Interlude 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5-7-2004:

Đó là một bữa tối kinh khủng, mọi người hò hét và ồn ào. Còn mười lăm phút nữa là Khu-19 có thể thực hiện bức ảnh hàng năm, và hiện tại, tiến sĩ Glass đang gặp khó khăn trong việc thuyết phục mọi người lắng nghe, và chả ai có vẻ thấu hiểu cho anh ấy.

"Thôi nào, mọi người! Làm ơn! Việc này sẽ không mất nhiều thời gian nếu tất cả vào đúng vị trí của mình."

Lament thấy mình đang mỉm cười. Anh vẫy tay với một số người bạn khi anh đi về phía trái căn phòng, tiến đến đứng sau vai Gears.

Khi anh quay xung quanh, anh nhìn thấy Agatha, đưa cho anh một cái nhìn đầy ẩn ý. Anh quay lại nhìn cô, nghiêng đầu và nhún vai, đưa cho cô ánh mắt—'Cô muốn tôi làm gì cơ chứ'. Cô lại đưa anh cái nhìn đó, và anh thở dài, vỗ vai Gears

"Thưa ông?" anh ấy hỏi.

"Vâng, đặc vụ." Gears trả lời mà không quay lại.

"Hãy mỉm cười, thưa ông."

"Và nó sẽ đem lại lợi ích gì, Đặc vụ?"

Anh hít một hơi.

"Mỉm cười sẽ giúp những người khác cảm thấy thoải mái, thưa ông. Vì đây là một sự kiện giao lưu cộng đồng cho toàn bộ Khu, nụ cười của ông có thể hỗ trợ những người khác thiết lập một nơi làm việc bình thường và hiệu quả hơn, điều mà tôi tin rằng các báo cáo của chính ông đã gọi là cần thiết khi đối phó với thế giới phi tự nhiên mà chúng ta đang làm việc."

Rõ ràng nó đã được chuẩn bị, diễn thử, và thực hành vô số lần.

Gears quay lại nhìn anh. Sau một khắc, khóe miệng ông nhếch lên trên, thứ mà chưa từng đập vào mắt anh.

"Thế này đã đủ chưa?"

Lament thấy mình đang cười toe toét. Quá chân thật.

"Vâng, thưa ngài."

"Tất cả mọi người!" Glass nói lớn. "Nói...Butterflies nào!"

"Butterfliiieeessss." tất cả đồng thanh hô lên.   

































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro