Part 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

22-12-1998:

Lament dựa lưng vào ghế, nhấp một ngụm cà phê và với lấy chiếc bánh mì của mình, cắn một miếng. Bữa trưa đã trở thành chuyện riêng tư, đặc biệt là sau khi những người khác đã chọn uống thuốc. Anh đã lấy một bức ảnh về thi thể của Sandlemyer—thứ không thể phản ánh người đã từng sống—trong hồ sơ về 106, được đặt nặng nề trên góc bàn của anh.

Anh chuyển sự chú ý sang 884 một lúc, nhìn lướt qua nó một lần nữa và thở dài, nghĩ lại những gì Sandy đã nói. "Thử tìm một thằng nào đó trong Thế lực Hỗn kháng xem..." Tại sao lại không? Bất cứ thứ gì cũng đáng để thử vào thời điểm này.

Anh thở dài và đưa tay lấy điện thoại, nhấn số rồi xoa xoa sống mũi.

"Xin chào? Đặc vụ Strelnikov?" anh ấy hỏi. "Tôi không nghĩ là anh nhớ tôi. Lament đây. Chúng ta đã gặp nhau vào ngày đầu tiên của tôi." Đầu dây bên kia im lặng trong. "Đứa trẻ của Gears, nhớ không? Tôi đang tìm ai đó cho một nhiệm vụ khả thi. Một vụ ngầm." Một loạt âm thanh tiếng Nga bực bội. "Tôi biết, nhưng anh là người duy nhất tôi biết ở đó, vì vậy tôi nghĩ anh sẽ biết ai là người cần phải gặp...."

---------------------------------------------------------------

  10-8-2007:

Một nụ cười nhếch mép hiện lên trên môi Lament khi anh đóng tập tài liệu lại, ngả người ra ghế, cười khẽ một mình. Rốt cuộc, chẳng còn ai khác để cười cùng. Anh nhìn sang Gears, hy vọng đối phương sẽ hỏi điều gì khiến anh hài lòng đến vậy, chờ đợi và hy vọng, chờ đợi và hy vọng, sau đó nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào ông cho đến khi vị tiến sĩ ngẩng đầu lên và nhìn anh.

"Có chuyện gì sao, Đặc vụ?"

"884... đã kết thúc."

Anh lại ngả người ra sau, vòng tay ra sau đầu.

"Xin chúc mừng," Gears nói.

"Cảm ơn ông," Lament đáp.

Sẽ không có bất kì sự cảm thán hay lời khen ngợi nào. Cảm giác được khen thưởng của bạn trong Tổ chức là những gì mà bạn tự tạo ra cho chính bản thân. Làm tốt công việc của bạn có nghĩa là một trong hai điều: bạn đã sống hoặc là người khác. Vậy là đủ.

Nó phải là đủ.

"Ông có muốn một nửa chiếc bánh kẹp của tôi không, thưa ông?" Lament hỏi.

"Không, cảm ơn, Đặc vụ."

Lament gật đầu, lấy miếng thịt bò khô được bọc bằng nhựa trong chiếc túi nâu trên bàn làm việc. "Vậy thì nếu ông thứ lỗi cho tôi, tôi nghĩ tôi có thể mang nó đến phòng nghỉ. Đã gần đến giờ nghỉ trưa của Sophie rồi..."

Gears gật đầu. "Nói với Tiến sĩ Light rằng tôi cần báo cáo của cô ấy về SCP-371, khi cô ấy hoàn thành."

"Tôi sẽ chuyển lời, thưa ông."

Lament đứng dậy, đi về phía cửa khi Gears nói. "Và Đặc vụ?"

"Vâng, thưa ông?"

Gears nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu. Nó kéo dài sự thoải mái trong quá khứ thành sự khó xử và Lament thấy cần thiết phải ho, sau đó lặp lại. "Vâng, thưa ông?"

"Làm tốt lắm."

Sự ngượng nghịu trở nên rõ rành rành.

"Cảm ơn ông."

Gears gật đầu một cái, và Lament—cảm thấy một cảm xúc không thể nói thành lời—rời khỏi văn phòng. Khi anh đi đến hội trường, anh hôn trộm vào má Light, nhận lấy một cú đấm vào cánh tay, và sau đó chia sẽ chiếc bánh kẹp ỉu với cô ấy.

Nhìn chung, anh coi đó là một ngày tốt lành. 










































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro