CHƯƠNG VII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Gặp đối diện mới thấy cô ấy thật sự rất xinh, từ vóc dáng cho đến khuôn mặt, làn da, không chê vào đâu được. Nhưng sao ánh mắt cô ấy rất buồn, như có một nỗi niềm tâm sự đã kiềm nén bấy lâu nay. Trường ngước nhìn cô gái, hai người đi lướt qua nhau, Trường cũng chẳng màng chào một tiếng. Tâm trí anh đang rối bời vì vừa bị huấn luyện viên trưởng la một trận trong lần đầu gặp mặt.

Cả ngày hôm đó đầu óc Trường cứ lờ đờ. Mới qua đây chưa kịp tạo ấn tượng gì tốt đã bị phang ngay. Khó khăn lại càng khó khăn, chẳng biết làm sao.

Trường cứ nằm suốt trong phòng chơi điện thoại, mặc cho anh Tuấn mấy lần rủ ra ngoài uống cafe.

Sáng nay, Trường tự dậy sớm mà không cần anh Tuấn kêu. Ăn sáng xong anh sẽ lên gặp ông huấn luyện viên và ra sân có buổi tập đầu tiên vào lúc 9h.

Thay bộ đồ thun màu xanh mới được phát hôm qua, hai người vào văn phòng sớm hơn năm phút trước giờ hẹn. Tới bắt tay ông huấn luyện viên- mà sau này ông bảo gọi là Coach cho thân mật. Lần này khác hẳn với hôm qua, ông nở nụ cười chào và hỏi:

- Qua đây chắc chưa ăn ngủ gì được phải không? Sáng nay cậu chỉ cần ra sân chạy nhẹ là được. Ngày mai cậu sẽ chính thức tập luyện cùng đội.

Trường khẽ gật đầu hai, ba cái rồi trả lời:

- Vâng. Chuyện hôm qua em xin lỗi, em sẽ cố gắng luyện tập hết mình ạ!

- Cậu phải biết mình tới từ đâu? Cậu phải biết mình cần phải làm gì? Tôi không quan tâm ở Việt Nam cậu là ai? Bây giờ, đối với tôi vị trí của cậu sau hai người nữa tôi mới nghĩ tới cậu. Liệu đó mà cố gắng.

Trường nghe vậy trong lòng cũng lo lắm, nhưng như vậy cũng tốt rồi. Không phải bị mắng như ngày hôm qua.

Đang đi ra sân tập, trong đầu còn đang suy nghĩ, không biết phải nói gì lúc ra chào cả đội thì Trường nghe tiếng kêu lớn ở phía sau:

Hey, man!!!

Trường quay lại, là đội trưởng Jinwoo đang kêu anh. Tiến tới thì anh thấy một giỏ banh và mắc- cơ trước mặt. Tên đội trưởng chỉ tay và nói:

- Người mới phải không? Từ nay ra sân cậu phải lo đem mấy dụng cụ này!

Trường cũng biết là người mới thì thường phải chịu những việc như thế này. Vài ngày một tháng thì được nhưng chẳng lẽ một mình anh trực nhật miết thế này hay sao.

- Không có ai cùng trực với em à? Trường vừa cầm giỏ bóng lên vừa hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro