Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi họ chạy đến lều trại thì đã quá muộn. Dụng cụ, tài liệu, vũ khí, thậm chí cả ly nước và bút đều nằm rải rác trên sàn, có vài cặp ly nằm mờ ảo trong bóng tối đã bị giẫm nát thành từng mảnh vụn. Hình ảnh khuôn mặt của cô bé với hai bím tóc đang tựa xuống đất, vặn vẹo không rõ hình dạng, những mảnh thủy tinh pha lê phản chiếu ánh trăng, thầm nói với chủ nhân về sự ra đi đột ngột mà không một lời từ biệt.

"Không có."

Duẫn Hạo Vũ vén tấm rèm bước ra ngoài, lắc đầu với vẻ mặt khó coi:

"Nơi nào cũng không có người... Vừa rồi ta nghe được âm thanh ở đây, nhưng đột nhiên biến mất..."

Santa đứng bên ngoài lều chính và quay lại sau một lúc:

"Sau khi các cậu đi ra ngoài, chúng tôi thay phiên nhau nghe xem chuyện gì đang diễn ra ở đây. Khi đến lượt bàn giao ca, tôi và Mika nói vài câu, chỉ trong vài giây, chúng tôi chợt phát hiện ra tự dưng sao lại không nghe thấy tiếng động nào nữa..."

Anh liếc nhìn Rikimaru và nói với giọng khàn khàn: "Nó giống như Thần Ẩn trong huyền thoại ở quê tôi..."

Bá Viễn nhìn Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên bước ra khỏi lều nghiên cứu được bố trí đơn giản, họ cũng nhìn anh và khẳng định rằng thi thể cổ, không, là cổ tang thi đã bị đánh cắp, anh quay người, ánh mắt anh phản chiếu cánh rừng xanh. Màu xanh ngọc lam từ trên trời dâng lên, vô biên, mong manh như thủy triều nhưng khó dò, dưới mỗi chiếc lá xanh tươi đung đưa, tựa như có một thây ma đang rình rập chờ đợi con mồi đến gần.

Thần Ẩn rất có khả năng thực sự tồn tại trong thế giới này, nhưng không nên đột ngột đưa nó vào một câu chuyện không liên quan này một cách không hề báo trước.

Trừ khi--

Lâm Mặc nhặt lên hơn chục tài liệu rơi trên mặt đất, các dòng chữ tiếng Anh dày đặc, anh chỉ mơ hồ nhận ra một số từ không chuyên môn đã học được và những từ "chủng mầm bệnh" và "lây nhiễm qua máu" được ghi chú bằng tiếng Trung, anh liếc nhìn rồi quay đầu sang một bên nói:

"Tôi nghĩ nó sẽ không biến mất."

Mọi người nhìn theo hướng nhìn của anh và nhìn thấy hang động dường như càng yên tĩnh và tối tăm hơn vào ban đêm. Màu tối nuốt chửng gần như toàn bộ ánh sáng, đặc biệt đáng sợ trong tình huống này.


Trò chơi này hiện chỉ có ba bối cảnh là khu rừng, đội khảo cổ và ngôi mộ trong hang. Trong lều khảo cổ không có người, trong rừng rậm thì đầy tang thi, cho nên chỉ có hang động là đặc biệt dễ thấy - có chút quá dễ thấy, giống như một cái bẫy bị người nào đó không chút do dự giăng ra.

Nhưng bọn họ đã bị bao vây tứ phía, tựa hồ chỉ có thể bước vào trong hang, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được có chuyện gì đó không ổn. Thành thật mà nói, phó bản lần này khác với những phó bản lần trước ngay từ khi nó xuất hiện. Mặc dù các NPC trong phó bản ban đầu đều là những người sống bị kéo vào, nhưng họ giống như những diễn viên bị buộc phải thực hiện nhiệm vụ của mình và nhập vai nhân vật bằng cả trái tim, giống như Giang Tương Dương ngây thơ và ngu dốt do Mạnh Thanh thủ vai, hay là người mẹ và cô con gái trong bảo tàng bị những linh hồn ma quỷ đồng hóa dần mất đi hình dáng và bản chất con người, cũng như những cô dâu trong lâu đài đã kết thúc cuộc đời của mình một cách bi thảm và tuyệt vọng theo những cách khác nhau...

Nhưng nó không giống như phó bản này. Không chỉ nhiệm vụ chính bị trì hoãn, thậm chí còn có Bùi Cửu nửa tỉnh nửa mê vẫn luôn giúp đỡ bọn họ, manh mối không ngừng xuất hiện, tựa như đang cố ý dẫn dắt bọn họ...

Mọi người nhất thời cảm thấy có chút rùng mình: Con ác quỷ lâu nay coi bọn họ như đồ chơi trong trò chơi này rốt cuộc muốn làm cái quái gì vậy? !

Bá Viễn xoa xoa vết chai ngày càng sâu trên tay sau khi trải qua vô số lần luân hồi, đột nhiên cười thầm:

"Hoặc là chủ nhân của hệ thống cuối cùng cũng chơi chán, định giết sạch hết tất cả mọi người, hoặc là --"

"Những con chuột dưới trướng của hắn ta cuối cùng cũng đã tự mình phát hiện ra cái đuôi của mình rồi."

Cao Khanh Trần lén nhìn vẻ mặt của Bá Viễn. Sau đó đột nhiên có chút do dự trước ánh mắt đó, liền cụp mắt xuống, không tự chủ được cảm thấy tim đập thình thịch.

Sắc mặt Bá Viễn... lạnh lùng quá.

Mặc dù luôn thích trêu đùa và yêu cầu mọi người gọi mình là "Lãnh Đội" nhưng mọi người trong đội đều biết rằng người anh này luôn mỉm cười, hiền lành, điềm đạm và yêu thương tất cả mọi người như anh em ruột của mình bằng trái tim ấm áp và dịu dạng như ánh nắng màu đông. Dù bạn có gặp khó khăn, dù không còn hy vọng, anh ấy vẫn sẽ vỗ vai bạn, cho bạn sức mạnh vững chắc. Bá Viễn vẫn luôn như vậy, anh ấy sẽ không...sẽ không như thế này, ánh mắt thờ ờ và lạnh lẽo giống như đang nhìn một đống thịt thối, Cao Khanh Trần dù chỉ nhìn thoáng qua cũng không ngăn được cảm giác sợ hãi một cách khó hiểu.

Anh chợt sửng sốt: Chúng ta thực sự có thể quay lại như trước sao?

Đã bao lâu rồi họ không ôm nhau, ca hát và nhón chân nhảy múa? Đã bao lâu rồi họ chưa gặp lại người thân và bạn bè của mình, đã bao lâu rồi họ mới có thể mở mắt mà không cần chạm vào vũ khí trước tiên mà có thể bước ra khỏi phòng và bắt gặp một người đang nửa tỉnh nửa mê đang nói về những việc kỳ lạ mà họ đã làm vào ngày hôm trước hay lại một giấc mơ vô nghĩa khác?

Ước mơ của họ treo cao trên bầu trời, sự tàn sát và sợ hãi vô tận kéo linh hồn họ xuống lòng đất, ánh trăng vẫn chiếu vào lý tưởng đó, nhưng liệu nó có thể chiếu sáng trên đầu họ một lần nữa không?

Họ... đã dùng từ "đội" để mô tả bản thân được bao lâu rồi?

Đối với họ, INTO1 chỉ là tên nhóm hay nó đã vô tình trở thành tên nhóm mà họ coi đó là điều hiển nhiên?

Cao Khanh Trần khoanh tay, ngơ ngác nhìn về phía trước, thậm chí khi Duẫn Hạo Vũ nhận ra có điều gì đó không ổn đi tới bày tỏ sự lo lắng, anh cũng không nghe thấy cậu nói gì, rồi tự dưng anh đột ngột nắm lấy cánh tay của Duẫn Hạo Vũ nói:

"Patrick...ฉันรู้สึก, เราจะแพ้อีกครั้ง...(Anh cảm thấy, giống như chúng ta sắp đánh mất nó lần nữa...)"

Duẫn Hạo Vũ có chút bối rối, vô thức đi theo anh, nói tiếng mẹ đẻ đã lâu cậu không dùng đến:

"สิ่งที่ต้องเสีย?" (Mất gì cơ?)

Cao Khanh Trần cũng không biết, chỉ là đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, rất hoảng hốt, không biết mình sẽ mất đi cái gì, nhưng lại cảm giác như sắp mất đi tất cả.

Cuối cùng, anh chỉ chớp mắt, miễn cưỡng mỉm cười với cậu em trai trước mặt:

"Không có gì, chúng ta đi nhanh đi - chúng ta vào trong rồi nói."

Giống như đang cầm trong tay một viên kim cương, nhưng anh lại vô tình đánh rơi viên mình rất thích, đau đớn và buồn bã, cố nắm lấy thật chặt nhưng đều vô ích. Viên kim cương bị đánh rơi đã thất lạc, anh mò mẫm khắp nơi nhưng chỉ biết đứng dậy trong nước mắt, cầu nguyện cho viên kim cương có thể tìm được đường về nhà.

Và bây giờ, trực giác mách bảo anh rằng một viên kim cương khác sắp rơi xuống.

Nhưng anh không biết sẽ là viên nào, cũng không biết làm thế nào để ngăn chặn việc vô ích đó.

Điều khiến anh sợ hãi hơn nữa là có thể lần sau, mọi thứ sẽ mất đi.




Sau vô số năm làm việc chăm chỉ, hang động vẫn im lặng, khoan dung và rộng mở với tất cả những ai muốn khám phá nó, nhưng không bao giờ thông báo cho họ về những mối nguy đang rình rập. Trời thực sự quá tối, ngay cả ánh đèn pin của mười người cũng không thể chiếu sáng hết con đường phía trước, trong hành lang sâu thẳm tiếng bước chân vọng lại từ khắp nơi, một bộ hài cốt vô danh có thể bị chôn vùi trong bóng tối bất cứ lúc nào. Đi không biết bao lâu, Lâm Mặc dừng lại, quay người dùng đèn pin soi rọi rồi quay đầu lại nói:

"Tôi không thể đi xa hơn nữa, khoảng cách hiện tại với bên ngoài đã quá xa. Tôi khó có thể cảm nhận được mối liên hệ với thực vật nữa."

Hơn nữa, họ đang đi xuống một lối đi trong lăng mộ. Đi lâu như vậy mà không tìm thấy gì, ai lại cố tình đào một lối đi vô dụng nhưng lại dài ngoằng như thế? Có quá nhiều điều bất thường khiến mọi người bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.

Rikimaru không thấy được biểu tình của Bá Viễn, nhưng anh cúi đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định:

"Đi, chúng ta quay về trước..."

"Muốn đi bây giờ sao?"

Đột nhiên trong lối đi hẹp yên tĩnh vang lên một tiếng thở dài mơ hồ, lập tức khiến người ta tê cả da đầu: âm thanh từ phía sau truyền đến, nhưng khi bọn họ vừa bước vào thì rõ ràng là ngõ cụt, căn bản không có ai!

Ánh đèn pin nhanh chóng tập trung về phía sau, ngọn núi đang khép kín đột nhiên tự động "mọc" ra một nhánh đường khác, một người đàn ông đứng ở cuối con đường, cười nửa miệng nhìn họ. Khuôn mặt quen thuộc được chiếu sáng bởi ánh sáng nhợt nhạt từ đèn pin, khiến nó càng thêm lạnh lùng và xa lạ. Dường như rất tiếc nuối, hắn lặng lẽ thở dài:

"Tôi còn tưởng các cậu sẽ cố gắng thêm chút nữa, chưa gì đã bỏ cuộc sớm như vậy rồi sao?"

Trương Gia Nguyên, người ở gần nhất, bước lên trước một bước, cầm chặt thanh kiếm trong tay:

"Ngươi không phải Lưu Vũ, ngươi là cái quái gì?"

"Lưu Vũ" vẫn mỉm cười nhìn bọn họ, khóe miệng hơi cong nhưng vô cùng đáng sợ:

"Tôi chưa bao giờ nói tôi biết các người."

"Trên thế giới này sẽ không có hai người giống hệt nhau, hình dáng cơ thể giống nhau, thậm chí còn mặc đồ giống nhau. Mày không phải là Lưu Vũ mà chúng tao biết, cũng không phải là con người."

Lưu Chương trừng mắt nhìn hắn, con dao găm bao trong hồng quang bay lên lơ lửng bên cạnh:

"Rốt cuộc mày là cái quái gì, thành viên của Đội thám hiểm tiên phong sao?"

Người đó - không biết có thể gọi là người hay không, né tránh câu hỏi đầu tiên, nhướng mày và trả lời một mình:

"Vô dụng thôi, tự mình nguôi đi ~ xem phản ứng của các ngươi rất thú vị nên muốn chơi một lúc, nhưng lần này hệ thống làm không tốt, còn sót lại một ít ký ức, đột nhiên chất vấn danh tính của ta trước mặt mọi người, thực là mất mặt quá đi à——"

Vừa nói xong, thứ đó vừa chuyển động, các thành viên INTO1 nhìn thấy những cô gái biến mất đang ngất xỉu ở cuối đường, Bùi Cửu bị trói tay chân ném ra nơi xa nhất, đang bất tỉnh. Các cô gái nằm bên cạnh dường như đang cố gắng kéo cô, tay Tiêu Nam thậm chí còn nắm lấy sợi dây thừng trên người cô, nhưng cuối cùng không thể phản kháng mà bất tỉnh. Theo tiếng bước chân di chuyển, cảnh tượng xung quanh mọi người cũng bắt đầu phát sinh biến hóa khó có thể tưởng tượng, tường thành bắt đầu sụp đổ, đá dưới chân xoay tròn, cả ngọn núi tựa hồ cũng theo tâm niệm của hắn mà chuyển động. Cuối cùng, dừng lại trong một căn phòng hình bán cầu khép kín, chỉ nhìn thấy những tảng đá cứng ngắc, chỉ nhìn xung quanh thôi cũng thấy ngột ngạt.

Thứ đó mang khuôn mặt của Lưu Vũ, nhàn nhã ngồi trên một tảng đá nhô ra dùng làm bệ cao, chống cằm nhìn bọn họ với ánh mắt trịch thượng:

"Nếu ngươi cho rằng ngươi đã nhìn thấu được thủ đoạn của ta, phá hủy kịch bản của ta, vậy chúng ta đổi sang chơi một trò chơi không cần cốt truyện. Từ giờ trở đi, chỉ cần giết được ta, các ngươi sẽ thắng. Bằng không - các ngươi đều sẽ chết."

Như sợ không ai để ý, hắn cố tình chỉ vào đầu mình:

"Con người cần gì nhỉ? Oxy, phải không ~? Nếu các ngươi cứ định tiếp tục bế tắc như thế này thì đến cuối cùng, người chết một cách xấu xí và đau đớn sẽ là các ngươi á~"

Mọi người đứng yên tại chỗ với vẻ mặt khó coi, dù biết điều đó là không thể nhưng họ vẫn bất giác thở mạnh. Không có ý thức vẫn có thể hành động, vậy còn hiện tại thì sao? Cho dù biết đối phương không phải là người bạn đồng hành ngày đêm, mà chỉ là một con quỷ họa bì chết tiệt, nhưng tất cả bọn họ đều vừa mới nhìn thấy khuôn mặt gớm ghiếc như xác chết...

Còn hỏi họ có muốn tự làm điều đó một lần nữa không? Đang đùa nhau à? !

Trong im lặng, "Lưu Vũ" cuối cùng cũng đứng dậy và phá vỡ thế cân bằng. Hắn ta bình tĩnh nói:

"Ta chỉ coi đó như một lời mời tấn công trước——"

Sau một khắc, hắn nhanh chóng nhảy ra khỏi tảng đá, dùng tốc độ kinh người nhảy tới trước mặt mọi người, dùng móng tay cắt vào ngón tay, máu phun ra, ngưng tụ thành một thanh kiếm, hắn vung kiếm chém về phía Châu Kha Vũ ở gần nhất, nhanh đến mức người kia không kịp phản ứng cho đến khi thanh kiếm sắp chạm vào vai anh, ánh sáng bạc lóe lên, vừa kịp dùng thanh kiếm bạc chặn lại trước khi cánh tay của anh bị cắt đứt hoàn toàn, nhưng vai trái của anh không tránh khỏi bị để lại một vết cắt đủ sâu để lộ cả xương, máu lập tức nhuộm đỏ bộ quần áo trên vai trái của anh:

"Shit!" Châu Kha Vũ không khỏi chửi rủa, người kia thấy đòn tấn công không thành công vội vàng rút lui, anh cố gắng chịu đựng con đau thấu tim, thanh kiếm trong tay định đâm hắn đã dừng lại, anh chỉ có thể hét lên:

"Lâm Mặc! Bám lấy hắn!"

Lâm Mặc lo lắng nhìn vào lòng bàn tay mình, ánh sáng xanh đậm trong lòng bàn tay không ngừng nhấp nháy, nhưng rất nhanh lại tắt đi. Anh lo lắng đến mức dậm chân, ném tay về phía ngọn núi phía sau, lơ đãng trả lời:

"Xa quá, tôi không cảm nhận được!!! Tôi đang cố gắng đây!!!"

Anh do dự không biết có thể ra tay hay không, nhưng cuối cùng anh quyết tâm giải phóng sức mạnh của mình: Thần giao cách cảm của Rikimaru có thể khống chế con người, nhưng con người không có tốc độ và sức mạnh như cái thứ trước mặt nên anh khó có thể bắt được hình dáng của nó chứ nói gì đến việc điều khiển đầu óc của nó - chưa kể không biết ma quỷ có thứ đó hay không.

Cao Khanh Trần vô thức rút khẩu súng lục từ trong ánh sáng xanh ra, nhưng bàn tay đang run rẩy của anh lại hạ xuống, anh cảm thấy cuộc đời đầy thăng trầm và bất hạnh của mình chưa bao giờ như giai đoạn này, anh gần như rơi hết nước mắt mà anh đã kiềm nén trong suốt hai mươi năm cuộc đời trong một lần.

Có người vỗ nhẹ vào vai anh:

"Đưa súng cho tôi."

Anh quay lại và bắt gặp ánh mắt của Bá Viễn.

Sự tin tưởng tuyệt đối mà anh có được khiến anh vô thức đưa thứ vũ khí nóng trong tay cho đối phương, mãi đến khi đối phương lên đạn không nói một lời, anh mới ngơ ngác ngẩng đầu nhìn mi mắt rũ xuống của người trước:

"Viễn ca...?"

"Bảo hộ các cậu là trách nhiệm của tôi."

Cuối cùng sau khi xác nhận nó còn nguyên vẹn, Bá Viễn đặt ngón trỏ lên cò súng, người đàn ông được xem là một người anh hàng xóm hiền lành trong lòng các thành viên và người hâm mộ bây giờ lại không mang chút cảm xúc. Sự sa ngã của một thiên thần chỉ xảy ra trong tích tắc, nhưng sự sụp đổ về niềm tin và hành động của một người sẽ phải trải qua nhiều năm trong đau đớn.

"Không ra tay được thì để anh, mọi trách nhiệm cứ để một mình anh gánh vác, không cần phải khổ sở, đây là quyết định của một mình anh, không liên quan gì đến các cậu."

"Ai cũng không được cản trở việc các cậu tiếp tục sống... Ai dám ngăn cản, ta nhất định sẽ diệt trừ chúng... bất luận là ai, cũng không được phép."

Ánh sáng xanh vẫn dịu dàng như xưa, Lâm Mặc vẫn đang cố gắng triệu hồi thực vật, vô thức ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy đôi mày lạnh lùng của người anh già bên trong khiên chắn bảo vệ được bao bọc bởi năng lượng.

Anh chợt khựng lại:

"Viễn ca?"

Lần cuối cùng tim anh đập nhanh như vậy, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là màu tím và xanh lam rực rỡ. Đó là màu của biển sao, thật đẹp, thật hùng vĩ, thật rực rỡ và cũng thật buồn. Giờ đây anh đã biết được nguồn gốc của nỗi buồn đó, với một cái giá không thể nào quên.

Vậy còn lần này thì sao? Nỗi buồn làm em sợ hãi, sao lần này lại là anh?

Trong nháy mắt, ánh sáng thần thánh lóe lên, người đã vận dụng năng lực đến cực điểm lao ra, tay trái cầm dao găm, tay phải cầm súng, trong tích tắc bắn ra ba phát - tất cả đều nhắm vào mục tiêu một cách không thương tiếc. "Lưu Vũ" dường như rất kinh ngạc trước sự quyết đoán gần như dứt khoát của Bá Viễn, bước đi né tránh của hắn không còn dễ dàng nữa, vẻ mặt vui tươi hơi dịu đi, hắn lại cắt đầu ngón tay lấy lại vẻ nghiêm túc, máu rỉ ra như một xúc tu, nhắm thẳng vào người đang lao tới mà đâm xuống!

Lưu Chương ngay lập tức ném lưỡi dao ra để chặn nó, nhưng con dao dường như đã chạm vào một rào cản trong suốt nào đó khi nó đang bay nửa chừng và hạ cánh với một vệt sáng xanh lan ra như sóng nước. Mọi người đều kinh hãi và bàng hoàng: Tại một thời điểm nào đó, Bá Viễn đã bí mật cách ly họ khỏi rào chắn được dựng lên trong lặng lẽ!

"Viễn ca, Bá Viễn! Mở nó ra nhanh!"

Santa nửa tức giận nửa sợ hãi lao tới và đập mạnh vào kết giới, rõ ràng đây là sự bảo vệ mạnh mẽ nhất mà người dựng lên kết giới đã dồn hết sức lực mà tạo nên:

"Một mình anh không thể đánh thắng hắn, hắn không phải người, anh sẽ chết đó!!"

Bá Viễn ở bên kia rào chắn dường như không nghe thấy, khi viên đạn bắn ra không thành công, anh dùng một tay ném con dao găm đi, "người" trước mặt dường như không thể né tránh, để lại một vết thương khá sâu trên cổ, nhưng nó không hề quan tâm mà đưa tay ra, chỉ cần chạm nhẹ, vết máu biến mất trong nháy mắt theo ánh sáng xanh.

"Có nhất thiết phải chiến đấu đến chết không?" Trong lúc chạy trốn, con quái vật dường như thở dài một hơi đầy đau khổ, nhưng thanh huyết kiếm vẫn không dừng lại, đâm mạnh vào điểm yếu của đối phương, "Ngươi không thể ngoan ngoãn nghe lời sao? Có cần phải bướng bỉnh như thế không?"

Bá Viễn kìm nén cảm xúc, gần như tức giận cười nhạo đối phương:

"Chính mày đã kéo bọn tao vào nơi địa ngục này, và chính mày đã để lại cho bọn tao những vết sẹo—"

Trận chiến giữa nam nhân càng lúc càng mãnh liệt, sắc mặt đối phương bình tĩnh lại, tránh được viên đạn bất ngờ trúng vào mặt, đồng thời đá văng con dao găm trên tay trái của đối phương, máu càng lúc càng đổ ra, quần áo của Bá Viễn đã nhuộm đỏ, không rõ đó là máu của chính anh hay là máu còn sót lại sau khi dị năng kiểm soát máu mất đi tác dụng.

"Chính mày là kẻ đã làm tổn thương những người vô tội, chính mày là kẻ đã thao túng người chết khiến họ vùng vẫy trong đau đớn—"

"Mày là một thứ vừa xấu xí vừa bẩn thỉu—"

Một thanh kiếm bạc sáng loáng đột nhiên xuất hiện trên tay trái, "Lưu Vũ" đang định né tránh lần nữa, nhưng bàn tay điều khiển huyết kiếm đột nhiên bị thứ gì đó quấn lấy cản trở bước tiến của nó, hắn vội vàng quay đầu lại thì phát hiện đám dây leo đang lặng lẽ leo lên cánh tay hắn. Ánh mắt của hắn vô thức nhìn ra bên ngoài kết giới, bắt gặp đôi mắt đen lay láy của Lâm Mặc và màu xanh lục đã ổn định trong lòng bàn tay anh.

"——Sao ngươi lại còn mặt mũi mà nói mấy lời kỳ quái đó ở đây?!"

Kết nối bị ngắt cuối cùng đã được thông trở lại.

Châu Kha Vũ che đi ánh sáng bạc trong lòng bàn tay, nhìn trận chiến sắp kết thúc do cảm xúc dâng trào của một bên, trong lòng có chút do dự:

Gần như...sắp kết thúc rồi phải không?

Cùng lúc đó, một nụ cười yếu ớt lóe lên trong làn sương mù đen đặc dâng cao nơi không ai có thể nhìn thấy.

Bộ phim cuối cùng cũng sắp đến đoạn cao trào.

Bá Viễn chỉ nhìn thấy "Lưu Vũ" đột nhiên mỉm cười kỳ lạ, hắn tuân theo sức kéo của dây leo mà không hề giãy dụa, toàn bộ cơ thể của hắn bị ném vào bức tường đá, đám dây leo đua nhau khóa chặt cánh tay hắn, thanh huyết kiếm sắc bén đột nhiên hóa thành máu loãng, vương vãi trên mặt đất.

Bá Viễn thậm chí không có thời gian để suy nghĩ, khẩu súng trong tay anh đã vô thức nắm bắt cơ hội kỳ lạ nhưng hiếm có này, và hai tiếng súng vang lên——

Viên đạn cuối cùng đã trượt mục tiêu, không bắn trúng vào ngực hắn, máu vấy bẩn bộ đồng phục thám hiểm trên bụng hắn, viên đạn vẫn ở trong cơ thể hắn làm cản trở khả năng tự chữa lành. Tuy nhiên điều kỳ lạ là hắn ta đã hoàn toàn từ bỏ sự phản kháng, thậm chí còn không có động thái kích hoạt lại dị năng kiểm soát máu.

"......mày thua rồi."

Bá Viễn giơ tay chĩa súng vào trán đối phương, như muốn nạp đạn nhưng cuối cùng chỉ dừng lại ở đó mà không cử động.

"Thả chúng tôi đi—đừng dùng khuôn mặt này nữa."

Đôi đồng tử mờ mịt phản chiếu chàng trai cầm súng, yên tĩnh, một tiếng cười khúc khích kỳ lạ đột nhiên thoát ra từ cổ họng hắn ta:

"Đúng, tôi thua - nhưng cậu thắng rồi sao?"

Ý là sao?

Bá Viễn cau mày, không biết tại sao, cảnh giác nhìn hắn.

"Mày muốn chối?"

Khi hắn mở miệng lần nữa, đó không còn là một giọng nói quen thuộc mà là một giọng không rõ nam nữ kỳ lạ mà họ đã nghe thấy khi lần đầu tiên bị kéo vào địa ngục này:

"Không, ta chỉ chợt nhớ ra là ta đã quên nói với ngươi một chuyện."

"......Sao cơ?"

"Ta không thể biến hình a."

Như sấm sét xuyên qua bầu trời đêm.

——Bá Viễn đột nhiên ngẩng đầu lên.

Sương mù đen cuồn cuộn cuốn lên, làm mờ tầm nhìn của mọi người, cơn gió buốt xoáy cuốn đi với âm thanh chói tai như tiếng ma kêu, khi Bá Viễn hạ cánh tay đang che mắt xuống, thanh kiếm trong tay anh rơi xuống đất kêu leng keng.

Chiếc váy trắng bồng bềnh trước mắt, chiếc váy cưới trong những cơn ác mộng tích tụ những đau đớn đang treo trên cơ thể người trước mặt như một bóng ma lúc nửa đêm, như thể linh hồn đã bị xoắn chặt vào trạng thái này.

Anh cúi đầu xuống.

Chiếc vòng tay quấn quanh cổ tay bị bỏng do bạc để lại hai vết thương, lúc này chỉ còn lại hai chiếc chìa khóa nhỏ lẻ loi.

——Như thể đang cười nhạo sự tầm thường và bất lực của con người.

"Ta chỉ tá túc một đêm thôi ó~!" Khi sương đen bay lên đài cao, chàng trai trẻ tuổi yêu kiều cười lớn, trong mắt lóe lên vẻ ngây ngất và chế giễu vì trò đùa thành công của mình: "Ai nói với cậu rằng người điều khiển cơ thể này không phải là tôi, thì nhất định là giả a?"

Không có gì có thể được nghe thấy. Dưới tiếng cười hồn nhiên nhưng hiểm độc như trẻ thơ của ác quỷ, Bá Viễn im lặng suy nghĩ. Tinh thần bị ảnh hưởng và kiềm chế cuối cùng cũng trở lại bình thường, nhưng đầu óc anh trống rỗng, anh chỉ ngơ ngác nhìn bàn tay phải của mình. Tay phải phía trên họng súng chưa nguội hoàn toàn nhớp nháp thứ chất lỏng màu đỏ.

Ah.

Có vẻ như tôi đã giết ai đó.

......Ah

Tôi giết...

Cổ anh cứng ngắc, thậm chí không dám quay đầu lại, dây thần kinh căng thẳng bấy lâu nay hoàn toàn sụp đổ, anh cố gắng nghiến răng nghiến lợi dùng trách nhiệm và nghĩa vụ trở thành vũ khí và áo giáp chống đỡ bản thân.

"...Viễn ca."

Anh chợt nghe thấy ai đó đang nói chuyện, rất nhẹ nhàng. Anh bối rối ngẩng đầu lên và bắt gặp một đôi mắt thực sự quen thuộc.

Anh nghe thấy âm thanh vừa rồi vẫn còn vang lên, nhưng bây giờ nó bắt đầu vang lên như một âm thanh đã thất lạc từ lâu:

"Không sao đâu...anh đã làm đúng...thực sự rất tốt..."

Những viên đạn rơi ra với dòng máu được khống chế, những lỗ đạn dần lành lại nhờ sự vuốt ve của làn nước trong xanh, Lưu Vũ tiếc nuối nhìn chàng trai trẻ trước mặt muốn tự mình gánh chịu mọi thứ nhưng lại sắp hoàn toàn suy sụp.

"Đáng lẽ anh nên giết em đi...nhưng mọi chuyện đã ổn rồi."

"Điều đó thực sự rất khó chịu đựng đúng không, vậy nên Viễn ca, anh đã làm rất tốt."

Anh mỉm cười, lộ ra một vòng cung rất nông:

"Anh là người anh tốt nhất và tuyệt vời nhất...và là đội trưởng tốt nhất."

----


Cuộc thảm sát sắp bắt đầu, người chơi hãy chuẩn bị ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro