CHƯƠNG VIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cứ làm đi! Jinwoo trả lời lạnh lùng rồi quay đi.

Chỉ biết làm theo chứ biết làm sao bây giờ. Ra tới sân thì Coach cũng vừa ra tới nơi. Còn có Jani đi cùng nữa. Cô ấy mặc áo len với quần jean dài, đi giày sport đỏ trông rất nổi bật.

Gặp mọi người cô ấy chỉ cười nhẹ xã giao, còn bọn cầu thủ thì hí hửng lắm. Chắc ai cũng muốn làm quen vì cô vừa xinh và là con gái của huấn luyện viên trưởng nữa.

- Mọi người tập trung! Giọng Coach vang lên thật dõng dạc.

Lập tức mọi người tập trung thành một nhóm nhỏ chắc khoảng tầm hơn 20 người trước mặt Coach. Trường chắc cũng hiểu và di chuyển theo mọi người.

- Hôm nay toàn đội tập trung tập luyện. Một tháng nữa là chính thức khởi tranh giải đấu. Ai cũng phải tự cố gắng hết mình nếu muốn có một suất chính trong đội hình. Coach nói to với vẻ cương nghị, ánh mắt nhìn thẳng.

Nhưng hôm nay mắt ông đỏ hơn hôm qua, chắc là do tối qua mất ngủ. Còn Jani thì ngồi im, tai đeo phone, vẫn ánh mắt buồn nhìn xa xăm trong ca-bin. Coach chỉ vào Trường và giới thiệu:

- Đây là cầu thủ mới đến từ Việt Nam, cả đội vỗ tay chào mừng và cố gắng giúp đỡ Trường.

Anh cuối đầu cảm ơn nhưng chưa kịp nói gì thì cả đội đã tan ra khởi động. Không biết mọi người có chào đón mình thật lòng không, có vẻ ai cũng lạnh nhạt, Trường buâng khuâng.

Anh bắt đầu chạy nhẹ khoảng 20 phút rồi nghỉ. Chạy qua chỗ ca-bin, mấy lần Trường cố nhìn thẳng vào Jani, nhưng cô nàng vẫn ánh mắt buồn nhìn xa xăm không đáp lại cái nhìn của anh. Trường gặp một cô gái xinh như vậy chắc ít nhiều trong lòng cũng có chút rung động. Mà lại càng tò mò, vì sao cô gái đẹp như vậy mà sao ánh mắt lúc nào cũng buồn rầu, tưởng chừng như những giọt lệ đang chực sẵng, có thể rơi bất cứ lúc nào.

Trường chạy một vòng nữa rồi nghỉ, lần này anh quyết định chạy qua chỗ Jani sẽ nở một nụ cười để chào cô, có thể là để làm cô chú ý.

Còn mấy mét nữa là tới, sao Jani vẫn chưa nhìn mình, Trường cố gắng chạy chậm hơn, chậm hơn tí nữa. Gần tới nơi thì bất ngờ cô đưa mắt tới chỗ Trường, cơ hội tới anh liền nở nụ cười chào nhưng Jani lờ đi như không thấy. Trường ngượng đỏ cả mặt. May mà lúc đó anh Tuấn không nhìn thấy, chứ không thì chắc đi đâu phải đem cái chăn theo che là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro