Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Là tự tôi mua nó."

"Lưu Vũ" sắc mặt bình tĩnh, lặng lẽ rút cổ tay mình ra khỏi tay đối phương, giọng điệu không thay đổi, thậm chí còn lạnh lùng hơn trước một chút:

"Là tôi nguyện ý mang, anh quản cũng không ít nhỉ?"

Câu này có phần hơi mất lịch sự, thậm chí còn mang chút ác ý. Bùi Cửu khẽ cau mày, vẻ xa lạ trong mắt dần nặng nề hơn nhưng cô vẫn bước tới, cố gắng giải quyết ổn thỏa mọi chuyện với Santa - người vẫn đang đứng cứng đờ trong tư thế hướng về phía trước:
"Nếu là vấn đề mang tính cá nhân thì có thể nói sau được không. Vấn đề quan trọng nhất hiện tại là - tôi nên làm gì với cô gái này?"

Tất nhiên cô ấy là đang nói tới bộ dạng gầm rú vừa nhảy ra khỏi quan tài độ chừng nghìn năm tuổi. Mặc dù da dẻ đã nứt nẻ, trên người vẫn còn nồng nặc mùi xác chết thối rữa, nhưng theo như tàn tích của tổ tiên hàng nghìn năm trước, dáng vẻ của thi thể vẫn có thể phân biệt rõ ràng. Không khó để nhận ra đường nét khuôn mặt của nó rất thanh tú, từ mái tóc đen đã mất đi độ bóng mượt, xỉn lại như cỏ khô, cho đến bộ trang phục đơn giản nhưng tinh tế, những đồ trang sức phức tạp cực kỳ không cân xứng với quần áo, thân hình vạm vỡ nhưng lại mềm mại, không khó để nhận ra giới tính và cả địa vị cao quý của thi thể này khi còn sống.

Dù đã bị gai máu đâm thủng nhưng cô ta vẫn khua tay về phía trước, đôi mắt trống rỗng, tiếng la hét và vùng vẫy không ngừng vang lên, hầu như không có gì khác biệt so với lũ thây ma bên ngoài kia, trừ việc là một xác chết đến từ thời đại khác. Riki cố gắng điều khiển sức mạnh của mình, nhưng sau đó đã nhanh chóng thu hồi ánh sáng tím trong mắt, lắc đầu:

"Không có ý thức và hoạt động tinh thần, cô ấy quả thực đã chết."

Những tưởng đã tìm thấy ngôi mộ của chủ nhân trường sinh bất tử, các cô gái lộ ra chút thất vọng, nhưng việc phát hiện ra một loại virus có nguồn gốc gần giống với loại virus hiện tại, điều này chắc chắn rất thú vị. Ít ra thì nếu lần này họ không đến đây, thì cũng sẽ chẳng thu được gì cả. Một vài cô gái đã mạnh dạn cầm vũ khí liều lĩnh bước tới với ý đồ loại bỏ thi thể đang giãy giụa trong đống gai máu. Lâm Mặc nhìn thấy, nhanh chóng rút đám dây leo ra khỏi thi thể trong đám gai máu, rồi buộc thành một chiếc bánh bao chật cứng, đã nhận được những cái nhìn ân cần và biết ơn từ những cô gái.

Trương Tiểu Đức vốn đã rút dao ra tra vào bao, tò mò nhìn thi thể cô gái đang gào thét, mãi đến khi bị Vân Thành ngăn lại, cô mới từ bỏ ý định bước tới chạm vào khuôn mặt ngàn năm tuổi kia:

"Chúng ta quay về nhé, A Cửu? Mang cả cô ta nữa?"

Bùi Cửu nhìn thiết bị liên lạc lắc đầu:

"Nhân lực không đủ, sức lực quá yếu, tôi đã nhắn tin nhờ người tới đón."

Bá Viễn lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía "Lưu Vũ" khi người kia che áo khoác cho anh ta. Anh bước tới giữ Santa - người đang định nói điều gì đó, sự lạnh lùng chưa từng có trong đôi mắt ấm áp thường ngày của anh khiến người kia vô thức dừng lại. "Lưu Vũ" tình cờ quay lại, ánh mắt anh giao nhau với Bá Viễn giữa không trung. Hai đôi mắt vừa quen mà xa lạ vội vàng lướt qua nhau, người trước cụp lông mày xuống, nói ngắn gọn với những người xung quanh rồi nhanh chóng bước vào mà không quay đầu lại:

"Gọi thêm mấy người đến phong ấn thứ này... cũng mang theo nhân viên hỗ trợ... Chúng ta cần đi sâu hơn..."

Âm thanh dần dần nhỏ đi, một số cô gái tự ý thức ở lại để xử lý hậu quả, bắt đầu dọn dẹp khu vực xung quanh quan tài. Một số người bắt đầu nhét xác sống đang la hét vào chiếc xe tải vốn được chuẩn bị để chứa các di tích văn hóa nhưng không ngờ lại sẽ dùng cho việc di chuyển thây ma. Xung quanh rơi vào sự im lặng đáng sợ trong giây lát. Bùi Cửu nhìn thấy sự kinh ngạc cùng hy vọng không thể nhận rõ trong ánh mắt của mọi người, không biết tại sao, nhưng nàng ta cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, mái tóc đỏ đung đưa hai bên, thân thể lắc lư, lưỡng lự không biết phải nói sao:

"Xin lỗi, anh ấy thường không..."

"Không sao,"

Không ngờ, Bá Viễn nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt quét qua những người xung quanh, sâu thẳm lạnh lùng:

"Tôi vừa xác nhận rằng anh ấy không phải là người mà chúng tôi biết."

Những lời này nói ra khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, Châu Kha Vũ là người đầu tiên phản ứng lại, cau mày nói:

"Nhưng anh ấy chỉ..."

"Nhưng cậu ấy có chiếc vòng tay đó," Santa vội vàng tiếp lời, như đang muốn chứng minh điều gì đó, anh nói nhanh đến nỗi không rõ ràng, "Nhưng, cậu ấy có năng lực chữa lành, và cũng có thể điều khiển máu... "

"Hoàn hảo phải không."

Bá Viễn khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng nụ cười không đến được khóe mắt, tảng đá trong lòng anh trở nên nặng nề hơn vì suy đoán của anh đã được xác minh nhưng anh không hề cảm thấy nhẹ nhõm, điều này khiến giọng nói của anh trở nên nghiêm túc và thờ ơ:

"Danh xưng, ngoại hình, thậm chí cả những thứ lẽ ra nên thuộc về em ấy, cậu ta đều có, đúng không? Ngoại trừ việc cậu ta không còn ký ức, nó đơn giản giống như là một ân xá từ phước lành của Chúa, phải không?"

Bùi Cửu không làm phiền họ mà chỉ im lặng chờ đợi kết luận, một kết luận có ý nghĩa không kém đối với cô. Duẫn Hạo Vũ suy nghĩ một lúc, bộ não thông minh của chàng trai nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn, cậu sờ cằm và nhìn lên:

"Có chi tiết bất thường nào mà chúng ta đã bỏ qua không? - Ý em là, ngoại trừ đặc điểm rõ ràng nhất của sự thay đổi tính cách có thể được giải thích là do chứng mất trí nhớ."

Lưu Chương bỗng nhiên nghĩ thông suốt:

"Chúng ta chỉ nhận ra có điều gì đó không ổn sau khi nhìn thấy chiếc vòng tay... Có phải chiếc vòng tay có vấn đề không?"

Bá Viễn tán thành liếc nhìn hai người rồi gật đầu:

"Đúng."

"Nhưng, tôi chắc chắn chiếc vòng tay đó giống hệt chiếc vòng tay của tôi. Đó là thứ tôi đã chọn, sẽ không thể nhận lầm được..."

"Chỉ là vì quá quen thuộc nên mới bị nó lừa thôi."

Bá Viễn thở dài, hướng ánh mắt về phía Santa, người vẫn chưa muốn bỏ cuộc, cảm xúc trong mắt anh đã biến thành một cảm xúc phức tạp khó tả và lẫn lộn, nhưng nhìn chung chỉ là sự buồn bã:

"Em đã quá quen thuộc với hình dáng hoàn chỉnh của nó, quá quen thuộc với cách nó vẫn còn nguyên vẹn trên cơ thể chủ nhân vốn có của nó, đến mức em không thể nhận ra rằng nó không còn như cũ nữa. Em có còn nhớ sự khởi đầu của cái được gọi là trò chơi này không, có phải anh và Tiểu Vũ được phân ngẫu nhiên đến lâu đài cổ đó không?"

Thấy mọi người gật đầu, giọng điệu của Bá Viễn dần dần chuyển sang cay đắng một cách kỳ lạ:

"Ở đó, em ấy đã dùng chiếc chìa khóa bạc cào vào mặt ma cà rồng để chống cự, đồng thời vô tình đánh rơi và làm mất chiếc chìa khóa - sau đó em ấy đã bí mật phàn nàn với anh, nói rằng vật liệu mà người bán sử dụng là giả. Khi nào rời khỏi đây, em ấy sẽ kéo em đi mua một cái mới."

Mọi người đều hiểu, Mika từ từ mở mắt ra, không thể tin được điều mình sắp nghe tiếp theo:

"Ý anh là... OMG..."

Bá Viễn mỉa mai:

"Đúng - chiếc vòng tay đó chắc chỉ còn lại hai chiếc chìa khóa. Làm sao chiếc vòng tay với ba chiếc chìa khóa hoàn chỉnh đó lại có thể xuất hiện ở đây?"

Những cô gái xung quanh vẫn đang bận rộn với công việc trước mắt, trong ngôi mộ tối tăm và bị phong ấn, mặt trời không thể chiếu vào lòng đất lạnh lẽo, tất cả những gì bạn nhìn thấy chỉ là sự lạnh lẽo đầy ngột ngạt và sự phát triển thầm lặng của đá và bụi. Cơ thể dần dần ấm lên, chậm rãi thích ứng, nhưng sự lạnh lùng trong lòng vừa mới dần dần được dập tắt nay lại bùng lên một lần nữa.

Giữa những tiếng kêu than và buồn bã vì hy vọng đã tan vỡ của mọi người, Riki lặng lẽ nhìn Bá Viễn, trong ngực đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an. Nhìn Bá Viễn của hiện tại khiến cho anh nhớ đến hình ảnh Lưu Vũ trước khi họ phân ly. Giận dữ nhưng thờ ơ, lạnh lùng nhưng buồn bã. Đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt, người cuối cùng khiến anh cảm thấy như vậy, đã bị số phận giết chết, nỗi sợ hãi khôn tả của anh bắt đầu lặng lẽ lan tràn.

Có một sức mạnh mà anh không thể nhìn thấy, không thể chạm vào hay kháng cự, nó đang dần dần đẩy họ đến một điểm kết thúc. Trực giác nhạy bén mách bảo cho Riki rằng tấm bảng trên cánh cửa điểm cuối đó có viết chữ "Tử vong".

Bây giờ, anh cảm thấy sức mạnh này đã bắt đầu ăn mòn Bá Viễn.

Người kia không hề nhận ra sự sợ hãi trong lòng của anh, anh nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi, khi anh mở mắt lần nữa, sự sắc bén trong mắt anh thậm chí còn có chút chói mắt. Anh quay người lại, đang định đi sâu hơn vào lối đi trong lăng mộ thì Rikimaru nhanh chóng bước tới ngăn anh lại:

"Bá Viễn, chờ đã, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng!"

Bá Viễn nhìn anh, vẻ bốc đồng trong mắt anh dần dần dịu đi, nhưng vẫn chói lóa:

"Cho dù thứ đó là gì, nó cũng đang chiếm giữ khuôn mặt của bạn tôi và sử dụng tên của bạn tôi... Tất cả mọi người đều là em trai duy nhất của tôi. Tôi sẽ không cho phép những chuyện như vậy xảy ra trước mặt mình!"

Trương Gia Nguyên đứng thẳng người, vẻ mặt u ám bước về phía bên này vài bước, tư thế của cậu rõ ràng là đang ủng hộ Bá Viễn. Dù những người còn lại không hề di chuyển nhưng với khả năng của mình, Riki dễ dàng nhận ra cơn nóng giận trong lòng của mười người trên mảnh đất im lặng này đang âm thầm biến thành ngọn lửa nơi thảo nguyên - vâng, chỉ mười người, nhưng anh phải dùng sự bình tĩnh cực độ, anh buộc phải là người lý trí nhất, ký ức trước đây của anh nhiều hơn Bá Viễn rất nhiều, nếu đột nhiên tiếp quản mọi thứ rồi đối mặt với những điều này, ngay cả một người luôn bình tĩnh cũng sẽ ngày càng trở nên cáu kỉnh. Trong mắt anh lóe lên một tia sáng màu tím, giọng điệu gần như chân thành cầu xin:

"Ta biết, ta đều biết. Nhưng còn có rất nhiều chuyện chúng ta vẫn chưa thể lý giải. Mục đích hắn cải trang thành Lưu Vũ là gì, lý do hắn tiếp cận chúng ta nhưng lại tỏ thái độ không tốt, cũng như cách cuối cùng để thoát khỏi phó bản này... Bá Viễn, mọi người, cái chết của Tiểu Vũ sẽ không khiến chúng ta đắm chìm trong hận thù, đúng không?

Màu tím nhạt tỏa ra ánh sáng dịu dàng và ấm áp, giống như bầu trời đầy sao màu hồng chỉ xuất hiện trong tranh vẽ, gió thổi qua đám cháy nơi thảo nguyên hoang vu, dần dần làm nguội đi ngọn lửa phi lý:

"Em ấy đã cố gắng hết sức để chúng ta có thể sống sót, sống sót đến cuối cùng, sống sót cho đến lúc giành chiến thắng và sống sót trở về nhà, phải không? Chúng ta thậm chí còn không hiểu nội dung và phương pháp vượt qua phó bản trước mặt thì làm thế nào chúng ta có thể đánh rắn động rừng?"

Bá Viễn im lặng nhìn anh, một lúc sau anh mới dần thả lỏng tấm lưng căng cứng, lùi lại một bước, mệt mỏi nhéo nhéo lông mày.

"Tôi xin lỗi...tôi đã mất bình tĩnh."

Mọi người nhìn quanh, không nói nên lời. Cao Khanh Trần đi tới vỗ nhẹ lưng Bá Viễn an ủi, Châu Kha Vũ nắm lấy cổ tay Trương Gia Nguyên lắc đầu, cậu im lặng không nói một lời, chậm rãi đút dao vào vỏ. Bùi Cửu vốn vẫn đứng đó không lên tiếng, lặng lẽ quan sát mọi thứ trước mắt, đột nhiên giơ tay nhìn vào thiết bị liên lạc, bước tới, giọng nói trong trẻo nhưng đầy uy lực của cô vang lên:

"Cũng muộn rồi, chúng ta về trước đi. Nếu người đó không phải là bạn của các người, mọi người cũng biết đấy, hắn ta có lẽ sẽ không phải là người tốt, để hắn chiếm lấy thân thể đội trưởng của tôi cũng nguy hiểm không kém. Tôi sẽ báo cho Tiểu Nam, Vân tỷ, Tiểu Đức, đây là những người mà tôi có thể hoàn toàn tin tưởng và chúng tôi sẽ giúp mọi người. Tôi hứa, dù là vấn đề này hay cái gọi là phó bản của mọi người, chúng tôi đều sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ.

Lâm Mặc luôn cảm thấy NPC trong phó bản này khác với những gì cậu từng thấy trước đây, họ có sở thích, nỗi buồn, thích và không thích, tràn đầy cảm xúc, giống như những người sống thực sự tồn tại trong thế giới này. Anh nhìn cô gái tóc đỏ, không ngăn được nói:

"Tại sao lại muốn giúp chúng tôi? - Ý tôi là, cô không có nghĩa vụ này, và chúng tôi thậm chí có thể, ừm, làm gián đoạn công việc của các người, phải không?"

Bùi Cửu lắc đầu:

"Khi đội này mới thành lập, tổng cộng có bảy thành viên. Hiện tại, họ đã phân tán, và một trong số họ đã chết vào ngày mọi người đến... Tính cả tôi, chỉ còn lại bốn người."

"Tôi khẳng định anh ta không phải là 'cô ấy', nhưng nếu không phải thì 'cô ấy' hiện giờ đang ở đâu?"

Bộ giáp mạnh mẽ cũng có những vết nứt trong chốc lát, qua những vết nứt, gió thổi về phía thời gian luôn tỏa sáng rực rỡ trong ký ức của cô, hướng về khuôn mặt mà cô đã quên tên từ lâu nhưng vẫn đang cố gắng tìm kiếm dấu vết về sự tồn tại của người đó.

"Chỉ cần còn một tia hy vọng có thể tìm lại 'cô ấy', tôi sẽ không bỏ cuộc."

Bùi Cửu khôi phục ý thức, ánh mắt nhìn Bá Viễn, giọng nói vẫn kiên định như trước:

"Là đội trưởng, yêu thương toàn đội là trách nhiệm của tôi nhưng đó cũng là lựa chọn của tôi. Việc này không liên quan gì đến hiện trạng, không phải sao?"

Bốn phía yên tĩnh, Bá Viễn nhìn đôi mắt trong veo của cô gái sau khi gió sương tan đi, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu nhưng không chút nghi ngờ:

"Phải."

Bạn có thể nhìn thấy các ngôi sao bằng cách nhìn lên trời vào ban đêm ở một vùng hoang dã không có người ở. Vì có phát hiện lớn, sự phấn khích tự nhiên cùng sự nhiệt tình của các học viên đã khiến tất cả các cô gái trong trại đều bận rộn với nhiệm vụ của mình, hồi hộp và phấn khích. Bên cạnh đội khảo cổ tràn đầy sức sống, Cao Khanh Trần lật những viên sỏi trong tay, cùng với tất cả các thành viên, trông như một nhóm những kẻ ngốc chuyên gây rắc rối, chỉ im lặng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao.

Ít ra vẫn còn có chút chuyên môn về nghệ thuật.

"Chúng ta trông cứ như là nhân viên bảo vệ ấy."

Trương Gia Nguyên chán nản bắt đầu xoay xoay con dao, sau khi bị Lâm Mặc véo tai, rồi kết thúc bằng việc Châu Kha Vũ tịch thu con dao trong cay đắng.

"Cũng chỉ là loại không có tác dụng gì, chỉ được mỗi khuôn mặt, làm một tên bảo an mặt trắng."

Người có thâm niên từng trải Mika cắn một miếng bánh quy nén và đảo mắt trong khi nuốt nó xuống với một ngụm trà:

"Thôi bỏ đi, tại sao bọn họ lại cần đến chúng ta chứ? Tôi nghĩ chúng ta đã trở thành một phe, hòa tan vào nội bộ này từ lâu rồi."

Dù ở đâu, bạn luôn có thể tìm thấy cơ hội để la hét bù lu bù loa, chỉ có những nhân vật như INTO1 tập hợp lại mới có thể thực sự chống đỡ được. Riki lắc đầu, do dự một chút rồi đứng dậy rời khỏi lều. Anh vén rèm lều, đi thẳng về phía sau cách đó không xa, ngồi xuống bãi cỏ trên mặt đất, lặng lẽ quay đầu nhìn bóng dáng những người xung quanh đang ngắm sao:

"Nói cho tôi biết—có điều gì cậu quên nói với tôi không?"

Anh ấy không dùng từ "giấu diếm", cũng không phải "lừa dối", chỉ đơn giản là hỏi xem anh ấy có quên điều gì không, như thể đó chỉ là lời nhắc nhở bình thường, giản dị và nhẹ nhàng.

Bá Viễn rời mắt khỏi vô số ngôi sao trên bầu trời, nhưng không quay lại nhìn anh, giọng nói nghèn nghẹt, Riki không thể phân biệt được cảm xúc trong lời nói của anh:

"Lực Hoàn, ví dụ nói, tôi nói là ví dụ như nếu cậu mắc phải một sai lầm không thể sửa chữa, cậu cũng không ngờ rằng nó sẽ trở thành sai lầm, nhưng khi cậu nhận ra rằng mọi thứ đều không thể sửa chữa được nữa, cậu sẽ làm gì?"

Riki im lặng hồi lâu, cho đến khi tiếng côn trùng kêu trong gió chiều mất đi tiếng vang trong biển xanh vô tận của khu rừng, rồi anh mới chậm rãi nói:

"...Thật sự không thể cứu vãn được sao?"

"......Tôi cũng không biết nữa."

Lần này Bá Viễn trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, ánh mắt nhìn về phương xa, không có tiêu điểm, bối rối vô bờ bến cuối cùng cũng nuốt chửng tâm hồn vốn đã kiệt sức của mình:

"Tôi không...tôi thực sự không biết."

Riki lặng lẽ đợi cho đến khi lời nói tiếp theo của đối phương vang lên, anh mới phản ứng, một lúc sau anh từ từ mở mắt.

"Tôi nhất định phải chết, Lực Hoàn à."

Bá Viễn cuối cùng cũng lên tiếng. Đôi mắt dịu dàng đó như thể được sinh ra với lòng trắc ẩn khắc sâu vào tận xương tủy, nhìn anh một cách bình tĩnh và bình yên, giọng điệu như đang thảo luận về thời tiết hôm nay tốt hay xấu khiến trái tim của Rikimaru đập nhanh hơn. Những người vẫn đang chờ đợi được quay trở về vẫn còn đang ngồi đó trong căn lều phía sau anh, mái tóc hai bên tai anh bắt đầu dựng đứng. Anh cảm giác mình đã từng nhìn thấy cảnh tượng này, tựa hồ quen thuộc đến nỗi không dám nhớ lại.

Ở đâu.

Là ở đâu.

Tôi đã nhìn thấy nó ở đâu?

Ở đâu?

"Bởi vì nếu tôi không chết, Tiểu Vũ có thể sẽ không bao giờ quay trở lại."

Anh nhớ lại rồi.

Trong bảo tàng tối tăm, cánh cửa đột nhiên đóng lại, và đôi mắt đó cũng vậy.

Cuối cùng anh cũng nhớ ra.

Lúc này, Bá Viễn có một đôi mắt giống hệt Lưu Vũ trước khi quyết định hy sinh bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro