Face Painting

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Từ từ, địt mẹ, Y/n!" Draco cố gắng tránh xa cô, nhưng Y/n quyết tâm giữ anh ở lại.

Williams hiện đang ngồi trên đùi anh trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, một tay đặt lên vai chàng trai tóc vàng, tay kia nắm chặt đồ dùng vẽ mặt mà cô vừa nhận được qua thư từ bố mẹ. Draco không quá quan tâm khi cô quay sang anh với nụ cười nhếch mép trên môi và ánh mắt lo lắng.

"Williams, tao đéo- tao không muố-"

"Ngài Malfoy, vui lòng im lặng." Y/n nói.

"Tao sẽ tô màu cho khuôn mặt của mày, vì vậy hãy im lặng hoặc tao sẽ biến nó thành một con sư tử." Anh quắc mắt nhìn cô và khoanh tay trước ngực.

"Ý tưởng ngu ngốc và lố bịch này là của ai?" Anh càu nhàu. Cô cười toe toét trước sự khó chịu của anh và mở bộ sơn.

"Đừng hành động như thể đó là một thứ Muggle, Draco." Cô nhẹ nhàng nói với anh ấy.

"Các pháp sư cũng làm được. Hãy nhìn mọi người ở Trận Quidditch. Hoặc Neville, trong một trận đấu Quidditch ở trường." Cô nói
thêm, "Nó chả liên quan." Anh vặn lại. "Đó là hai màu, và nó để thể hiện sự ủng hộ dành cho đội của mày."

"Nó không phải là vẽ những chiếc râu mèo đẫm máu và Merlin, mày biết những thứ gì khác trên khuôn mặt của tao, phải không?" Draco hỏi.

"Không." Cô đồng ý, phủ một lớp sơn lên một cách nhàn nhạt. "

"Nhưng điều này sẽ trông rất tuyệt. Chỉ cần mày ngồi yên, ngay bây giờ." Draco nhìn cô chăm chú, đôi mắt xám của anh ấy nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen lấp lánh của cô. Cuối cùng, anh thở dài. "Tùy mày." Anh nói. "Nhưng đừn- ý tao là, đừng vẽ một con sư tử, và đừng nói với ai rằng tao đã để mày làm điều này." Cô gật đầu.

"Nếu có ai hỏi, tao sẽ nói với họ rằng mình đã giáng một lời nguyền trói toàn thân lên người." Anh đảo mắt, nhưng một nụ cười nhếch mép trên môi anh hiện lên.

"Sao cũng được." Cô nói đơn giản và nghiêng người về phía trước, tựa khuỷu tay vào vai anh khi di chuyển bàn chải lên mặt anh mà không do dự. Cô biết mình sẽ vẽ gì.

Sau một chút phản đối phần của Draco và rất nhiều bức vẽ của mình, Y/n đã hoàn thành. Cô cười toe toét với chính mình và ngả người ra sau, trên tay vẫn cầm cọ vẽ và xem xét tác phẩm của mình. Draco nhìn cô đầy ngờ vực.

"Chà? Mày đã làm đéo gì đấy? Có kinh dị giống mày không?" Cô đã lườm anh một cái chói mắt mà không có bất kỳ sức nóng thực sự nào đằng sau nó.

"Trông nó không ghê gớm chút nào, cảm ơn rất nhiều. Ý tao là, tao sẽ thừa nhận rằng khuôn mặt của mày như cứt, nhưng tao vẽ tốt."

"Ha." Anh nói với một giọng cụt ngủn. Cô cười khúc khích và dùng bàn tay còn lại để quay đầu anh ấy sang trái rồi sang phải, đảm bảo rằng mình không bỏ sót điều gì. Khi cô đã chắc chắn rằng mình đã hoàn thành, cô đặt bàn chải xuống và đóng bộ sơn.

"Tao xong rồi. Mày có thể xem nếu thích." Cô đã nói với anh, đứng dậy. Draco bật dậy và nắm lấy một chiếc gương cầm tay mà ai đó đã để trên lò sưởi, rõ ràng là rất nóng lòng muốn xem cô đã vẽ gì.

Vẻ mặt anh khi anh ấy liếc nhìn vào gương khiến Y/n cứ cố nén cười khúc khích. "Mày! Y/n! Mày đã làm gì với mặt của tao?!" Anh thốt lên, ngước mắt lên khỏi hình ảnh phản chiếu để nhìn cô một cách kinh hoàng. "Thành thật mà nói, tao nghĩ đó là một sự cải tiến." Cô nói với một cái nhún vai.

Anh thả chiếc gương trở lại lò sưởi và khoanh tay nhăn nhó. "Trông tao như cứt, ý tao là giống mày. Tao đã bảo là không được sơn bất cứ nhà nào lên mặt tao ngoại trừ Slytherin!"

"Không, mày đã nói không có sư tử. Chứ đâu nói rằng không được vẽ con chồn?" Cô đáp lại, nhếch mép. Draco quắc mắt nhìn Y/n, nhưng cô không nghĩ rằng anh ấy đang thực sự tức giận, mặc dù rất khó để nói với tất cả những vết sơn trên mặt. Y/n bắt đầu cười khúc khích trước vẻ ngoài ngốc nghếch bình thường của cậu bé bảnh bao này, và anh ta nhướng mày.

"Chà, tao rất vui vì sự đau khổ của tao mang lại cho mày sự thích thú, đồ bạo dâm." Anh châm biếm.

"Tao không biết tại sao mày lại khổ sở như vậy. Trông mày đáng yêu mà." Cô nói. "Tao trông giống như một đứa ngốc." Anh phản đối.

"Không, không." Cô trả lời chắc nịch. "Đừng nói như thế nữa." Anh nhìn cô.

"Vậy tại sao mày lại cười tao?" Khi Y/n đang nghiền ngẫm về nhận xét dí dỏm chính xác mà mình nên trả lời, cánh cửa dẫn đến Phòng sinh hoạt chung Slytherin mở ra. Blaise Zabini bước vào, lạnh cóng khi nhìn thấy Draco. Williams có thể thấy người trước đó đang dần dần biến mất thành tiếng cười, nhưng trước khi anh ta có thể, tên Draco tóc vàng giơ một ngón tay thanh lịch lên. "Mày dám không?" Anh cảnh báo Zabini. Và Y/n Williams thì lại được một tràng cười vỡ bụng, phải cười trước khi thảm hoạ xảy ra thôi hê hê hê.

______________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro