Epilogue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21-9-2011:

Lament thức dậy rồi bắt đầu tiến tới trước cửa. Anh lại suy nghĩ. Lại mơ tưởng. Nó không tốt, nhưng nó là những gì nó phải là. Anh giương súng ở khe cửa, liếc nhìn những hộp đạn còn lại để biết chính xác mình có bao nhiêu viên phòng khi anh cần cho bản thân hoặc bạn bè. Bộ đồng phục đen mờ của một trong những lực lượng an ninh hiện trường khiến anh thư giãn trở lại trong giây lát.

"Có ai còn sống trong đó không?"

Lament thắc mắc liệu có nên trả lời, nhưng rất có thể họ sẽ đốt cháy căn phòng để được an toàn. Cách giải quyết tốt nhất với vụ bùng phát 940 là bằng lửa. Khu-37 đã hoàn toàn bị thiêu rụi và xây dựng lại, nhưng cơ sở hạ tầng của Khu-19 cần phải dọn sạch từng phòng. 

"Ê!" anh gọi.

Và mười phút sau, anh đã tỉnh táo, được trang bị tốt hơn và được cho ăn lần đầu tiên trong hai ngày qua. Anh được hộ tống ra khỏi Khu mà không gặp sự cố gì, và khi anh ngồi trong bệnh xá, dựa vào tường trong khi các vết thương thực sự được điều trị, anh thấy mình muốn đứng dậy và bước đi một lần nữa. Nhưng anh không thể. Anh cuộn mình dựa vào tường, nhắm mắt lại, và ngủ.

----------------------------------------------------------------

Lament bị đánh thức bởi một cái lắc vai mạnh, tay anh lập tức với tới hông, rút súng để bắn ngay lập tức cho đến khi anh ngẩng đầu lên và nhận ra khuôn mặt quen thuộc. Anh chậm rãi thở ra một hơi, ngồi sụp xuống tường. "Chết tiệt, Dodridge."

"Dậy đi anh bạn. Chúng ta bị gọi đi thẩm vấn kìa."

"Kệ xác nó," Lament từ từ đẩy người lên và dựa vào tường. "Đấy là lý do tại sao tôi ghét nghĩa vụ tại ngũ..." anh phàn nàn, gãi gãi cánh tay và gật đầu với Dodridge rằng anh đã sẵn sàng và đi theo anh ta xuống hành lang cho cà phê và một bữa ăn khác. Hai người ăn vội vàng, hầu như không nói chuyện.

"Anh vẫn nói chuyện với Erdrich ở Khu-23 à?"

"Ờ." Dodridge thẳng thắn nói.

Lament nhai miếng bánh kẹp của mình. "Xinh chứ hở?"

"Ừ, quá xinh."

"Anh có định chuyển về khu vực an ninh không?"

Dodridge nhún vai. Lament gật đầu. Và họ kết thúc bữa ăn trong im lặng.

Cuộc thẩm vấn có thể kéo dài bốn mươi phút. Đó là một cuộc thảo luận thường xuyên. Khi nào hai anh được cảnh báo? Anh đã mất bao lâu để đến được Khu? Tại sao hai người lại tách nhau ra? Anh có thể tiếp cận thiết bị hạt nhân của Khu không, Đặc vụ? Anh có thể mở thành công ổ khóa trên cánh 682 không, Đặc vụ? Phải không, Đặc vụ? Tại sao không, Đặc vụ? Đặc vụ? Đặc vụ? Đặc vụ? Đặc vụ? vân vân và vân vân.

Cho đến khi buổi thẩm vấn kết thúc, Lament mới nhận ra rằng Djoric là một trong những người tham gia hội đồng. Anh vẫy tay chào anh ta. Djoric giao tiếp bằng mắt trong giây lát, nhìn sang chỗ khác, rồi rời đi. Nó khiến anh nhớ đến Sandy một lần nữa, nhớ những lần hai người họ ngồi bên nhau, cười và nghĩ ra những ý tưởng ngớ ngẩn. Nhớ lại vẻ mặt của 106 khi người bạn của anh bị kéo vào bóng tối của những đường ống. Nhớ cách anh luôn đếm số đạn của mình bây giờ.

Dodridge phá vỡ sự im lặng. "Lament, muốn một cốc bia không?"

"Không, anh bạn. Tôi ổn."

"Tùy anh thôi. Tôi đang phải đối mặt với điều tồi tệ đây," Dodridge nói.

Lament cười to. "Nhớ gửi lời chào của tôi tới Alice khi anh nói chuyện với cô ấy đấy."

"Ừ, sao cũng được, thằng khốn."

Lament cười khẩy, Dodridge giơ ngón tay thối với anh, và anh ta đi mất. Anh đứng tại sảnh một lát, tự hỏi liệu Sophie có còn làm việc ở đây không. Họ đã mất dấu nhau sau khi anh tái ngũ, nhưng đó là cách mà công việc diễn ra. Đấy là lí do anh biết Dodridge sẽ tới Khu-23 toàn thời gian. Và anh ta sẽ kết thúc với....Anh cũng chẳng biết là gì nữa.

Anh thở dài và quay xuống hành lang, đi không mục đích, nhưng không ngạc nhiên khi anh lại thấy mình xuất hiện bên ngoài văn phòng mà anh đã trốn trong đó hai ngày trước. Anh đẩy cửa bước vào.

Đội dọn dẹp đã hoàn thiện xong, đặt mọi thứ quay lại nơi chúng thuộc về. Bàn làm việc của Gears đã trở lại vị trí ban đầu. Cảm giác gần như... kì lạ. Quá gần. Quá quen thuộc. Như cách đây bốn năm vậy.

"Đặc vụ."

Anh xoay người, nhìn qua vai, hai tay lo lắng thả thõng bên người khi giọng nói quen thuộc vang lên.

"Tiến sĩ Gears."

Ông ấy trông vẫn vậy. Cái đầu hói. Khuôn mặt phẳng lặng, vô cảm. Đôi mắt tinh tường, lạnh lùng.

"Tôi được biết rằng anh đã trú ẩn ở đây trong đợt bùng phát."

"Vâng, thưa ông," Lament nói.

Gears gật đầu với anh, sau đó đi qua anh đến bàn của ông, ngồi xuống và mở một tập tài liệu. "Nếu anh có thời gian, có vài mối đe dọa nhẹ, cấp độ hai, tôi muốn tham khảo ý kiến cùng."

"Tôi có được thông qua không, thưa ông?" Lament hỏi.

Khi Gears ngước nhìn anh, anh đã tưởng tượng ra một nụ cười. Đó là thói quen mà anh có được. Ngụ ý những cảm xúc chưa từng có.

"Tôi có thể bảo đảm thông quan, nếu anh muốn, Đặc vụ."

Lament gật đầu. "Tất nhiên, thưa Tiến sĩ."

"Rất tốt. Tôi có thể gặp anh sau bữa trưa."

Lament gật đầu, cảm thấy một thứ gì đấy quen thuộc để lại cái hố sâu trong bụng. Anh nhìn người đàn ông, tự hỏi liệu người trợ lý mới của ông có chết trong thời gian bùng phát không. Hay tự sát như Iceberg đã làm. Chạy trốn như anh.

"Tất nhiên rồi, thưa Tiến sĩ. Có lẽ tôi có thể nói chuyện với những người giám sát của mình tại Khu-14 về việc bổ nhiệm tạm thời, nếu ông cần hỗ trợ."

Gears không trả lời, nhưng sau đó, Lament cũng chẳng mong đợi ông sẽ làm vậy. Anh quay lại, đẩy qua cửa và vào sảnh, nhìn cả hai lối rồi đi về phía vườn thực vật. Có lẽ Sophie vẫn còn làm việc tại đây....

---------------------------------------------------------------

Gears nhìn người đặc vụ rời đi, ước gì ông có thể làm... điều gì đó. Bất cứ điều gì vào lúc đó. Ông thực sự... rất mừng khi có anh ta trở lại. Thậm chí, rùng mình. Nhưng nó không thể hiện trên mặt. Ông không bao giờ cười. Không bao giờ khen ngợi anh ta.

Không bao giờ.

Ông mở khóa và kéo ngăn kéo dưới cùng bên trái của mình, ngăn gần như trống rỗng ngoại trừ một vài bản ghi chú đã được phân loại. Đó là hồ sơ 'cần tiêu hủy' của ông, nơi ông lưu trữ những thứ nhạy cảm và phải được xóa bỏ hoàn toàn. Chỉ có một tệp ở đó đã tồn tại lâu hơn một tuần. Ông lặng lẽ thò tay vào ngăn kéo, lôi ra một chiếc túi ni lông. Có một mảnh giấy bên trong nó, vết máu bắn khắp đầu giấy đã bắt đầu mờ. Ông nhìn xuống nó và đọc lại, như ông đã làm cả trăm lần trước đó.

Nó đã xảy ra. Cuối cùng nó đã xảy ra. Tôi đang quan sát Đặc vụ Shelly đi xuống hành lang, trông thật tuyệt vời.

Tôi chỉ nhìn, sau đó gửi thông tin lên Trung tâm Dữ liệu. Tôi không chảy nước miếng, hay thèm muốn, hay bất cứ thứ gì. Tôi cảm nhận được nó, tôi cảm thấy nó bên trong, một khao khát mơ hồ, những không có lý do gì để hành động theo nó. Tôi thậm chí không buồn về nó, thực sự, chỉ là... không có gì.

Họ tin tưởng tôi quá nhiều, chủ yếu là vì không ai khác sẽ nhận nó, hoặc có thể đó cũng là một phần của nó. Tôi đã xem xét các tệp tin. Tôi đã đào lại và gửi yêu cầu với các bản cứng cũ. Tôi biết điều gì đã xảy ra, và họ muốn gì.

Ông ấy bị mắc kẹt, bên trong, ông ấy có thể cảm thấy, nhưng không thể phản ứng với nó. Điều gì có thể tệ hơn thế cơ chứ? Và điều gì có thể tốt hơn cho họ nữa?

Họ biết họ đang làm gì. Những nhân cách. Dễ bị ảnh hưởng bởi tình cảm. Ông ấy là một tai nạn. Tôi sẽ không để nó xảy ra với mình.

Em biết ông sẽ là người tìm ra thứ này. Nói với họ rằng em rất tiếc. Làm ơn? Và nếu ông vẫn còn linh hồn trong đó, hãy cảnh báo người tiếp theo.

-Iceberg

Gears nhìn chằm chằm vào tờ giấy một lúc lâu, và trong giây lát, ông gần như chắc chắn rằng mình cảm thấy có nước mắt lăn dài trên má, nhưng khi ông đưa tay lên, không có gì. Thực sự... không có gì.

Ông thả mảnh giấy vào ngăn cuối cùng rồi đứng dậy. Ông nhìn qua chiếc bàn đã để trống suốt bốn năm qua. Và ông cảm thấy hối hận.

Nhưng nó không thể hiện ra.     








































































































































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro