Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Cửu?! Anh chạy đi đâu vậy?!" Giọng của Lâm Mặc hốt hoảng, vụn vỡ.

Cao Khanh Trần thở hổn hển, không thể nhìn rõ được biển chỉ dẫn phòng vệ sinh trên tường. Y mở tung cánh cửa buồng vệ sinh cuối cùng ra, chốt cửa lại rồi ngồi thụp xuống nôn hết ra.

Để trông đẹp hơn trên truyền hình, y đã không ăn trước khi ghi hình. Giờ đây, y chỉ có thể phun ra một ít dịch vị trong suốt, vị chua và vị đắng hòa quyện lấy nhau. Nước mắt sinh lý của bắt đầu rơi xuống.

Cơn buồn nôn đã thuyên giảm, Cao Khanh Trần nhấn nút xả nước, ôm bụng, nhắm mắt ngồi xuống bồn cầu.

Nhân viên bên ngoài gọi tên y, y lập tức che miệng, cố gắng không để giọng mình lọt ra ngoài.

"Sao đột nhiên lại bỏ chạy vậy..? Không ghi hình được thì phải nói sớm hơn chứ, đã ghi hình được một nửa chương trình rồi." Giọng của quản lý dần trở nên trầm hơn, tiếng bước chân cũng không ngừng vang lên khiến cho tâm trạng của Cao Khanh Trần ngày một căng thẳng.

Đôi tay của Cao Khanh Trần run rẩy, y ôm chặt lấy đầu gối, cố vùi mình vào không gian nhỏ hẹp mà chính mình tạo nên. Tuyến thể sau gáy đau nhói, mảnh da nơi cổ như bị bàn ủi nóng tác động lên bỏng rát. Chúng như nhắc nhở Cao Khanh Trần rằng y là một Omega được Doãn Hạo Vũ đánh dấu.

Hôm nay là ngày ghi hình thứ sáu của luyến tống. Do hiệu ứng của Cao Khanh Trần và Lâm Mặc tạo ra, chương trình không những chỉ được phát trên đài truyền hình cáp mà còn được đài trung ương gọi là phim tài liệu để cho mọi người hiểu đúng về sự khác biệt giới tính trong thế giới ABO. Đối với bên ekip chương trình, họ dự định sẽ tận dụng sự nổi tiếng này để quay thêm một vài tập nữa nhằm củng cố danh tiếng cho chương trình.

Và chủ đề của lần này là về tin tức tố.

Ý định của chương trình là Alpha và Omega sẽ giải phóng một ít tin tức tố trong một khoảng thời gian ngắn, để nghiên cứu phản ứng của mỗi giới đối với tin tức tố. Bác sĩ luôn túc trực ở trường quay phòng trường hợp xảy ra tai nạn.

Thể trạng của Lâm Mặc không được tốt cho lắm, và vì Cao Khanh Trần chưa gặp bất kỳ phản ứng bất lợi nào do tin tức tố khi ở trong kí túc xá nên người tiến hành cuộc kiểm tra này không ai khác sẽ là y. Đồng thời, để tránh sự nghi ngờ, ứng cử viên Alpha đồng ý tham gia là Trịnh Nãi Hinh, không phải là Doãn Hạo Vũ, đồng đội cùng nhóm của y.

Tin tức tố của cô gần giống như của Cao Khanh Trần, nhưng không ngọt bằng. Nó giống như vị soda dâu tây mát lạnh vào mùa hè. Vị ngọt và chua của nó tạo ra gần như lấn át cả Cao Khanh Trần.

Ngay sau đó, tin tức tố mùi trà đen từ trong tuyến thể của y bất ngờ quay trở lại. Hai tin tức tố khác nhau không thể hòa hợp được trong cơ thể y, khiến cho y cảm thấy rối loạn.

Doãn Hạo Vũ là người đầu tiên nhận ra, cậu lao đến ôm lấy Cao Khanh Trần nhưng y đã đẩy cậu ra, sau đó chạy đi trước mắt tất cả mọi người.

"Tiểu Cửu?! Anh đi đâu vậy?!"

"NINE!" Doãn Hạo Vũ muốn đuổi theo, nhưng lại bị Trịnh Nãi Hinh kéo lại.

Cô tắt micro, xách cổ áo Doãn Hạo Vũ lên, cô nén giận, trầm giọng hỏi, "Em đã đánh dấu em ấy?!"

Cảm xúc cuối cùng cũng dịu lại, Cao Khanh Trần kéo tay nắm cửa, chỉnh trang rồi quay lại sân khấu ghi hình.

"Thực sự xin lỗi mọi người, có lẽ là em nhạy cảm quá. Vừa rồi em không thoải mái nên đã chạy ra ngoài nghỉ ngơi, làm gián đoạn quá trình của buổi quay ạ. Thực sự xin lỗi mọi người." Y cứ liên tục cúi đầu rồi lại xin lỗi.

"Không sao..." Đạo diễn gần như không kìm nén được sự tức giận của mình. Hiện tại, sự nổi tiếng của chương trình đều dồn hết cả vào Cao Khanh Trần và Lâm Mặc. Vừa rồi, Lâm Mặc đã xin lỗi ông rất nhiều, còn gọi rất nhiều đồ uống cho đoàn quay. Bây giờ Cao Khanh Trần cũng bày tỏ thái độ tốt khi thừa nhận sai lầm của mình. Ông cũng không thể tiếp tục tức giận được.

"Cậu vừa mới phân hóa, không hiểu cơ thể của mình là điều bình thường. Điều này xảy ra vậy chắc hẳn cậu có một thể trạng đặc biệt, có thể chia sẻ điều này với mọi người được không? Để bác sĩ qua xem thử."

Nụ cười của Cao Khanh Trần đông cứng lại trên gương mặt, nếu y để bác sĩ kiểm tra thì chắc chắn chuyện y bị Doãn Hạo Vũ đánh dấu sẽ bị cả nước biết, fan của cả hai sẽ xé xác nhau mất.

Y định mở miệng từ chối, nhưng Trịnh Nãi Hinh đã chạy tới, "Xin lỗi lão sư, vừa nãy là em không kiểm soát tốt nên đã phóng ra hơi nhiều tin tức tố. Tất cả là lỗi của em ạ."

"Ồ, vậy chắc là do cậu ấy nhận quá nhiều tin tức tố." Bác sĩ trách móc nhìn Trịnh Nãi Hinh, nhưng lại bắt gặp đôi mắt tròn đáng thương của cô liền thu lại sự tức giận, "Vừa nói phân hóa, không khống chế được cũng dễ hiểu. Được rồi, tôi hiểu rồi, lần sau đừng vậy nữa."

"Em thực sự xin lỗi vì đã gây ra rắc rối cho mọi người ạ." Trịnh Nãi Hinh chắp tay xin lỗi.

Cao Khanh Trần đứng sau Trịnh Nãi Hinh, kéo áo cô, vội vàng nói: "Không phải, là lỗi của em, em..."

"Được rồi, không bàn tới nữa." Đạo diễn xua tay, "Không sao đâu, hôm nay đã ghi hình liên tiếp ba tập rồi. Giờ chúng ta nghỉ giải lao, một tiếng sau sẽ quay tiếp."

Trịnh Nãi Hinh quay đầu lại, nháy mắt với y, cả hai đặt cho đoàn quay một số món ăn rồi sau đó cùng nhau trở về phòng chờ của Cao Khanh Trần và Lâm Mặc.

"Tại sao không nói cho chị biết hả?" Trịnh Nãi Hinh hỏi ngay khi vừa ngồi xuống. "Trạng thái của em rất tệ đấy. Nếu để bác sĩ nhìn thấy, thì số lượng người biết em bị đánh dấu không phải là ít đâu."

"Em xin lỗi..." Cao Khanh Trần không biết nói gì ngoài xin lỗi, Lâm Mặc đứng một bên muốn giải thích nhưng bị y ngăn lại.

"Lúc nãy chị đã hỏi Patrick rồi, cũng biết hết mọi chuyện rồi, hai đứa không cần biện minh nữa." Trịnh Nãi Hinh nghĩ một lúc, sau đó đưa tay ra ôm lấy Cao Khanh Trần và Lâm Mặc, "Chị không biết nói gì với các em bây giờ, nhưng chị rất hiểu cảm giác của các em, đặc biệt là Tiểu Cửu, cả hai chúng ta đều đến từ Thái Lan."

"Vậy nên, nếu lúc nào cần đến chị, em cũng có thể dựa vào chị." Trịnh Nãi Hinh nhanh chóng buông ra. "Chị cũng có thể coi như là đi cùng các em suốt cả một chặng đường rồi. Tuy rằng hiện tại chị là Alpha, nhưng chị là lão sư, là trợ giảng cũng là tiền bối của mấy đứa đó, biết không hả?"

Lâm Mặc lúc đầu bị thái độ của Trịnh Nãi Hinh dọa sợ chết khiếp nhưng nghe cô nói xong thì cậu không còn căng thẳng nữa, gật đầu quay sang nhìn Cao Khanh Trần bên cạnh.

"ฉัน คิดถึง บ้าน" ("Em nhớ nhà quá.")

Hai người bắt đầu tạo kết giới riêng cho mình, Lâm Mặc biết ý rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

"Nine, Tiểu Cửu, anh ấy không sao chứ?" Doãn Hạo Vũ lo lắng nhìn Lâm Mặc, "Chị Nene vẫn ở trong đó sao? Không tốt lắm đâu, Tiểu Cửu có vẻ không được thoải mái với tin tức tố của chị ấy."

Lâm Mặc nhìn bộ dạng xoắn xuýt của Doãn Hạo Vũ, lại nhìn sang Trương Gia Nguyên cũng đang lo lắng nhìn cậu, đưa tay lên vỗ vai trấn an, "Bản thân anh ấy không khóc nhưng lại làm cho chị Nene khóc rồi."

"A?" Trương Gia Nguyên khó hiểu, "Đây là tình huống gì? Không phải Tiểu Cửu không thoải mái sao?"

"Nhân tiện thì, Paipai." Lâm Mặc đã học được câu tiếng Thái của Cao Khanh Trần, "ฉัน คิดถึง บ้าน nghĩa là gì?"

Doãn Hạo Vũ sửng sốt nhìn cậu, sau đó tự mình lùi lại rồi mở điện thoại ra tìm kiếm thứ gì đó.

"Nè, còn anh thì sao?" Lâm Mặc thấy mình bị phớt lờ, đá chân vào tường tỏ vẻ bực bội. "Trương Gia Nguyên, em nghĩ Tiểu Cửu có ổn không?"

"Không phải vừa nãy anh nói anh ấy không sao à?"

"Lừa Paipai đấy. Nhưng lúc nãy em ấy nghe câu tiếng Thái kia không cảm thấy lo lắng gì à?" Lâm Mặc cau mày, thở dài bất lực. "Chúng ta chẳng giúp ích gì được cho anh ấy cả."

Trương Gia Nguyên cũng không biết phải nói gì. So với Lâm Mặc, hắn và Châu Kha Vũ càng bất lực và lo lắng hơn tất cả.

Bởi vì hai người chưa phân hóa, mọi người trong nhóm cũng không bàn luận gì về những rắc rối của bọn họ, vì sợ rằng sẽ làm cho Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ sợ hãi hoặc lo lắng về tương lai. Chỉ có lần Doãn Hạo Vũ bạo phát kia mới cho họ cái nhìn về thế giới sau khi phân hóa bao quát hơn.

Bốc đồng, điên cuồng và mất kiểm soát.

Lưu Vũ nói với hắn rằng tốt nhất nên là Beta; Lâm Mặc nói với hắn rằng đừng bao giờ trở thành một Omega; Santa nói với hắn rằng ba Omega của bọn họ chưa bao giờ mong manh cả; Lưu Chương nói với hắn rằng hãy nhìn vào gã đi, phân hóa thành Alpha thì trực tiếp chữa khỏi bệnh đau tim, không phải rất tuyệt sao; Riki lại nói với hắn rằng nếu như Gia Nguyên trở thành Beta, chắc chắn là một Beta mạnh mẽ nhất, so với Alpha không hề thua kém.

Và Châu Kha Vũ đã nói, Gia Nguyên Nhi, anh cảm thấy hai chúng ta như bị mọi người bỏ lại vậy.

Trương Gia Nguyên không biết phải nói gì. Đồng đội đã hết lòng hết sức bảo vệ hai người họ, vì vậy họ không có cách nào biết được những khổ sở của Omega, những thiếu sót của Beta. Dù cho Alpha có không tốt thì hai người cũng chỉ mới thấy được trường hợp cực đoan của Doãn Hạo Vũ. Họ được trấn an và an ủi bởi nụ cười của đồng đội, rồi sau đó cũng không để tâm đến.

Omega cho họ biết sự quan tâm và chăm sóc, Alpha cho họ biết sức mạnh và khả năng cải thiện, Beta lại cho họ biết thế nào là tự do và thoải mái.

Hắn đã từng thực sự tin vào điều đó.

Nhưng, sau khoảng thời gian kỳ dịch cảm của Doãn Hạo Vũ xuất hiện; sau khi Cao Khanh Trần và Lâm Mặc bị đài truyền hình gây khó dễ; sau khi Riki bị buộc phải xếp vào vị trí cuối cùng, anh ấy phải ở lại địa điểm ghi hình để quay bổ sung vào ban đêm. Hai người chợt nhận ra, tất cả chỉ là ảo cảnh mà 9 người đồng đội xung quanh họ tạo ra.

Họ sợ Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ sẽ không thể chấp nhận được việc giới tính thứ hai không rõ ràng, và họ sẽ khiến hai đứa em của mình lo lắng về tương lai của bản thân. Vì vậy, bọn họ quyết định sẽ chỉ nói về những chuyện vui vẻ của mình.

"Còn anh?" Trương Gia Nguyên đột nhiên hỏi Lâm Mặc, "Anh có sao không?"

"Anh? Anh thì có sao chứ? Vấn đề bây giờ là Tiểu cửu, em chú ý cái gì đâu không vậy?" Lâm Mặc vẫn lẩm bẩm về Cao Khanh Trần, "Anh không biết nên học hỏi chị Nene an ủi anh ấy như thế nào. Nếu là anh, chắc bây giờ chỉ có thể ôm Tiểu Cửu mà khóc trong đấy."

Nhìn thấy Lâm Mặc vẫn ổn, Trương Gia Nguyên thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy vai cậu nói: "Anh phân hóa thành Omega có phiền phức không?"

"Thảm họa..." Lâm Mặc vô hồn nói, sau đó lại cười, "Nhưng làm Omega cũng không tệ nha! Nếu sau này em phân hóa thành Omega có thể gia nhập với tụi anh, làm gì có chuyện tiểu phân đội 13568 của INTO1 không tốt được chứ, đúng không?"

"Em sao cũng được!" Trương Gia Nguyên gật đầu.

"Bởi vì em biết, cho dù em phân hóa thành gì, các anh vẫn sẽ đối xử với em như trước. Anh sẽ tiếp tục trêu em, Tiểu Cửu ăn cái gì ngon cũng sẽ nhét thêm cho em, Lưu Vũ sẽ dạy dỗ em khi em lại làm mất gì đó, Riki sẽ hỏi em về cách nói phương ngữ Đông Bắc. Còn Santa vẫn sẽ nghiêm túc dạy em học nhảy, AK vẫn sẽ ép em nghe demo của anh ấy, anh Viễn sẽ nấu cho em một bát mì vào nửa đêm chỉ vì em đói, MIka sẽ để em chơi nhạc đệm cho anh ấy hát, Châu Kha Vũ lúc đó sẽ hỏi em trở thành Omega là như thế nào và Paipai vẫn sẽ gọi em là Nguyên Nhi ca."

"Cho nên, giới tính thứ hai của em không quan trọng, có chuyện gì anh cũng phải đều nói cho em biết." Trương Gia Nguyên đỏ hoe mắt, đưa tay lên dụi mắt làm cho lớp trang điểm bị nhòe đi, "Anh vui hay không, hay anh có chuyện gì buồn, phải nói cho em. Không thì nói cho Châu Kha Vũ cũng được."

"Đây không phải là một thế giới hoàn hảo, hai người tụi em đều muốn thoát ra khỏi những điều không tưởng mà mọi người tạo dựng nên."

"Tụi em muốn đồng hành cùng với mọi người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro