Chương I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Trời về chiều ở Incheon thật lạnh lẽo. Trường xuống sân bay, ánh mắt hào hứng nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi sau chuyến bay dài từ Việt Nam. Trời âm u không có chút nắng, chỉ có những cơn gió nhè nhẹ thổi liên tục, mang theo hơi lạnh đặc trưng của xứ sở Kim Chi. 

Trường co rúm người lại, lặng lẽ đứng một góc nhìn những chiếc lá khô bay lòng vòng rồi rơi xuống mặt đường. Ngước lên bầu trời, những đám mây đen dày đặc như đang chờ được lệnh là trút những cơn mưa ồ ạt tưởng chừng chắc không bao giờ có thể dừng lại được. 

Đón mình bằng bầu không khí u ám này, Trường ngao ngán, kéo tay áo len lên nhìn đồng hồ – chiếc đồng hồ hiệu Omega có nút vặn thật to mà Trường rất thích khi được tặng vào dịp sinh nhật vừa rồi- đã 5h15 chiều nhưng vẫn chưa thấy anh Tuấn có mặt. 

Anh Tuấn là phiên dịch viên tiếng Hàn, vừa là quản lí của Trường ở bên này. Chỉ những lúc làm giấy tờ hay có chuyện gì quan trọng anh Tuấn mới dịch, còn đa số Trường đều giao tiếp bằng tiếng anh. 

Anh Tuấn tốt nghiệp hạng ưu vừa có thời gian làm việc ở đây đã 3 năm, nên anh tỏ ra rất rành rỏi. Dù đã hơn 30 tuổi nhưng trông anh vẫn không lớn hơn Trường là bao. Anh không cao lắm, người hơi mập nhưng bù lại khuôn mặt lanh lợi cùng nụ cười tươi luôn thường trực trên môi khiến người đối diện dễ bị lôi cuốn theo. 

Gặp anh một lần lúc kí hợp đồng ở Sài Gòn, Trường được nghe kể rất nhiều chuyện bên này, từ chuyện xa xưa của con người Hàn Quốc đến chuyện quan hệ phức tạp trong câu lạc bộ mà Trường chuẩn bị qua, làm đầu óc non nớt đang ở tuổi hai mươi còn đang ngập ngừng mơ tưởng về tương lai, chốc lát lại bị dừng đột ngột. Trường rướn người vươn vai thở dài một cái thì bỗng giật mình bởi cái vỗ vai khá mạnh, quay giật người lại, người đàn ông mặc áo khoác đen, đội mũ len nở nụ cười tươi rói :

– Chờ lâu không em ? Anh Tuấn hỏi.
– Dạ, em cũng mới ra thôi. Trường vui vẻ nở nụ cười chào anh.
– Uh, anh kẹt xe ngoài kia gần cả tiếng đồng hồ. Em thông cảm, em đưa hành lí đây anh cất cho rồi vừa đi xe mình vừa nói chuyện. Anh Tuấn vừa nói vừa kéo vali Trường bỏ vào cốp xe. Chiếc xe hiệu Camry đen bóng có gắn logo của câu lạc bộ Inchoen United được cấp riêng cho Trường để tiện đi lại bên này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro