại cáu với tôi ngay".
   Tất cả mọi người có mặt ở đó cười ồ lên, A Mẫn đến bên kéo tay tôi, lườm Tống Mẫn Hạo và Trần Thụ và nói:"Mặc kệ bọn họ, một phường lưu manh".
   Tôi thở dài trong lòng, những lời tôi nói cho dù đúng đi chăng nữa thì cũng bị anh ta bẻ cong tới mức này.
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minwoo