Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khu nhà không tính là cao cấp, bọn Bá Viễn căn cứ theo địa chỉ tìm đến trước cửa nhà giáo viên ngữ văn.

Ấn chuông thật lâu cánh cửa sắt rỉ sét màu đỏ mới chậm chạp mở ra từ bên trong, một đôi mắt phủ đầy tơ máu cảnh giác xuyên qua khe cửa quan sát bọn họ.

Trạng thái của giáo viên ngữ văn không tốt, một người đàn ông gầy gò ở độ tuổi ba mươi, đầu tóc rối tung, đôi mắt chứa đầy hoảng loạn và sợ hãi, cả người có vẻ vô cùng tiều tụy.

"Các người là ai?" Một giọng nói khàn khàn thoát ra từ đôi môi khô nứt của hắn ta.

Nếu như không phải Trương Gia Nguyên có quen biết giáo viên ngữ văn của cậu, tất cả mọi người đều cho rằng đây là nhầm lẫn, so với giáo viên hắn ta càng giống một tên lang thang hơn.

Sau khi biết được thân phận cảnh sát của Bá Viễn, thái độ của giáo viên ngữ văn rõ ràng dịu xuống, bàn tay giữ chặt mép cửa chậm rãi buông ra, hắn ta lui về phía sau một bước cho bọn Bá Viễn tiến vào.

Nhưng một giây sau khi tiến vào trong phòng cả bọn đều bị kinh ngạc, khắp nơi trong phòng đều dán bùa chú màu vàng chữ đỏ, phòng khách còn thờ một tòa tượng quan âm, hương khói nồng đậm đến mức sặc sụa, cũng không biết đây là đốt bao nhiêu hương.

Bá Viễn cầm bùa nhìn thoáng qua, có chút ghét bỏ nhìn nội dung phía trên, cau mày lắc đầu với đồng đội.

Nhưng cho dù nội dung trên lá bùa là giả, Bá Viễn vẫn nhìn ra cái này dùng để xua đuổi tả ma, anh sắp xếp câu từ một chút mới hỏi giáo viên ngữ văn: "Trong nhà bày nhiều đồ như vậy, anh đang sợ cái gì sao?"

Nghe được câu hỏi của Bá Viễn, giáo viên ngữ văn hoảng sợ nhìn trái nhìn phải, sau đó hạ giọng nói với Bá Viễn: "Nó, nó muốn giết tôi!"

"Ai muốn giết anh? Nói rõ ràng đi." Nhìn thấy bộ dáng lo lắng sợ hãi của giáo viên ngữ văn, Bá Viễn vội vàng kéo hắn ta đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Lâm Mặc nhìn quanh bốn phía, luôn cảm giác nơi này có vẻ âm u, vì thế tận lực dựa sát Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ thì trầm mặc quan sát Bá Viễn nói chuyện với giáo viên ngữ văn.

"Thật ra, thật ra......" Giáo viên ngữ văn do dự một chút mới nói: "Tôi và Vương lão sư nhận được mảnh giấy giống hệt nhau..."

"Anh cũng nhận được mảnh giấy?" Bá Viễn hơi nghiêng đầu nghi hoặc hỏi.

Nắm tay đặt trên mặt bàn của giáo viên ngữ văn không khống chế được run rẩy, hắn ta đau khổ nhắm mắt lại nói: "Lúc đó tôi nghĩ là một trò chơi khăm, tôi cũng vội vã tan tầm nên không đi, kết quả ngày hôm sau liền nghe được tin Vương lão sư chết. Tôi cảm thấy rằng cái chết của anh ta có khả năng liên quan đến mảnh giấy của tôi, vì vậy đã ghé qua bàn làm việc của anh ta nhìn thử và quả thật đúng như vậy, trên bàn của anh ta có một mảnh giấy giống hệt của tôi. Tôi không dám mang nó đi nên đã nhét vào cặp tài liệu trong ngăn kéo của Vương lão sư, hy vọng cảnh sát có thể tìm thấy nó. Tôi cũng không dám ở lại trường học nữa, vì vậy mới xin nghỉ phép về nhà..."

"Anh có biết là ai muốn hại mình không?" Bá Viễn tiếp tục hỏi.

Giáo viên ngữ văn không cần suy nghĩ lập tức lắc đầu, lại đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt khẽ biến nói: "Tôi, tôi không biết..."

"Nói dối cảnh sát không có lợi, anh khẳng định biết là ai đúng không?" Bá Viễn nhìn chằm chằm giáo viên ngữ văn với vẻ mặt ngưng trọng.

"Tôi đã đi dạy hơn mười năm, chưa từng phạm phải sai lầm gì lớn, chỉ có một lần..." Giáo viên ngữ văn đau đớn nhắm mắt lại, vô cùng hối hận nói: "Chuyện về Thẩm Lan Ký, mặc dù tôi rất tức giận nhưng cũng không nên đối xử với học sinh của mình như vậy. Em ấy là một học sinh mà tôi rất thích, tôi không biết tại sao em ấy lại nguyền rủa tôi, điều khiến tôi thật sự tức giận là vì em ấy không chịu thừa nhận..."

"Thầy đã bao giờ nghĩ đến tờ giấy đó không phải Thẩm Lan Ký viết chưa?" Trương Gia Nguyên vẻ mặt cạn lời xen vào nói: "Rất nhiều người có thể mô phỏng chữ viết mà, thầy cũng không phải chuyên gia giám định chữ viết tay chuyên nghiệp, vì vậy không thể thấy được sự khác biệt."

"Đúng, chính xác." Lâm Mặc ở một bên hưởng ứng.

Giáo viên ngữ văn nặng nề thở dài, lắc đầu nói: "Tôi không nghĩ rằng sẽ có người hãm hại một học sinh vô tội như vậy. Lúc đầu tôi chỉ muốn em ấy thừa nhận, không hề có ý định trừng phạt. Nhưng em ấy thật sự cứng đầu, triệt để chọc giận tôi... Lúc ấy tôi cũng tức giận đến choáng váng, hơn nữa bên cạnh có Vương lão sư xúi giục, cuối cùng tôi ở trên lớp nói ra những lời nặng nề đó, bảo em ấy đem mảnh giấy nguyền rủa những người bên cạnh mình bỏ vào bình hoa.

Tôi chỉ muốn em ấy biết lỗi, nhưng, tôi không ngờ nội dung trên mảnh giấy lại trở thành sự thật... Rõ ràng mảnh giấy nguyền rủa tôi cũng không thành sự thật, tôi cảm thấy em ấy cũng sẽ như vậy, tôi chỉ muốn trừng phạt em ấy một chút." Giáo viên ngữ văn nói đến đây, đột nhiên "ầm" một tiếng đứng bật dậy, cảm xúc có chút kích động nói: "Thật ra sau đó tôi biết được, hai nam sinh có quan hệ tốt cùng Thẩm Lan Ký là do Vương lão sư mua chuộc. Bọn họ cố ý bịa ra chuyện ở gần Thẩm Lan Ký sẽ gặp phải tai vạ lan truyền rầm rộ trong lớp, làm cho tất cả bạn học không dám tới gần Thẩm Lan Ký nữa..."

Bá Viễn nghe đến đây âm thầm siết chặt nắm đấm, Châu Kha Vũ cũng lắc đầu ngán ngẩm, Trương Gia Nguyên cùng Lâm Mặc khiếp sợ nhìn nhau, tất cả đều không ngờ đây lại là chân tướng.

Giáo viên ngữ văn ngã ngồi trên ghế, đau đớn ôm đầu tiếp tục thấp giọng nói: " Sau đó mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, Thẩm Lan Ký dần dần trở thành đối tượng bị bạo lực lạnh trong trường. Vào thời điểm đó mặc dù tôi hối hận, nhưng tôi cảm thấy đó là em ấy tự làm tự chịu. Cho đến khi vào một lần, tôi nghe được Vương lão sư nói với Thẩm Lan Ký trong phòng vệ sinh: "Tôi nhớ tôi đã cảnh báo em, phải không? Bảo em đừng nói lung tung khắp nơi, nhưng em thì hay rồi, trực tiếp nói cho vợ tôi biết, hại hôn nhân của tôi tan vỡ. Đây là một kế hoạch trả thù được thiết kế riêng cho em, em có thích không? Đúng rồi, còn có hai người bạn tốt của em, họ căn bản không hề bị nguyền rủa gì cả, là tôi bảo bọn họ cố ý, thế nào, cảm giác bị phản bội có dễ chịu không..."

Đó là khi tôi biết sự thật, tôi vội vã lao ra đôi co với Vương lão sư, chất vấn và buộc tội anh ta, anh ta bảo tôi không cần giả vờ là người tốt, là tôi tự tay đẩy Thẩm Lan Ký xuống vực thẳm, tôi là kẻ giết người trực tiếp. Tóm lại, mặc kệ tôi có nguyện ý hay không, cái mũ ác nhân này tôi đã mang rồi, không có khả năng tháo xuống..."

Nhìn giáo viên ngữ văn hối hận không thôi, Trương Gia Nguyên đột nhiên nhớ tới những bạn học trong lớp mình, những người lạnh lùng vô cảm không hề quan tâm đến bất cứ chuyện gì.

Đây là một bi kịch do giáo viên chủ nhiệm của Thẩm Lan Ký thiết kế, mượn tay giáo viên giảng dạy thực hiện, do bạn bè của anh thúc đẩy, những người xung quang thờ ơ theo dõi thậm chí còn giẫm thêm một cước, tất cả khiến bi kịch phát sinh.

Những người này, mỗi một người đều là hung thủ. Ngay từ đầu lời nguyền là giả, lời đồn cũng là giả, nhưng sau đó nhiều người tin vào, nó đã trở thành sự thật.

Vương Quân Huy tất nhiên đáng hận, bạn học không phân biệt đúng sai bịa đặt lan truyền tin đồn cũng thế.

Bá Viễn tuy rằng trong lòng xót xa, nhưng sự tình đã đến nước này thì làm sao đem Thẩm Lan Ký sống sót thoát khỏi nữ quỷ Lâm Vân Thư mới là chuyện quan trọng nhất lúc bấy giờ.

Lúc này nữ quỷ đã chiếm lấy cơ thể của Thẩm Lan Ký và có thể di chuyển trong khuôn viên trường theo ý muốn, hiện tại bắt được nó là chuyện rất khó.

Huống hồ cho dù bắt được nhưng nếu tùy tiện giết chết nữ quỷ, Thẩm Lan Ký tám chín phần mười cũng sẽ chết.

Biện pháp an toàn nhất hiện nay chính là bố trí dàn trận trừ tà, dẫn Thẩm Lan Ký cùng nữ quỷ vào trận, thi pháp trục xuất quỷ hồn khỏi cơ thể con người, còn về phần dẫn như thế nào, dùng cái gì dẫn, Bá Viễn lặng lẽ nhìn về phía giáo viên ngữ văn ngồi đối diện mình...

Đúng vậy, Thẩm Lan Ký khẳng định đã cùng nữ quỷ ký kết một loại thỏa thuận nào đó, nếu bốn người này không chết, nữ quỷ không thể hoàn toàn chiếm cứ thân thể Thẩm Lan Ký, cho nên chỉ cần mang giáo viên ngữ văn trở về trường học, nữ quỷ nhất định sẽ mò đến giết hắn!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Bá Viễn sáng quắc nhìn giáo viên ngữ văn, trầm giọng hỏi: "Tôi hỏi anh, anh muốn chết hay là muốn sống?"

Giáo viên ngữ văn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Bá Viễn một hồi, đột nhiên "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, khóc lóc nói: "Đồng chí cảnh sát, làm ơn, cứu tôi!"

Mặt trời lặn về phía tây, hoàng hôn dần tắt, toàn bộ thành phố từ đông sang tây dần dần bị bóng tối bao phủ.

Lưu Vũ nửa ngồi trên giường bệnh, nghiêng đầu nhìn xe cộ ùn ùn trên đường, lại nhìn về phía tối tăm nhất thành phố, trường trung học Bảo Lâm bị phong tỏa.

Tối nay Mika gọi điện thoại cho Santa, Lưu Vũ không biết trong điện thoại cụ thể nói gì, chỉ là lúc Santa gọi điện thoại quay đầu lại nhìn cậu một cái.

Cái liếc mắt này hàm chứa rất nhiều thứ, Santa đã suy nghĩ rất lâu, nhiều lần muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng nói cho cậu biết.

Lưu Vũ nhẹ nhàng cúi đầu, trong lòng đại khái có tính toán...

Lúc này, Santa ngồi trên giường bệnh bên cạnh dựa vào tường ngủ gật, mà Doãn Hạo Vũ nằm trước người anh đã ngủ thiếp đi.

Lưu Vũ thần sắc ngưng trọng nhìn về phía Tống Hoàn đang nằm sấp bên giường mình, đáy mắt thâm trầm có cảm xúc khác thường đang chậm rãi dao động...

Trong văn phòng lớp hai trường trung học Bảo Lâm, giáo viên ngữ văn lặng lẽ ngồi ở bàn làm việc của mình lật xem bài tập về nhà của học sinh.

Nhưng nếu đến gần xem liền có thể phát hiện bài tập trong tay vốn đã sớm sửa xong, mà bàn tay cầm bút đỏ của hắn đang run rẩy lợi hại, trán cũng lấm tấm một tầng mồ hôi.

Không biết đã qua bao lâu, một trận gió u ám thổi qua, đem cửa văn phòng "kịch" một tiếng mở tung.

Giáo viên ngữ văn cứng ngắc quay đầu lại nhìn thoáng qua, tuyệt không nhúc nhích ngồi yên tại chỗ, không dám đi đóng cửa lại.

"Rè... rè..."

Bóng đèn trên trần nhà phát ra âm thanh đoản mạch bắt đầu nhấp nháy liên tục, bóng tối và ánh sáng xen kẽ trước mắt hắn ta.

Đột nhiên, giáo viên ngữ văn phát ra một tiếng thét the thé, trong bóng tối chập chờn, hắn nhìn thấy một thiếu niên tóc dài xõa tung, khuôn mặt bẩn thỉu đang chậm rãi đi về phía hắn.

Không, không phải đi tới, là bay tới, tư thế cực kỳ quỷ dị.

"A a a a a a, cứu mạng!" Giáo viên ngữ văn bị Thẩm Lan Ký đè lên bàn, thấy con dao lạnh lẽo giơ cao lên, muốn giãy giụa nhưng không thể cử động được chỉ có thể hoảng sợ la hét.

Khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bá Viễn phá cửa sổ nhảy vào, cầm gương bát quái soi về phía Thẩm Lan Ký, kim quang bắn thẳng vào người anh, chiếu ra nữ quỷ kinh khủng lơ lửng ở phía sau, nữ quỷ bị kim quang đả thương phát ra tiếng kêu âm trầm thê thảm.

"Kha Vũ, cứu người!" Thừa dịp nữ quỷ bị thương động tác chậm lại, Bá Viễn hét lớn một tiếng.

Châu Kha Vũ nhận được hiệu lệnh lập tức thi triển dị năng, mang giáo viên ngữ văn rời khỏi văn phòng.

Nữ quỷ trong nháy mắt phản ứng lại, biết mình trúng kế tức khắc muốn chạy ra ngoài.

Nhưng toàn bộ văn phòng đã sớm bị Bá Viễn bày ra thiên la địa võng, theo một tiếng "Cấp tốc như luật lệnh" của Bá Viễn trận pháp ẩn giấu được kích hoạt, mà nữ quỷ ở trung tâm trận pháp bị mắc kẹt tại chỗ không thể di chuyển.

"Phiên huyền bảo hào, phổ lợi vô biến, chư thần hộ vệ, thiên tội tiêu trừ, kinh hoàn phiên lạc, vân bái hồi thiên, lập tức tuân theo, không được chậm trễ." Bá Viễn hai tay kết ấn đọc ra một loạt chú ngữ, trong nháy mắt toàn bộ văn phòng cuồng phong nổi lên, đề thi cùng vở bài tập bị cuốn lên không trung bay tán loạn.

Trận pháp màu vàng trên mặt đất như ẩn như hiện, hình thành một bát quái trận, biểu ngữ trừ tà trên tám mặt trôi nổi trên không trung, tạo thành một vòng xoáy cuộn Thẩm Lan Ký cùng Lâm Vân Thư ở giữa.

"A a a a a a a a!"

Thẩm Lan Ký cảm giác thân thể như bị xé rách vô cùng đau đớn, chịu không nổi quỳ xuống đất phun ra một ngụm máu tươi.

"Anh ta thế nào rồi?" Trương Gia Nguyên thấy Thẩm Lan Ký hộc máu, lo lắng hỏi.

Bá Viễn chắp tay mà đứng, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Hiện tại chỉ có thể xem cậu ta có thể vượt qua được hay không, chỉ cần có thể tự mình đi ra thì sẽ thành công sống sót."

"Nhưng anh ta đã ngã xuống rồi, làm sao có thể đi ra được?" Trương Gia Nguyên cau mày, sốt ruột đi tới đi lui ở rìa trận pháp: "Chúng ta có thể đi vào giúp được không?"

"Trận pháp này quả thật không phải thứ mà người thường có thể chịu đựng được. Tỷ lệ Thẩm Lan Ký có thể thành công đi ra có lẽ chỉ mười phần trăm, nhưng đây chính là biện pháp duy nhất." Bá Viễn thở dài một hơi.

Trương Gia Nguyên khiếp sợ há to miệng: "Sao? Chỉ có mười phần trăm?"

Toàn bộ trận pháp hiện ra màu đỏ như máu, Lâm Vân Thư tóc dài tán loạn, dùng hết sức lực tìm đường thoát, Thẩm Lan Ký ngược lại chịu không nổi đã ngã xuống đất.

"Huống hồ, trận pháp này một khi hình thành, lệ quỷ chỉ có thể vào không thể ra, người thường chỉ có thể ra mà không vào được, chúng ta không giúp được..."

Bá Viễn còn chưa nói hết, chỉ thấy Trương Gia Nguyên hét to: "Liều đi" sau đó nhắm mắt lại nhanh chóng vọt vào trong trận.

"Người bình thường chỉ có thể ra, không thể vào..." Lời nói của Bá Viễn còn quanh quẩn trong không gian, một giây sau Trương Gia Nguyên liền hung hăng đánh vào mặt anh.

"Gia Nguyên!"

Châu Kha Vũ muốn xông lên kéo cậu trở về, lại bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn ở bên ngoài trận pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể làm gì được.

Lâm Mặc bị một màn này dọa choáng váng, vội vàng kéo cánh tay Bá Viễn hỏi: "Làm sao bây giờ, Nguyên nhi sẽ không sao chứ? Làm sao đây..."

Bá Viễn hoang mang lẩm bẩm, nhanh chóng bấm ngón tay tính toán, lại nhắm mắt kết nối với trận pháp, cảm ứng được Trương Gia Nguyên bên trong trận pháp.

"Thể chất của Gia Nguyên rất đặc biệt, là tinh dương chi thể xích tử chi tâm hiếm thấy, cho nên em ấy mới có thể tiến vào trong trận." Bá Viễn mở ra hai mắt như chứa tinh quang, nói một tràng không ngừng nghỉ.

Lâm Mặc vội vàng hỏi: "Nói câu nào bọn em có thể hiểu được không, là ý gì a?"

"Ví dụ như, em ấy tự mang theo thể chất trừ tà, nếu mười một người chúng ta thì em ấy nhất định là người cuối cùng bị quỷ tìm tới!" Bá Viễn giải thích.

Trong trận pháp, sương máu càng lúc càng dày đặc, oán khí mãnh liệt xoay tròn. Hồn thể nữ quỷ Lâm Vân Thư bắt đầu xuất hiện vết nứt, ký ức đau thương tràn ngập trong lòng.

Cô khóc lóc thê thảm giết chết hung thủ giết mình, cũng chính là bạn thân Trình Sương của cô.

"Aaaaa, Sương Nhi, tại sao phải giết tớ?"

"Tại sao?"

"Tại sao cậu lại giết tớ vì tên nam nhân đó?"

"Tớ mới là người yêu cậu nhất! Tớ yêu cậu nhất! Chính là cậu!"

Trương Gia Nguyên không rảnh bận tâm đến nữ quỷ, xông vào ôm Thẩm Lan Ký lên, vỗ vỗ mặt anh ta hỏi: "Này, anh thế nào rồi?"

Ngay tại thời điểm này, một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra, từ trên người Thẩm Lan Ký và Trương Gia Nguyên cùng lúc xuất hiện từng đợt sương mù màu đen, vây kín hai người bên trong.

Một màn quái dị này làm Lâm Mặc sợ hãi, cậu sốt ruột nói: "Viễn ca, Nguyên nhi sẽ không gặp nguy hiểm chứ?"

"Chắc sẽ không đâu." Tóc của Bá Viễn bị gió thổi bay lên, anh chậm rãi nói: "Làn sương đen này là nguyền rủa trên cơ thể Thẩm Lan Ký, nửa còn lại là của chiếc bình đó. Sau khi chiếc bình bị đập vỡ tất cả lời nguyền đều cắn trả lên người Trương Gia Nguyên. Những lời nguyền khủng khiếp này khiến người mang nó đau đớn khổ sở, như Thẩm Lan Ký vậy, không thể chịu đựng được, nửa sống nửa chết. Nhưng bởi vì Trương Gia Nguyên có thể chất hiếm thấy nên đã chế ngự được những lực lượng tà ác này, đồng thời được bảo vệ khỏi sự xâm phạm của nguyền rủa."

Hai cỗ lực lượng nguyền rủa dung hợp hình thành một màn sương đen đặc quánh quanh hai người, cuối cùng toàn bộ đều tiến vào thân thể Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên tuy rằng không hiểu vì sao, nhưng trước mắt cứu người quan trọng nhất, cậu ôm Thẩm Lan Ký lên ra sức xông ra ngoài.

"Muốn chạy? Cùng ta xuống địa ngục đi!" Thân thể Lâm Vân Thư đã phủ đầy vết nứt đỏ tươi, khuôn mặt cô ta dữ tợn gào thét ở phía sau lưng Trương Gia Nguyên.

"Cẩn thận, Gia Nguyên!" Bá Viễn biết Lâm Vân Thư muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận, cuống quít nhắc nhở.

Đột nhiên, một đám sương mù đen kịt thoát ra từ sau lưng Trương Gia Nguyên đánh ngã Lâm Vân Thư, cùng lúc đó, Trương Gia Nguyên sải một bước dài mang Thẩm Lan Ký ra khỏi trận pháp.

"Hả? Vừa xảy ra chuyện gì vậy?" Trương Gia Nguyên nghi hoặc quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Bá Viễn thúc giục trận pháp.

Trong trận pháp xoay chuyển với tốc độ kinh người hồn thể Lâm Vân Thư nháy mắt bị vỡ nát, hóa thành từng hạt bụi vàng nhẹ rơi xuống đất...

Định trans hết Game này rồi up, nhưng chương 40 làm tôi emo quá...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro