Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mau đưa đến bệnh viện!" Bá Viễn nhanh tay đón Thẩm Lan Ký từ trong ngực Trương Gia Nguyên, trước tiên thăm dò hơi thở của anh ta, sau đó nhét vào tay Châu Kha Vũ dặn dò: "Kha Vũ, tốc độ của em nhanh nhất, đừng chậm trễ nữa, đi mau!"

Châu Kha Vũ nghe vậy lập tức thi triển dị năng ôm Thẩm Lan Ký dịch chuyển rời đi.

Lâm Mặc hoảng hốt đi lên sờ mặt và thân thể Trương Gia Nguyên, khẩn trương hỏi: "Nguyên nhi, em, không sao chứ?"

"Không có chuyện gì." Trương Gia Nguyên mờ mịt nhìn hai tay mình nói: "Chỉ là, dị năng của em hình như tiến hóa."

"Hả? Em khôi phục trí nhớ?" Lúc này Lâm Mặc mới phản ứng lại, kinh ngạc nhìn về phía Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên gật đầu, hớn hở nói: "Ừm, trong nháy mắt vừa ra khỏi trận, cũng không biết chuyện gì xảy ra em bỗng nhiên nhớ lại."

"Thật tốt quá... Chờ chút, em nói dị năng của mình tiến hóa?" Bá Viễn cảm thấy có chút khó tin, vội vàng lôi kéo Trương Gia Nguyên hỏi: "Tiến hóa như thế nào?"

Trương Gia Nguyên nhắm mắt lại tập trung cảm nhận, giải thích cho họ: "Em nhận được sự bảo vệ của lực lượng nguyền rủa, bất kỳ lời nguyền nào cũng không có hiệu quả đối với em. Hơn nữa khả năng tiêu trừ sợ hãi cũng tiến hóa thành một loại dị năng khác, là tiêu trừ tà tứ, có cái này tất cả yêu ma quỷ quái đều không thể đến gần thân thể em.

"Cái này thật là... rất thực tế!" Lâm Mặc nghe đến đó, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, kinh hỉ cảm thán: "Vậy em ở thế giới trong game chẳng phải vô địch sao?"

Trương Gia Nguyên cười ha ha, gãi đầu nói: "Cũng không đến mức vô địch, nhưng cũng có thể xem là mạnh, ít nhất so với trước kia mạnh hơn nhiều."

"Tiêu trừ tà tứ chỉ có thể bị động kích phát, hay là em có thể chủ động sử dụng?" Bá Viễn ngưng mắt suy tư một lát, bắt lấy trọng điểm hỏi.

Trương Gia Nguyên nhanh chóng trả lời: "Chỉ khi bị quỷ quái công kích mới kích phát, hơn nữa một game chỉ dùng được một lần."

"Vì sao dị năng của chúng ta đều thảm như vậy, đều là một game chỉ dùng được một lần." Lâm Mặc nghe vậy lập tức không vui, căm phẫn chỉ trích hệ thống: "Thay đổi thời tiết và miễn dịch thương tổn của anh, bây giờ lại thêm một cái bị động tiêu trừ tà tứ của em, tất cả đều chỉ giới hạn một lần, dùng thêm vài lần hệ thống sẽ phá sản hay gì? Tôi cạn lời..."

"Đừng oán giận nữa, hai đứa còn nhớ Sở Kiêu đã nói gì không, chẳng phải người chơi hệ thiên phú không thể tiến hóa sao?" Bá Viễn lắc đầu cười, vỗ vỗ bả vai Lâm Mặc để an ủi: "Đội chúng ta tới nay đã có hai người chơi hệ thiên phú tiến hóa, chuyện này đã rất hiếm có rồi. Hơn nữa dị năng của Trương Gia Nguyên đều là loại thật sự có thể bảo vệ tính mạng, cứ tiếp tục như vậy..." Bá Viễn dừng một chút, quay đầu tràn đầy hy vọng nhìn chằm chằm Trương Gia Nguyên, chắc chắn nói: "Em ấy có khả năng cùng với Cao Khanh Trần trở thành Chiến Thần Bất Tử trong game!"

Trương Gia Nguyên cảm thấy mình không gánh nổi danh hiệu này, vội vàng khoát tay cười cự tuyệt: "Không chết thì còn có thể, nhưng chiến thần chắc không có khả năng đâu, em không có kỹ năng chiến đấu a... Viễn ca, anh quá đề cao em rồi..."

"Được rồi được rồi, chúng ta đưa giáo viên ngữ văn về nhà trước sau đó đến bệnh viện để tìm Lưu Vũ!" Bá Viễn cũng cười đáp lại, sau đó liếc mắt nhìn giáo viên ngữ văn đang run rẩy bên ngoài hành lang, rất tự nhiên ôm lấy hai người bọn họ vừa đi vừa nói.

Chân trời hiện ra màu trắng sữa, toàn bộ thế giới bên dưới màn tuyết tráng lệ như đang bị một tầng sa màu đen bao phủ, mờ mịt mà mông lung.

Hành lang của khoa nội trú bệnh viện vô cùng tĩnh lặng, chỉ còn để lại vài ánh đèn đủ để nhìn thấy đường đi.

Bên ngoài toilet công cộng ở cuối hành lang, tấm biển thoát hiểm tỏa ra ánh sáng xanh biếc, thỉnh thoảng mơ hồ truyền đến tiếng hai người nhỏ giọng nói chuyện.

"Tiểu Vũ, chuyện anh vừa nói với em không cần quá để tâm, vẫn là nghỉ ngơi thật tốt ở bệnh viện, không cần suy nghĩ nhiều." Santa thấy đêm qua Lưu Vũ lăn qua lộn lại không hề chợp mắt, đoán chắc với sự thông minh của Lưu Vũ có lẽ đã sớm đoán được điều gì, vì không muốn cậu tiếp tục suy nghĩ lung tung, Santa thừa dịp cậu đứng dậy đi vệ sinh liền quyết định theo sau đem toàn bộ sự thật nói cho cậu biết.

Trong phòng vệ sinh rất yên tĩnh, Lưu Vũ đặt tay xuống dưới vòi nước rửa tay, một lúc lâu sau yên lặng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Santa trong gương nói: "Đây là chuyện hôm qua Mika gọi điện nói với anh sao?"

Thấy Santa gật đầu, Lưu Vũ tiếp tục nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, em không sao. Hôm nay Tống Hoàn muốn về nhà, trời sáng em cùng mọi người đi điều tra, em cảm thấy vụ án này còn rất nhiều điểm đáng ngờ."

Đối với chủ động đề nghị xuất viện của Lưu Vũ, Santa cảm thấy lời khuyên nhủ vừa rồi của mình là vô ích, anh vội vàng khuyên can: "Em... Cần phải dưỡng bệnh thật tốt, hiện tại không thể đi ra ngoài."

"Tuy rằng những manh mối này nhìn qua vô cùng hoàn mỹ, đều không hẹn mà cùng chỉ về phía Vu Dật, nhưng không rõ động cơ giết người của Vu Dật là gì, em cảm thấy vụ án này còn có chỗ không thích hợp." Lưu Vũ không để ý tới lời Santa trực tiếp phân tích vụ án, sắc mặt càng ngày càng kém, thản nhiên nói: "Trong lòng em vẫn luôn có một ý nghĩ rất đáng sợ..."

"Tiểu Vũ, vụ án giết người hàng loạt trong ngôi trường này đã kết thúc rồi!" Santa như sợ cậu nói ra điều gì đó, cảm xúc có chút kích động nhấn mạnh: "Buổi tối Bá Viễn đã gọi điện tới nói sơ qua, Vương Quân Huy và hai nam sinh là Lâm Vân Thư điều khiển Thẩm Lan Ký giết chết. Em đừng nghĩ nhiều, có lẽ vụ án này chỉ đơn giản như vậy. Dựa theo chứng cứ trước mắt mà nói, rất có thể Hà Lộ Dao là Vu Dật bắt chước cách thức gây án giết chết, còn đám côn đồ bị Vu Dật lợi dụng quái đàm ở cầu thang gây án, sau đó tự hắn lạc vào tầng thượng bị quái đàm sát hại... Vụ án này đã được phá rồi!"

Santa tiến lên phía trước hai bước, tiếp tục nói: "Chúng ta đã có chứng cứ video và chữ viết để chứng minh hung thủ chính là Vu Dật. Hiện tại chỉ cần đem chứng cứ báo lên trên, sau đó giải thích rằng Vu Dật vị sợ tội nên tự sát, vụ án này đã kết thúc!
Cho nên, Tiểu Vũ, đừng tra tiếp nữa, được không?"

Nói đến phía sau, ngữ khí của Santa đã mang theo khẩn cầu, anh sợ nhất là tính cách kiên trì chính nghĩa của Lưu Vũ cuối cùng sẽ làm hại chính cậu.

"Santa, anh cũng phát hiện có gì đó không đúng phải không?" Lưu Vũ ngẩng mặt lên, từ tốn nói: "Có lẽ chúng ta có thể lừa gạt tất cả mọi người, nhưng làm sao có thể tự lừa mình đây?"

Santa cảm thấy trong lòng khó chịu, hít sâu một hơi hỏi: "Hiện tại kết quả này đã là tốt nhất, chúng ta còn cần điều tra thêm sao?"

"Santa, cả đêm qua em không ngủ được, em vẫn luôn suy nghĩ, bây giờ đã có một phương hướng mới, em có nên tiếp tục điều tra hay không."

Lưu Vũ chậm rãi xoay người lại, bàn tay buông xuống bên người khẽ run rẩy, ánh đèn yếu ớt in bóng nhàn nhạt ở đáy mắt cậu, có vài phần bi thương.

"Em cũng rất sợ, rất sợ kết quả cuối cùng bản thân sẽ không thể chấp nhận, nhưng nếu sơ hở rõ ràng đặt ngay trước mắt như vậy, không truy xét nữa em căn bản không làm được."

Cùng lúc đó, Bá Viễn đang lái xe nhận được một cuộc gọi, anh nhấn nghe máy, bên kia truyền đến thanh âm của Riki: "Bá Viễn đạo trưởng, bọn này vừa mới rời khỏi nhà Hà Lộ Dao, bây giờ đang ở Cục cảnh sát kiểm tra thành phần của chỉ khâu."

"Nhanh như vậy, có thuận lợi không?" Bá Viễn một tay lái xe, một tay tiếp tục giữ máy.

"Cũng may, cha Hà Lộ Dao đã chết, mẹ cô bé đang bị bệnh nên trong biệt thự không có nhiều người." Riki giải thích xong mới nhớ tới trọng điểm liền vội vàng nói: "Đúng rồi, Viễn ca, anh đoán không sai. Sau khi cắt chỉ khâu miệng Hà Lộ Dao ra phát hiện lưỡi của cô bé vẫn còn, cho nên đây chính xác là hai vụ án khác nhau, là có người bắt chước cách thức gây án."

"Quả nhiên là như vậy." Khóe miệng Bá Viễn hơi nhếch lên, tiếp tục nói: "Chờ thành phần chỉ may được nghiệm ra lại gọi điện cho anh."

Ngay khi Bá Viễn chuẩn bị cúp máy, Riki vội vàng ngăn cản: "Đúng rồi, còn có một chuyện rất quan trọng, lúc nãy ở nhà Hà Lộ Dao còn gặp được Cục trưởng cùng Hiệu trưởng trường trung học Bảo Lâm, hai người bọn họ đang nói chuyện, nhìn có vẻ rất không vui."

"Cậu có chắc không?" Trong lòng Bá Viễn nổi lên nghi hoặc.

"Không sai, chính tai tôi nghe Cục trưởng gọi Hiệu trưởng, tuy rằng chưa từng gặp qua hắn, nhưng tôi nghĩ hắn hẳn là hiệu trưởng trường trung học Bảo Lâm."

"Hai người họ tại sao lại ở đó?" Nghe đến đây Bá Viễn cảm thấy khó hiểu, Riki tiếp tục giải thích: "Tang lễ của cha Hà Lộ Dao được tổ chức vào tối nay, dù sao cũng là phú thương nổi tiếng, rất nhiều danh nhân quyền quý đều đi."

"Được, anh biết rồi." Nói xong, Bá Viễn cúp điện thoại.

"Bá Viễn đạo trưởng, vụ án này đã phá rồi nhỉ?" Thấy Bá Viễn cúp điện thoại, Trương Gia Nguyên ngồi phía sau đột nhiên mở miệng hỏi.

"Hửm?" Bá Viễn quay đầu lại liếc mắt nhìn Trương Gia Nguyên một cái, có chút nghi hoặc.

Trương Gia Nguyên múa may quay cuồng giải thích: "Hung thủ giết hại Vương Quân Huy và hai nam sinh là Thẩm Lan Ký bị Lâm Vân Thư khống chế, giết chết Hà Lộ Dao và đám côn đồ là Vu Dật, sau đó Vu Dật bị quái đàm giết chết. Vụ án giết người hàng loạt trong trường trung học Bảo Lâm đã được phá một cách hoàn mỹ!"

"Hoàn mỹ..." Bá Viễn trong lòng chấn động, lẩm bẩm nói: "Đây quả thật là một kết quả hoàn mỹ, cũng rất có thể là kết quả tốt nhất. Nhưng vụ án vẫn còn nhiều điểm đáng nghi. Kỳ thật, chúng ta không có bằng chứng cụ thể có thể chứng minh Vu Dật là hung thủ."

"Chẳng lẽ chứng cứ video hắn ta trèo cửa sổ lẻn vào phòng ký túc xá nữ sinh còn chưa đủ sao? Ngoài ra còn có so sánh chữ viết tay trên mảnh giấy với bản kiểm điểm." Trương Gia Nguyên lập tức hỏi ra nghi vấn.

Bá Viễn lắc đầu phủ nhận: "Giám định chữ trên kiểm điểm và mảnh giấy vẫn chưa có kết quả, tuy rằng nét chữ rất giống, nhưng Lưu Vũ lặng lẽ bảo em mang nó cho anh, vậy chứng tỏ em ấy đã có phương hướng hoài nghi mới."

Tiếp theo, Bá Viễn phân tích chi tiết: "Đầu tiên, video chỉ có thể chứng minh Vu Dật từng vào ký túc xá nữ, không thể chứng minh Hà Lộ Dao nhất định do Vu Dật giết. Ngược lại, anh cảm thấy camera hành trình ngoài ý muốn quay được đoạn phim này quá trùng hợp, không chỉ vị trí trùng hợp, thời gian trùng hợp, thậm chí thời gian bị chúng ta phát hiện cũng phi thường trùng hợp."

"Đạo trưởng, anh vừa nói như vậy em cảm thấy quả thật quá mức trùng hợp, giống như là bị người khác cố ý an bài..." Lâm Mặc vuốt cằm suy tư nói.

Trương Gia Nguyên cẩn thận hồi tưởng lại: "Video được phát hiện trước khi Vu Dật qua đời, đó là ngày bọn em đi điều tra ký túc xá nữ sinh."

"Đây chính là điểm mấu chốt." Bá Viễn đánh tay lái thuần thục rẽ ngoặt, trong mắt lóe lên tia sáng: "Thời cơ rất xảo diệu, như là cố ý để chúng ta phát hiện manh mối này, sau đó lại nhanh chóng giết chết Vu Dật, đem tất cả mọi chuyện đổ hết cho Vu Dật, lúc này chính là chết không đối chứng.

Thứ hai, động cơ giết người của Vu Dật cũng là một vấn đề cần tra xét, không tìm được động cơ giết người của Vu Dật anh rất khó thuyết phục bản thân hắn ta là hung thủ."

Bá Viễn hơi dừng lại một chút, quay đầu nhìn chằm chằm hai đồng đội ở ghế sau, con ngươi sắc bén híp lại, nhẹ giọng hỏi: "Cuối cùng, một vấn đề đặc biệt mấu chốt, hai đứa cảm thấy liệu Vu Dật có biết đến mười quái đàm của trường trung học Bảo Lâm hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro