Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Cửu bước vào lều mà không ngồi xuống, cô nhận lấy tách trà Mika đưa, nhẹ nhàng cảm ơn rồi đứng ra xa, cúi đầu nhấp một ngụm trà nóng.

Thật lâu sau, cô mới chậm rãi thở ra.

"Gia đình tôi phần lớn đều theo nghệ thuật. Khi còn nhỏ, tôi không thể tưởng tượng được tương lai không có âm nhạc và ca từ, màu và cọ vẽ. Tuy nhiên, ngay khi bắt đầu học cấp 2, tôi đã gặp phải một kẻ ngốc, kẻ ngốc ấy hóa ra lại trở thành người bạn tốt nhất trong cuộc đời tôi."

Hãy cùng tôi đi tìm kỳ quan lâu đời nhất trên thế giới!

Thiếu nữ Bùi Cửu nhìn đối phương với đôi mắt sáng rực như lửa, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đầy bồi hồi xao xuyến. Đôi mắt như được châm ngòi bởi một que diêm nhưng lại biến thành một ngọn đuốc khó lòng dập tắt.

"Không, không chỉ là bạn bè."

Mái tóc đuôi ngựa đung đưa khi chủ nhân cúi đầu, nụ cười vô thức trên khóe miệng thoáng qua.

"Tóm lại, người đó đã va vào quỹ đạo tương lai đã được định sẵn ban đầu của tôi, buộc tôi phải chuyển sang một trang mới mà lao vào một hướng đi hoàn toàn không liên quan, cũng không thể dừng lại."

Khảo cổ học không đơn giản như mọi người tưởng tượng, đào bới, ghi chép, cả ngày không làm gì ở trong lều, đôi khi chỉ là một chiếc bình bị vỡ, có thể họ sẽ phải cố gắng hết sức để khôi phục lại sự nguyên vẹn của chiếc bình đó, làm việc cả ngày ở hiện trường, tắm mình trong bụi bặm.

Sự bền bỉ, kiên trì và lòng dũng cảm đều không thể thiếu trong việc khảo cổ. Hầu hết các đội nghiên cứu sẽ cân nhắc con trai trước, vì nhiều lý do, hoặc là do con gái thể chất không đủ khỏe, hoặc là kiến ​​thức chuyên môn chưa vững, thậm chí đến kỳ kinh nguyệt cũng sẽ là một trong những lý do khiến họ vắt óc từ chối.

Khi một đơn đăng ký không được chấp thuận một lần nữa được lấy về từ một nhóm nghiên cứu khoa học nào đó trong viện nghiên cứu, người đã kéo Bùi Cửu lên bậc thang không thể quay đầu, chỉ nhìn về phía trước, đột nhiên tiến lên:

"Tôi nói, chúng ta hãy thành lập một đội."

Bùi Cửu từ lâu đã quen với ý thích thất thường của mọi người xung quanh, nên cô nhẹ nhàng trả lời:

"Nhưng chúng ta chỉ là hai tân binh bị từ chối."

"Vậy thì cứ kết nạp những 'tân binh' mà bọn họ khước từ."

Bùi Cửu quay đầu lại, ngọn lửa trong mắt người đó, vốn chưa bao giờ tắt kể từ thời cấp hai, chiếu sáng rực rỡ trong đôi mắt cô, đó là tuổi trẻ đầy cao ngạo và ngây ngô:

"Tôi muốn xem liệu những cô gái được gọi là 'tân binh' đó có thực sự 'non' như lời của những người đó nói hay không."

Đây là cách nhóm nghiên cứu Tinh Hà được thành lập, và viện nghiên cứu cũng vui vẻ tìm lối thoát cho những "tân binh" chưa biết phải đi đâu, họ ký vào tờ đơn với ngòi bút như chiếu lệ. Những cô gái thiếu thể lực, thiếu kiến ​​thức chuyên môn, "lập dị và phiền phức" là tất cả những gì Đội nghiên cứu Tinh Hà có.

Sau khi xem qua hồ sơ, Bùi Cửu vội vàng dựa lưng vào ghế xua đuổi, quá lười để nói chuyện với người này:

"Đồ thiểu năng."

Người đó tủi thân, ù ù cạc cạc quay đầu lại:

"Cô mắng tôi à? Cô cũng nghĩ những cô gái này bất tài sao?"

Bùi Cửu dựa vào ghế lắc đầu:

"Ta không mắng ngươi, cũng không mắng bọn họ, ta là mắng mấy tên lãnh đạo kia."

"Không biết khai thác điểm mạnh điểm yếu, chỉ chăm chăm nhìn vào khuyết điểm mà bỏ qua ưu điểm của người khác. Có não mà không biết dùng thì khác gì não lợn? Não chỉ bằng quả óc chó thì chẳng phải bị thiểu năng trí tuệ thì là gì?"

"Cô nói không sai, mấy ngày tới đừng đến văn phòng ban lãnh đạo, ta sợ cô lòng đầy oán hận như vậy sẽ bị mấy tên tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi kia trực tiếp cản lại."

Vì vậy, những cô gái thể lực kém nhưng giỏi văn được giữ lại, những cô gái có kiến ​​thức chuyên môn yếu nhưng nhạy bén với việc chữa bệnh và võ thuật sẽ ở lại, còn những cô gái "phiền phức lắm chuyện" vì kỳ kinh nguyệt nhưng là thiên tài máy tính cũng được ở lại... ...

Khi những người trong viện nghiên cứu phát hiện ra có điều gì đó không ổn thì các mảnh ghép lẽ ra phải làm hỗ trợ hậu cần, chỉ biết trốn sau lưng đàn ông mà khóc lóc, đã được kết nối với nhau mà không thể ngăn cản được.

"Câu chuyện tiếp theo quá dài, tốt nhất là tôi nên nói ngắn gọn lại, nhưng tôi vẫn phải nói rằng chỉ khi sứ mệnh thực sự hoàn thành, tôi mới nhận ra mình sắp có một cuộc sống phi thường đến thế nào."

"Tôi và đồng đội đã từng chứng kiến ​​những cảnh đẹp ngoạn mục nhất thế giới: băng qua sa mạc đầy gió và cát, đi qua lăng mộ của các Pharaoh; xuống đáy biển sâu chỉ để nhặt những mảnh gốm phủ đầy vỏ sò từ một con tàu đắm...hay ngồi xuống và chia sẻ một bình rượu soju trên đỉnh núi cao lộng gió."

Nói đến đây cô chợt khựng lại:

"Tôi có những người bạn và người yêu dám tin tưởng, mà đưa lưng mình cùng sự an toàn của bản thân cho đối phương, cùng nhau làm việc. Lúc rảnh rỗi, thỉnh thoảng tôi sẽ đọc tiểu thuyết, có một số câu văn trong đó in sâu vào lòng tôi:

"Tôi đã nhìn thấy vô số kỳ quan trên thế giới và tôi có những người bạn đồng hành kỳ diệu nhất với nhiều câu chuyện tuyệt vời nhất thế gian. Chúng tôi ca hát trên vách đá, tụng kinh trên vùng núi tuyết, uống rượu ở sa mạc Gobi và ngắm trăng trên biển. Đời tôi thế là đủ rồi. (1)" [trích Đạo mộ bút ký]

Bùi Cửu cười nhạt, nỗi nhớ của nàng nhẹ nhàng nhưng mơ hồ, nàng cùng sương mù lao vào thời gian thoáng qua.

"Lúc đó tôi nghĩ, có lẽ mình không thể tìm được cuộc sống nào tốt hơn thế."

Cô gái vẫn mỉm cười, nhưng vị đắng dần lan lên môi, như thể chỉ vài lời không đủ để xóa tan mệt mỏi.

"Những đột biến này xảy ra đột ngột, mọi người nghi ngờ rằng chúng là do hành động xấu xa của một quốc gia nào đó trên vùng biển...nhưng tất cả chỉ vô ích. Dù sao, bất kể lý do gì, mọi người đều lần lượt chết đi. Lúc đó chúng tôi đang trong kỳ nghỉ phép, tôi thậm chí còn không có thời gian để nhuộm lại tóc, cũng không biết đó là thảm họa thiên nhiên hay thảm họa do con người tạo ra... Tôi bối rối khi có tin từ viện nghiên cứu truyền đến, nói rằng một đội khảo cổ từ nơi này đã gặp phải sự bùng phát của tang thi, nhưng khi lũ thây ma nhìn thấy họ trên đường đi, tất cả đều đi đường vòng, Viện cảm thấy có điều gì đó đáng ngờ về các di tích văn hóa ở nơi này nên đã yêu cầu chúng tôi là những người gần đó nhất đến kiểm tra..."

"Chờ chút," Bá Viễn cắt ngang: "Nếu đã như vậy, tại sao không để đội đó quay lại kiểm tra? Họ đã từng đến đây rồi, chắc chắn họ có nhiều kinh nghiệm hơn và phù hợp hơn mọi người."

Bùi Cửu kiên định nhìn anh mấy giây, nhẹ giọng nói:

"Bởi vì bọn họ đều đã chết."

"Khi người ta mang theo một chiếc xe chở đầy di vật văn hóa đi ra, họ tưởng đó là vật tư, cũng không có phòng bị gì...tang thi không cắn họ mà tránh xa."

"Họ rõ ràng còn sống sờ sờ ra đó nhưng lại bị đám đông đánh chết."

Giọng nói yếu ớt của cô gái dường như bị băng lạnh dập tắt, làn gió xuân trong trẻo đột nhiên khiến mọi người trong phòng rùng mình.

"Bản chất con người thường đáng sợ hơn bất kỳ loại virus nào. Một số đồng đội của tôi đã chết khi đám lưu manh phát hiện chúng tôi đều là nữ thì ra tay cướp bóc, bao gồm cả những người theo đội chúng tôi từ lúc đầu... Cảnh Hàn là người ngốc nhất trong đội chúng tôi. Đúng, nhưng họ là những người rất tốt. Chúng tôi đã ở bên nhau được năm sáu năm và kết quả là như thế này..."

Mái tóc đỏ rực không thể che đi đôi mắt đã ươn ướt, cô nghẹn ngào nức nở, sau đó quay đầu đi, hiển nhiên không muốn nói về chủ đề này.

Trong phòng im lặng một lúc. Họ có sự nghiệp và kinh nghiệm không liên quan nhưng không tránh khỏi nghĩ đến bản thân mình.

Nếu có thể, ai lại không muốn đứng trên bục cao, ai không muốn nhìn lên để trông thấy những người đang ở đây vì mình, ai không muốn hát những bài ca vang xa ngàn dặm. Họ đã chạy khắp nơi rất lâu, bị những giấc mơ dày vò, cứ tưởng rằng đó là một quá khứ cay đắng, chỉ khi bước vào thế giới vô danh và nguy hiểm này, họ mới nhận ra rằng những ngày họ kiệt sức nhưng luôn có hy vọng thực sự đã trôi qua rất lâu, rất xa, thậm chí dần dần trở thành không còn thời gian để hồi tưởng lại quá khứ.

"Chắc chắn là rất khó khăn," Cao Khanh Trần xoa xoa tách trà trong tay, thì thầm:

"Cuộc sống bị gián đoạn bởi sự nỗi đau bất ngờ ập tới, nhưng tôi buộc phải sống sót; tôi liên tục bị thương trên đường đi, mất đi những người bạn đồng hành và bị chia cắt khỏi người yêu..."

Trong lều yên tĩnh trong lúc nhất thời không có người nói chuyện, bất kể bọn họ đang chật vật sinh tồn ở đâu, đều đã quá cách biệt với cuộc sống ban đầu của họ.

Đột nhiên, Bùi Cửu lấy lại tỉnh táo, tinh thần đột nhiên phấn chấn lên:

"Không đúng, ta rõ ràng không phải tới đây để nói cho các người nghe về chuyện này...Giống như có thứ gì đó ngăn ta lại, sao đột nhiên lại nói tới chuyện này rồi."

Mọi người cũng sửng sốt, Lâm Mặc vội vàng thả tách trà trong tay xuống, kéo ghế lại gần:

"Tôi nhớ cô định nói về việc đội trưởng của các người có điều gì đó không ổn."

Chủ đề cuối cùng đã trở lại đúng hướng.

Bùi Cửu xoa dịu trái tim đau nhói do những ký ức không thể giải thích được gây ra, rồi ngẩng đầu, đôi mắt trở lại dáng vẻ sắc bén như ngày thường:

"Thành thật mà nói thì đội trưởng của chúng tôi, ý tôi là, khuôn mặt và tên gọi hiện giờ của anh ấy, mọi người có phải biết rõ rồi không?"

Vẻ mặt của mọi người trở nên nghiêm túc. Ánh tím trong mắt Rikimaru nhấp nháy, anh nhẹ nhàng nói:

"Sao cô lại hỏi thế?"

Bùi Cửu thở dài:

"Các người rất giỏi che giấu cảm xúc, nhưng dù sao cũng không phải là diễn viên, sự kinh ngạc cùng hoài nghi không thể lừa người kia, anh ta ắt hẳn là người trong đội các người đúng không, thậm chí có khả năng anh ta đã chết rồi đúng chứ."

Câu nói này không được coi là lịch sự, không ít người cau mày. Bá Viễn đè nén cảm xúc, giọng nói lạnh lùng, bình tĩnh nói:

"Cô là muốn nói gì?"

Bùi Cửu dựa vào phản ứng tức thời của họ để đoán ra một số suy luận, giọng nói của cô bất giác trở nên u ám hơn, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt vốn đã xinh đẹp nhưng lạnh lùng của cô lại càng tệ hơn:

"Bởi vì tôi quen biết anh ta hơn mười năm, chúng tôi là bạn cùng lớp, vừa là bạn bè, vừa là đồng đội. Tôi đương nhiên biết anh ta nên có dáng vẻ như thế nào. Cho dù trí nhớ có bị sửa đổi, một số chi tiết cũng không thể tùy tiện mà thay đổi."

"Hơn nữa," cô dừng lại, quay đầu một cách lúng túng:

"Theo trí nhớ của tôi, đội trưởng và tôi là quan hệ tình lữ, nhưng người tôi thích rõ ràng là con gái, điều này không phải rất buồn cười sao?"

...

...

Châu Kha Vũ kéo Mika đến bên cạnh với vẻ mặt ngơ ngác: Anh không sao chứ?

Mika giật mình lùi lại: Anh không sao, chỉ cảm thấy hơi lạnh sóng lưng chút.

Châu Kha Vũ thông qua liên kết sóng não hỏi: Tại sao?

Mika: Cái tên như Pikachu anh đào đứng đằng sau bọn mình... Anh có cảm giác nếu như cô gái này không nói thích con gái thì cậu ta sẽ dùng điện giật chết cô ấy mất.

Rikimaru rút lại năng lực mà anh đã phóng thích: Mục đích của việc cho phép các người giao tiếp về mặt tinh thần không phải là để mấy người tham gia vào những cuộc đối thoại kiểu này trong đầu tôi!

Những người khác: Làm tốt lắm!

Santa: Vậy là không ai thực sự quan tâm đến sức khỏe tinh thần của tôi à? Alo?

Những người khác: Trước tiên hãy trút bỏ khí áp thấp của bản thân đi rồi quay lại nói chuyện bình thường với chúng tôi.

Bùi Cửu không hiểu vẻ mặt méo mó của những người này là gì, cô chỉ có chút tò mò về những ngầm hiểu của những người này khi đang ở một nơi xa lạ, cô tự mình nói tiếp:

"Tóm lại, bất kể là ma hay thứ gì khác cũng không thành vấn đề, để tìm ra lai lịch của người ở phòng bên cạnh, chúng tôi sẽ dùng cách của chúng tôi, mọi người sẽ sử dụng cách của mọi người. Nói tóm lại, bằng mọi cách phải để nó xuất ra khỏi cơ thể đội trưởng của tôi."

Giọng nói của cô gái tràn đầy khó chịu, mọi người im lặng một lúc, Duẫn Hạo Vũ nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói:

"Chúng tôi không chắc đó có phải là anh ta hay không. Tính cách của anh ta trước đây không như vậy. Ít nhất, anh ta sẽ không giết đồng đội của mình một cách dứt khoát như vậy. Hơn nữa..."

"Hơn nữa, chúng tôi không tin rằng lại có người tử tế đến mức giết chết ai đó rồi lại hồi sinh họ."

Trương Gia Nguyên nói với vẻ chế nhạo, lưỡi kiếm trên thắt lưng lạnh lùng như giọng nói của cậu.

"Vậy chúng ta hợp tác đi." Bùi Cửu dựa vào tường đứng thẳng lên, "Chuyện này tôi không thể nói cho những cô gái khác biết, một khi nói ra, tim của tôi bắt đầu đau đớn không giải thích được cứ như bị kim đâm. Đó là lý do tại sao tôi không thể nói cho mọi người biết cho đến khi mọi người ở đây. Tuy nhiên, một số ít người ở đây lâu nhất chắc hẳn cũng đã nhận thấy có điều gì đó khác thường. Nếu họ hỏi thì cũng đừng giấu giếm. Họ đã làm việc với chúng tôi rất lâu và tình cảm mà họ dành cho đội trưởng cũng không kém gì tôi."

Mọi người nhớ lại sự bối rối của Vân tỷ khi lần đầu gặp và gật đầu. Bùi Cửu thở dài, thanh âm vô thức có chút trầm thấp:

"Rõ ràng cô ấy là một người rất quan trọng, nhưng bây giờ chúng tôi thậm chí còn không thể nhớ ra tên của cô ấy... Điều đó thực sự, thực sự quá đáng..."

Những lời này giống như một chiếc búa không nhẹ cũng không nặng, trong nháy mắt đánh thức trái tim của mọi người. Những cảm xúc không rõ ràng quét qua mọi người, Bá Viễn cuối cùng cũng đứng dậy:

"Hãy luôn nhớ rằng cô sẽ đợi cho đến khi cô ấy quay lại."

Dừng một chút, thanh âm thiếu niên dần dần kiên định:

"Chúng tôi cũng thế."

Bùi Cửu quay đầu nhìn anh, tuy biết đó chỉ là lời an ủi, nhưng khóe miệng vẫn vô thức nhếch lên, cô tiến về phía trước mấy bước, duỗi tay ra:

"Vậy thì, hợp tác vui vẻ nhé."

Phó đội trưởng INTO1 nhìn cô rồi dùng sức bắt tay phó đội Tinh Hà:

"Hợp tác vui vẻ."




-----

Author thông báo đã bắt đầu vào năm học mới rồi nên chắc là sẽ khá bận, không biết khi nào mới ra chương mới T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro