Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Lại đây với ta, Harry" Snape vươn tay trái ra, nghĩ rằng Harry sẽ không nắm lấy, nhưng anh lại bị làm cho khiếp sợ, bởi vì Harry không hề dị nghị mà nắm lấy tay anh. Snape biết nam hài phía trước chưa bao giờ rời xa anh, nhưng anh lại không biết xuất phát từ nguyên nhân không rõ nào đó, đã làm cho Harry căm hận mình, việc này làm Snape thật sự rất lo lắng. Không thể chiến thắng tinh thần của Gryffindor, cuối cùng vẫn là hỏng mất sao?

Anh nheo lại đôi mắt nhìn rõ nam hài. Potter thoạt nhìn như là mới từ trên chiến trường mà tới, Snape hoài nghi nghĩ. Hiện tại anh không làm được cái gì. Tốt nhất vẫn là mau chóng đem nam hài mang đi.

"Potter."

Nam hài lại ngẩng đầu, mệt mỏi mà lãnh đạm mà nhìn chăm chú vào Snape."Dựa vào ta, dùng tay ôm lấy cánh tay của ta, chúng ta rời đi "

Potter lại một lần nữa không tiếng động mà làm theo. Snape trở lại tại chỗ, tập trung lực chú ý ---- tiếp theo bọn họ đi tới một khu rừng rậm, nơi nơi đều là cây cối cao to, cùng nhau mọc thành bụi. Bóng đêm đang dần buông xuống.

Khi vừa chạm đất, Potter hơi lảo đảo một chút, trong một khắc như vậy khiến Snape vừa lòng mà nhìn nam hài, trên mặt khôi phục biểu cảm, cho dù chỉ là một loại thần sắc nhưng mà sợ hãi cũng tốt hơn không có biểu cảm gì trên mặt, nhưng khi Potter ngẩng đầu lên nhìn anh, những cảm xúc kia đều tan biết. Snape phát hiện thông thường tên nhóc Gryffindor hay hỏi đông hỏi tây kia, đột nhiên im lặng thật sự khiến người khác bất an trong lòng

Anh trong chốc lát xem kỹ thời gian anh phụ trách Harry. Potter đến mười sáu tuổi, đúng là thời kỳ dậy thì tốt nhất của nam. Lúc mà bị dượng đánh, Snape cảm thấy cậu giống một nam nhân, thân thể đứng thẳng , cằm giơ lên, khinh thường kêu to.

Mà hiện tại, cậu khoác trên người áo choàng của anh, cậu vẫn là giống một thằng nhóc, trên mặt đầy vết bầm, biểu tình chết lặng, khiến người khác nhìn vào mà bất an.

Potter đầu tóc đã rất hỗn loạn đang cần nghỉ ngơi, cũng không thể che dấu nước mắt đang đọng lại ở viền mắt, cùng với vết thương do dây lưng gây ra vẫn còn ở trên mặt. Những vết thương sưng đỏ từ mặt, cằm, rồi cho tới đầu mũi. Môi cậu vẫn còn những vết nứt đọng lại, máu đông vẫn còn đó.

Snape hy vọng có thể có thời gian mà tắm rửa cho cậu. Anh thật sự rất muốn trị liệu vết thương -- ít nhất là những vết thương nặng trước. Không nhanh không chậm, bọn họ cuối cùng cũng tới được một chỗ an toàn.

Anh nhìn cậu, cảm thấy trong lòng dâng lên một loại khát vọng xa lạ . Với anh mà nói, mọi việc đều đã thay đổi, chính là đối Potter, cũng không có cái gì quá thay đổi. Anh_ Snape, hoa mấy chu thời gian hiểu biết đến này nam hài tâm linh, tư duy cùng linh hồn. Mà về phương diện khác, Potter, đối Snape hiểu biết vẫn như cũ dừng lại ở học kỳ 1, trừ lần đó ra, chính là Snape nghe được suy nghĩ của cậu, chứng kiến cậu cho rằng chính mình nhất suy yếu thời điểm. Này rất khó làm cậu thân cận với anh.

Có lẽ, từ khi mới nhập học, anh đã tạo ra cho cậu tổn thương trong lòng, gần nhất lần này phản bội là cao cấp nhất, cũng là vĩnh cửu.

Snape ý thức được, hiện tại anh không chỉ có suy nghĩ chỉ bảo hộ con của Lily. Ở đường Privet Drive khi anh đụng chạm đến Harry, đối phương né tránh làm cậu bị thương, cứ việc  minh bạch nam hài vì cái gì như thế làm. Chính là anh cũng không nghĩ sẽ làm con của Lily hận anh, sợ hãi anh. Snape đầu óc trung coi trọng thực tế Slytherin một mặt có tác dụng.

Ở chỗ này, anh hiện tại cái gì cũng làm không được. Thực hiện chức trách của anh, đem đứa nhỏ này đưa tới một nơi an toàn. Mặt khác sau lại nói."Hiện tại đi theo ta, Potter" Snape tiếp tục đi trước, không quay đầu lại. Một lát sau, anh nghe được âm thanh mềm mại của cậu vang lên sau lưng

Bọn họ đi ước chừng nửa giờ. Sắc trời hiện tại đã cơ hồ hoàn toàn đen. Snape lấy ra đũa phép, dùng một câu chú, nhẹ nhàng mà bảo Potter cũng làm theo.

Bọn họ lướt qua cuối cùng một cái cây cối, lại lần nữa đi tới một gò đất. Hiện tại trước mặt hiện ra một khung cảnh, cách đó không xa chính là Hogwarts.

"Không!"

Snape xoay người. Potter khiếp sợ mà ngốc đứng ở chỗ cũ, nhìn chằm chằm Hogwarts, trên mặt là thuần túy sợ hãi."Potter, sao thế?"

"Chúng ta vì cái gì tới nơi này? Ta cho rằng -- ta cho rằng giáo sư sẽ mang ta đi quảng trường Grimmauld !"

Nam hài trong lời nói có một chút khiển trách, bởi vì hoảng sợ mà gần như thét lên. Đứng ngẩn người một chút, lúc sau thì đầu óc anh cũng hoạt động được

"Quảng trường Grimmauld ?" Anh chậm rãi nói, "Có lẽ, quá một thời gian......chính là chúng ta hiện tại yêu cầu đi gặp hiệu trưởng --"

"Không!"

Hiện tại bị dọa đến chính là Snape. Potter đột nhiên xoay người, quay đầu chạy đi. Anh thiếu chút nữa không kịp ngăn cản, làm nam hài biến mất ở trong rừng cây."Expecto Patronum" Snape kêu lên. Potter chạy quá nhanh, chính đụng phải thần hộ mệnh, té ngã trên mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro