Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1-11-1998:

Đặc vụ Lament đã lưu ý, gần như quên mất, rằng đó là Ngày Lễ Các Thánh khi anh xé lịch của mình. Anh gạt ngày cũ sang một bên, khẽ cười với cái mới. "Các nhà khoa học xoay xở khá tốt khi ở trên giường." anh bắt đầu. "Watt làm điều đó với sức mạnh, Joule làm điều đó với năng lượng, Ohm làm điều đó bằng sức bền, Pascal đã làm điều đó dưới áp lực" Anh ta cười toe toét.

*Nguyên văn: "Scientists are all over the place in the sack," he started. "Watt did it with power, Joule did it with energy, Ohm did it with resistance, Pascal did it under pressure." He grinned. 

+ all over the place: not correct, regular, or well organized; changing a lot without reason.

+ in the sack: có thể hiểu là kĩ năng giường chiếu.

+ Watt-power: công suất.

+ Joule-energy: đơn vị đo năng lượng (Jun).

+ Ohm (ôm)-resistance: vừa có nghĩa là điện trở, vừa là sức bền.

+ Pascal-pressure: áp suất (Đây là câu đùa cần có nhiều liên tưởng và từ đa nghĩa nên dịch ra tiếng Việt khó có thể bao quát được hết ý. Mọi người thông cảm nha.)

"Tất cả những người đóng góp đáng chú ý trong lĩnh vực của họ." Gears nói một cách khô khan.

Lament gật đầu. Anh chưa bao giờ nghe thấy một tiếng cười khúc khích từ khắp văn phòng trong năm qua. Chưa bao giờ thấy một nụ cười. Mọi người dường như nghĩ rằng Gears là một người máy hoặc một loại sinh vật cơ khí hóa hay một loại máy tính nào đó có hình dạng người. Lament thích nghĩ về ông chỉ là người dè dặt và cần phải thoát ra khỏi vỏ bọc của mình một chút.

Tuy nhiên, đó lại là một lớp vỏ dày chết tiệt.

Lament bẻ cổ và nhìn vào 'Hộp thư đến'. Không có gì quá để quan tâm. Một vài bản ghi nhớ liên quan đến một số vấn đề bảo mật mà anh lướt qua một cách ngắn gọn......Không có gì quá quan trọng. Anh thở dài một hơi, xé nhỏ những cái đã được đánh dấu như vậy, giữa những thứ còn lại, sau đó ngả người về chỗ ngồi của mình. Anh nhắm mắt lại một lúc, suy nghĩ.

"Đặc vụ?"

Lament mở mắt, nhìn vị tiến sĩ hói đối diện bàn làm việc. Đó là một bất ngờ. Thông thường, đó là một quá trình lập hồ sơ, đánh giá, viết các đề xuất và sơ đồ. Trò chuyện không phải là thứ mà hai người họ thường có. "Vâng, tiến sĩ Gears?"

"Nhiệm vụ trước đây của anh là gì?"

Lament đã hơi mất cảnh giác với điều đó. Hàng phòng thủ bị hạ nhanh chóng. "Ông nên biết, thưa ông. Ông đã nhận được hồ sơ nhân sự của tôi."

"Tôi biết. Làm ơn tiếp tục."

Lament gật đầu một cái. "Tôi đã ở Khu-29, thưa ông." anh nói. "Ngay bên ngoài San Mateo." anh nói thêm. "Tôi đang thực hiện....khá tốt....một vài....dự án khác nhau...." anh kết thúc, nhìn lại tập tài liệu lớn và dày trên góc bàn của mình. Đảo mắt và tập trung các từ trong đầu.

"Như là?" Gears hỏi.

"Đã phân loại, thưa ông." anh nói, hy vọng có một chút phòng vệ trong đó. Anh không muốn nói về 919. Về khuôn mặt của chính mình đang hét vào mặt anh. "Tôi không được phép tự do nói về chúng."

Gears khẽ gật đầu. "Những công việc anh đang làm với tôi cũng vậy." ông nói thẳng. "Mặc dù việc thiết lập hộp telekill là khá khéo léo."

Và đó là nó. Một cái hố hình thành trong bụng anh. Lament nhìn lại Gears, rồi lại nhìn xuống. "Vâng, thưa ông. Xin lỗi, thưa ông. Nhưng tôi chưa bao giờ chia sẻ bất cứ điều gì trên Mức độ Hai, thưa ông." anh nhanh chóng nói. "Tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì như vậy...."

"Không có vấn đề gì, đặc vụ."

Lament thở dài, cảm thấy hoàn toàn bị chế ngự*? Anh không chắc. Đó là cảm giác không tên khi làm bố hoặc mẹ bạn thất vọng. "Vâng, thưa ông."

Và sau đó, anh và Gears không nói bất cứ điều gì trong vài giờ tiếp theo, cho đến khi Lament đứng dậy khỏi bàn để đi ăn trưa. "Tôi có thể lấy gì cho ông không, thưa ông? anh hỏi.

"Điều đó sẽ không cần thiết."

Lament thở dài, gật đầu, và bước ra khỏi văn phòng, nhận ra rằng....anh đã hoàn toàn làm người đàn ông kia thất vọng như thế nào, mặc dù ông chưa bao giờ thể hiện điều đó. Anh tự hỏi nếu một cuộc điều chuyển sẽ đến ở đâu đó trong tương lai của mình....Liệu anh có hoan nghênh điều đó không? Vị trí Trợ lí Nghiên cứu mà anh đang đảm nhiệm không bao giờ là điều anh muốn, cũng không phải là điều anh chính xác đủ tiêu chuẩn. Anh cảm thấy mình không thích hợp trong môi trường này, và bây giờ, nó càng trở nên tồi tệ hơn.

Anh gặp Sandlemyer ngay sau đó, như thường lệ. Họ ngồi cùng nhau với một loạt các trợ lí khác; mặc dù vậy, Lament là người duy nhất trong bàn không mặc áo khoác phòng thí nghiệm. Sandy đã nhận lời thằng chức của anh ấy cho Trợ lí Nghiên cứu ngay sau khi anh hoàn thành bằng cấp của trường Đại học Nam Chayanne Point, và với một nụ cười, anh ấy và những người khác bắt đầu trò chuyện cởi mở về các dự án hiện tại của họ. Lament gần như chắc chắn rằng lí do duy nhất anh được "cho phép" ngồi cùng họ là vì anh đang làm việc với Gears, và vị tiến sĩ có khuôn mặt trống rỗng dường như là một nguồn mê hoặc những người còn lại. Họ kể theo mạch, cung cấp những chi tiết họ biết, bỏ qua những gì họ không rõ. Và sau đó, đến lượt Lament. Anh thở dài và lắc đầu.

"Tôi hiện không được phép thảo luận chi tiết dự án của mình." anh nói thẳng thắn và chính xác. Anh nhúp một miếng khoai chiên kiểu Pháp và ăn nó, cố tỏ ra lãnh đạm và không cảm thấy gì về nó.

Sandy bật cười, nhưng người đàn ông ngồi bên cạnh anh, một nhà nghiên cứu tên là Chubert, đặt nĩa xuống và nhìn Lament một cách nghiêm túc. "Anh biết đấy, Lament....Có lẽ anh nên sớm điều chuyển ra khỏi đó thôi...." anh ta đề nghị.

Lament nhìn chằm chằm vào anh ta. "Tại sao?"

Một người đàn ông khác ở bàn bên đồng tình. "Ừ. Ý tôi là, anh không muốn trở thành Iceberg thứ hai đâu." anh nói một cách nghiêm túc. "Và một lệnh bịt miệng cũng là cách mà vụ đó bắt đầu."

"Sao cơ?" Lament hỏi. Iceberg.....Djoric đã nói điều gì đó về Iceberg......

"Tiến sĩ Iceberg." mắt Chubert vẫn dán chặt vào Lament. "Trợ lí cũ của Gears. Đã ở bên ông ta trong...Chúa ơi...gần một thập kỷ?. Ít nhất là tám năm." anh ta nói một cách kiên định. "Chuyên gia về chất nổ khi anh ta đến đây. Gears đã tuyển anh ấy vào làm việc trong một vài dự án, và sau đó ông ấy thích anh ta hay gì đó, và ông giữ anh ta bên mình."

Lament nhướng mày. "Thế thì sao?" anh hỏi.

"Anh ta đã làm việc với ông ấy ngày này qua ngày khác trong nhiều năm." Chubert nói. "Nhiều năm đấy. Anh biết làm việc với một người như ông ta trong thời gian dài như vậy sẽ khiến anh làm sao không?" Chubert dừng lại một lúc. "Anh đã làm việc với ông ấy trong bao lâu, Lament?" anh ta hỏi.

"Mới chỉ hơn một năm." anh nói.

"Tốt. Trong lần đánh giá tiếp theo, nói với họ rằng anh muốn được điều chuyển."

"Họ sẽ muốn biết tại sao."

"Vậy thì hãy nói với họ rằng anh không muốn nổ tung bộ não của mình như anh chàng lần trước đã làm."

--------------------------------------------------------------------------------

"Tới: O5-██

 Ngày 1, tháng 8, năm 1997 

 Sau sự chậm trễ trong việc báo cáo nhiệm vụ của mình, tôi đã đến kiểm tra khu nhà của tiến sĩ Iceberg. Tại đó, tôi thấy anh ấy đã chết trên bàn làm việc. Nguyên nhân tử vong được cho là một vết thương do súng bắn vào vòm miệng. Ghi chú xuất hiện tại hiện trường đã bị tịch thu và niêm phong theo quy trình quản thúc SCP-███. Thi thể của anh ấy đã được hỏa táng vào sáng hôm sau, và những đồ đạc không phải cá nhân của anh ấy đã được phân phối lại theo quy trình của Tổ chức." 

 -Gears"

---------------------------------------------------------------------------------                                                                                                                                                                          

Lament đặt tập tài liệu xuống đầu bàn. Mười năm Iceberg đã làm việc với Gears, và bây giờ....

Anh nhìn vào hồ sơ. Nó chỉ có hai trang. Một trong số đó liệt kê các bằng cấp của anh ta và cái thứ hai, một bản sao giấy than màu vàng từ bản ghi nhớ của Gears. Đây chính là nó. Tất cả những gì có trong mười năm với Gears.

Anh ngả người ra ghế, nhắm mắt lại và suy nghĩ. Suy nghĩ. Tại sao anh không xem xét điều này trước đây? Anh không đủ tiêu chuẩn. Anh hầu như không đủ tiêu chuẩn cho công việc trợ lí mà anh đã được giao.

Anh mở ngăn kéo của mình và nhét tập tài liệu vào đó, không muốn nghĩ về nó. Không muốn nghĩ về bất cứ điều gì. Những bí mật mà Iceberg đã làm sáng tỏ bằng viên đạn đó? Lament hít một hơi sâu, rồi lôi đống giấy tờ mà anh đã nhận từ bộ phận Nhân sự chiều hôm đó, nhìn xuống nó.

Anh bắt đầu điền nhanh vào phiếu điều chuyển của mình, sau đó gấp nó lại và nhét nó vào một phong bì văn phòng. Anh bỏ nó vào mục lưu trữ tạm thời, và đi về khu nhà của mình, hai tay run run.  

CHÚ THÍCH:

* chasten (v): to make someone understand that they have or done something wrong and make them want to improve.





















































































































































































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro