오 : Kang Disease (j4f)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay tôi đi khám bệnh, tôi được bác sĩ chẩn đoán bị mắc bệnh KANG ‼️

Tôi suy sụp hoàn toàn ...

Tôi chả biết bệnh này là bệnh gì nữa nhưng mà tôi nghe nói dạo này nhiều người bị nhiễm lắm.

Đêm nào con virus KANG này cũng bò lồm ngồm vào giấc mơ của tôi làm sáng ra tôi không muốn dậy đi học mà muốn nằm mơ mãi thôi.

Ban đầu con virus xảo quyệt này gặm nhấm giấc mơ của tôi bằng hai cái răng thỏ của nó. Làm tôi cứ tưởng chàng tiên răng nào đó đến phạt tôi vì phát hiện ra tôi chưa đánh răng chứ.

Hoá ra nó chính là con virus mầm mống bệnh KANG trời ạ. Có tiên răng nào sáng ngủ dậy vẫn còn đang nhai kẹo cơ chứ.

Thật không thể hiểu nổi, cuộc sống của tôi đang yên đang lành thì bị đảo lộn lanh tanh bành sau khi tôi mắc cái bệnh hiểm nghèo này.

Hằng ngày tôi rõ ràng là ăn cơm 3 bữa, uống đủ 2 lít nước, ngủ sớm, dậy sớm, đi vệ sinh có giờ giấc, theo dõi kinh nguyệt đầy đủ =))))

Thế mà vẫn bị bệnh cơ đấy. Từ ngày bệnh là tôi nằm liệt giường. Tôi ăn uống ngủ nghỉ ở trên giường với cái laptop của tôi.

Ngày xưa bạn tôi nhiều như lông lươn ấy nhiều cực, nhưng từ ngày tôi mắc bệnh, bạn thân nhất của tôi là nó - cái laptop.

Bác sĩ bảo là con virus khuẩn KANG này lây lan qua đường màn hình. Tôi đã định ném cái laptop đi rồi nhưng tôi tính không bằng trời tính...

Từ hồi mắc cái bệnh này, triệu chứng của tôi nghiêm trọng thấy rõ.

Tự nhiên tôi lại mua một đống mì ăn liền nhét trong tủ. Cơm mẹ nấu thì không ăn. Tôi ghét mấy cái kẹo dẻo lắm, thế mà giờ tôi còn ăn trộm kẹo của em gái giấu vào phòng mình.

Giữa mùa đông tôi bất chấp đi mua cái quạt mini 2 củ về bật và đắp chăn (vì con virus KANG làm mẫu).

Ai cũng biết tôi tự ti về hai cái răng thỏ của mình lắm, nhưng bây giờ gặp ai tôi cũng khoe ra vì nghĩ là trông mình cũng dễ xương chứ bộ làm ai nấy đều tránh tôi như tránh tà "mày ngậm cái mồm vào đi" =)))))))))).

Thỉnh thoảng tôi vô thức đứng trước gương vuốt đùi. Mẹ tôi tưởng tôi bị ngứa nên cứ chê tôi ở dơ và đuổi tôi đi tắm hoài ngày mấy lần liền.

Trước giờ tôi toàn đánh son lỳ thật lỳ màu gạch hay đất gì đó, vậy mà giờ trong túi chỉ toàn mấy lọ son tint tint màu hồng cánh sen trẻ nghé không chịu được.

À và còn một chuyện nghiêm trọng nữa. Dạo này tôi đang bị sụp mí, tôi đã mất ăn mất ngủ vì một bên mí mắt đang bị sụp. Đêm nào tôi cũng xem phim khuya khóc cho sưng mắt lên để mí mắt nhìn rõ hơn =))))) Thế mà lúc nó xẹp xuống còn sụp hơn ban
đầu. Từ ngày tôi mắc bệnh, tôi đâm ra bị điên. Tôi tự kéo mí mắt mình xuống, tôi muốn có mắt một mí giống Jennie Blackpink. (thật ra là giống con virus mới phải)

Tôi còn mặt dày đến lớp thông báo với các bạn tôi tôi đã có chồng cao mét 8, sáu múi chuẩn soái, sexy đáng yêu quên lối về. Nhưng mà công nhận chúng nó cũng tỉnh phết, chả đứa nào thèm tin, lại còn bảo nhau là thông cảm vì tôi lại phát bệnh ...

Kể đến đây tôi phát hiện ra là mình hết thuốc chữa rồi ...

Chắc giờ chỉ có 2 lựa chọn dành cho tôi thôi : nằm chờ chết / sống chung với con virus forever after.

Thật sự đấy!

Trong những phút tỉnh táo ít ỏi, tôi đã lên các web chia sẻ kinh nghiệm sống để hỏi các cô các thím làm sao để vượt qua căn bệnh hiểm nghèo này. Và kết quả là :

+100-2 : Chờ chết thôi em ơi!

+99-2 : Hơ... em cũng mới mắc bệnh này, hoang mang giống chị thớt quá!

+1080-0 : Chị hết bệnh rồi này em, bây giờ chị đang có một cuộc sống ổn định trên thiên đàng.

+1220-44 : Em phải khám bác sĩ thường xuyên vào, mắc bệnh này là tự dưng có thai đấy =)))))))) Chị đã đẻ một đàn con rồi em ạ =))))))) tên các cháu nhà chị nè em : Danny, Danisa, Daliet, Danika. Còn 2 đứa trong bụng ai nghĩ cho tôi cái tên với!!

+0-999 : Bên chị có bán thực phẩm chức năng điều trị chứng mất ngủ vì trai, ngoài ra làm tê liệt tim mạch mỗi khi nhìn thấy trai. Cam kết chất lượng, không hiệu quả thì thôi. Liên hệ địa chỉ dưới đây em nha -> http:\\thuc.pham.nay.khong.phai.la.thuoc.com.vn

+1550-3 : Các chị em cho hỏi ké, con trai mà mắc bệnh thì có khỏi được không vậy ?

+100-1 : Các Peaches bỏ ít phút vào đây vote cho Kang Đào nhà ta nhé ! -> http:\\idols.com.kr

Trời ơi con virus này đảo lộn cuộc sống của nhiều người hơn tôi tưởng. Đúng là thời buổi cách mạng công nghệ 4.0 gì đó, bệnh tật cũng lây qua màn hình được. Chẳng qua tôi cũng là một nạn nhân đã yếu tim còn hay thích tò mò. Bị bệnh cũng đáng thôi.

Đọc đến đây, tôi biết các bạn cũng mắc bệnh như tôi rồi, tin tôi đi đây là bệnh tuổi trẻ, căn bệnh ngọt ngào khủng khiếp ấy! Chịu sự dày vò đi thôi=))))))

////////////////////////
Nhổn làm kinh khủng nên phải đề j4f =)))))))))))
//////////////////////

endeu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro