Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Snape tiếp theo chuyển hướng về phía hành lý của Harry, đũa phép lại huy động, nắp rương hành lý mở ra. Anh dùng đũa phép cắt một vòng tròn trong không khí, tức khắc tràn ngập đồ của Harry, quần áo từ tủ quần áo bay ra, sách vở từ trên bàn sách bay tới, đũa phép, album cùng độc dược từ sàn nhà bay lên, gọn gàng ngăn nắp mà rơi xuống hành lý.

Thấy đồ đạc cũng đã đầy đủ, Snape đóng lại hành lý, dùng một bùa chú thu nhỏ đem hành lí biến thành một hộp diêm nhỏ. Anh nhặt lên đám quần áo dưới đất, lại giơ lên đũa phép."Mắt kính bay tới." Anh nói xong, mắt kính của cậu cũng đã bay đến trong tay anh. Anh giao cho Harry, nam hài đang ngồi chết lặng liền giơ ngón tay nhận lấy mắt kính, hoảng loạn mà mang lên.

Snape nhìn chằm chằm Harry thật lâu. Harry lại có cảm giác, ông ấy muốn nói cái gì đó với cậu, quả nhiên cậu đã đoán đúng. "Đi thôi, Potter" Giáo sư Snape cuối cùng cũng cất tiếng.

Harry đột nhiên có chút run rẩy, cánh tay ôm lấy chính mình. Thời tiết tuy ấm áp, nhưng cậu chỉ cảm thấy lạnh khắp cả người. Cùng Dudley đánh nhau, lại còn bị dượng đánh, đau đớn tuy có chút giảm bớt, nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy suy yếu vô lực, như là mới từ sốt cao dần dần hồi phục.

Cậu chỉ ăn mặc một cái quần jean mỏng, dưới chân mang một đôi giày thể thao rách , Harry cảm thấy thân thể yếu ớt vô lực. Ở Hogwarts một thời gian, ở cùng bạn bè, làm cậu ý thức được ở  trên người phát sinh sự tình không thể tiếp thu; mà cậunhà Dursley trải qua bao năm tháng, khiến cho cậu có thói quen chịu đựng một mình, hiện tạibcos ngườu nhìn thấy cậu chịu phạt, cậu có chút xấu hổ.

Ánh mắt của giáo sư nhìn Harry đột nhiên trầm lặng đến lạ, sau đó anh cởi áo choàng ra, dùng đũa phép phẩy một cái, chiếc áo đã thu nhỏ về vừa đúng kích cỡ của Harry. Anh cẩn thận đem áo choàng khoác lên người Harry, áo choàng bao lấy cơ thể gầy gò nhỏ bé của cậu, nó phủkins cậu từ đầu vai tới mắt cá chân.

Harry kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, chỉ nhận thấy ánh nhìn lạnh lùng nhưng có một chút thương cảm hiện lên trong đôi mắt kia, Snape cầm lấy hành lí, cất giọng:" Đi thôi". Harry ngơ ngác, cậu muốn biết là hiện tại sẽ đi đâu đây, cậu nghĩ, có lẽ là quảng trường Grimmauld.

Cậu miễn cưỡng chính mình không cần quá để ý. Trên thực tế, cậu chỉ mong có thể đi đến chỗ nào đó không có người. Biết một tháng qua cùng giáo sư Snape, cậu quả thực không biết Hedwig bên cạnh mình suốt bấy lâu có phải là người biến thành hay là không? Cậu đột nhiên cảm thấy mình cùng Hedwig trò chuyện hình như không an toàn lắm.

Dượng Vernon mặt hướng lên trời, nằm ở dưới chân cầu thang mà rên rỉ. Snape nhấp nháy môi, vẫy vẫy đũa phép, tức khắc, một cổ khói nhẹ dâng lên, quấn lấy day nịch ở tay Vernon, một chốc dây nịch đã biến thành cát bụi

Petunia quỳ gối bên cạnh chồng mình, trên mặt nước mắt chảy thành hàng, mắt mở to đầy sợ hãi . Thê thảm, bất lực khóc nức nở. Harry nhìn nàng trong chốc lát, một tia thương xót hiện lên, liền cất tiếng"Giáo ."

Snape quay đầu nhìn cậu, nói:"Potter, trò lại có chuyện gì?"

"Giáo sư, giá sư có thể để cho dì ấy khôi phục nguyên dạng ban đầu được hay không? Em cầu xin giáo sư" Harry kinh ngạc, giọng nói của cậu yếu ớt tới nỗi nghe như bị mất tiếng

Snape trong mắt hiện lên một tia cảm xúc khác thường, nhìn cậu "Vì cái gì?"

Harry nghĩ một hồi, sau đó mới nói: "Em không muốn thấy dì ấy như vậy."

Harry cảm thấy Snape chính xem kỹ cậu, nhưng cậu không có ngẩng đầu. Một lát sau,
Độc dược Đại sư vẫy vẫy đũa phép, miệng của Petunia lại xuất hiện. Nàng dùng tay che lại miệng,bất lực mà khóc thút thít.

Snape không hề quay đầu lại xem, tiếp tục đi về phía trước. Harry không nói gì mà đi theo anh, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Anh mang theo Potter đi đến đường Privet Drive số 4 cổng lớn, ở trên hành lang dừng."Potter"

Nam hài ngẩng đầu, mắt lục dại ra , làm cho anh không khỏi nôn nóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro