CHƯƠNG VI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chắc cũng gần 8h rồi đó anh à? Trường đoán với vẻ không chắc lắm.

Anh Tuấn vung chăn bật dậy, vẻ mặt hốt hoảng:

- Thay đồ lẹ đi em, hẹn 8h gặp ông huấn luyện viên trưởng. Coi trễ giờ là xác định đó.

Trường cũng vội vàng đứng dậy thay quần áo rồi xuống văn phòng. Hai người hồi hộp bước vào, ngước lên tường nhìn đồng hồ đã 8h5 phút.

Trước mặt hai người là một người đàn ông tầm trung niên, tóc cũng đã lốm đốm trắng, thân hình vạm vỡ- chắc vì lúc trước cũng là dân thể thao, ánh mắt nghiêm nghị đang tập trung vào chiếc máy tính đặt trước mặt. Hai người vừa cuối đầu chào xong ngẩng lên, ông phang ngay một tràng tiếng Hàn, thấy vẻ mặt anh Tuấn căng thẳng lắm. Đoán biết là vì đến trễ, Trường liền nói một vài lời tiếng anh xin lỗi. Ai ngờ ông mắng thẳng luôn:

- Các cậu hẹn gặp tôi mấy giờ? Các cậu là ai, bắt tôi phải chờ các cậu à? Người Việt Nam luôn làm việc như vậy à? Ông nói với một sự tức tối kèm theo ánh mắt lạnh như tiền ném vào mặt Trường.

Nghe đến đây Trường không còn vẻ sợ sệt mà thay vào đó là sự bực tức khi nghe đụng chạm đến người Việt Nam, có lẽ niềm tự ái dân tộc nổi lên trong anh. Nhưng chưa kịp cho Trường giải thích gì, ông lại tiếp tục:

- Làm việc là phải tôn trọng lẫn nhau. Tôi cũng vậy, các cậu cũng vậy. Đi về đi, ngày mai tới gặp tôi. Ông nói xong rồi lại tập trung nhìn vào máy tính, chả thèm chú ý tới hai người nữa.

Chả ai nói với ai câu nào, cả hai chỉ biết im lặng bước ra. Đi được một đoạn thì gặp cô gái hôm qua Jani đang đi về hướng văn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro