Part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phản đối, đặc vụ."

Lament nhìn lên màn hình của ba vị tiến sĩ, khẽ nuốt nước miếng và liếm môi. "Thưa bà?"

"Phản đối," bà lặp lại. Anh chỉ biết hai trong ba tiến sĩ ngồi cùng bàn: Sorts và Vang. Người phụ nữ ở giữa đang nói chuyện với anh lúc này, chuyên nghiệp và rắn rỏi. 

"Tôi có thể hỏi tại sao không?"

"Không," bà nói một cách đơn giản, đóng tập tài liệu lại, hơi nhìn sang một bên, tránh mặt anh. Bà dường như giống như một người mẹ trong giây lát, giống như bà ấy sắp nói với con mình rằng chú cún nhỏ mà anh yêu quý giờ đã ở trên thiên đường, và không, không sao cả, đừng khóc.

Điều này thật không công bằng. Anh đã tuân theo tất cả các nguồn tin chính xác. Tất cả các biểu mẫu đã được điền đầy đủ, đáng ra mọi thứ phải thật trôi chảy.

"Vậy tôi có thể hỏi ai, được không?" anh hỏi.

Bà không nói trong một lúc, và Sorts đã chồm tới trước, bước lên. "Cậu biết rằng người giám sát phải phê duyệt điều chuyển, đúng chứ?" anh ta hỏi.

Lament ngó lơ câu hỏi. "Tôi không đủ tiêu chuẩn để trở thành trợ lý nghiên cứu," anh phản bác. "Đó là..." Anh lựa chọn lời nói một cách cẩn thận. "...một loạt các hoàn cảnh không may đã đưa tôi đến đây để bắt đầu. Các người đều biết điều đó. Tôi không có bằng cấp. Tôi không có chứng chỉ."

"Chúa ơi, con trai," Sort lẩm bẩm. "Cậu có để tâm không đấy?"

Giọng của Lament cuối cùng cũng vỡ ra khi cơn tức giận ập đến, sự bình thản nhường chỗ cho tính cứng rắn khắc nghiệt. "Tại sao tôi vẫn còn ở đây?"

"Trong...trường hợp cụ thể này, một ngoại lệ đã được thực hiện," người phụ nữ lên tiếng. "Vấn đề về chứng chỉ của cậu đã được bỏ qua, cũng như quá trình đào tạo. South Cheyenne ở đó, nếu cậu muốn hoàn thành chương trình tiến sĩ và có một số nhóm có thể hỗ trợ cậu đáp ứng các tiêu chuẩn."

Thất vọng. Đắng ngắt. "Bởi ai?"

Bà thở dài và nhìn Lament, vuốt lọn tóc mái ngang trán ra sau tai. Cái nhìn của người mẹ đã trở lại. "Không phải quá rõ ràng sao?" bà hỏi. Một cái búa* nhỏ đập vào đe.

"Ban hội thẩm giải tán."

---------------------------------------------------------------

Anh vẫn chưa hạ hỏa khi đến văn phòng của mình, và phải mất một lúc sau anh mới bước vào trong. Khi anh làm vậy, cơn giận dữ bùng phát trở lại, và Lament thấy mình chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào Gears một lúc lâu trước khi anh cuối cùng cũng lên tiếng, giữ cho giọng nói của mình ở mức vừa đủ. "Tại sao?"

Vẻ mặt thản nhiên và điềm tĩnh nhìn lại anh khi vị tiến sĩ trả lời. "Kỹ năng của anh là quá đủ cho công việc mà chúng tôi đang thực hiện, Đặc vụ."

"Ý tôi không phải vậy, chết tiệt!" anh nói, quay đi ngay cả khi không muốn, không muốn nhìn thấy khuôn mặt ông, mãn nguyện để tưởng tượng ra sự thất vọng và hối lỗi mà anh biết rằng sẽ chẳng xuất hiện trên đó. "Ông biết tôi đang nói gì."

Gears im lặng trong giây lát. "Anh là một sự thay thế tạm thời," ông thẳng thừng trả lời. "Sau sự cố của Tiến sĩ Iceberg—"

"Đó là vụ tự sát."

"—sự cố, tôi cần một người có thể tiếp tục nơi anh ấy đã để lại, quá trình quản thúc SCP-106. Đó đã, đang và sẽ tiếp tục là mối quan tâm hàng đầu của tôi. Quản thúc là chuyên môn của anh. Khi chúng ta đã đi đến giải pháp, nếu anh vẫn muốn điều chuyển, thì tôi sẽ không từ chối nó."

Lament ngồi đó, hít một hơi thật chậm và sâu. Anh không biết mình nên mong đợi điều gì. Đã mong đợi thì đúng hơn. Logic và thẳng thừng không phải là thứ mà anh thường nhận được trong những tình huống như này.

"Được rồi," Lament nói, cơn đau thắt ngực vẫn không giảm bớt.

"Anh có làm việc tốt với Trợ lý nghiên cứu Sandlemyer không?" Gears hỏi.

Đó...Đó là một câu hỏi bất ngờ. " Anh ấy là bạn thân nhất của tôi, thưa ông." Lament thừa nhận. Chả được gì khi nói dối.

"Anh có làm việc tốt với anh ta không?" Gears hỏi lại.

"Có, thưa ngài," Lament nói với một tiếng thở dài, tự hỏi chuyện này sẽ đi đến đâu. "Trước khi ông đưa ra lệnh bịt miệng, tôi đã thảo luận về một số dự án của mình với anh ấy."

"Rất tốt," Gears trả lời. "Tôi sẽ thông báo cho Tiến sĩ Djoric rằng anh ấy sẽ hỗ trợ chúng ta với 106 trong hai tuần tới. Vui lòng cập nhật thông tin đầy đủ cho anh ấy trong thời gian sớm nhất."

"Tôi...Vâng, thưa ông." Lament lầm bầm, rõ ràng bị bất ngờ.

"Anh có thể đi, Đặc vụ. Hãy tận hưởng ngày nghỉ của mình."

---------------------------------------------------------------

"Tôi chả biết nữa...." Lament làu bàu với cốc cà phê trong văn phòng của Sandlemyer. "Tôi nghĩ ông ấy đang cố làm tôi vui hay gì đó...." anh đoán.

"Tôi không nghĩ ông ấy là người chu đáo tới mức ấy đâu." Sandy đáp và cười nhẹ.

Lament ngẩng đầu nhìn người thanh niên kia. "Ông ấy không phải như vậy," anh nói. "Ông ấy không phải....máy móc hay robot hay....Ông ấy chỉ..." Anh dừng lại một lúc lâu. "lạnh lùng." anh kết thúc.

Sandy nhún vai. "Anh nói sao cũng được. Nhưng tôi không có chuyên môn về quản thúc, anh bạn. Và tôi chẳng rõ tại sao ông ta lại lôi tôi vào chuyện này hay ông ấy mong đợi tôi làm được gì."

Lament nhún vai. "Tôi cũng chịu..."

Anh nhìn quanh phòng với tất cả các kệ khác nhau đầy ắp hồ sơ, sách và giấy tờ được xếp một cách ngổn ngang. Các bóng đèn sợi đốt, công suất thấp. Văn phònthậtg này cảm giác thật ấm cúng. Thoải mái. Thân thuộc. Cảm giác....thật tốt.

"Hẹn gặp lại vào sáng mai, Sandy." Lament nói, đặt cái cốc xuống bàn.

"Tạm biệt nhá, Lament. Này! Điều này sẽ rất vui, đúng chứ? Giống như khi anh ở với chúng tôi trong vài tuần trước ấy."

"Ừ," Lament nói. "Đảm bảo." Anh chỉ ước mình có thể tin vào điều đó.

CHÚ THÍCH:

*(Nguyên văn) gavel: a small hammer that an official in charge of a meeting hits against a wooden block or table to get people to be quiet and listen










  













































































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro