Heather

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi còn nhớ rõ ngày thứ ba của tháng mười hai năm ấy, anh dịu dàng đưa cho tôi chiếc áo len của anh, nói tôi mặc nó sẽ hợp hơn anh. Bàn tay của anh chạm vào làn da của tôi, cảm giác lạnh buốt từ tiết trời mùa đông chạy dọc từ cánh tay lên cơ thể tôi. Vậy mà anh vẫn sẵn sàng cởi bỏ thứ duy nhất có thể giữ lại chút hơi ấm cho mình để đưa cho tôi, người vừa than thở một tiếng lạnh.

Trong khoảnh khắc đó tôi biết rằng mình đã rung động.

Phải nói thế nào nhỉ, anh lúc đó trông ngầu vô cùng. Trái tim của tôi vẫn luôn rạo rực lên mỗi khi nhớ về hình ảnh ấy. Hệt như những chàng trai bước ra từ cuốn tạp chí nói về mẫu người con gái thích ấy, ngọt ngào và tâm lý. Còn chưa kể gương mặt tuấn tú của anh, sóng mũi cao, đôi mắt sâu thẳm và đường nét góc cạnh ở quai hàm anh. Không chỉ một mình tôi mà còn vô số cô nàng đã phải lòng anh.

Chỉ trách anh quá vô tư không thể nhận ra tình cảm của tôi.

Chúng từng chỉ là hai đứa trẻ, vì gia đình chúng là bạn bè lâu năm mà chúng cũng lớn lên cùng nhau suốt nhiều năm rồi trở thành bạn bè thân thiết. Chỉ là thời gian trôi qua quá nhanh, hai đứa trẻ dần lớn lên không chỉ về thể chất mà cả suy nghĩ của chúng cũng phát triển. Rồi ngọt ngào làm sao khi cô gái ấy lại phải lòng chính cậu bạn trai kia, tưởng chừng nó sẽ như những câu truyện thần tiên mà họ hay nói vậy.

Đúng rồi đấy, đó là tôi và anh, một đứa con gái tầm thường và cậu bạn nổi tiếng giỏi thể thao.

Tôi từng muốn rằng anh và tôi chưa từng quen biết, hoặc thậm chí hận là hận nhau đi. Bởi tôi ghét cái cảm giác ngột ngạt mỗi khi phải nhìn anh đi cùng mấy cô nàng xinh đẹp trong trường. Đương nhiên tôi biết anh không có ý gì với họ cả, hay là với tôi, nhưng mấy cái hành động ngọt ngào như khoác tay đó khiến tôi buồn nôn. Anh lúc ấy quá trong sáng, quá dịu dàng như một giọt sương long lanh trong buổi sớm ban mai, quá tinh khiết đến cả những tảng băng cứng rắn nhất cũng phải tan chảy.

Tôi đã ngây thơ nghĩ rằng anh có thể sẽ cho tôi một cơ hội, vì dù gì chúng ta cũng là bạn bè thân thiết và có thể, chỉ có thể thôi rằng anh sẽ có cảm xúc giống tôi. Vậy nên một lần duy nhất trong đời tôi sẽ lấy mọi can đảm để có thể thổ lộ cho anh một lời rằng tôi yêu anh đến nhường nào.

- Đó có phải là Heather không? Cô ấy thật xinh đẹp làm sao!

Tôi chìm đắm trong giọng nói trầm ấm của anh, chẳng buồn quan tâm tới thực tại nào cả. Từng lời từng chữ như đang rót mật vào tai vậy, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy như đưa tôi lên tận thiên đàng xinh đẹp nơi những nàng tiên đang cất lên một bản nhạc ngọt ngào là anh.

Đến khi tôi nhận ra bản thân đang mơ mộng thì anh đã cách xa tôi vài mét, dáng vẻ vội vã chạy vội về phía một cô gái với chiếc áo len mà anh vừa nói muốn tôi mặc. Nhìn anh bối rối trước cô gái kia tôi cũng đã hiểu trái tim đó chẳng thừa lại chỗ nào để thương hại cho mình đâu. Đôi mắt xanh dương của anh vốn luôn rất xinh đẹp, giờ lại lấp lánh như những vì sao trong trẻo dưới đáy biển sâu thẳm. Chỉ đáng tiếc nó lại không thể hướng về tôi, mà lại đặc biệt dành cho nàng thơ Heather của anh.

Trước hiện thực đau buồn này, tôi lại chẳng thể khóc được một tiếng, chỉ sững sờ đứng đó chờ đợi thời gian trôi qua thật chậm chạp.

Tôi đau đớn nhìn cô ấy bước lại cùng anh, càng khốn khổ hơn khi cô ấy thật xinh đẹp làm sao. Mái tóc bồng bềnh như những con suối trong trẻo của mùa xuân, làn da trắng hồng đáng yêu, đôi mắt to tròn tựa như muôn vàn vì sao của bầu trời đen huyền bí. Và đôi môi người căng mọng như trái đào đã chín, ngọt ngào một sắc màu hồng. Khác hoàn toàn với tôi, một đứa con gái nhàm chán và quê mùa.

Cô ấy tựa như một nàng tiên hiền hậu, dịu dàng ban xuống thế gian này những nụ cười hạnh phúc. Tôi biết chứ, vì anh trông vui vẻ như thế kia, nở một nụ cười thật rực rỡ.

Tôi ghen tỵ với cô ấy, ghen tỵ vì cô luôn được người người ngưỡng mộ, ghen tỵ vì cô quá hoàn hảo, ghen tỵ vì cô có được anh. Quá rõ ràng rằng Chúa đã thiên vị khi cho cô ấy một gương mặt xinh xắn, một cơ thể hoàn hảo với những đường cong quyến rũ, một trí thông minh hơn người và tính cách tốt bụng, vui tính. Cô ấy là hình mẫu lý tưởng của biết bao nhiêu người, và điều đó luôn khiến tôi phát bực.

Vậy nên tôi cũng chỉ đành chết lặng nhìn anh vui vẻ bên cô ấy. Biết làm sao được, cô ấy làm anh mê mệt đến như vậy.

Cô ấy là bầu trời xanh thẳm và anh là chú chim đang mải mê bay lượn trên không gian tự do của mình. Tôi đành nhìn anh và cô ấy hạnh phúc bên nhau, để trái tim này dần mục nát trong bóng tối vĩnh hằng.

Tôi chẳng thể cất tình cảm này đi đâu, cũng thể đem nó cho ai khác ngoài anh. Nó ăn lấy những cảm xúc trong trẻo của tôi, để lại đó những vết thương sâu tận ra da. Cứ như vậy, cơ thể tôi chẳng còn gì ngoài tình yêu này dành cho anh. Cả ngày lẫn đêm tôi đều nghĩ về anh cả đấy, tôi thậm chí còn bỏ cả chuyện ăn uống mà yêu anh điên cuồng. Cơ thể tôi dần trở nên tiều tụy thiếu sức sống, nhưng tình cảm ấy vẫn lớn dần và lớn hơn nữa. Nó đã từng rất đau, cái cảm giác bị bỏ lại một mình trơ trọi, nhưng rồi tôi cũng trở nên quen dần với cảm giác cô đơn ấy.

Hỏi tôi nghĩ gì về bản thân tôi cũng sẽ nói yếu đuối và đáng thương, lúc ấy tôi gần như trở thành nô lệ của tình yêu mà sẵn sàng làm theo mọi lời anh nói.

Có thể anh sẽ quên ngày hôm ấy, nhưng đó là điều tuyệt vời nhất mà tôi từng được nhận lại từ thế giới. Một nụ hôn, từ đôi môi mềm mại của anh, tại một bữa tiệc nhộn nhịp. Nó ngọt ngào hương vị rượu trái cây, như đang nhấc bổng tôi lên bằng những đám mây trắng êm ái. Ai cũng biết rằng anh chỉ đang thực hiện theo lời thử thách và tôi đang mơ mộng quá hão huyền. Nhưng sẽ không sao đâu nếu tôi ở lại giấc mơ ấy thêm theo một chút, rằng cuối cùng anh cũng đã đáp lại tình cảm của tôi, và tôi cũng có thể thắng được cô nàng Heather một phần nào đó.

Dù vậy tôi vẫn thấy anh đi cùng cô ấy vào ngày hôm sau, tay trong tay như một cặp đôi hạnh phúc. Đó cũng là lúc tôi phải tỉnh dậy khỏi thế giới thần tiên của mình và đối mặt với sự thật đau buồn này. Rằng anh đã thuộc về một người khác và tôi tuyệt đối chẳng thể được thương hại.

Tôi đã vô cùng tức giận, nghĩ rằng tại sao anh vừa mới hôn tôi mà giờ đã vui vẻ bên một người con gái khác. Tôi tức giận vì anh đã cho chọn tôi giữa hàng ngàn người trong bữa tiệc, Heather cũng đã ở đó mà đúng không. Trong khi cô ấy xinh đẹp hơn tôi cả vạn lần, anh thậm chí đã đưa chiếc áo len ấy cho cô ta kia. Vậy tại sao anh lại hôn tôi thay vì cô ấy, để rồi giờ đây tôi như một con ngốc ảo tưởng về một mối tình tuyệt đẹp với anh.

Dù vậy tôi vẫn cố gắng để trở thành hình mẫu "Heather" trong lòng anh. Tôi ép mình phải tập luyện và ăn kiêng để có một vóc dáng đẹp, bỏ ra một đống tiền vào những loại mỹ phẩm và quần áo đẹp. Mọi thứ trở nên hỗn loạn, tôi không còn biết phải làm gì và đừng nên làm gì. Tôi chỉ là một con nhóc mười sáu tuổi, còn phải đến trường học nữa. Vì vậy tôi đã hoảng loạn không biết phải làm sao để có thể cân bằng công việc học tập với thời gian tập luyện, làm đẹp.

Ngẫm lại, vì cái gì mà tôi lại phải cố gắng đến vậy chứ. Để được anh yêu quý? Để có được sự chú ý từ anh? Để được người không hề để mình trong mắt khen một câu "Cậu đẹp lắm"? Tôi chỉ ước đó không phải câu trả lời cho hành động ngu xuẩn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro