Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Tương lai】

...Hơn sáu trăm năm?  

Châu Kha Vũ nghe được những lời này, đầu có cảm giác như bị vật gì đó đập mạnh vào, mọi thứ xung quanh bắt đầu quay cuồng, tai không ngừng ù đi. Những ngón tay của anh siết chặt cánh tay của người đó đến mức đỏ bừng, sự nghi ngờ tồi tệ nhất về tác dụng phụ của dị năng thời gian đã từng lóe lên trong đầu anh vào lúc này đã được xác nhận.

"...Trước đây tôi đã nghĩ rằng mọi người đều bị tổn thương về tinh thần hoặc thể chất ở các mức độ khác nhau sau khi sử dụng quá mức khả năng của mình. Chỉ có tôi, cho dù tôi có sử dụng sức mạnh của mình bao lâu, cơ thể tôi cũng không hề cảm thấy khó chịu."

"...Thật ra, không phải cơ thể tôi không có phản ứng, nó chỉ đang ghi lại tất cả những điều này thôi."

Mỗi khi Châu Kha Vũ sử dụng sức mạnh của mình, thời gian anh trì hoãn từ người khác sẽ được cộng thêm vào sinh mệnh của anh, vì vậy Châu Kha Vũ sẽ có tuổi thọ vượt xa những người khác.

Điều này cũng có nghĩa là Châu Kha Vũ sẽ tận mắt chứng kiến những người xung quanh mình bị thời gian tàn phá và già đi, chứng kiến ​​bạn bè mình qua đời hết lần này đến lần khác, một mình chịu đựng nỗi cô đơn hàng trăm, thậm chí hàng nghìn năm.

Châu Kha Vũ xòe bàn tay vừa mới nắm chặt ra, từ đầu ngón tay chảy ra những giọt máu nhỏ. Sau khi đột nhiên nhận được lượng tin tức khổng lồ như vậy, lồng ngực anh vẫn liên tục phập phồng nhanh chóng, giọng điệu có chút thất thường.  

"... Dù vậy, chắc là vẫn có giải pháp mà, chẳng hạn như giảm tần suất và thời gian sử dụng dị năng chẳng hạn. Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khiến tôi sẵn sàng tồn tại một mình trên thế giới này hàng trăm năm?" 

Châu Kha Vũ không chút nghi ngờ, nếu tương lai biết được chân tướng, anh sẽ hạn chế sử dụng sức mạnh của chính mình để giảm bớt tuổi thọ quá mức của bản thân, anh sẽ không cam tâm sống một mình trong hơn sáu trăm năm.  

Nghĩ đến đây, Châu Kha Vũ giương mắt nhìn Trương Gia Nguyên, vẻ mặt phức tạp, nốt ruồi đen ở cuối mắt đặc biệt chói mắt.  

"...Mà mối quan hệ giữa cậu và Gia Nguyên là gì?"  

Khi nghe Châu Kha Vũ đến từ quá khứ hỏi câu này, Trương Gia Nguyên sửng sốt trong giây lát, vô thức giơ đầu ngón tay lên xoa xoa nốt ruồi ở khóe mắt, rồi cụp mắt xuống để tránh ánh mắt dò xét của người kia.  

"Tôi với cậu ta không có quan hệ gì... Nếu phải nói thì có lẽ cậu ấy và tôi nhìn rất giống, tên cũng giống y đúc."  

Trương Gia Nguyên quay lại giá sách tìm cuốn sách ghi lại những gì xảy ra sau dòng thời gian Châu Kha Vũ du hành thời gian và đưa nó cho anh, lúc này Châu Kha Vũ không quan tâm lời nói của người đó là đúng hay sai, anh lập tức cầm lấy cuốn sách, bắt đầu đọc để tìm kiếm manh mối.  

Châu Kha Vũ tương lai đã lật đổ nội bộ thối nát trong Tháp Trung tâm, có công lớn trong việc ngăn chặn và thực thi lệnh cấm đối với các thí nghiệm trên con người. Sáu trăm năm sau, anh đã trở thành một nhân vật cấp cao cả về danh tiếng lẫn tài sản trong thế giới siêu năng, đó là sự tồn tại mà hầu hết các siêu cường đều cảm thấy ghen tị và muốn theo đuổi. Nhưng ngay cả như vậy, cũng không có bất kỳ tin đồn nào cả.  

Trương Gia Nguyên được nhà trường tiến cử vào tháp vì sức mạnh rất hiếm của mình. Tuy nhiên, Châu Kha Vũ trong những năm tháng đằng đẵng của mình đã thấy qua không ít người có năng lực đặc biệt. Khi đó cậu mới thành niên, cũng không kiêu ngạo đến mức cho rằng bản thân có thể thu hút được sự chú ý của Châu Kha Vũ chỉ bằng sức mạnh hiếm có của mình, ngay cả tên cũng khó mà truyền đến tai của Châu Kha Vũ.

Siêu năng lực hiếm có và khả năng làm việc xuất sắc của Trương Gia Nguyên khiến địa vị của cậu ta nhanh chóng tăng lên, điều này tự nhiên thu hút sự ghen tị của nhiều người. Ngày hôm đó, khi Trương Gia Nguyên bị những người ác ý dẫn dụ vào khu vực cấm ở phía sau tòa tháp bị Châu Kha Vũ ra lệnh phong tỏa. Những tưởng sẽ bị giam cầm và tấn công bởi các thế lực siêu nhiên nhưng lại không hề có chút tổn hại gì, thậm chí còn có thể tự do đi vào khu vực cấm địa. Khi bước vào khu nhà, một bức ảnh của nhóm INTO1 được treo ở giữa căn phòng.  

Khác với bức ảnh tập thể tám người được lưu truyền rộng rãi cho các thế hệ sau, mọi người trong bức ảnh tập thể treo giữa phòng đều còn rất trẻ, đó là bức ảnh tập thể mười một người ôm nhau thật chặt. Mọi người nhìn vào camera với nụ cười trên môi, và người đứng cạnh Châu Kha Vũ, người đang được anh ôm eo, trông giống hệt cậu.  

Trương Gia Nguyên vô thức bước tới, đưa tay gỡ khung ảnh xuống, bức ảnh được lau chùi thường xuyên không chút tì vết. Đầu ngón tay của Trương Gia Nguyên lướt qua khuôn mặt ngây thơ và sống động của Châu Kha Vũ trong bức ảnh, sau đó từ từ đáp xuống người bên cạnh với đôi mắt cong cong và cái đầu nghiêng nghiêng.  

Mà tại thời điểm tiếp xúc, một lượng lớn thông tin không biết từ đâu đổ vào trong đầu Trương Gia Nguyên. Cậu loạng choạng khuỵu xuống, khung ảnh trượt khỏi lòng bàn tay và rơi xuống đất, tấm kính trong suốt mỏng manh vỡ vụn khắp sàn. Những ký ức lộn xộn và quá chân thực, khiến đầu cậu đau như búa bổ, nó khiến cậu không thể để tâm đến tình huống hiện tại.  

Đúng lúc này, lệnh cấm đột nhiên có hiệu lực trở lại, Châu Kha Vũ nhận được thông báo, muộn màng đẩy cửa ra, những gì anh nhìn thấy là Trương Gia Nguyên đang nằm bất tỉnh trên mặt đất.  

Giờ nghĩ lại, cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ không hề vui vẻ chút nào. Khi tỉnh lại sau cơn hôn mê, sắc mặt cậu tái nhợt, môi không còn chút máu, Châu Kha Vũ vốn luôn bình tĩnh tự chủ cũng gần như đánh mất lý trí, anh nắm lấy tay cậu, giọng run rẩy hỏi tên và những điều mà cậu đã trải qua. 

Đó là lần đầu tiên Trương Gia Nguyên nhìn thấy một người mất kiểm soát cảm xúc, cậu dựa vào đầu giường, tay nắm chặt lấy bàn tay người đó, cố gắng làm dịu đi cơn run rẩy của người đó. Trong lúc Trương Gia Nguyên đang cố gắng sắp xếp lại những ký ức hỗn loạn vừa mới xuất hiện trong đầu mình thì nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống. Khoảnh khắc cậu vừa chạm vào bức ảnh, cậu đã tìm được ký ức kiếp trước của mình, điều khác biệt duy nhất đó là nốt ruồi dưới đuôi mắt cậu, đó chính là dấu ấn mà Châu Kha Vũ đã đặt vào linh hồn của Trương Gia Nguyên trước khi cậu chết ở kiếp trước.  

Cậu là Trương Gia Nguyên, nhưng lại không phải là Trương Gia Nguyên mà Châu Kha Vũ thực sự cần.  

Nghĩ tới đây, Trương Gia Nguyên không khỏi cụp mắt xuống, nhìn thoáng qua Châu Kha Vũ đang ngồi ở mép giường nghiêm túc lật từng trang sách. Mái tóc trên đỉnh đầu của người đó lúc này vẫn hơi hếch lên, dung mạo và quần áo của hắn rõ ràng đã điềm tĩnh hơn sáu trăm năm trước, nhưng lại trở nên sống động hơn bởi vì hắn hiện tại là Châu Kha Vũ từ sáu trăm năm trước.

Có vẻ như dù đối mặt với Châu Kha Vũ ở giai đoạn nào thì cậu cũng khó có thể không động lòng.

Tựa như cậu biết rõ hậu quả của việc đảo ngược thời gian và không gian, nhưng cậu vẫn không chút do dự.

——  

[Thế giới hiện tại]

Cuộc gọi ngắn gọn, nhẹ nhàng của người đó khiến tâm hồn Trương Gia Nguyên run lên, cậu có linh cảm hình như mình đã chạm vào chân lý nào đó, nhưng đột nhiên lại mất đi dũng khí để tiếp tục chất vấn.  

Bởi vì vẻ mặt của Châu Kha Vũ trông quá buồn bã, giống như... nếu được yêu cầu nhớ lại lần nữa, nỗi đau to lớn ấy sẽ nuốt chửng anh.  

Trương Gia Nguyên đan ngón tay vào nhau, xoa xoa lòng bàn tay an ủi anh, nhìn tâm tình người kia dần dần trở nên thoải mái hơn mới tiếp tục nói.  

"Vậy anh từ tương lai tới, là bởi vì... tương lai đã phát sinh chuyện gì sao?"  

Át Cơ từng đề cập rằng sức mạnh của Châu Kha Vũ chỉ có thể trì hoãn thời gian vô thời hạn và không thể hoàn trả, nhưng hiện tại mọi người đang phải đối mặt với hậu quả đảo ngược của thời gian và không gian, nhất định là có chuyện gì đó cực kỳ quan trọng, một điều gì đó mà họ phải thực hiện nhanh chóng.

Một con bướm trong rừng Amazon ở Nam Mỹ thỉnh thoảng vỗ cánh một cái có thể tạo ra lốc xoáy ở Texas trong hai tuần. Giống như Châu Kha Vũ, người đến từ tương lai, không biết dòng thời gian ban đầu nếu bị thay đổi sẽ như thế nào. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những cành cây đung đưa trong gió một lúc lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nói.  

"Trước tiên tìm Bá Viễn đã... Anh ấy chính là chìa khóa của tất cả chuyện này."  

Tim Bá Viễn chợt đập thình thịch khi bị một nhóm người bất ngờ chặn cửa lại.  

Sau khi Bá Viễn khôi phục lại toàn bộ ký ức, anh ấy thực sự có một số ý tưởng táo bạo và khó hiểu muốn thực hiện, tuy nhiên, khi anh vẫn đang suy nghĩ về cách giao tiếp với mọi người, những lo lắng nhỏ bé của anh ấy dường như đã bị phát hiện. 

Lâm Mặc lao vào phòng, đi vòng quanh Bá Viễn, nhìn chằm chằm vào anh mà không nói một lời, Cao Khanh Trần ngay lập tức nhìn thấy ba lô của Bá Viễn trên sàn nhà cạnh giường, bước tới hai bước, ném những thứ trong ba lô ra giường, đều là dung dịch dinh dưỡng đảm bảo chức năng cơ thể, thực phẩm nén, thuốc hộ mệnh những lúc nguy cấp.  

"Mấy đứa..."  

Bá Viễn vừa nói được hai chữ, Lưu Chương đã nắm lấy vai anh, bề ngoài thì bình tĩnh nhưng thực ra có chút ngang ngược, từ việc hôm qua anh không được nghỉ ngơi tốt là có thể biết được. Trương Gia Nguyên sau khi nhận được thông tin của Châu Kha Vũ liền gọi mọi người đến chặn Bá Viễn lại, lúc này AK vẫn nghĩ: "Chắc không có chuyện đó đâu." Khi nhìn thấy những vật phẩm do Cao Khanh Trần đổ ra, anh cảm thấy ngọn lửa trong mình bốc lên ngùn ngụt.  

"Thang Bá Viễn!"  

Ôi trời...cái tông này.  

Bá Viễn, người bị tấn công bởi âm lượng lớn ở cự ly cực gần, lắc đầu dữ dội, lỗ tai ở gần Lưu Chương nhất bỗng ù đi, Lâm Mặc cũng bị ảnh hưởng và lao tới để trấn áp vai còn lại của Bá Viễn, hướng mặt về phía anh, tiếp tục truyền vào tai bên kia của anh.  

"Viễn ca, anh đang nghĩ gì sau lưng bọn em vậy? Em còn không dám tin mấy lời Trương Gia Nguyên nói. Không phải anh rất cởi mở khi thuyết phục em trong giấc mơ trước đây sao? Anh thay đổi rồi, không còn là người anh cả đơn thuần của chúng em nữa!"  

Cái này nên gọi là gì, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng hay nên gọi là đồng vợ đồng chồng?  

Sau khi bị hai thanh niên đè xuống, Bá Viễn cảm thấy mạch máu trên trán giật giật, từ trong lời nói không ngừng nghỉ của Lâm Mặc, anh bắt được một cái tên, anh bịt tai lại, ngước mắt nhìn qua đám đông, tìm thấy Trương Gia Nguyên đang đứng ở phía sau.  

"...Sao anh lại không biết chuyện mình sắp làm chuyện đại sự khủng khiếp nào đó nhỉ?"  

Mặc dù trong ba lô của Bá Viễn quả thực có nhét một số vật dụng trông như thể anh ấy đang đi du lịch dài ngày hoặc đang thực hiện một nhiệm vụ bí mất, nhưng thực ra anh ấy vẫn chưa thực sự rời khỏi nhà và những món đồ đó đều có thời hạn sử dụng rất lâu nên anh ấy chỉ cần đổi chủ đề, nói đây chỉ là sự phòng bị trước là được.

Lúc này, tất cả những người được Trương Gia Nguyên đưa đến đều nhận thấy có điều gì đó không ổn. 

Bá Viễn luôn tỉ mỉ trong công việc, nếu anh ấy thực sự muốn giấu thì sẽ không dễ dàng bị phát hiện. Mà Trương Gia Nguyên cũng là một đứa trẻ không bao giờ nói dối, khi được hỏi về những bí mật không thể nói, cậu sẽ chỉ lắc đầu thật mạnh. Vì vậy khi cậu nghiêm túc nói trước mặt mọi người: "Viễn ca đang âm mưu chuyện lớn", mọi người không hề nghi ngờ, lập tức lao tới. 

Sau khi định thần lại, mới phát hiện có rất nhiều nghi hoặc, ánh mắt Lưu Vũ rơi vào Trương Gia Nguyên, sau đó quay đầu nhìn về phía Bá Viễn, nhìn qua nhìn lại ba lần, cho đến khi bầu không khí im lặng bị tiếng bước chân đi lên cầu thang cắt ngang.  

Châu Kha Vũ, người được cho là vẫn đang nằm trong bệnh viện, không biết đã lẻn ra ngoài từ lúc nào.

"Châu Kha Vũ?? Tại sao em lại chạy ra ngoài!"  

Duẫn Hạo Vũ đâm rất sâu, anh đã nằm trên giường mấy ngày, mặt cắt không ra chút máu, vậy mà lại chạy lung tung, không nghe lời dặn của bác sĩ. Cao Khanh Trần bước tới, định bắt anh quay về, nhưng Châu Kha Vũ lại không để ý đến lời nói và hành động của mọi người, anh nhìn thẳng vào Bá Viễn, người đang đứng ở mép giường cầm một vật trong lòng bàn tay, với vẻ mặt nghiêm túc.  

"Viễn ca... em xin lỗi."  

Bá Viễn đã suy đoán về những điều mà Châu Kha Vũ muốn nói, thậm chí còn đoán Châu Kha Vũ có thể sẽ tức giận hỏi anh về Duẫn Hạo Vũ, nhưng anh không bao giờ có thể ngờ rằng lời đầu tiên mà Châu Kha Vũ nói khi nhìn thấy anh sau khi tỉnh dậy lại là lời xin lỗi.  

Chỉ có bản thân Châu Kha Vũ biết rằng nếu lúc đó anh đưa ra lựa chọn khác thì mọi chuyện sẽ khác đi.  

"Mặc dù những gì tôi nói tiếp theo, đối với mọi người có vẻ chỉ là ảo mộng, nhưng tôi hy vọng mọi người có thể nghiêm túc suy nghĩ và chấp nhận nó."  

"Tôi là Châu Kha Vũ đến từ tương lai."  

Châu Kha Vũ nói xong, chỉ cho mọi người mấy giây để phản ứng, sau đó tóm tắt ngắn gọn những gì đã xảy ra ở dòng thời gian tiếp theo, nhưng dù vậy, vẻ mặt của mọi người vẫn khá đờ đẫn, đặc biệt là Bá Viễn, người đã khơi dậy một cơn bão trong lòng.   

Chỉ có Lợi Lộ Tu biết về việc anh ta đã phong tỏa trí nhớ của mình, và ngay cả Rikimaru cũng chỉ biết một chút về nó, nhưng vào lúc này, Châu Kha Vũ đã tiết lộ mọi thứ về cuộc sống của Duẫn Hạo Vũ mà không hề dè dặt, bao gồm cả hành động nguy hiểm muốn đi sâu vào doanh trại địch của Bá Viễn.  

"...Tôi không đồng ý với cách làm của Viễn ca. Dù sao một mình lẻn vào rất nguy hiểm. Nhưng cho dù tôi không đồng ý, Viễn ca vẫn sẽ đi, phải không?"  

Bá Viễn có thể nhìn thoáng qua kết cục của mình từ vẻ mặt phức tạp của Châu Kha Vũ, anh biết đây là một hành trình thập tử nhất sinh, nhưng lúc đó anh không bỏ cuộc, và bây giờ anh cũng sẽ không bỏ cuộc.  

"Anh đã hứa sẽ cứu em ấy và anh sẽ không thất hứa nữa."  

Châu Kha Vũ lộ ra vẻ mặt "Quả nhiên là vậy", anh là anh cả hiền lành và điềm tĩnh của INTO1, nhưng lại cực kỳ bướng bỉnh khi quyết định một việc nào đó. Anh chuyển ánh mắt về phía Cao Khanh Trần đang im lặng đứng một bên, mọi người có thể cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của Châu Kha Vũ, anh nhìn cậu một lúc, cuối cùng mới giơ tay đầu hàng.  

"Có vẻ như cậu thực sự biết tất cả mọi thứ. Nói cho tôi biết, cậu cần tôi làm gì?"  

"Anh sẽ cần phải sử dụng những viên thuốc anh tự điều chế."  

Châu Kha Vũ biết thân phận "dược nhân" của Cao Khanh Trần, mà phần không thể thiếu nhất đề làm ra thuốc kháng độc chính là máu của "dược nhân". Nhưng đằng sau thân phận này là một quá khứ mà mọi người không muốn nhắc đến, Châu Kha Vũ từ những thông tin từ tương lai đại khái có thể sắp xếp lại quá khứ của Cao Khanh Trần và lý do tại sao "dược nhân" xuất hiện.  

Hầu hết các "dược nhân" đều sở hữu dòng máu gấu trúc quý hiếm và có sức mạnh siêu nhiên thiên phú, Cao Khanh Trần ban đầu được chọn làm người hiến tim cho một gia tộc lớn nào đó, sau khi trốn thoát, anh ấy bị trả thù và bị ép uống nhiều loại thuốc độc khác nhau, nhờ vào sức mạnh siêu nhiên của mình, anh ấy đã thoát khỏi cái chết hết lần này đến lần khác, và cuối cùng hình thành một cơ thể bách độc bất xâm.

Và máu của anh tự nhiên có tác dụng giải độc.  

Cao Khanh Trần dùng đầu ngón tay cuộn tròn phần tóc bên tai, cau mày, nỗi đau bị kim nhọn đâm đi đâm lại nhiều lần khi còn nhỏ dường như lần lượt hiện lên, không ai hiểu được nỗi đau mà Duẫn Hạo Vũ đã trải qua lúc đó hơn anh nên anh đương nhiên đồng ý.  

"Bảy ngày, viên thuốc của tôi có thể giúp Viễn ca ngăn chặn độc tố tối đa bảy ngày. Một khi vượt qua thời gian này, tất cả đều phải trông cậy vào bản thân anh ấy."  

Sau khi Cao Khanh Trần liên tục nhấn mạnh đến tác dụng phụ và thời hạn sử dụng, anh ta quay lại phòng điều chế thuốc. Đôi mắt của Châu Kha Vũ đảo một vòng khắp mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Trương Gia Nguyên, người đang dựa vào anh, trên môi nở một nụ cười.  

"Chúng ta đã bị họ lừa rất nhiều lần do thiếu thông tin. Lần này đến lượt chúng ta đánh trả."

——

Sau khi bàn bạc kế hoạch, Châu Kha Vũ lập tức bị Trương Gia Nguyên vội vàng đưa về phòng, bên trong hắn chính là Châu Kha Vũ của sáu trăm năm sau, nhưng vừa rồi trên người vẫn còn bị thương, tự nhiên thân thể của Châu Kha Vũ trẻ tuổi không thể để mọi người làm loạn được.

Đại khái là bởi vì những điều mà anh lo lắng bấy lâu nay cuối cùng cũng phát triển theo chiều hướng tốt nên Châu Kha Vũ hiếm khi nở nụ cười thoải mái không phù hợp với lứa tuổi của mình vào lúc này, trong khi đó Trương Gia Nguyên cứ ngồi ở mép giường, dáng vẻ như đang do dự không biết có nên nói chuyện hay không.

Cậu biết quá rõ về Châu Kha Vũ, vì vậy khi Châu Kha Vũ nói, "Làm sao em chắc chắn rằng điều đó không thực sự xảy ra?" và khi Châu Kha Vũ mô tả ngắn gọn về quá khứ mà không hề đề cập đến cậu, Trương Gia Nguyên biết rằng có chuyện gì đó xảy ra trong tương lai, một điều gì đó thật sự không thể chịu nổi.  

"Muốn hỏi thì cứ hỏi. Anh có chuyện gì từng giấu em sao?"  

Châu Kha Vũ không khỏi giơ tay xoa xoa đỉnh đầu của người này, không biết từ đâu lấy ra một viên thuốc màu đỏ.  

"Ăn đi rồi anh sẽ từ từ kể cho em nghe, thế nào?"  

Viên thuốc màu đỏ được bao quanh bởi một lớp máu mờ nhạt, trông giống như chất độc có thể gây chết người trong truyện, nhưng Trương Gia Nguyên không hề do dự, cậu dùng ngón tay nhặt viên thuốc lên và nuốt nó trong một ngụm.  

"Em tin tưởng anh đến vậy sao...?"  

"Bởi vì em biết Châu Kha Vũ sẽ không làm hại em, bất luận lúc nào, em đều tin tưởng anh."  

Trương Gia Nguyên nói điều này với giọng điệu bình tĩnh, như thể đối với cậu mà nói thì đó chỉ là một việc rất nhỏ nhưng lại là điều mà nhiều người yêu nhau không thể làm được.  

"Điều đó có thể... sẽ khiến em thất vọng."  

Châu Kha Vũ nhìn vết máu còn sót lại trên đầu ngón tay, như thể nhìn thấy một dòng máu đều đặn tràn ra từ ngực người đó.  

"Giấc mơ của em không sai, quả thực anh đã dùng bàn tay này, dùng dao đâm thẳng vào tim em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro