Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành thật mà nói, trí nhớ của Bá Viễn về "trò chơi" này đã bị bào mòn trong vô số lần tái sinh, chẳng còn lại bao nhiêu. Có lẽ trong đêm tối tưởng như bình thường đó, bình minh chưa từng đến, nhưng đối với anh, kiếp trước như vầng trăng trong gương - không thể chạm tới, anh đã không thể đếm được số lần luân hồi mà mình đã trải qua.

Ngay cả khi ký ức của họ mỗi lần đều bị xóa đi, anh, bọn họ, đã đi quá lâu, sắp quên đường về.

Ký ức sâu sắc nhất của anh là ở một kiếp luân hồi nào đó, anh chứng kiến ​​người cuối cùng chết ngay trước mắt mình, khi ký ức quay trở lại, nỗi sợ hãi và đau buồn trong anh lập tức bị kiệt sức cuốn trôi. Anh ngồi dưới đất tựa lưng vào tường nhìn tiểu quỷ vẫn đang kích động trước mặt, giọng nói đã khàn đi vì khóc quá nhiều, tựa như một tiếng thở dài đầy cam chịu:

"Nếu ngươi cảm thấy chơi chưa đủ - chơi lại lần nữa, không phải là được rồi sao?"

Khuôn mặt bất phân nam nữ của Tiểu quỷ lộ ra nụ cười, nó đung đưa ngón tay trước mắt, giọng điệu nũng nịu không để ý đến lời nói mà nó phun ra có bao nhiêu ác ý:

"Nếu không thì sao, chỉ cần ta không khởi động lại, tất cả bọn họ sẽ chết thật ó ~ Nếu ngươi không cầu xin ta một cách tử tế, ta sẽ cân nhắc việc này đó à nha~"

Chàng trai trẻ thậm chí còn không nhấc mí mắt lên, dường như cảm thấy hơi lạnh, anh kéo cổ áo lên, lau đi những giọt nước mắt ướt đẫm ở khóe mi, rồi dùng giọng điệu bình tĩnh, không chút vội vã cất lời:

"Tất nhiên là ngươi có thể làm như vậy. Cái chết đối với chúng tôi mà nói chỉ như một ngã tư mà chúng tôi đã đi qua vô số lần, cũng vô số lần bị ngươi kéo trở lại điểm xuất phát. Nếu nói vậy thì tôi cũng nên gửi lời cảm ơn ngươi vì đã cùng bọn ta chơi đùa lâu như vậy, chúng tôi đều đã thấm mệt, cuối cùng có thể nghỉ ngơi rồi."

Nụ cười trên mặt Tiểu quỷ biến mất, đôi mắt trắng dã quái dị nhìn chằm chằm người trước mặt không chớp mắt, im lặng một lúc, sau đó, nó lại cười, như thể đó chỉ là một đứa trẻ đang nổi cơn thịnh nộ dể trút bỏ sự bất mãn:

"Nghỉ ngơi? Vậy thì không được đâu - khó khăn lắm ta mới tìm được một món đồ chơi hợp ý, chỉ mới chơi có vài lần mà các người đã muốn nghỉ ngơi. Quá lười biếng rồi. Không được, không được! Chơi cùng ta!!!"

Trong không gian tối tăm đột nhiên lóe lên một tia cảnh báo màu đỏ chói tai, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên bên tai Bá Viễn, sắc bén như móng tay cào vào kính, khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu quỷ dần dần tan biến trong âm thanh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đến tận mang tai, đồng tử đột nhiên co rút lại, chiếu ra một tia sáng đỏ trong nhãn cầu nhợt nhạt. Nghe tiếng cười điên cuồng khó lòng thích ứng nổi, Bá Viễn cau mày, ra vẻ khó chịu và sợ hãi trước quyết định của nó, nhưng trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn ổn, lẽ ra tôi nên lừa nó sớm hơn.

Sự luân hồi không hồi kết, cuộc sống của họ không thể đứng yên ở đây, và anh không thể để linh hồn của họ bị giam cầm ở vùng đất đáng sợ này. Ánh mắt Bá Viễn có chút mơ hồ, anh đoán rằng kiếp luân hồi mới lại sắp sửa bắt đầu nên anh chỉ đơn thuần nhắm mắt lại. Cảnh tượng kinh hoàng trước mắt không còn tạo ra được chút gợn sóng nào trong lòng anh, anh quá mệt mỏi, anh chỉ hy vọng khi mọi thứ được bắt đầu lại, khi anh mở mắt ra, người bên cạnh vẫn còn đó.

Dù có phải bắt đầu lại...dù không còn hy vọng...

Tôi vẫn phải tiếp tục sống...

Mọi người nhất định cũng phải quay lại...

"Hãy ước một điều ước."

Đột nhiên, bên tai vang lên một giọng nữ đầy kỳ ảo không giống như đến từ nhân loại, cũng khác hẳn với giọng nói lạnh lùng của máy móc, giọng của nàng ta giống như tiếng suối trong vắt trên núi đánh nhẹ vào phiến đá, dùng ánh mắt điềm tĩnh nhìn xuống chúng sinh, mang trong mình lòng thương xót và từ bi của một vị thần tối cao. Bá Viễn đột nhiên mở mắt, trước mặt anh là một vùng trời tối đen như mực, nhưng đó không phải bóng tối của màn đêm, anh không thể mô tả chi tiết về nó, anh có thể nhìn thấy cơ thể của chính mình, nhưng ngoại trừ điều đó ra, mọi thứ đều là màu đen. 

"Đây là khe hở khi kích hoạt luân hồi trận của Tiểu quỷ. Trong quá trình này, lẽ ra linh hồn của ngươi đang ngủ say, nhưng ta đã đánh thức ngươi." Nàng ta nói.

Trong lòng Bá Viễn còn chưa kịp phản ứng thì đầu óc đã bình tĩnh lại. Anh nhìn vào khoảng không vô biên, thận trọng hỏi:

"Người là ai?"

"Ta là một sự tồn tại mà ngươi không thể hiểu được. Ta là người bảo hộ phương Tây đã được truyền thừa hàng ngàn năm trên thế giới này. Theo cái tên mà các người đặt cho ta, ta nên được gọi là 'Thần'."

"Sau khi quy luật trời đất được thiết lập, chúng ta không được phép trực tiếp can thiệp vào chuyện của con người, nhưng sự xuất hiện của không gian này đã phá vỡ giấc ngủ của bọn ta - tín ngưỡng của vùng đất này không còn tập trung vào các vị thần nữa. Một cuộc bạo loạn ma lực bất thường như vậy rất hiếm thấy."

Nghe vậy, trong lòng Bá Viễn có rất nhiều nghi hoặc, nhưng anh vẫn thốt ra câu hỏi khiến họ băn khoăn bấy lâu nay:

"Đây là đâu?"

Thần minh thiếu nữ dừng lại một lát rồi đáp:

"Đây là lãnh thổ của tà linh mới xuất hiện ở phương Tây. Ở cái nơi mà sức mạnh về đức tin rất mạnh mẽ, nhưng lại xen lẫn quá nhiều tạp niệm cùng ác ý - sự va chạm giữa tín ngưỡng và ác ý đã sinh ra nó. "

"So với chúng tôi, 'nó' còn rất trẻ tuổi, đầy tò mò, lại rất mạnh. Không có tín đồ nào tin vào 'nó', nhưng cũng vì vậy mà 'nó' vô pháp vô thiên. Trong quá trình tìm kiếm vùng đất cho mình, chúng tôi không biết lý do tại sao 'nó' lại nhắm đến nơi này, nhưng điều chắc chắn là 'nó' đã mất hứng thú với vùng phía tây, nên đã đến đây cùng với những ma cà rồng trong Lâu đài hắc ám ký kết khế ước."

"Đầu tiên 'nó' ghé qua một bệnh viện, sau đó đi ngang qua một trường học. Sau khi làm vẩn đục toàn bộ bảo tàng quốc gia, 'nó' cuối cùng đã bị chúng tôi-những người đang ngủ say- phát hiện, và bị chúng tôi trấn áp khi đang chạy trốn vào khu rừng cổ.''

"vân vân và mây mây--"

Cảnh tượng kỳ quái dần tan biến khi Riki thu lại dị năng của mình, anh mở mắt ra, đôi mắt tím thẫm nhìn chằm chằm Bá Viễn - người vẫn đang im lặng quan sát anh, như thể những gì anh vừa nhìn thấy không phải là ký ức của anh ta, chỉ bình tĩnh và chờ đợi.

Có lẽ anh đã chờ đợi quá lâu.

"Đợi đã, hiện tại tui thật sự rất rối," Riki đưa tay trái ôm lấy thái dương, khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt hiện lên vẻ trịnh trọng:

"Có nghĩa là con ác quỷ này trên thực tế đã bị vùng đất này trấn áp, à, dựa trên hiểu biết của tui thì là bị các vị thần đánh bại rồi. Vậy tại sao vẫn tìm đến chúng ta?"

Bá Viễn cười khổ: "Kỳ thực thứ đó không phải tự nhiên mà tìm tới chúng ta."

Riki không hiểu ý anh ta là gì, khi ánh mắt của người kia di chuyển về phía xa, hình ảnh các cô gái đang nghiên cứu trong túp lều sáng rực từng chút một hiện lên trong mắt anh, những nghi ngờ đột nhiên tan biến, anh đột nhiên mở to mắt :

"Lẽ nào..."

"Đúng vậy," Bá Viễn giọng nói rất nhẹ nhàng: "Họ không chỉ là những NPC bị 'nó' trong phó bản này nuốt chửng, mà họ còn là nhóm 'đồ chơi' trước đây đã đến trước chúng ta trong vòng luân hồi vô tận."

Thế giới ký ức lại tiếp tục.

Giọng điệu non nớt nhưng trải qua đầy thăng trầm của cuộc sống dừng lại trong giây lát, Bá Viễn, người gần như hoang mang trước lượng thông tin choáng ngợp, ngơ ngác nhìn về nơi ngoài tầm với của mình. Anh cho rằng sau một thời gian dài trải qua những điều kỳ diệu khôn tả và những trận chiến không tưởng, tuổi nội tâm của anh đang già đi nhanh chóng, không gì có thể lay chuyển được nhận thức chạm đến sự tò mò và bất an của anh.

Nhưng có lẽ Thần nữ dường như cảm nhận được sự bất an trong lòng anh, hình ảnh Thần nữ bước đi trong ánh sáng trắng đột ngột mang đến cho anh một nỗi bàng hoàng không thể kìm nén, như thể nó đã thấm vào máu thịt anh từ khi mới sinh ra.

Anh không thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng ta, nhưng trong tiềm thức, anh biết rằng nàng ta phải đẹp đến mức không thể tưởng tượng được.

Giống như ác quỷ, nhưng thánh thiện và trang nghiêm hơn, ngoài sức tưởng tượng của con người, khuôn mặt của một vị thần chỉ tồn tại trong những câu chuyện truyền thuyết.

Trên bạch y của Thần nữ dường như có vài đốm đen, khuôn mặt mờ ảo cũng nở một nụ cười không rõ, nhưng Bá Viễn có thể cảm nhận rõ ràng lời xin lỗi trong đó:

"Xin lỗi, thế giới này linh lực quá yếu, chúng tôi vừa mới trấn áp nó, lại chìm vào giấc ngủ sâu, lần thứ hai tỉnh lại, không ngờ tên ác quỷ đó đã tự thân tạo ra một sân chơi mới tại nơi chúng tôi trấn áp 'nó'. Ngay cả nhóm người bị hại đầu tiên cũng dần mất đi hứng thú và ở lại đây."

Trong lúc Bá Viễn nhìn bóng dáng đó với vẻ khó tin, Rikimaru - người đang ở cùng anh trong hình dạng trong suốt, cũng hỏi câu hỏi tương tự:

"Tại sao lại chọn chúng tôi?"

Bạch y Thần nữ cười lạnh:

"Có lẽ tên Tiểu quỷ này nhìn mặt mà chọn."

Bá Viễn:......

Rikimaru:...

"Quay lại với chuyện chính nào."

Bạch y Thần nữ bình tĩnh lại, nhìn sang:

"Sự thức tỉnh của chúng tôi chỉ trong chốc lát, thần lực có thể sử dụng cũng rất ít, chúng tôi chỉ có thể để các ngươi thực hiện điều ước của chính mình. Những mong muốn chân thành của con người đều có sức mạnh riêng. Lần sau khi chúng tôi thức tỉnh, thần lực trong cơ thể các người sẽ tự động tụ họp lại, rồi phân phát đến những điều ước chân thành, biến chúng trở thành hiện thực."

"Đương nhiên, để bù đắp cho lỗi lầm của mình, lần sau khi các ngươi tỉnh lại, chúng tôi sẽ là những người đầu tiên hiến dâng thần lực của mình để nuôi dưỡng tâm nguyện của mọi người, đảm bảo chúng sẽ thành hiện thực."

Giọng nói của thần nhẹ nhàng như âm thanh của thiên nhiên:

"Đây là nỗ lực cuối cùng của chúng tôi để bảo vệ vùng đất nghìn năm này và để đền bù cho sự sơ suất của chính chúng tôi."

"Vì vậy, hãy để lại điều ước của mình nhé, nhóc con. Kể cả khi chúng tôi phải tính toán mọi điều kiện cần thiết để thực hiện nó."

"Chúng tôi đảm bảo rằng chỉ cần đáp ứng được các điều kiện, nhất định sẽ thực hiện chúng".

Bóng dáng người thanh niên đứng đó, im lặng hồi lâu. Khi Riki gần như nghĩ rằng anh sẽ không trả lời, Bá Viễn mới từ từ ngẩng đầu lên:

"Tôi hy vọng tất cả các thành viên trong INTO1, toàn bộ có thể nguyên vẹn trở về, giống như lần chúng ta xuất hiện ở mật thất đầu tiên của trò chơi này, được chứ?"

Mũi Riki cảm thấy cay cay, anh nghiến răng để kìm lại những giọt nước mắt sắp trào ra.

Bạch y Thần nữ không trả lời ngay, một lúc lâu sau, giọng nói của nàng lại vang lên:

"Điều kiện để ngươi có thể biến nguyện vọng thành hiện thực là: trong lần tái sinh tiếp theo, trước khi chúng tôi thức tỉnh, ít nhất một lần, giống như bây giờ, ngươi sẽ là người sống sót cuối cùng."

Bá Viễn có chút bối rối:

"Tại sao?"

"Bằng cách đó chúng tôi có thể xây dựng một không gian như thế này mà không bị 'nó' phát hiện để gửi thần lực tới nguyện vọng của cậu và lật đổ hang ổ của nó."

Giọng nàng ta cười khúc khích, âm thanh như tiếng chuông bạc dần dần nhỏ đi. Khi giọng nói dần dần nhạt đi, bóng tối xung quanh cũng dần nhấn chìm cơ thể Bá Viễn, mí mắt anh bắt đầu trở nên nặng nề, khi anh cảm thấy những hình ảnh trong đầu dần dần mờ nhạt và dòng thời gian dần chảy ngược, anh nhắm mắt lại và rơi vào bóng tối. Trước khi hoàn thành quá trình tái sinh, giọng nói nhẹ nhàng của các vị thần vẫn còn vang vọng bên tai:

"Ngủ đi nhóc con. Có lẽ lần sau khi thức dậy, cậu sẽ được tự do."

Việc hồi tưởng ký ức đã hoàn toàn kết thúc, màu tím trong mắt Rikimaru nhạt dần, anh nhìn Bá Viễn, và hầu như mọi nghi ngờ trong lòng đã bị loại bỏ:

"Nếu bọn họ là đội đầu tiên đến đây, chẳng trách lần đầu tiên nhìn thấy người đó, lại cảm thấy kỳ lạ..."

Bá Viễn lắc đầu mỉm cười, nhưng giọng nói ngày càng cay đắng:

"Ừ, tôi rất hy vọng điều này là sự thật, nhưng họ là những người cùng thế giới với chúng ta, phải là những người không liên quan đến cuộc sống của chúng ta, những vị đội trưởng trên hai đường thẳng song song nhau. Cho dù chúng ta đã trải qua không ít những phép màu, nhưng mà Hoàn tử à, tôi vẫn không tin được trên đời này lại có người sinh ra giống hệt nhau từ tên gọi, ngoại hình đến cả giọng nói."

Anh xoay đầu về phía ánh sáng đang lập lòe nhảy múa:

"Hơn nữa, đây là một đội ngũ có ý chí đột phá mạnh mẽ, đội trưởng của một đội như vậy sao có thể không phải là nữ?"

Riki gật đầu, nhưng sau đó anh đưa ra câu hỏi cuối cùng:

"Tớ biết nguyện vọng của cậu, nhưng mà, điều này không phải rất tuyệt sao? Tại sao cậu lại nói..."

Bá Viễn tháo chiếc kính trong suốt trên mặt xuống, mở ra dữ liệu ảo mà chỉ họ mới có thể nhìn thấy, đầu tiên là tên đội và danh sách thành viên của họ.

Ngón tay của anh chỉ về phía bên phải:

"Cậu quên rồi à? Nhìn con số này đi."

Riki nhìn ngón tay đang chỉ, khi con số '10' xuất hiện, mồ hôi lạnh khiến cơ thể anh như rơi vào hầm băng, nhưng dường như lại nóng bừng trong gió ấm, anh ngay lập tức hiểu những gì Bá Viễn đã nói trước đó.

"INTO1 không còn là mười một người nữa. Sau khi danh tính của Tiểu Vũ bị gạch khỏi danh sách người chơi." Nụ cười của Bá Viễn nhợt nhạt và yếu ớt, lộ ra sự mệt mỏi và cay đắng trước sự bất định của số phận, "Cho nên tôi không thể từ bỏ nguyện vọng của mình. Là trí nhớ của tôi nói cho tôi biết, cho đến bây giờ tôi vẫn chưa thể sống sót đến cuối cùng, cho nên lần tái sinh này, tôi không thể đáp ứng điều kiện đó, nếu không, chúng ta có thể về nhà, nhưng cậu ấy có thể sẽ không bao giờ quay lại nữa."

Đầu óc Riki hỗn loạn, anh không biết phải nói gì, chỉ có thể nói những gì hiện lên trong đầu trong lúc bối rối:

"Không... không... nhất định còn có cách khác... không, chúng ta luôn có thể, chúng ta có thể nghĩ biện pháp đem Tiểu Vũ trở lại danh sách này... chúng ta luôn có thể..."

Anh dần dần bắt đầu nói chuyện không mạch lạc.

"Hoàn tử," Bá Viễn cố gắng thuyết phục, "Tôi chắc chắn không phải là người duy nhất thực hiện điều ước. Tôi tin cậu. Điều ước của cậu chắc chắn sẽ giống với tôi. Mặc dù tôi không biết có thiếu sót gì không, nhưng vì kẻ hở trong nguyện vọng của tôi đã được thiết lập, vậy thì chúng ta không thể để nó có cơ hội thành hiện thực..."

"Nhưng cậu không thể chết!" Riki đột nhiên ngước mắt lên nhìn sang, Bá Viễn không nhớ lần cuối cùng anh nhìn thấy người bạn đồng hành dịu dàng chậm rãi với cảm xúc thăng trầm như vậy là khi nào, nhìn bạn mình nước mắt lưng tròng. "Cậu là đội phó, cũng là đội trưởng, đội của chúng ta có hai người đội trưởng các người".

Giọng anh dần nghẹn ngào:

"Cậu không thể làm vậy, Bá Viễn... Cậu không thể rời bỏ chúng tôi... Một đội không có đội trưởng thì không thể tiến xa, cậu hiểu không... Cậu không thể..."

Đầu Riki càng lúc càng cúi thấp, Bá Viễn chỉ có thể ngơ ngác nhìn biểu cảm vừa xúc động vừa tức giận, như thể người bạn luôn mỉm cười với mình cuối cùng cũng rơi nước mắt. Anh không còn biết mình đang nói chuyện với ai:

"Cậu không thể...không thể bỏ rơi chúng tôi...tất cả không thể rời đi...điều này có nghĩa là gì...tại sao..."

Bá Viễn định mở miệng an ủi, nhưng cuối cùng lại không có lời nào được phát ra. Anh im lặng ấn vai người kia, cuối cùng ôm lấy đối phương, lặng lẽ chờ đợi sự phát tiết không thể kiểm soát của đối phương. Anh không biết mình có thể an ủi bạn mình như thế này được bao lâu, chỉ có thể im lặng chờ đợi, gần như im lặng.

Mãi cho đến khi không khí im lặng trở nên có phần quá khác thường, Rikimaru và Bá Viễn, vốn đã ổn định lại cảm xúc, chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, cả hai nhanh chóng đứng dậy và đưa ánh mắt sắc bén về phía nhóm người trong lều vẫn còn được chiếu sáng rực rỡ.

Âm thanh tranh luận và nhạc cụ của các cô gái vốn vẫn đang diễn ra suốt thời gian qua đã dừng lại hoàn toàn một cách kỳ lạ.

Ngay cả tiếng ve sầu trong rừng cũng biến mất không biết từ lúc nào.

"Viễn ca, Riki!" Giọng nói của Lưu Chương đột nhiên vang lên từ đâu đó, anh lo lắng nhìn hai người quay lại:

"Có chuyện gì đó đã xảy ra – những người trong đội thám hiểm và cả thây ma nữ kia –"

"Mọi thứ đột nhiên biến mất!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro