Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Thực tại]

Trương Gia Nguyên thực sự không ngờ rằng con dao mà mình luôn mang theo nhưng chưa bao giờ sử dụng lại trở thành vũ khí kết liễu cuộc đời mình.

Giọng kể của Châu Kha Vũ lúc này đột ngột dừng lại, anh ngồi ở mép giường, vòng tay qua eo Trương Gia Nguyên, tựa đầu vào lồng ngực đang phập phồng của Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên cụp mắt xuống, nhìn thấy Châu Kha Vũ, mấp máy môi, tựa hồ như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Trên thực tế, Trương Gia Nguyên cho dù không nói ra cũng có thể đoán được kết quả. Cơn đau nhức nhối trong ngực trái sau giấc mơ, trái ngược hoàn toàn với nhịp đập phập phồng mãnh liệt ở nơi đang tiếp xúc với khuôn mặt của Châu Kha Vũ. Trương Gia Nguyên đặt lòng bàn tay lên cái đầu xù lông của Châu Kha Vũ, nhìn thấy anh vùi đầu vào ngực mình trông đặc biệt giống trẻ con, nhưng lại khiến cho trái tim của Trương Gia Nguyên dịu lại.

Ngay cả khi đã trải qua hàng trăm năm, ngay cả khi nếm trải đủ loại khó khăn, nguy hiểm, anh vẫn sẽ thể hiện khía cạnh mong manh và mềm yếu của mình trước mặt người mình yêu.

Với ý nghĩ này, Trương Gia Nguyên lấy ra con dao găm đen tuyền được đặt gần mình, lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, vốn dĩ cậu đang cân nhắc có nên đặt con dao vào phòng hay đơn giản là bẻ gãy nó, nhưng cậu thực sự không thể tưởng tượng được nó sẽ như thế nào sau khi bị phá hủy. Ngược lại, toàn thân Châu Kha Vũ vừa nhìn thấy lưỡi dao liền trở nên căng thẳng, anh giơ tay lên trực tiếp đoạt lấy con dao trong bàn tay cậu, có lẽ là do nút thắt trong tim anh vẫn chưa hoàn toàn được nới lỏng.
Khi con dao được rút ra, lưỡi dao hướng lên trên nhưng Châu Kha Vũ bất chấp mà đưa tay ra giật lấy, nhưng khi mũi dao sắc nhọn sắp chạm vào ngón tay, Trương Gia Nguyên vội vàng định rút lại. Tuy nhiên, Châu Kha Vũ ỷ vào vết thương còn chưa lành hẳn, cậu sẽ không dám làm gì anh nên dứt khoát ôm lấy eo Trương Gia Nguyên ném lên giường, Trương Gia Nguyên bị đẩy ngã một cách thô bạo, có phần choáng váng. Trong lúc nhất thời, khi con dao rơi xuống, lưỡi dao sắc bén cắt trúng lòng bàn tay của hai người, Châu Kha Vũ ấn chặt hai lòng bàn tay vào nhau.
Châu Kha Vũ cong khuỷu tay tựa vào người Trương Gia Nguyên, vết xước trên lòng bàn tay hơi đau, rỉ máu, máu của hai người hòa vào nhau. Cơn đau nhẹ ở lòng bàn tay không đáng kể đối với Trương Gia Nguyên, người quanh năm đầy sẹo, nhưng lại bối rối trước hành vi bất thường và đột ngột của Châu Kha Vũ, cậu kéo lây tóc anh muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại bị ánh mắt đang nhìn xuống kia mà phân tâm.

Khoảnh khắc bối rối này đã bị Châu Kha Vũ bắt được, anh cúi người xuống hôn cậu, anh cắn lấy môi dưới của cậu để chặn lại những lời nói đang do dự của Trương Gia Nguyên.
Trong khoảnh khắc môi và răng họ chạm vào nhau, dường như có một sức mạnh không thể giải thích được làm xáo trộn ý thức của Trương Gia Nguyên, cậu cảm thấy như mình đang lơ lửng trên mây và được bao bọc bởi sự mềm mại. Châu Kha Vũ hôn thật sâu, đầu lưỡi đưa ra, cướp đoạt đôi môi đang khép kín, hơi thở hai người quấn lấy nhau, hòa quyện cùng nhiệt độ cơ thể tăng cao. Trương Gia Nguyên bối rối trước nụ hôn sâu bất ngờ đến mức không nhận ra rằng máu chảy ra từ khe hở giữa hai bàn tay siết chặt của họ không rơi xuống mà nhuộm lên cơ thể trắng tinh bên dưới. Thay vào đó, dòng nước kỳ lạ ngưng tụ trong không khí tạo thành những hoa văn phức tạp, chậm rãi in dấu trên ngực Châu Kha Vũ, cuối cùng biến mất.

Trương Gia Nguyên không biết rằng vào mỗi thời điểm khi ý thức của Châu Kha Vũ giao nhau giữa hiện thực và tương lai, một cơn đau sẽ phát sinh nơi lòng ngực, thời gian đau càng ngắn thì nỗi đau càng thêm phần mãnh liệt. Nhưng đã hơn sáu trăm năm rồi, sáu trăm năm này đã khiến Châu Kha Vũ dần trở nên quen thuộc với nỗi đau thể xác này, cũng giống như Trương Gia Nguyên lúc trước, thậm chí còn có phần tốt hơn.

Anh cũng biết mình không còn nhiều thời gian nữa.

Châu Kha Vũ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, run rẩy cắn lấy môi dưới của đối phương, nuốt chửng dòng máu tràn ra cùng với tiếng phản ứng, máu chảy xuống cổ họng hòa vào máu trong lồng ngực, trào dâng một cảm  giác nóng bỏng trong cơ thể Châu Kha Vũ. Hơi thở của sự sống thuộc về Trương Gia Nguyên đã cho anh sức mạnh để leo ra khỏi địa ngục.

Anh sẽ không bao giờ để em một mình nữa, không bao giờ.

——

Patrick lại nằm mơ.

Thực ra đã lâu rồi hắn không mơ chứ đừng nói đến hình ảnh ấm áp như vậy xuất hiện trong giấc mơ. Sau khi gia nhập tổ chức, hắn đã thực hiện nhiều nhiệm vụ mà người thường coi là ghê tởm, tự nhiên cũng bị những cơn ác mộng bủa vây.

Nhưng chính hắn là người đã bò ra khỏi bóng tối, ác mộng và bóng tối chỉ là trạng thái bình thường của hắn.

Nhưng bây giờ giấc mơ đã khác, khung cảnh vốn dĩ tối tăm bắt đầu xuất hiện ánh mặt trời, một bóng người đứng ngược sáng đưa tay về phía hắn, dù chỉ là một khuôn mặt mờ mịt, Patrick chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể đoán được người trong giấc mơ là ai.

Nhưng hắn không đưa tay ra nhận lấy bàn tay đưa ra đó. Hắn đã nhiều lần trao đi niềm tin không chút dè dặt, đổi lại là những tổn thương cùng bầm dập nên hắn không còn tin tưởng ai nữa.

Hắn chỉ tin vào chính mình.

Patrick chợt mở mắt, không biết từ lúc nào, ánh trăng đã chiếu vào căn phòng vốn tối tăm, hắn đưa mắt nhìn chằm chằm vào ánh trăng bạc hồi lâu, nhưng nhịp tim vẫn không hề bình tĩnh lại.

Cơ thể này không còn chỉ thuộc về hắn nữa, hay nói cách khác, ngay từ đầu nó đã không phải là cơ thể của hắn.

Patrick có thể cảm nhận được nhân tính đang bị hắn áp chế sắp thức tỉnh, hắn giơ tay sờ ngực, rũ mắt động đậy môi, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.

Sau khi tỉnh dậy vào lúc giữa đêm, hắn lại trở nên vô cùng khó ngủ, Patrick nhặt chiếc áo khoác đen tuyền đặt ở cuối giường, quàng qua vai rồi đi ra ngoài dưới ánh trăng.

Có lẽ vì không thể chịu đựng được hành vi bất thường của Át Bích sau khi quay lại và nhiều lần từ chối nhiệm vụ do Joker sắp xếp, hắn buộc phải thực hiện một số vụ ám sát khó khăn.

Patrick vẫn đang ở trong phòng tập khi cúp điện thoại, bao cát phía sau đã bị biến dạng bởi những cú đánh nặng nề, các đốt ngón tay đặt bên hông đầy vết trầy xước, nhưng hắn chỉ đưa tay lên vén tóc trên trán mà không để tâm. Hắn đứng dậy, ngước mắt nhìn Át Cơ đang đứng ở cửa, lặng lẽ khoác áo vào rồi đi ngang qua hắn ta.

Át Cơ đứng phía sau, nhìn chằm chằm vào bóng người đang rời đi, mí mắt giật giật vài lần, hắn ta không khỏi cau mày nhìn thân hình cao lớn của Patrick, cảm thấy có chút choáng váng, càng ngày càng cảm thấy đối phương dường như đã thoát khỏi sự kiểm soát của tổ chức.

Rõ ràng mấy năm trước khi mới gia nhập tổ chức, các đối tượng thí nghiệm khó có thể cao tới vai hắn, nhưng mấy năm nay, bọn chúng đã cao lớn hơn hắn, khí tức từng lạnh đến thấu xương do chứng mất trí nhớ giờ đã dần dần tiêu tán chỉ sau vài tháng.

Át Cơ nhớ đến nụ cười cường điệu trên môi Joker khi giao nhiệm vụ cho hắn, vốn dĩ hắn rất tự tin vào năng lực của mình, nhiệm vụ dùng để kiểm tra Patrick cũng là ý định của hắn ta.Thật khó để không phấn khích khi chứng kiến cảnh người thân thiết vung kiếm vào mình. Nhưng hiện tại hắn không cảm thấy Patrick có thể hoàn toàn thực hiện được ý định của chúng.

"...Tôi thực sự bắt đầu hoài nghi bản thân mình."

Mãi cho đến khi Patrick biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới chậm rãi nhìn lại Viola, người đang đứng sau mình, cô tiểu thư xinh đẹp dường như đã thay đổi loại nước hoa, mùi hương nồng nàn ngày nào trở nên dịu dàng, lớp trang điểm lộng lẫy vốn có cũng phai nhạt đi khá nhiều.

"Giống như một con rối bắt đầu có ý thức riêng của nó. Tôi chỉ tò mò, liệu vài tháng có thực sự tạo ra sự khác biệt như vậy không?"

"Rốt cuộc thì đã trải qua bao nhiêu chuyện."

Viola không nở nụ cười quyến rũ như thường ngày, cô thản nhiên lặp lại những suy nghĩ, những suy nghĩ đã trôi qua rất lâu rồi. Cô nhớ lại đôi bàn tay béo múp đã chạm vào cô khi còn nhỏ, những khuôn mặt nhờn bóng cùng giọng nói đầy ghê tởm, bản thân mẹ cô cũng không thể thoát khỏi số phận bị giam cầm, mà bà ta lại hèn hạ muốn kéo cô xuống cùng. Kinh nghiệm thời thơ ấu đã cho phép cô dễ dàng quyến rũ những gã đàn ông tai to mặt lớn đam mê tửu sắc, đồng thời cũng khiến cô không còn hứng thú với đàn ông nữa.

Sự căm ghét có thể hủy diệt con người ta một cách nhanh chóng, nhưng còn tình yêu thì sao?

Viola không khỏi cong môi khi nghĩ đến tất cả thái độ và sự thay đổi của Át Bích kể từ khi hắn trở về.

Cô ngày càng mong chờ tình yêu như thế nào lại có thể thay đổi được một con người thờ ơ với mọi chuyện như vậy.

Vào đêm Patrick rời tổ chức để đi làm nhiệm vụ, Lâm Mặc đã đánh thức Lưu Chương vào nửa đêm và lẻn ra ngoài.

"Nửa đêm em đang làm gì ở đây mà không ngủ vậy...?"

Lưu Chương đút một tay vào túi, lớn tiếng ngáp một cái, gió đêm có chút mát mẻ, anh không khỏi lo lắng Lâm Mặc sẽ bị cảm lạnh, thế là khoác vội áo khoác lên vai cậu.

"Em chỉ cảm thấy có chút lạ thôi."

Lâm Mặc quấn chiếc áo khoác có nhiệt độ cơ thể của Lưu Chương, vô thức siết chặt, hai người lẻn ra ngoài vào lúc nửa đêm nhưng cũng không đi xa lắm, để tránh bị theo dõi, họ đi đến tầng dưới của tòa nhà ba tầng ở Tháp Trung tâm hiện đã bị bỏ hoang. Đây từng là nơi sinh sống của một số ít gia đình siêu cường. Lưu Chương bị Lâm Mặc kéo xuống lầu, ngẩng đầu nhìn lên, tường đã lâu không được lau chùi phủ đầy rêu và dây thường xuân, cửa kính vỡ trên tầng hai đương nhiên không có người sửa chữa, bụi bặm bám đầy trên đó và nếu nhìn gần hơn, dường như còn dính đầy vết máu.

Anh không biết là do mình ảo giác hay là do nguyên tố Lửa nhạy cảm với nhiệt độ hơn, khi xuống lầu, anh cảm thấy không khí có chút lạnh lẽo. Lưu Chương từ phía sau xuyên qua lớp áo khoác ôm lấy Lâm Mặc, một luồng nhiệt không ngừng bao phủ lấy cậu.

"Có chuyện gì lạ thế, Mo Mo?"

Giọng nói của Lưu Chương theo hơi thở truyền vào tai Lâm Mặc, khiến cậu rụt cổ lại, ngón tay cậu kẹp chặt eo Lưu Chương, ánh mắt rơi vào cánh cửa đổ nát đã khóa chặt.

"Em luôn có cảm giác chúng ta luôn bị theo dõi một cách âm thầm, như thể mọi hành động đều bị đối phương điều khiển nên chúng ta luôn rơi vào những cái bẫy mà chúng đã chuẩn bị sẵn".

Sau khi Bá Viễn đưa Duẫn Hạo Vũ vào đội INTO1, Tháp Trung tâm đã sắp xếp các nhiệm vụ bề ngoài trông có vẻ chỉ ở mức thấp nhưng thực chất lại liên quan đến những nhiệm vụ khó khăn như thí nghiệm trên người và viên đá siêu năng, sau đó là cuộc chiến hòng tiêu diệt INTO1 tại Hội nghị siêu cường. Và cuối cùng phải kể đến sự cố xảy ra ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất thuộc Đại học Thành Đô đã dẫn đến cuộc nổi loạn của Duẫn Hạo Vũ. Dù INTO1 đã chú ý cẩn thận trong những lần đối đầu và cố gắng sử dụng chiêu trò của mình nhưng họ vẫn thất bại.

Đặc biệt là sự thật tàn khốc được tiết lộ sau khi Châu Kha Vũ bị thương và trao đổi ý thức với bản thể ở tương lai của mình khiến Lâm Mặc càng thêm sợ hãi.

"Chúng ta có thể đã bị tháp trung tâm theo dõi...và bị chúng dẫn dắt tới kết quả mà phía bên kia muốn thấy."

Lưu Chương không khỏi hít một hơi khí lạnh. Tòa tháp trung tâm giống như nơi trú ẩn cho những người có khả năng đặc biệt, hơn nữa, INTO1 luôn là đội được đào tạo và coi trọng trong tòa tháp, cho dù thỉnh thoảng họ cảm thấy khó chịu, họ cũng sẽ không đổ lỗi cho tòa tháp.

"Không ai trong chúng ta có xuất thân đơn giản. Chúng ta đặc biệt quý trọng lẫn nhau. Vì sự đặc biệt này đã khiến nhiều người ghen tị. Nhưng tháp trung tâm luôn bảo vệ chúng ta vô điều kiện, kể cả lần này, hình phạt dành cho sự phản nghịch của Duẫn Hạo Vũ cũng không gây đau hay ngứa gì, đúng không?"

Cũng giống như việc nuôi cổ, INTO1 tập hợp những người có sức mạnh cực kỳ hiếm có và cho phép sự độc đáo này phát triển vô tận.

"Chuyện này anh chưa nói với ai khác, nhưng anh biết dù anh không nói gì thì em cũng sẽ tin anh vô điều kiện và ở bên anh."

Đó là điều Bá Viễn đã nói với Lâm Mặc sau khi cậu rơi vào mộng ảo khi Lưu Chương biến mất. Khi đó, cả hai đều ở dưới đáy của thế giới giấc mơ, một môi trường mà không ai khác có thể nghe lén theo đúng nghĩa đen. Chính ở hoàn cảnh này, Bá Viễn mới dám nói cho Lâm Mặc những manh mối mình thu thập được.

"Lợi Lộ Tu từng suýt gia nhập INTO1, cậu ấy có khả năng thay đổi ký ức người khác, ở một mức độ nhất định, thậm chí có thể kiểm soát sự lựa chọn của người đó."

"Và anh ấy cũng nói với tôi... Tháp Trung tâm từng yêu cầu cậu ấy xáo trộn ký ức của chúng ta."

Bá Viễn nói chuyện với Lâm Mặc rất nhiều trong giấc mơ, sau khi nghe vậy, trong lòng Lâm Mặc dâng lên một cơn bão đầy kích động, lần này, kế hoạch thâm nhập vào tổ chức thù địch của Bá Viễn lại tình cờ mang đi phần lớn người theo dõi INTO1.

Không có thời điểm nào tốt hơn lúc này để khám phá sự thật ẩn giấu của Tháp Trung tâm.

——

【Tương lai】

Sự việc qua hàng trăm năm sẽ phai nhạt đi ít nhiều, nhưng dù vậy, Châu Kha Vũ sau khi lật qua những trang sách và đóng lại hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao bản thân trong tương lai lại sẵn sàng tiếp tục cuộc sống như một xác chết biết đi sau khi mất đi Trương Gia Nguyên, và tại sao anh lại sẵn sàng sống sót một mình trên thế giới này.
Bản thân anh trong tương lai đang chờ đợi một cơ hội, một cơ hội có thể đảo ngược thời gian và không gian, tự quay ngược về quá khứ và thay đổi mọi thứ. Cuối cùng, người thực hiện được tâm nguyện của Châu Kha Vũ chính là Trương Gia Nguyên.

Khi họ lần đầu tiên đưa tay kéo Trương Gia Nguyên ra khỏi đầm lầy, vận mệnh giữa hai người đã bén rễ, xâm nhập vào lòng đất để nuôi dưỡng một nền tảng phức tạp, cho dù có bị kiến lửa phá vỡ và gặm nhắm, chỉ cần có một cơ hội nhỏ, nó sẽ bén rễ và nảy mầm trở lại.

"Gia Nguyên...tôi có thể hỏi về siêu năng lực của cậu được không?"

Trương Gia Nguyên im lặng chờ đợi Châu Kha Vũ tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ và chuẩn bị trả lời những câu hỏi có thể xảy ra, nhưng cậu không ngờ rằng câu đầu tiên Châu Kha Vũ nói khi ngước mắt lên lại là câu này.

"...Tôi có thể đưa ký ức và ý thức của một người trở lại một khoảng thời gian nhất định trong quá khứ của anh ta và hoán đổi chúng. Nếu tôi biết trước điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, tôi có thể tránh được một số chuyện đã xảy ra. Nhưng sức mạnh này có tác dụng phụ rất lớn, số lần tôi sử dụng nó từ lúc thức tỉnh đến giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Suy cho cùng, việc thay đổi dòng thời gian là một điều viển vông. Cho dù tôi chỉ đóng vai trò trung gian giúp đỡ người khác thay đổi quá khứ, tôi cũng sẽ phải hứng chịu một lực phản vệ rất lớn, chứ đừng nói đến những người tự mình phóng chiếu ký ức và ý thức của họ."

Dấu đồng hồ nguyên bản sáng bóng trên cánh tay Trương Gia Nguyên dần dần nhạt đi, cậu biết đây là lời cảnh báo mình sắp đạt đến điểm mấu chốt quan trọng, cậu cụp mắt xuống một lúc mới ngẩng đầu lên, trưng ra vẻ mặt bình tĩnh nói.

"...Tôi chưa từng thấy ai chọn phương án này mà vẫn sống sót."

Giống như Châu Kha Vũ từng cố gắng quay ngược thời gian và suýt bị nuốt chửng mạng sống, những người cố gắng thay đổi quá khứ cũng sẽ xóa sạch sự tồn tại trong tương lai của họ ngay khi ý thức của họ quay trở lại.

"Thế giới song song trong mấy câu chuyện kê không hề tồn tại. Khi quá khứ bị thay đổi, bản thân tương lai trong dòng thời gian này sẽ rơi vào khoảng trống thời gian, nơi không thể cảm nhận được sự trôi qua của sự sống và thời gian, và nó sẽ bị bao bọc trong bóng tối, trở nên điên loạn đến tê liệt, và cuối cùng trở thành một vật thể trôi nổi vô hồn tồn tại trong thời không ".

Trương Gia Nguyên tuôn ra tất cả sự thật mà không hề dè dặt hay cho bất cứ ai có thời gian phản ứng, nhưng Châu Kha Vũ chỉ choáng váng trong giây lát, sau đó im lặng lắng nghe, không ngạc nhiên hay hối hận, như thể mọi chuyện đều được coi là đương nhiên.

"...Anh thực sự, rất yêu cậu ấy."

Vào thời điểm sự chia ly đang đến gần, những cảm xúc mà Trương Gia Nguyên giấu kín trong thế giới này cuối cùng cũng được bộc lộ, những lời nói đơn giản của cậu tràn ngập sự run rẩy. Châu Kha Vũ nhìn Trương Gia Nguyên thuộc về tương lai ở trước mặt, lời nói dối mà cậu thản nhiên thốt ra vào lúc đầu cũng bị vạch trần vào lúc này.

—— "Tôi với cậu ấy không có quan hệ gì... Nếu phải nói thì có lẽ chúng tôi có tên và ngoại hình giống hệt nhau."

Tại sao cậu ta có thể không có bất kỳ mối quan hệ nào với Trương Gia Nguyên trong thế giới của mình?

Cậu là Trương Gia Nguyên, người được tái sinh sau sáu trăm năm mang theo ký ức của kiếp trước, nốt ruồi ở cuối mắt cậu được hình thành bởi những giọt nước mắt của Châu Kha Vũ và là một dấu ấn khắc sâu trong tâm hồn con người. Cuộc gặp gỡ của họ là định mệnh và là số phận không thể tránh khỏi.

Sau khi chấp nhận sự ra đi của Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ, người bị nhốt trong lồng dệt của chính mình, nhìn thấy người tái sinh có cùng tên và khuôn mặt, trái tim trì trệ bấy lâu của anh dường như đập trở lại. Chỉ cần một tháng ở chung với nhau, mỗi bước đi của Châu Kha Vũ đều như đang trong ảo ảnh, như thể quay trở lại khoảng thời gian ở cùng mọi người hàng trăm năm trước, trong chốc lát, anh thậm chí còn nghĩ đến chuyện sẽ như thế nào nếu anh lựa chọn ở cùng với Trương Gia Nguyên tái sinh này đến cuối đời, xem ra không phải là không thể.

Nhưng dù có giống nhau thì cũng không phải là cùng một người, người yêu từng thuộc về anh sẽ không bao giờ quay lại.
Châu Kha Vũ đã tự tay giết chết người yêu của mình, giữa anh và Trương Gia Nguyên tái sinh sẽ luôn có một khoảng cách không thể vượt qua.

"Tôi rất yêu Trương Gia Nguyên."

Châu Kha Vũ nhẹ nhàng đặt tay lên ngực, đây chính là cơ thể của anh hàng trăm năm sau, sau khi nghe được lời nói của Trương Gia Nguyên, nhịp tim dữ dội và nỗi buồn dâng trào, Châu Kha Vũ nuốt xuống từ "em ấy" và biến nó thành "Trương Gia Nguyên".
Anh nhìn thấy đôi mắt mờ mịt của Trương Gia Nguyên đột nhiên sáng lên, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười, đầy đặn và tươi tắn, giống như lần đầu tiên anh tỏ tình với em ấy.

"...Tôi không nỡ để cậu ấy một mình rơi vào nơi đó."

Bạn thực sự chưa bao giờ bị lay động à?
Giống như thiên thạch bất ngờ rơi xuống sau hàng trăm năm theo đuổi vô ích, mối quan hệ tương đồng nhưng khác biệt một cách tinh tế, và cũng có một người khác với Trương Gia Nguyên kiếp trước, ấm áp và dịu dàng hơn một chút.

Châu Kha Vũ không có ý định tiếp tục suy nghĩ đáp án cho vấn đề này, bởi vì anh biết anh sẽ đem hết thảy ký ức quay về quá khứ, thay đổi hết thảy, tương lai cũng sẽ có người đồng hành cùng anh.

Dù có phải rơi vào khoảng thời gian dài không ánh sáng thì chúng ta vẫn còn có nhau để sưởi ấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro