Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Here is the Link to support author: : https://jianjiabailu31288.lofter.com/post/4cf19c77_2b5f600eb

---

"Chào mừng mọi người đến với ngày thứ ba của hành trình"

Thiếu nữ trong bộ váy màu đỏ hưng phấn đứng đó, nụ cười xinh đẹp của nàng tựa như đến từ một thế giới xa xôi, cứ như bóng ma của ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ của 11 người, để rồi khi tỉnh dậy, mộng cũng tan không để lại chút dấu vết nào.

----ngoại trừ mảnh giấy đã ố vàng ở khu phía Đông---

Với trải nghiệm từ đêm qua, không ai dám hành động vội vàng. Họ đứng trong phòng, cảnh giác nhìn cô gái với vẻ ngoài hoạt bát và sôi nổi, cả hai phe dần đi vào thế bế tắc.

Cuối cùng, người lên tiếng phá vỡ sự im lặng lại là cô gái đó.

"Quý khách...không muốn tiếp tục hành trình này nữa sao? Cái này...có chút khó chịu đấy..."

Cô gái chậm rãi bước đi, đôi má bầu bĩnh ửng hồng như đứa trẻ với nụ cười trên môi:

"Ai không trải qua cả quá trình thì không thể đi đến chặng cuối cùng ~"

Mọi người nhìn nhau, bầu không khí trang nghiêm đến lạ, một khoảng lặng thật dài. Cô gái trở nên mất kiên nhẫn, nụ cười cũng dần trở nên nứt nẻ:

"Nếu mọi người cứ nhất quyết không tuân theo mệnh lệnh của hướng dẫn viên....."

"Đi thôi cả nhà"

Một giọng nam dịu dàng vang lên, cô gái xoay đầu nhìn, chàng trai toát lên khí chất mềm mại khó tả nhìn cô ta. Vẻ dịu dàng ân cần cuối cùng cũng biến mất trong đáy mắt anh, con ngươi đen lay láy liếc nhìn cô ta với vẻ khó chịu.

Cô ta liền khuấy động bầu không khí:

"Đúng rồi đó ! Đi chơi thì quan trọng nhất vẫn là vui vẻ, trốn tránh làm cái gì, thật phiền phức ~"

Cô gái đắc thắng, tưởng rằng mình lại có thể phá vỡ được lớp mặt nạ đạo đức giả của người lớn. Tâm trạng vui vẻ cầm lấy chiếc tai nghe, quay người, nhanh nhẹn đi vào trong:

"Theo tôi nào ~"

Bá Viễn nhìn cô gái đi càng lúc càng xa, khẽ thở dài, quay đầu nói:

"Đi thôi, chúng ta không có sự lựa chọn, đúng chứ?"

Riki có chút lo lắng:

"Rõ ràng chúng ta biết cứ tiếp tục thì sớm muộn cũng bị cô ta giết chết, chúng ta có cần phải tuân thủ quy tắc ban đầu không?"

Nhìn những gương mặt tái nhợt kia, Bá Viễn chỉ biết lắc đầu bất lực. Mọi người không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ còn cách tăng tốc đuổi theo bước chân của cô gái. Dù sao thì họ vẫn chưa thể phán đoán quy tắc nào là thật, quy tắc nào là gây nhiễu.

Đại sảnh nguy nga và lộng lẫy, ánh nắng từ mặt trời soi rọi lên những bức chân dung trên tường, làm tăng thêm chút sinh khí cho những khuôn mặt vô hồn, như thể người trong tranh thật sự đã tái sinh từ cõi chết sau hàng trăm năm.

Nhân lúc cô gái không chú ý, Lưu Vũ nhìn quanh, thấp giọng giải thích:

"Em và Momo đã xem qua một lượt loại kịch bản này trên mạng vào đêm qua. Nói ngắn gọn thì các quy tắc tương hỗ nhau, nhưng đồng thời cũng tương khắc nhau. Độ khó của thể loại này phụ thuộc vào việc phân biệt các quy tắc này như thế nào. Quy tắc nào cần tuân thủ và quy tắc nào không nên tuân thủ"

Ánh mắt anh chuyển qua tờ giấy ghi chú trên bàn – đêm qua cứ như một giấc mộng, họ tỉnh dậy ở trong phòng, đột nhiên mất đi ký thức về quá khứ, chỉ còn tờ giấy do người phụ nữ kia để lại – đã nói lên tất cả không phải chỉ là một giấc mơ – tất cả đều là sự thật.

Người phía sau thu hồi ánh nhìn, tiếp tục giải thích:

"Những quy tắc không có dấu hiệu rõ ràng thì không cần phải làm theo, gợi ý thường được đưa ra trong câu chuyện, dẫn dắt chúng ta tìm ra các quy tắc mà chúng ta có thể vi phạm"

Lưu Vũ khoa tay múa chân nói. Ở chung với nhau gần hai năm, mọi người đều có thể nhận ra điều mà anh đang muốn diễn đạt chính là cái đồng hồ ở trong phòng:

"Ví dụ như theo quy tắc trong phòng ký túc xá, đồng hồ báo thức chưa mở thì chúng ta không được phép rời khỏi phòng. Chúng ta đã vi phạm quy tắc đó, nhưng hãy chú ý đến biểu hiện của cô gái, cô ta không đưa ra bất kỳ phản ứng nào về việc vi phạm hai quy tắc trên"

Châu Kha Vũ ngay lập tức hiểu ra :

"Ý anh là hai nguyên tắc đó là giả, quy tắc thật sự của phòng ký túc xá nằm trên tờ giấy bị lật ngược trên cửa"

Lưu Chương theo sau gật đầu tán thành:

"Anh đồng tình với kết luận này. Nếu chúng ta không được rời khỏi phòng khi đồng hồ báo thức kêu, chúng ta sẽ bị ma nữ tấn công. Sau khi rời khỏi phòng, mọi người thử nhớ lại xem, con ma nữ đó cũng không còn đi theo chúng ta nữa"

Duẫn Hạo Vũ chống cằm, sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình:

"Thế nên, ban ngày chỉ là để che đậy, ban đêm mới thực sự cần hành động"

Trương Gia Nguyên giơ tay xin phát biểu:

"Paipai, tiếng Trung của cậu tốt thật đấy, còn biết dùng ẩn ý nữa, nhưng mà tại sao cậu lại cho rằng ban ngày chỉ là ngụy trang"

Dịch giả cấp 10 – Cao Khanh Trần được lên sóng ngay lập tức:

"Ý của Paipai là vào ban ngày, tất cả mọi thứ đều là giả, việc chúng ta cần làm thực chất lại diễn ra vào ban đêm"

Trương Gia Nguyên bỏ tay xuống với vẻ mặt 'đã hiểu'. Lâm Mặc lẩm bẩm, nắm chặt mảnh giấy với vẻ mặt khó coi, vội vàng đi ra ngoài.

"Mảnh giấy này – quá đáng sợ rồi đi"

Mọi người mím môi nhìn mảnh giấy. Santa và Mika ôm lấy nhau, biểu thị bản thân đang trong trạng thái tê liệt.

Thế giới này không phải là chốn dung thân cho những tâm hồn yếu đuối và nhút nhát. Ít nhất đó cũng là điều dễ dàng nhận thấy.

Nội dung mảnh giấy:

Chạy!!! Chạy mau đi! Đứa trẻ ! Chạy ! (nét chữ lộn xộn)

Không thể chạy thoát (nét chữ khá bình tĩnh)

Các con hãy nhớ kỹ, quy tắc có thể đúng, cũng có thể sai; hướng dẫn viên là người tốt, cũng có thể là người xấu; mọi người có thể di chuyển, nhưng bức tranh thì không.....Những bức tranh có thể %@% *&•# chuyển động (nét chữ điên cuồng không rõ)

Mặt trời có thể giả, nhưng ban ngày chỉ có mặt trời. Trăng và sao không nói dối nhưng chúng chỉ có thể nhìn thấy vào ban đêm.

Sau bảy ngày mọi người sẽ chết

Lần này có lẽ tôi có thể sống (chữ viết tươi mới)

Đừng hy sinh! Đừng hy sinh! Đừng hy sinh! Đừng hy sinh! Đừng hy sinh! Đừng hy sinh! Đừng hy sinh! Đừng hy sinh! Đừng hy sinh! Đừng hy sinh! (chữ viết điên cuồng)

Bảy ngày không hẳn là bảy ngày...hiện tại không hẳn là tương lai.

Không có gì thay đổi, chỉ có quá khứ

Nguyệt Nguyệt... Mẹ yêu con... (chữ viết méo mó, bên cạnh là hai giọt nước mắt đã khô)

Nghĩ đến nội dung trên mảnh giấy, mọi người không khỏi rùng mình.

"Xem ra, chỉ vào ban đêm chúng ta mới có thể chân chính hiểu rõ plot truyện"

Nhìn theo bóng lưng của cô gái vẫn còn đang hăng say giới thiệu mà không ai thèm nghe, Châu Kha Vũ thở dài.

Không ai phản đối, bọn họ tiếp tục tiến về phía trước.

Cũng không ai để ý đến vị tiểu thư quý tộc trên bức chân dung mà họ vừa lướt qua, đôi mắt nàng vốn đang nhìn thẳng, bỗng đổi hướng, dời mắt dõi theo mười một bóng người....

Thời gian cứ vô tình lặng lẽ trôi trong sự chờ đợi dai dẳng.

Bóng đêm dần được mời gọi đến.

"Vẫn như cũ nha quý khách"

Nụ cười trên khuôn mặt của cô gái vẫn không thay đổi chút nào.

"Vào ban đêm...mọi người chú ý đừng chạy lung tung nhaa~"

Mọi người ngoài mặt thì gật đầu cười đáp lại, "Dạ vâng, cứ yên tâm", nhưng bên trong thì: "bye bye ma nữ nha, đi lẹ hộ cái!"

Nhẹ nhàng tiễn cô gái rời đi, vừa quay lại thì nụ cười thương mại trên mặt của Bá Viễn cũng đồng thời sụp đổ hoàn toàn:

"Anh cười nguyên ngày trời, giờ cái mặt muốn đơ ra luôn, nhưng mà sao nhỏ đó có thể cười không ngưng nghỉ được hay vậy ta....chắc là ma nên không biết mệt..."

Lưu Vũ xoa xoa hai gò mó có chút nhức mỏi:

"Em có chút ghen tị với khả năng này rồi đấy..."

Kha Nguyên Thương Hoa, người không nghe thấy gì, chỉ chăm chăm nghiên cứu nhiệm vụ, không quan tâm đến khóa học quản lý biểu cảm. Bốn người đồng thời nhặt mảnh giấy xuất hiện trên bàn, nheo mắt nhìn kỹ:

1. Người mẹ chết là do thế lực siêu nhiên?

Trả lời: Đúng

2. Người hướng dẫn viên mặc đầm đỏ là cô bé trong cốt truyện?

Trả lời: Đúng

3. Một tuần trong câu truyện tương ứng với bảy ngày thực tế?

Trả lời: Đúng và không đúng

4. Cô bé và người mẹ đến bảo tàng là do sức mạnh siêu nhiên dẫn lối?

Trả lời: Đúng

Sau khi đọc xong các câu trả lời, bốn người họ phân phát manh mối cho những đồng đội khác. Santa nhận lấy mảnh giấy thứ ba, không khỏi cau mày:

"Thời gian, tại sao lại chưa thể chắc chắn ?"

Lưu Vũ vươn người tới nhìn, nhận lấy tờ giấy do người kia đưa, thấp giọng cùng nhau thảo luận.

Cao Khanh Trần nhận tờ giấy từ tay của Châu Kha Vũ, cúi đầu nhìn đồng thời vẫy vẫy tay phía sau, Duẫn Hạo Vũ cũng tự nhiên mà nghiêng người tới trước, lặng lẽ quan sát Cao Khanh Trần.

Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ đang tranh luận để đưa ra những kết luận khác nhau, liên tục lật ngược những đánh giá trước đó, đồng thời đưa mảnh giấy đến tay Mika và Riki.

Lưu Chương dùng ngón tay quẹt lên quẹt xuống trong không khí, Lâm Mặc đưa ra những ý kiến khác nhau, rồi bị bác bỏ ngay sau khi phản bác lại.

Bá Viễn cầm lấy mảnh giấy rồi nhìn mười người trước mặt, đột nhiên có chút sững sờ:

"Đột nhiên, anh thấy mấy đứa có chút khác lạ..."

Mười người quay đầu, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.

" Trước đây, anh luôn cảm thấy hai năm không ngắn cũng không dài. Mặc dù chúng ta rất hợp nhau nhưng cảm thấy luôn tồn tại một khoảng cách nào đó. Năm thứ hai, chúng ta mỗi người đều có việc riêng của mình....nói cho cùng thì đây vẫn chưa phải là mối quan hệ liền tâm."

Thấy không ai trả lời, Bá Viễn chỉ lắc đầu cười cười, trong mắt hiện rõ một tầng cảm xúc mãnh liệt:

"Nhưng sau khi chúng ta đến đây, anh cảm thấy chúng ta dần trở nên gắn bó với nhau hơn. Tính tới thời điểm hiện tại, thì cũng đã được 5-6 ngày rồi, rõ ràng khoảng cách của chúng ta đã rút ngắn lại trong tích tắc"

Những người kia ngơ ngác nhìn người trước mặt nhưng không ai lên tiếng. Họ cũng đã mơ hồ nhận ra cảm giác này nhưng không ai đề cập đến nó, vì vậy phản ứng cũng không quá rõ ràng. Giờ nghĩ lại, thì từ lúc bọn họ đến thế giới này, có nhiều thứ đã thay đổi.

Ví dụ như Lưu Vũ, Mika, Santa có thể đi vào ngôi nhà ma, mặc dù họ vẫn còn e dè sợ sệt khi mới tới nhưng họ không phản ứng thái quá chút nào, đây là một sự cải thiện tốt lên.

Giả như họ ghét mọi thứ ở đây nhưng lại hiếm khi ngạc nhiên bởi những thứ hoàn toàn phá vỡ nhận thức hay mọi định lý ở thế giới thực...

Như thể họ đã quen thuộc với mọi thứ ở thế giới này.

Thấy mọi người bắt đầu suy nghĩ về những điều mình nói, Bá Viễn nhanh chóng đưa chủ đề quay lại đúng hướng:

"Thôi dừng lại đây đi, đừng nghĩ về nó nữa, chúng ta nên giải quyết cái mớ hỗn độn này trước đã, dù sao thì quan trọng nhất cũng là tìm được đường về nhà"

Anh nghĩ nghĩ một lát rồi tinh nghịch nháy mắt pha trò:

"Cũng không quá tệ, ít ra thì mấy đôi tình nhân kia cũng không rải cơm chó quá nhiều"

Bầu không khí khó giải thích đột nhiên bị phá vỡ, tiếng cười nổ ra, thiếu niên đỏ mặt tía tai từ đầu đến chân, quả nhiên là điếc không sợ súng, kéo đối tượng kia làm một trận ầm ĩ, giận dữ lao đến muốn bóp cổ Bá Viễn, hỏi anh sao tự dưng lại bắt đầu chủ đề này.

Con ma nữ mặc váy đỏ bên ngoài cửa sổ: ...sao mấy tên này ồn ào thế nhở....

Tiếng cười biến thành những tràn cười giòn tan. Quẩy cho đục nước, và biến chúng thành những điều khó quên.

Mười một người tập trung lại với nhau, Lâm Mặc lão sư tiếp tục bắt đầu bài dạy của mình. Cậu tóm lấy Trương Gia Nguyên – người duy nhất trong khán giả bị bắt ép tham gia trò diễn với mình, trở thành trợ giảng. Cậu nghiêm túc chỉnh chỉnh gọng kính vô hình:

"Bây giờ chúng ta có thể suy luận đại khái về mạch truyện: cô bé bị sức mạnh siêu nhiên dụ dỗ, và đưa người mẹ đến bảo tàng, sau đó người mẹ bị năng lực siêu nhiên giết chết, còn cô bé bị biến thành hướng dẫn viên, tiếp tục đi dụ dỗ những du khách kém may mắn làm vật tế cho sức mạnh siêu nhiên này"

Duẫn Hạo Vũ tích cực giơ tay đặt câu hỏi:

"Thế....đứa bé...đã giết mẹ mình sao?"

Lâm Mặc lão sư rất hài lòng với sự tích cực của "học trò" mình:

"Khá lắm. Paipai đã đưa ra một câu hỏi rất quan trọng. Là thế này....hiện tại chúng ta có ba nghi điểm, cả lớp tập trung nghe cho kỹ đây".

Lâm Mặc gõ gõ lên bảng, những người kia cũng rất vui khi thấy bảo bối nhà mình chơi đùa vui vẻ, vì vậy tất cả nhanh chóng ngồi ngay ngắn, gật đầu vâng lời:

"Dạ vâng"

"Thầy Lâm, bọn em hiểu, cám ơn lão sư"

"Wow, Lâm lão sư là nhất, Lâm lão sư mãi đỉnh!"

"Momo là thiên tài suy luận"

Lâm Mặc hất mặt ra vẻ đầy tự hào, nhưng lại bị Trương Gia Nguyên bất ngờ kéo xuống:

"Lâm lão sư rất đỉnh nhưng trước tiên nói xong cái này đi đã"

Lâm Mặc: ...Trương Gia Nguyên! Mày bị dị ứng với năng lực của nhà ảo thuật đại tài hả!!!

Một đêm bình yên, nơi hành lang tối om.

Chiếc váy đỏ trong vô số cơn ác mộng của trẻ em bắt đầu gợn sóng, tiếng hát thanh tao nhưng khiến da đầu ngứa ran.

"Chào đời vào thứ hai ~ Rửa tội vào thứ ba ~"

Giai điệu du dương vang vọng trong đại sảnh trống rỗng, trăng sáng trên cao, những ngôi sao lấp lánh, màn đêm cuối cùng đã kéo tới.

"Kết hôn vào thứ tư ~"

Cọp

Cọp

Cọp

Tiếng giày cao gót bước chậm rãi trên hành lang. Cô ta nghiêng đầu, khuôn mặt tươi vui không thay đổi y như ban ngày. Ánh trăng và ánh sao yếu ớt, không chói lọi như mặt trời, nhưng vẫn đủ để thấy được đường cong kì lạ nơi khóe miệng của ả.

Chiếc váy đỏ phất phơ không cần gió thổi, xem ra tâm trạng của ả đang rất tốt. Ả rất thích chơi game, có hẳn 11 người chơi cùng ả, ắt hẳn ả phải vui lắm đây.

Thật không biết, con mồi sẽ có bộ dạng đáng yêu như thế nào đây?

Chiếc lưỡi đỏ tươi của ả lướt nhẹ lên đôi môi đã tím tái, ả không muốn đợi nữa.

Ả ta dừng lại trước cửa, không vội vàng mà chỉnh lại tà váy áo. Đêm qua đã để con mồi chạy ra ngoài, mặc dù ả không thể đi đến khu phía Đông nhưng ả rất hiểu mẹ của mình.

Người đàn bà nhát gan.

Nụ cười của ả dần trở nên lạnh lùng.

Bà ta sẽ không giúp mấy con cừu non này đâu, cùng lắm chỉ là dọa không cho chúng chạy lên lâu nữa thôi. Mà đây...chính xác là những gì mà ả ta muốn.

Bất kể cô ta đi đâu thì đây chính là lãnh địa của ả. Cô ta muốn từ từ thưởng thức dáng vẻ sợ hãi của con mồi rồi nghiền nát chúng trong lòng bàn tay.

Thật là một kế hoạch tuyệt vời phải không nào. Cô ta lại tiếp tục ngân nga:

"Kết hôn vào thứ tư ~ thứ năm bị bệnh ~ thứ sáu hấp hối ~"

Chiếc váy dài màu máu trải dài trên đất, mái tóc dài đen nhánh tự động bay bay, trên gò má tái nhợt, một đôi mắt màu hạnh nhân nheo lại, con ngươi như muốn tràn ra khỏi hóc mắt, nụ cười trong như sắp xé toạc khuôn mặt ra làm hai.

"Thứ bảy qua đời ~"

Máu đỏ tươi đặc quánh từ từ chảy ra từ chiếc răng nanh, ả ta dùng hết sức lực đập mở toang cánh cửa, vang lên một tiếng "rầm".

"An táng vào chủ nhật ~"

Gió nổi lên.

Ả nhìn thấy chiếc đồng hồ nằm trơ trọi trong căn phòng trống rỗng.

....bọn họ đi đâu hết rồi....


.


Ở khu phía Đông, mọi người đang ra sức tìm manh mối trong bầu không khí vô cùng yên bình.

"Chẳng tìm ra được gì..."

Sau khi thảo luận về các manh mối trên mảnh giấy trả lời, khi trời vừa chợt tối thì Paipai đã dùng dị năng dịch chuyển tức thời để đưa bọn họ đến khu phía Đông.

Ai rảnh mà ngồi chờ ma đến hốt chứ!

Trái tim mong manh dễ vỡ của Mika không chịu đựng nỗi đâu, biết không hả?

Nhưng có điều họ đã quên mất một việc

Họ đã không ngủ hai ngày rồi nhưng chẳng ai cảm thấy tệ chút nào, cũng chẳng ai thấy buồn ngủ. Cũng dễ hiểu thôi vì hiện tại, họ cũng đâu phải là những con người bình thường nữa.

Họ đã đi đến nơi mà họ từng gặp người phụ nữ lần trước. Có điều lần này bà ta đã biến mất.

"Bà ta đi đâu rồi?"

Cao Khanh Trần nghiêng đầu hỏi đồng đội.

"Em tưởng bà ta là NPC tĩnh chứ?"

Riki lắc đầu: "Nếu là vậy thì anh đã không thể gặp được bà ta ở dưới lầu rồi"

Nhưng người lẽ ra nên đứng ở đây không nên thay đổi vị trí chứ, đây là nguyên tắc mà mọi người đã ngầm mặc định, cũng giống như nữ hướng dẫn viên sẽ không tấn công họ vào ban ngày, bộ dạng thật của ả chỉ xuất hiện vào ban đêm, hành vi của các NPC nên được giữ cố định.

Làm thế nào mà họ có thể đột nhiên thay đổi mà không có lý do?

Mọi ngươi đang ngơ ngác thì chợt nghe một tiếng "A!"

Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy Santa đang dùng đèn pin soi lên bức họa trên tường, không hiểu sao lại vô thức mà nắm lấy cánh tay của Lưu Vũ, vẻ mặt đầy kinh ngạc:

"Cái gì đây?"

Mọi người đến nhìn kỹ hơn thì phát hiện ra đó là Giải trãi* được vẽ vô cùng sống động, y như thật. Con vật trông khá hung dữ, cứ như nó sắp lao ra khỏi bức tranh và xé nát hết mọi bất công.

Đằng sau bức họa là một mảnh giấy, dường như nó được đặt vào đó khá vội vàng.

Phải chăng là người phụ nữ kia đã nhét nó vào đó?

Bà ta đã đi đâu?

Lưu Vũ trong lòng đầy nghi hoặc, bước lên trước lấy mảnh giấy xuống, rồi mở nó ra đọc, lập tức sững người:

"Cái này....cái này là...."

Những người còn lại cũng vội vàng chạy đến, sửng sốt không kém.

Lưu Chương lấy mảnh giấy từ trong tay người kia, lật qua lật lại vài lần, nghiêm trang nói:

"Đây toàn bộ những câu mà chúng ta đã đánh dấu vừa rồi...."

Đây là đáp án cho các câu hỏi.

Một cơn ớn lạnh len lỏi trong lòng mỗi người: trong nhà vệ sinh không tồn tại, một cánh cửa từ từ mở ra. Người phụ nữ như thay ma bước ra, bà ta cúi người xuống nhặt lấy tờ giấy, làn da xỉn màu như xác chết, âm thanh cót két xuyên qua phần eo và xương cốt cứng đờ của bà ta, đó là âm thanh duy nhất phát ra trong căn phòng tĩnh lặng đó....

Vào lúc họ đặt mảnh giấy vào khe cửa, bà ta cũng nhận được nó, nhưng lần này bà ta còn chưa kịp ghi hết đáp án đã vội vàng biến mất.

1. Cô gái bị thế lực siêu nhiên ép giết mẹ mình?

Không

2. Bảy ngày trong hành trình tương ứng với 1 tuần trong cốt truyện?

Đúng cũng không đúng.

3. Giết cô gái thì trò chơi sẽ kết thúc?

Không

4. Người mẹ có phải cũng là một nhân viên?

&#-# là ;* (nét chữ nguệch ngoạc, hầu như không đọc được)

Cùng với mẫu giấy được đặt bên trong bức họa, là một bảng nội quy. Bá Viễn mở tờ giấy , vừa đọc vừa cau mày:

[Quy tắc nhân viên trong khu triễn lãm phía Đông]

Là nhân viên thứ hai của bảo tàng, nhiệm vụ của bạn là lau dọn phòng và phục vụ du khách. Vui lòng tuân thủ các quy tắc sau để tránh những rắc rối không cần thiết:

1. Phạm vi công việc của bạn là ở khu phía Đông vào ban đêm, và khu phía Tây vào ban ngày.

Đừng đến khu phía Tây vào ban ngày.

2. Hướng dẫn viên là nhân viên đầu tiên của bảo tàng. Giờ làm việc của cô ta trái ngược với thời gian làm việc của bạn, đừng cố tìm cô ta, bạn sẽ không gặp được cô ta đâu.

Lưu ý: Một khi điều này bị vi phạm, hậu quả sẽ do bạn tự gánh chịu.

3. Đừng cố tiếp cận du khách. Họ sẽ chỉ làm hại bạn thôi.

4. Xin hãy tin tôi, bạn phải đi tìm du khách, chỉ có họ mới có thể giúp được bạn.(gạch bỏ)

4. Nếu bạn bắt gặp những bức họa chuyển động trong bảo tàng, đừng hoảng sợ, điều đó là bình thường, chúng chỉ là những vật phẩm đặc biệt được mang về từ thế giới ma thuật mà thôi.

5. Liệu những bức họa ở thế giới ma thuật có thực sự xuất hiện ở khu phía Đông? (gạch bỏ)

5. Nếu du khách đến nơi làm việc trong thời gian làm việc của bạn, hãy làm mọi cách trong khả năng để giết họ.

6. Chúng tôi rất tiếc vì sự ra đi của cô con gái của bạn nhưng xin hãy tin rằng mọi thứ mà bạn làm là để phục vụ cho ma quỷ!!! (chữ con người bị gạch bỏ và thay bằng "ma quỷ", được viết tay đè lên, có vẻ như là đã bị sửa đổi)

7. Nếu bạn phát hiện các tác phẩm ở khu phía Đông bị di chuyển sang khu phía Tây trong giờ làm việc, xin đừng hoảng loạng, đó chỉ là việc của hướng dẫn viên, cô ta đang làm việc mà cô ta nên làm.

8. Không được tiết lộ với bất kỳ du khách nào về việc bạn có một đứa con gái. Tuy nhiên, bạn sẽ không có bất kỳ nhu cầu công việc nào liên hệ đến du khách. Để biết thêm chi tiết, xin đọc lại điều 5.

Nếu không nói, bạn không thể tự do. (đã bị gạch bỏ)

8. Phải đối mặt với sai lầm của mình, kể cả khi chúng không như bạn mong muốn.(bị gạch bỏ)

Hãy tuân thủ các nguyên tắc trên và bạn sẽ có một khoảng thời gian yên bình khi làm việc tại bảo tàng, tin tôi đi, bạn sẽ thích nó lắm đấy.

Nhắc nhở nhẹ: cứ mặc kệ mấy chữ bị gạch bỏ đi, đó chỉ là trò đùa của những chú cừu non nghịch ngợm mà thôi.

Âm thanh ồn ào đột nhiên xuất hiện, 11 người nhìn nhau kinh ngạc. Không ai mong đợi tình huống này, nơi hành lang yên tĩnh bỗng chốc trở nên sôi nổi:

"Ý của anh là sao?? Người phụ nữ đó hại chúng ta sao??"

Mika tiếp lời:

"Không đúng, người chết, là người mẹ? Không phải bảo là cô con gái sao?

Một viên sỏi cũng tạo nên sóng lớn:

"Đúng rồi! Câu trả lời ở đây cũng nói là cô gái không tham gia vào việc sát hại người mẹ"

"Sao mấy nguyên tắc làm việc này rối quá vậy...Ai đã viết thêm mấy dòng chữ sau này vậy?"

"Cừu non? Ý là gì?"

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Nó khác hoàn toàn với hướng suy luận của chúng ta. Nếu cô gái không bị dụ dỗ đến đây để sát hại người mẹ, vậy thì thi thể của người mẹ phải giải thích thế nào đây?"

Tiếng bàn luận ồn ào kèm theo tranh cãi tràn vào tai của Lưu Vũ nhưng anh chẳng để vào tai lấy một lời nào. Giống như có một tầng nước gợn sóng, ngăn cách anh với mọi người, khiến anh không thể nghe rõ tiếng của thế giới bên ngoài, cứ như có thứ gì đó đang điều khiển, anh nhìn chầm chầm vào một vị trí trên bảng nguyên tắc.

"Ma quỷ"

Đột nhiên trong lòng anh như có thứ gì đó khuấy động, thứ gì đó như một hạt mầm đang bắt đầu bén rễ trong tim anh, chúng mọc lên nhanh chóng, hóa thành cơn đau, nhưng đó không phải nỗi đau về thể chất, nó giống như...một thứ gì đó đánh mạnh vào thần kinh của anh.

"Nếu phạm sai lầm ngay từ đầu thì sao?

Lưu Vũ nghe thấy giọng nói yếu ớt của chính mình. Vốn dĩ giọng nói yếu ớt như vậy không nên để các đồng đội đang thảo luận nghe thấy nhưng như có thứ gì đó thúc đẩy mà tất thảy ai nấy đều nghe thấy mà đồng loạt nhìn về phía anh.

Anh ngẩng đầu, mặt tái nhợt:

"Nếu...nếu không phải đứa bé giết mẹ của mình"

"Nếu người bị dụ dỗ là người mẹ và người bị giết là đứa bé thì sao?"

Bá Viễn tinh ý nhận ra có điều gì đó không ổn, anh cảnh giác gọi:

"Lưu Vũ?"

Người đó phớt lờ Bá Viễn. Cậu ngẩng đầu lên, trong lúc còn đang mơ hồ, cậu phát hiện trên đỉnh đầu mình có thứ gì đó khác lạ. Bức tượng đầu gà bằng đồng hôm qua còn treo trên xà, nay đã biến mất.

"...vật phẩm ở khu phía Đông được đặt trong khu phía Tây...."

Đây là công việc của hướng dẫn viên.

Người mẹ chỉ là một người đáng sợ với những suy nghĩ bị dồn nén, còn đứa con gái mới thực sự biến thành ma quỷ.

Hướng dẫn viên là đối tượng bị kiểm soát hoàn toàn.

Rõ ràng trong cốt truyện có nhắc "người mẹ đưa con gái đến bảo tàng", nhưng tất cả bọn họ đã vô thức bỏ qua ý này.

Người khởi xướng hành động "đến bảo tàng" luôn là "người mẹ"

"Đứa con gái" là người thực sự bị đưa đến đây.

Anh trong nháy mắt đã nghĩ ra rất nhiều hướng truyện nhưng căn cứ vào những manh mối hiện tại, anh không tài nào suy ra được điều này, tựa hồ như trong nháy mắt, có thể hiểu được toàn bộ câu truyện, nhân vật, mối quan hệ, địa điểm, nguyên nhân, tất cả mọi thứ. Những thứ vốn chưa thể nắm bắt, chưa thể suy luận, đã được gieo vào lòng anh.

Chỉ là do cảm giác dễ chịu và thoải mái khi ở với mọi người, đã tạm thời kìm hãm sự phát triển của hạt mầm.

Nhưng áp lực quá lớn đã khiến nó đẩy nhanh tốc độ sinh trưởng, trong nháy mắt, đã đâm chồi nẩy lộc, cắm chặt gốc rễ trong lòng anh.

"Lưu Vũ! Anh bị sao vậy?"

Giọng nói đầy lo lắng của đồng đội văng vẳng bên tai anh, anh bất lực ngã khụy chân xuống. Trước khi anh ngã xuống đất, đã có người lập tức đỡ lấy anh, dựa vào giọng nói thì đó là Santa.

Cùng lúc đó, âm thanh lạnh lùng từ hệ thống vang lên:

Ting

Hướng đi cốt truyện chính đã được mở ra, chế độ phó bản thứ hai "Bảo tàng số 11" đang được điều chỉnh.

Chúc mừng người chơi đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên, giai đoạn thứ hai sẽ sớm được nạp

Chú ý, đã phát hiện đủ điều kiện mở, nhiệm vụ chính tuyến [All Battle Royale] đã được mở.

Chào mừng mọi người đến với <Tuần lễ thứ hai>



----

[Giải trãi là một sinh vật huyền thoại trong nền văn hóa Á Đông, nó là sinh vật biểu tượng cho công lý, là linh thứ được tôn sùng là thần công lý và gắn với hành pháp] – theo Wiki

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro