Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài lều đột nhiên vang lên tiếng động, tiếng kêu la của các cô gái tuy mơ hồ nhưng lại đầy phấn khởi. Bùi Cửu cau mày mở rèm, đúng lúc bắt được một cô gái đang chạy về phía lều chính:

"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Cô gái bị cô kéo ngẩng đầu lên, trùng hợp đó chính là cô gái mà họ đã gặp khi vừa tới Tiểu Nam. Khuôn mặt cô gái đeo kính gọng đen lộ rõ ​​nét hồng hào đặc trưng của tuổi trẻ, vì đang vui mừng nên giọng nói không thể giấu được sự phấn khích:

"Bùi tỷ, chị còn nhớ ngôi mộ cổ mà trước đây chúng ta không thể đào được không? Thật kỳ lạ! Đám người Tiểu Đức vừa trở về và nói rằng kết giới trong suốt kỳ lạ đó đã không còn, chúng ta cuối cùng cũng có thể đi vào!"

Vừa nói xong, cô liền chạy về phía trước, cầm bảng ghi âm và cáp dữ liệu trên tay, vừa chạy vừa hét lớn:

"Chị ơi, em tới đó trước, chị cũng tới nhanh đi——"

Hai bím tóc nhảy lên nhảy xuống càng lúc càng xa theo bóng lưng của cô gái. Bùi Cửu kéo rèm xuống, nhặt khẩu súng đã lấy ra lúc nãy để chứng minh sự vô hại của mình và buộc nó vào thắt lưng, nhưng sắc mặt lại không được tốt như Tiểu Nam. Ngược lại, mọi người trong INTO1 đều nhìn thấy trên khuôn mặt cô hiện lên vẻ nghi hoặc và chán ghét.

Bá Viễn do dự hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

"Có rất nhiều điều không ổn."

Bùi Cửu nhéo nhéo mi tâm, tức giận hít một hơi thật sâu, khi buông tay xuống, sắc mặt đầy vẻ u ám và nghiêm nghị:

"Lâm Lâm và những người khác vừa gặp tai nạn, đồng đội, người đã cùng họ vào sinh ra tử bấy lâu nay, vừa mới mất. Cho dù bây giờ có đột phá lớn thế nào đi chăng nữa, bọn họ sao lại có thể phấn khích như vậy... Điều này là không thể, Lâm Lâm đã là lão nhân, là thành viên đã có mặt khi Tinh Hà vừa mới được thành lập. Chúng ta giống như người thân của nhau vậy, sao họ có thể không có một chút đau buồn nào?

"Còn có ngôi mộ này. Chúng tôi đã khai quật, thăm dò, kiểm tra và thậm chí còn cho nổ tung nhiều lần trước đó, nhưng có một rào cản vô hình đã ngăn chúng tôi hoàn toàn ở bên ngoài, dù chúng tôi có làm cách nào thì cũng không thể mở được, kết quả các người khăng khăng ở lại đây, kết giới tự mở..."

Cuối cùng, giọng nói của Bùi Cửu từ từ trầm xuống, biểu cảm tức giận và buồn bã trên khuôn mặt dần được thay thế bằng một loại bối rối, cô ấy dường như đang nghi hoặc điều gì đó, và cố gắng hết sức để nắm bắt câu trả lời, nhưng mỗi lần cô ấy đến gần với đường ranh giới thì đáp án lại xoay chuyển và tan biến như chưa từng tồn tại.

Santa lên tiếng nhắc nhở:

"Cảm giác khó chịu này, giống như NPC đang đợi người chơi, đúng không?"

Bùi Cửu theo bản năng gật đầu:

"Đúng! Cậu......"

Giọng nói của cô đột nhiên biến mất hoàn toàn, toàn bộ khuôn mặt cô hoàn toàn trống rỗng, như thể linh hồn của cô đã bị rút đi ngay lập tức, chỉ còn lại cơ thể. Mọi người đều nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng trước khi họ kịp hành động, một làn sóng kỳ lạ lan trong mắt Bùi Cửu, sau đó cơ thể cô đột nhiên run lên, cảm xúc trong mắt đột nhiên quay trở lại. Cô ấy dường như đã hoàn toàn quên mất những gì mình vừa muốn nói, cô ấy treo súng và kiếm trên thắt lưng một cách nhanh chóng, khéo léo mở rèm lều rồi quay lại nhìn họ một cách kỳ lạ:

"Sao các cậu còn đứng đó? Đi thôi."

Các thành viên INTO1 bối rối nhìn nhau, có người muốn nói gì đó nhưng lại bị Riki ở bên cạnh chặn lại. Anh lịch sự mỉm cười với Bùi Cửu một cách dịu dàng và thân thiện:

"Chúng ta sẽ đến đó sớm thôi."

Bùi Cửu thực sự không nói thêm gì nữa, liền bước ra ngoài, mái tóc đuôi ngựa màu đỏ rực của cô trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt.

Trương Gia Nguyên không hiểu lắm về hành vi kỳ lạ, không nhất quán của Phó đội trưởng Bùi, cậu nhìn đồng đội của mình:

"Ý cô ấy là gì? Tại sao cô ấy chỉ nói nửa vời rồi đi?"

"Chắc là hệ thống can thiệp vào cô ấy."

Châu Kha Vũ tiếp quản cuộc trò chuyện, sờ sờ cằm trầm ngâm:

"Phó đội trưởng Bùi luôn chủ động trong từng hành động của mình, đến nỗi chúng tôi không để ý rằng cô ấy thực ra là một trong những người được hệ thống điều khiển và được hệ thống đánh giá là NPC trong trò chơi."

"Đối với một NPC nhận ra mình là NPC, đây có lẽ là rủi ro chưa từng có trong một trò chơi. Đương nhiên, nó nên sớm bị dập tắt."

Lưu Chương theo dòng suy nghĩ đưa ra kết luận. Lâm Mặc gật đầu đồng ý, sau đó nói tiếp:

"Nhưng tôi nghĩ Bùi Cửu vẫn là một biến số, cô ấy có thể đánh thức bản năng tự chủ nhất định mà không vi phạm luật trò chơi, điều này khác với những cô gái khác mà chúng ta thấy có những hành vi nhất định. Hơn nữa, tôi nghi ngờ rằng ngoài cô ấy ra, một số cô gái khác cũng đã thức tỉnh ở một mức độ nào đó, chẳng hạn như Tiểu Đức và Vân Thần cảm thấy đội trưởng có gì đó không ổn, còn Tiểu Nam mà chúng ta gặp vào lúc đầu."

"Chỉ là mức độ thức tỉnh không nhiều bằng Bùi Cửu. Ví dụ như Tiểu Nam vừa rồi, ý thức thức tỉnh của cô ấy đã bị bao phủ bởi một cột mốc truyện lớn hơn: mở khóa ngôi mộ chính, như thể đó là bug đã được sửa lại."

Duẫn Hạo Vũ mở rèm nhìn xung quanh, xác định phương hướng của các cô gái, chuẩn bị kích hoạt dị năng của mình, cậu đưa tay phải ra cho mọi người trong phòng, ánh sáng màu hồng nhạt từ từ lóe lên.

Thành viên thứ 9 của Into1 Duẫn Hạo Vũ, dị năng cấp 2 "Lãnh chúa", có thể nhanh chóng di chuyển theo hướng mục tiêu đến điểm đích có đặc điểm rõ ràng được người kích hoạt dị năng tưởng tượng trong đầu.

"Chúng ta trước tiên cứ đi xem một chút."

Bá Viễn đưa ra quyết định cuối cùng:

"Kích động NPC phản loạn cũng không vội. Bây giờ cốt truyện chính đã bắt đầu, chúng ta hãy đi và gặp lại đội trưởng đội thám hiểm, người có thân phận thần bí."

Anh cười nhạt, ánh mắt của người đàn ông vốn luôn hiền lành, tốt bụng trong hiện thực, bây giờ đã xa xăm lại đầy nghiêm nghị, lớp vỏ cứng rắn do thời gian bào mòn và trách nhiệm trên vai càng trở nên sắc bén:

"Tôi muốn xem rốt cuộc cậu ta là Anastasia thật hay chỉ là Anna Anderson nào đó với ý đồ xấu xa?" (**)


Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng mọi người trong INTO1 đều chưa từng nhìn thấy một địa điểm khảo cổ thực sự nào, khi đến gần nơi các cô gái làm việc, tất cả đều bị sốc. Cây cối um tùm mọc lên từ mặt đất, cỏ cây ở đây phát triển mạnh mẽ và đạt tới độ cao cực cao, lá che cả bầu trời và ánh nắng cũng không thể che khuất được cung điện uy nghiêm này. Đúng vậy, cung điện, mặc dù đây là nơi an nghỉ của một thủ lĩnh bộ lạc nào đó, nhưng tòa nhà cao tầng đơn sơ nhưng lại uy nghi, vẫn có thể kể cho các thế hệ tương lai về những vinh quang vô song của một nền văn minh vô danh nằm sâu trong rừng rậm.

Các bóng người bận rộn di chuyển giữa những tàn tích và bức tượng lốm đốm, mái tóc dài của các cô gái tung bay theo từng chuyển động, thực hiện nhiệm vụ của mình một cách có trật tự. Có lẽ tất cả các cô gái trong đội thám hiểm khoa học Tinh Hà đều tập trung ở đây. Họ không biết cụ thể là có bao nhiêu người trong đội thám hiểm này, nhưng bây giờ họ mới nhận ra, khi nhìn thoáng qua một lượt, bọn họ không tài đếm được là có tổng cộng bao nhiêu cô gái.

"Thật tuyệt vời..." Cao Khanh Trần nhìn sang một bên, nơi có vài cô gái xa lạ đang cẩn thận mang một phiến đá dày ra khỏi cửa. Phiến đá dài gần bằng một người rưỡi, dày ít nhất mười centimet, các cô gái nhìn có vẻ hơi chật vật nhưng cánh tay lại rất vững vàng, không hề rung lắc.

"Có thể tập hợp nhiều người như vậy để cùng nhau làm việc mà không xảy ra bất đồng... Đội trưởng chân chính của họ cũng là một người tuyệt vời."

Lưu Chương chân thành thở dài khi nhìn những cô gái đang cầm thiết bị thăm dò và quét mục tiêu một cách nghiêm túc trong khi thấp giọng báo cáo hồ sơ dữ liệu cho đồng đội của họ.

"Sao cậu còn đứng đây?"

Trong tầm mắt của anh bỗng nhiên lóe lên một màu đỏ tươi, Bùi Cửu một chân giẫm lên bậc thềm của tượng đài, một chân giẫm xuống đất, cô quay người lại, cau mày chào bọn họ. Mọi người ngoảnh mặt lại, vội vàng đi theo bước chân cô gái, đi qua hành lang hẹp nhưng sâu, nơi nhiều năm không có người đặt chân đến, tràn ngập mùi bụi và nấm mốc, thời tiết vốn đã lạnh lẽo lại phủ một lớp màu chủ quan. Lâm Mặc trên người có chút thịt, toàn thân sợ lạnh, đi được mấy bước, không khỏi khoanh tay, răng bắt đầu đánh lập cập:

"Không phải là mùa hè sao? Sao bên trong lại lạnh thế này... Nếu biết trước, tôi đã mặc áo khoác vào rồi..."

"Nè."

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, một chiếc áo khoác màu xanh quân đội được đưa ra, Lâm Mặc vô thức đưa tay nhận lấy, nhưng cậu còn chưa kịp thốt ra hai chữ "Cám ơn" thì đột nhiên khựng lại. Lưu Chương đang tìm quần áo, cùng Cao Khanh Trần đang chuẩn bị kích hoạt dị năng tạo áo khoác, đều dừng động tác, mọi người đều ngẩng đầu lên với vẻ mặt bối rối:

"Sao vậy? Không phải cậu vừa nói trời lạnh sao?"

...Vớ vẩn, nếu là lúc trước thì anh sẽ cầm lấy, rồi chạy tới ôm em mà nói: "Đúng là con trai cưng của bố, áo bông nhỏ à!"

Lâm Mặc toát mồ hôi lạnh, tay dừng lại giữa không trung, cầm lấy cũng không được, không lấy cũng không xong.

Nhưng ai mà biết được khuôn mặt này của anh là hàng chính hãng hay là hàng phake, nếu là hàng giả thì mạng sống của tôi phải phụ thuộc vào chiếc áo khoác này của anh thì phải làm sao? !

Bế tắc một lúc, cậu xoa xoa ngón tay, lúng túng rút tay lại:

"Cám ơn, cảm ơn...Ta, ta đột nhiên cảm thấy đỡ lạnh rồi..."

"Lưu Vũ" khó hiểu nhìn cậu, không gượng ép, cuốn áo khoác vào trong ngực, khoanh tay lại nói:

"Việc khai quật ngôi mộ này mới bắt đầu, mọi người đã đến đây, thật trùng hợp a."

Giọng nói nhỏ nhẹ, mọi người không nắm bắt được bóng dáng quá khứ, nhưng cũng không tìm ra sai sót lớn nào, họ không biết phải đối xử thế nào với người xa lạ thân quen này, người có thân phận và danh tính đáng ngờ. 

Riki không còn cách nào khác ngoài làm theo lời anh và tiếp lời:

"Haha, thật trùng hợp... Vậy danh tính chủ nhân ngôi mộ đã được xác nhận chưa?"

"Chưa."

Bùi Cửu từ bên cạnh xuất hiện như một nữ thần đến phá tan sự bối rối, đối mặt với ánh mắt ươn ướt của mọi người, cô lễ phép gật đầu với mọi người trước khi quay đầu về phía "Lưu Vũ":

"Tuy nhiên, chữ viết phía trước quan tài về cơ bản đã được xác nhận là giáp cốt văn. Tiểu Nam kết luận rằng đó hẳn là một văn bia và đang tiến hành giải mã nó."

"Điều này thậm chí còn kỳ lạ hơn."

Mọi người đi theo bước chân của hai người trước mặt, lặng lẽ cố gắng giữ sự hiện diện của họ ở mức tối thiểu để có thể lấy được thông tin từ cuộc trò chuyện. Phòng của lăng mộ chính khác với vẻ bề ngoài uy nghiêm, nó tương đối đơn giản, một số cô gái đang sử dụng máy dò hồng ngoại và máy dò sóng âm để kiểm tra quan tài và các chai lọ xung quanh. Vân Thần là người ở gần họ nhất, đeo găng tay và cầm một chiếc nồi đất, chăm chú nghiên cứu và thậm chí không nhận ra họ đang đi vào. 

"Lưu Vũ" nhìn đám người Tiểu Nam đang ngồi xổm trước tấm bia đá trước quan tài, vừa lặng lẽ thảo luận với đồng nghiệp vừa viết và vẽ vào sổ, giọng điệu vẫn bình tĩnh, thậm chí gần như không dao động:

"Những dòng chữ giáp cốt văn này là chữ viết thời nhà Ân. Mặc dù liên tục dời đô, nhưng nhìn chung vẫn không thể rời khỏi khu vực Trung Nguyên. Nơi này gần về phía nam, đi qua dãy núi Tần Lĩnh và sông Hoài. Theo lý mà nói, những người đầu tiên di chuyển về phía nam do chiến tranh lẽ ra phải là người triều Tần và Hán. Vào thời điểm đó, chữ viết đã thay đổi hình dáng, làm sao có thể khai quật được giáp cốt văn?"

Bùi Cửu thì thầm khuyên nhủ cô gái mắc lỗi trong công việc vài câu rồi quay lại nhún vai:

"Điều này quả thực đáng nghi ngờ. Tuy nhiên, chúng tôi đã đánh giá đại khái rằng niên đại của địa điểm này ít nhất là trước thời Tây Chu. Nếu là tàn tích của triều đại nhà Ân thì nó càng phù hợp với niên đại mà chúng tôi suy luận."

"A Cửu, đội trưởng!"

Một cô gái chợt vung tay lên, Tiểu Đức đẩy kính trên sống mũi, lớn tiếng hỏi:

"Khai quan không?"

Bùi Cửu đáp:

"Các điều kiện có được đáp ứng không?"

Tiểu Đức quay người xác nhận, sau đó quay lại khẳng định:

"Tất cả các chỉ số của thiết bị đều bình thường!"

Bùi Cửu gật đầu và quay lại nhìn "Lưu Vũ". Tầm nhìn của người kia hướng về INTO1 với ý tứ không rõ ràng, rồi gật đầu khẳng định với cô gái:

"Mở đi, cẩn thận."

Cô gái đáp lại, cùng đồng đội quay người đi lấy dụng cụ mở quan tài, Bá Viễn chăm chú nhìn các cô gái làm việc, khi hai người đến gần hơn, anh nhìn thấy Bùi Cửu đang chậm rãi đặt tay lên khẩu súng ở thắt lưng, dần trở nên thận trọng. "Lưu Vũ" vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tay còn lại luôn xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay trái, như đang đề phòng.

Bá Viễn đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt:

"Tại sao phải cẩn thận?"

Dụng cụ chen vào khe hở, cần cẩu chậm rãi khởi động, sau đó, các cô gái nhanh chóng lùi lại, mỗi người cầm một con dao găm hoặc một khẩu súng lục bên hông, Tiểu Đức nhặt khẩu súng tiểu liên bên cạnh và nhanh chóng thay băng đạn mới. Sự cảnh giác cao độ của các cô gái, Bùi Cửu và "Lưu Vũ" khiến mọi người bối rối, nhưng trong tiềm thức bọn họ cũng trở nên căng thẳng, ánh sáng đủ màu sắc tỏa ra trong lòng bàn tay, Châu Kha Vũ lặng lẽ rút ra một con dao găm bạc.

"Không khí trên thế giới này kỳ thực đã không còn trong sạch nữa, virus đang hoành hành, tuy nó không có tác dụng với da và hô hấp, nhưng không có nghĩa là những loại khí này an toàn."

Chiếc máy đã đẩy ra một khe hở sâu trong quan tài, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong quan tài tối đen. "Lưu Vũ" nhìn chằm chằm vào khoảng trống rồi nói tiếp:

"Trong hoàn cảnh như thế này, ai có thể biết được người chết có thi thể được bảo quản tốt..."

Một bàn tay phải màu xanh lam đeo chiếc vòng vàng vẫn còn sáng bóng đột nhiên vươn ra khỏi quan tài, anh lập tức rút chiếc nhẫn đang xoay tròn ra, nhanh chóng nói xong nửa câu sau, trong khi tiếng hú kinh hoàng vang vọng khắp ngôi mộ:

"...liệu người đó có đột nhiên sống lại không!"

"Hô hô hô aaaaa!!!!"

Một tiếng gầm chói tai như dã thú xuyên qua lỗ tai của mọi người, một sinh vật hình người thấp bé được bao phủ bởi ánh sáng vàng đột nhiên nhảy ra khỏi quan tài như một viên đạn đại bác, theo sau là tiếng súng áp đảo. Nhưng suy cho cùng thì đó cũng là một di tích văn hóa dưới dạng xác chết, các cô gái ít nhiều đều sợ hãi. Tuy nhiên, thân thể này lại linh hoạt như không có xương, né tránh mọi làn đạn và lao tới tượng đài bằng đá. Tiếng gầm vô cảm trở nên đáng sợ hơn khi dây thanh quản đã bị xâu xé biến dạng sau hàng ngàn năm tích tụ.

Nhìn thấy con quái vật chuẩn bị sà xuống, "Lưu Vũ" nhanh chóng ném áo khoác, tay áo dài đã xắn lên đến khuỷu tay, để lộ cổ tay được che phủ trước đó. Santa luôn dõi theo người trước mặt, nhìn anh ta cầm chiếc gai máu chảy ra từ vết thương và nhanh chóng đông cứng lại, vô tình liếc nhìn thấy cổ tay anh ta đang tỏa ra một chút ánh sáng phản chiếu, nó chỉ lóe lên dưới ánh đèn, và chỉ với cái liếc mắt này, nó đã khiến anh hoàn toàn đông cứng tại chỗ.

Những chiếc gai máu nhanh chóng ném về phía con quái vật hình người vẫn đang la hét, những đồ trang trí bằng vàng trên cơ thể nó kêu leng keng theo chuyển động, nó nhảy lên và xoay người để tránh những chiếc gai máu. Khuôn mặt thối rữa đáng sợ đột nhiên nhìn chằm chằm vào bên này nhưng nó còn chưa kịp lao tới thì hai sợi dây leo to bằng đùi nó đột nhiên mọc lên tại chỗ, quấn chặt lấy con quái vật vẫn đang vùng vẫy, không còn chỗ cho sự phản kháng. Nhân cơ hội này, Tiểu Đức nhắm vào đầu con quái vật hình người và bắn một phát, xuyên qua trán nó một cách chính xác, khiến con quái vật hung ác bị đóng đinh trực tiếp tại chỗ, hai tay buông thõng và lại trở thành một cái xác bất động.

"Lưu Vũ" quay người lại, Lâm Mặc vừa thu hồi ánh sáng xanh ngọc lục bảo trên lòng bàn tay, cong môi nhìn anh.

Còn chưa kịp lộ ra nụ cười thì cổ tay đã mất đi phòng bị, lực mạnh đến phát đau, anh kinh ngạc quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt bình tĩnh nhưng lại giống như núi lửa đang chật chờ phun trào.

Santa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rõ ràng là quen thuộc với mình, không dời mắt, anh mạnh mẽ giật lấy cổ tay đầy sẹo đỏ của người đó đưa lên trước mắt, để lộ chiếc vòng tay trên cổ tay, như thể anh là một thợ săn đang nhắm vào con mồi của mình:

"Tôi hỏi cậu, đây là cái gì, ai đã đưa nó cho cậu?"

Trên chiếc vòng tay màu đen là ba chiếc chìa khóa bạc nhỏ giống hệt như chiếc trên cổ tay anh.


-------

Ghi chú nhỏ: 

Ẩn dụ của Viễn ca là công chúa thật và giả nổi tiếng trong lịch sử. Sau khi Sa hoàng Nicholas II và gia đình ông bị bắn, một người phụ nữ sau này có tên là Anna Anderson tuyên bố rằng bà là con gái thứ tư của Nicholas II và Nữ công tước, là người sống sót trong gia đình Sa hoàng bị sát hại. Dù không thể chứng minh danh tính nhưng bà vẫn tận hưởng 50 năm vinh quang và giàu có cho đến khi qua đời. Sau khi bà qua đời, người ta chỉ xác nhận thông qua công nghệ xét nghiệm DNA mới phát hiện ra rằng bà không phải là họ hàng trực hệ huyết thống của Sa hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro