Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

("Lưu Vũ" trong phó bản này, trước khi danh tính được làm rõ hoàn toàn, "" sẽ được thêm vào tên, không có nghĩa  cậu ấy nhất định là giả, cũng không có nghĩa tuyệt đối là thật‼️)

---

"Vậy ý cậu là tôi trông rất giống một người bạn cũ của cậu...?"

Trương Gia Nguyên nhịn không được, thấp giọng nói:

"Đâu chỉ vậy. Rõ ràng là giống y hệt..."

"Lưu Vũ" không trả lời, anh ngồi lên ghế, dùng tay trái xoa xoa thứ gì đó, cúi đầu im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, khóe miệng nở nụ cười, mười người ngồi trước mặt được phản ánh rõ ràng qua đôi mắt đen láy của anh. Nhìn những khuôn mặt với những biểu cảm khác nhau, anh nhẹ nhàng nói:

"Mặc dù tôi không biết cậu nói điều này nhằm mục đích gì, nhưng tôi không nghĩ các cậu đến đây rồi lấy lý do này ra để giành được sự ưu ái từ tôi. Đến cũng đã đến rồi, vậy tại sao không nói thẳng ra mục đích thực sự các cậu đến đây là gì"

Bá Viễn bình tĩnh nhìn anh, trên mặt hay trong mắt không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, sự ngạc nhiên và mất kiểm soát nhất thời ban nãy đã được anh lấy lại một cách hoàn hảo, không chút dấu vết, thậm chí anh còn mỉm cười đồng ý, như thể anh chỉ ở đây để thảo luận về những điều xa lạ:

"Không phải chúng tôi đã nói rồi sao, chúng tôi tới đây là để chi viện, cùng mọi người làm việc, có vấn đề gì sao?"

"Lưu Vũ" tựa hồ vừa nghe được một câu nói đùa gì đó, lắc đầu vừa cười vừa thở dài, nghiêng người về phía trước, chỉ ngón trỏ vào bàn, một tay chống cằm, chiếc nhẫn ở đầu ngón tay lóe lên một tia sáng kim loại.

"Vị đội phó này, có nói dối thì cũng phải chuẩn bị kỹ càng rồi hẳn nói. Tôi trước nhất chưa nói đến việc các người có giấy phép của quốc gia hay chính phủ cấp hay không, chỉ cần nhìn vào đội viên của các người, ngoại trừ những người có thể chất đặc biệt như Bùi Cửu, tôi chưa từng thấy qua ai trong đoàn thám hiểm mà lại trắng đến mức có thể phản quang dưới ánh mặt trời. Huống chi cả đội của anh đều như thế."

Độ cong của môi Bá Viễn không thay đổi, anh thản nhiên giả vờ ném ra một câu hỏi:

"Vậy sao? Nhưng màu da của cậu trông cũng không giống như là màu sắc đã tiếp xúc với ánh nắng mặt trời."

Lông mày và ánh mắt cong cong nhưng nụ cười không chút cảm xúc của "Lưu Vũ", vẫn lạnh lùng như ngày nào:

"Tôi bẩm sinh mắc bệnh, màu da lúc mới sinh giống như ma cà rồng. Nếu anh nói vậy, chẳng lẽ các người cũng trùng hợp mắc phải loại bệnh này?"

Từ "ma cà rồng" đột nhiên chạm đến cảm xúc bị đè nén của Bá Viễn, anh nhìn khuôn mặt đầy vẻ mỉa mai của người đối diện nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ vết máu nào. Anh không cần nhìn cũng biết những người đang im lặng phía sau cũng bị lời nói của người phía trước gợi lên những ký ức tồi tệ, nghĩ đến đó đều không nói nên lời.

"Lưu Vũ" dường như không biết những lời nói vô ý của mình đã chạm tới điều gì, anh nghi ngờ nhìn chằm chằm bọn họ, như thể không hiểu tại sao Bá Viễn, người luôn đề phòng anh, đột nhiên ngừng nói.

Hồi lâu sau, Bá Viễn lại lên tiếng:

"...Tôi thực sự không muốn nói dối trước mặt cậu. Nói thật, cấp trên của chúng tôi đã gửi cho chúng tôi một nhiệm vụ và nội dung là giúp đội thám hiểm của cậu khám phá địa điểm cổ xưa này."

Anh bình tĩnh nhìn "Lưu Vũ" đang cau mày:

"Nhiệm vụ chính là như vậy, chúng tôi không cần lừa gạt các người. Nếu chúng tôi thật sự muốn làm gì, cần gì nhiều lời, chỉ cần động thủ là được rồi"

"Lưu Vũ" đưa mắt nhìn quanh họ, căn phòng chìm vào im lặng.

Không khí lúc này tựa hồ tĩnh lặng, trong lòng đôi bên đều có quỷ, vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nhưng chưa kịp nói nhiều thì bên ngoài lều đột nhiên nổ ra một trận náo động.

Tấm màn ở cửa được vén lên, Bùi Cửu nhắm mắt làm ngơ bầu không khí quái dị trong lều, nhanh chóng nói:

"Xảy ra chuyện rồi, 'bọn chúng' đến rồi!"

"Bọn chúng?"

Không đợi phản ứng của những người trong INTO1, vẻ mặt của "Lưu Vũ" lập tức tối sầm lại, anh đột ngột đứng dậy và vội vàng rời đi, thậm chí không kịp nói một lời với họ. Vẻ lo lắng trên mặt hai người khiến mười người không hiểu sao cảm thấy bất an khó tả, vội vàng lao ra ngoài.

Các cô gái ở bên ngoài vô tình lùi về rìa lều chính, cầm dao và súng trước ngực, vẻ mặt căng thẳng nhưng không hề hoảng sợ hay kinh hãi, tất cả đều đứng vững tại chỗ.

Cô gái có hai bím tóc ôm theo hộp sơ cứu chạy tới, mọi người đều nhận ra rằng đó là Tiểu Nam người đã đưa họ đến đây. Cô gái nhìn thấy bọn họ cũng không nói nhiều, chỉ quay về phía Bùi Cửu và "Lưu Vũ" rồi nói:

"Lâm Lâm và những người khác sau khi mang đồ về thì bảo là đau đầu. Chúng tôi đều nghĩ đó chỉ là chấn thương trong lúc làm việc hoặc cảm lạnh thông thường. Ai mà ngờ được... Tôi thề là tôi đã kiểm tra cẩn thận. Trên người bọn họ không có bất kỳ vết cắn nào, thậm chí không hề có vết máu!"

Bùi Cửu rút khẩu súng lục kẹp giữa hai chân, lên đạn rồi nhả chốt an toàn, không nói lời nào liền chạy về hướng mà cô vừa đến. "Lưu Vũ" vỗ nhẹ vai Tiểu Nam, nhẹ nhàng an ủi:

"Không sao đâu, đó không phải lỗi của em."

Nói xong, anh tháo chiếc nhẫn trên tay, khéo léo xoay người rời đi theo phương hướng hỗn loạn. Rút ánh mắt khỏi hướng đó, mười người khẩn trương thảo luận và nhanh chóng đưa ra quyết định. Tình hình hiện tại không rõ ràng, phía sau có thể có biến hóa, nên để người đề phòng, Bá Viễn và Riki đều không có năng lực tấn công, nên lưu lại là thích hợp nhất.

"Tôi cũng sẽ ở lại," Cao Khanh Trần vội vàng nói, mọi phản đối đều bị trấn áp:

"Không thể đều là người phụ trợ, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao, và..."

Giọng anh càng lúc càng nhỏ:

"Và... tôi không biết... phải đối mặt với anh ấy như thế nào..."

Mọi người đều không nói nên lời, im lặng nửa giây, Bá Viễn gật đầu đồng ý:

"Chú ý an toàn, cẩn thận Tiểu Vũ kia."

Lời nói của anh có chút do dự, nhưng anh nói rõ ràng không ngừng:

"Anh luôn cảm thấy em ấy không giống người mất trí nhớ, cũng không giống Tiểu Vũ."

Những người còn lại gật đầu đồng ý, không nói thêm lời nào, họ quay người rời đi không chút chậm trễ. Bá Viễn nhìn theo bóng lưng của những người đang rời đi, nhắm mắt lại, cuối cùng thở ra một hơi run rẩy từ trong lồng ngực.

Hệ thống sẽ không tử tế như vậy.

Anh phải nhớ rằng mọi người đều do dự, và anh không thể bị lay chuyển.



Trận chiến bùng lên ở rìa doanh trại, thân thể lắc lư tràn ngập mùi thối rữa, đôi mắt đục ngầu nhìn về phía trước, gầm rú lao về phía người còn sống. Số lượng tang thi bị đột biến rõ ràng không nhiều, nhưng nhìn thoáng qua cũng có tới hàng chục con. Vài xác chết bị bắn thủng đầu rải rác dưới chân, cô gái nhanh tay cầm súng nạp lại đạn, tay kia cầm dao ném sang một bên, vừa nhanh vừa chính xác nhắm vào đầu con tang thi đang định lẻn tới, nó ngơ ngác tiến về phía trước vài bước, sau đó cái đầu như quả dưa thối rơi phịch xuống đất.

Cô gái tháo chiếc kính vì vội vàng mà chưa kịp tháo ra, cất gọng kính còn dính máu vào ba lô, đồng thời hét lên với những người bạn đang cùng nhau chiến đấu:

"A Vân tỷ! Chị còn đủ đạn không?!"

Cô gái vừa xử đẹp mười tên liếc nhìn xuống, đáp:

"Trong vòng năm phút, nếu nha đầu Tiểu Nam kia không mang người cứu viện tới đây, chúng ta có thể thu xếp, dọn lên thiên đường tìm Cảnh Hàn chơi poker là vừa!"

Trương Tiểu Đức thờ ơ bắn thêm một phát đạn vào đầu xác sống:

"Ồ."

Cô không nên mong đợi bất kỳ lời nghiêm túc nào phát ra từ miệng của Mộ Vân!

Những con tang thi chậm rãi bao vây tứ phía khiến họ không còn tâm trạng để nói chuyện nữa. Hai tên tang thi bất thình lình lẻn ra phía sau cô gái, định nhe răng múa vuốt lao về phía trước.

Hai phát súng vang lên, chúng lập tức ngã xuống đất, cô gái tên Tiểu Đức khi nghe thấy tiếng động quay đầu lại, không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy người mới tới:

"A Cửu!"

Bùi Cửu cảnh giác nhìn xung quanh với khẩu súng trong tay, lại bắn thêm vài phát đạn nữa để tiêu diệt đám tang thi bị cô thu hút mà kéo đến, cô cau mày nói:

"Sao chỉ có nhiêu đây? Không giống phong cách của hai người nha."

Khẩu súng trong tay Vân tỷ lại hết đạn, cô dứt khoát vứt nó đi, thay bằng một khẩu súng khác đã nạp đầy đạn ở thắt lưng:

"Không còn cách nào khác... Lâm Lâm và những người khác đang ở phía trước..."

Bùi Cửu không nói chuyện nữa, ánh mắt nhìn xa xăm, cách đây không lâu bọn họ còn cười nói với nhau, những thiếu nữ có nụ cười hiền lành và đôi mắt trong trẻo, những người bạn đồng hành cùng nhau trong ngần ấy năm đã biến thành bộ dạng đáng sợ, vô nhân tính như vậy, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi chua xót, khóe miệng khẽ run, cuối cùng quay về phía đám xác sống: 

"Tạm gác lại một bên——Trước tiên giải quyết xong vụ này đã..."

Âm thanh xuyên qua không khí truyền đến tai cô, cả ba người kinh ngạc ngẩng đầu lên, trán của những gương mặt quen thuộc đã bị những tia gai máu xuyên thủng. Một vài tiếng gầm phát ra từ miệng chúng, sau đó ngã ra sau phát ra một tiếng động lớn.

Sau đó, không còn âm thanh nào nữa.

Trong lúc nhất thời, Tiểu Đức đá văng cái đầu thối rữa đang lăn về phía mình, cô ngơ ngác quay đầu nhìn người đang bình tĩnh rút lại những gai máu, trên mặt không chút biểu tình.

"......đội trưởng......?"

Máu chảy ra từ vết thương đông đặc thành lưỡi dao, "Lưu Vũ" nghi hoặc nhìn cô, trong mắt không biểu lộ chút cảm xúc nào:

"Sao?"

Thi thể của những người đồng đội đã sát cánh chiến đấu nhiều năm rơi xuống dưới chân họ, ba cô gái im lặng. Đột biến rồi, bị lây nhiễm rồi, tất nhiên phải xử lý tàn nhẫn, nhưng mà, nhưng mà...

Nhưng tại sao lại không hề có chút do dự và buồn bã nào?

Tại sao giết chết đồng đội, cho dù là đã bị biến dị, cũng có thể dễ dàng loại bỏ như chặt đi đám gỗ mục sao?

"Cẩn thận!" Bùi Cửu là người đầu tiên tỉnh táo lại, đẩy Tiểu Đức sang bên cạnh, đột nhiên có ba tang thi hôi hám chảy nước dãi từ trong rừng rậm lao tới, suýt nữa đánh ngã cô gái đang choáng váng không có khả năng tự vệ này. Mấy người kinh ngạc nhìn theo, những cái đầu bị ăn mòn lần lượt từ trong rừng nhô ra, mọc lên như nấm sau mưa, thoạt nhìn không có điểm dừng.

"Sao lại nhiều như vậy?"

Vân Thần nhặt khẩu súng lục cô đánh rơi trên mặt đất lên và nhanh chóng nạp đạn, vừa ngạc nhiên vừa nghiêm túc nói:

"Nơi này rất ít người, lại có linh khí của rừng ngăn cản, làm sao có thể có nhiều tang thi đến vậy?!"

"Nơi đóng quân này xem ra không thể ở lâu được nữa."

"Lưu Vũ" sau một thoáng kinh ngạc nhanh chóng bình tĩnh lại:

"Đi thôi, bảo họ lấy những gì có thể, rời đi càng sớm càng tốt."

Tiểu Đức thất thanh nói:

"Nhưng bình địa này là nơi gần di tích nhất, khó khăn lắm mới có thể tìm được..."

"Có thể tìm được lần một, lần hai sẽ có một đám tang thi khác tìm ra, nếu bọn chúng số lượng đông thế này, tôi cũng không tài nào giết hết được..."

Anh còn chưa dứt lời, những dây leo quỷ dị uốn lượn đột nhiên mọc lên xung quanh, nhanh chóng biến thành hình dạng như một con rắn, nó lập tức cuốn lấy khoảng chục con tang thi gần nhất và siết chặt chúng. Một vài cây dây leo đi xuyên qua đám tang thi mặc cho chúng gào thét, ngọn cây nở hoa và kết trái gần như trong chớp mắt, ghép thành một cây đèn lồng khổng lồ đầy kinh ngạc, trực tiếp nuốt chửng đám tang thi gần đó vào miệng nó.

Mọi thứ diễn ra trong tích tắc, trước khi bốn người kịp phản ứng, một số vũ khí bạc với hồng quang bay vụt ngang trên đầu họ, đầu của đám tang thi vỡ vụn khi chạm phải thanh kiếm sắc bén, giống như đang chặt dưa thái rau mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Điện quang cộng hưởng với sóng âm, sau vô số tiếng gào rú cùng tiếng ngã rạp, mọi người quay lại nhìn thì thấy đám tang thi dày đặc đã mất đầu, gục xuống đất chết.

... Tiểu Đức sửng sốt nhìn xung quanh, không thể tin được:

"Kết thúc rồi...tình huống gì đây??"

"Lưu Vũ" không nói gì, vẻ mặt không rõ nóng hay lạnh, khi quay đầu lại liền nhìn thấy ánh sáng màu xanh ngọc lục bảo được thiếu niên dây leo rút lại. Người đàn ông cao lớn đến nực cười lau vết máu bẩn dính trên thanh kiếm, trong khi những người còn lại đứng yên và quay lại nhìn anh.

Chàng trai tên Lâm Mặc mỉm cười với anh, nhưng giọng điệu lạnh lùng nói:

"Đó là những gì chúng tôi có thể giúp, những gì chúng tôi có thể làm."

"Chúng tôi tuy không rõ sự vụ thế nào, nhưng ít nhất chúng tôi có năng lực để được lưu lại nơi này. Đương nhiên, nếu mọi người vẫn không muốn giữ chúng tôi, vậy chúng ta phải tự mình tìm cách ở lại đây rồi."

Vẻ mặt Lâm Mặc cũng không phân biệt được là thiện ý hay giễu cợt, anh nhìn đôi mắt thân quen mà xa lạ kia, ngoài cảnh giác ra, còn có chút cay đắng.

Mặt trời mọc rất nhanh, mọi người đều tắm trong ánh nắng chói chang, chỉ có nơi "Lưu Vũ" đang đứng trùng hợp bị bao phủ bởi rừng cây, chỉ cách nhau vài bước chân nhưng lại rõ ràng vạch ra ranh giới giữa sáng và tối.

Rõ ràng một bước là đủ để vượt qua, nhưng đó là một khoảng cách không thể vượt qua của lòng người.

Các cô gái đứng dưới ánh nắng nhìn trái nhìn phải, có người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngay cả Tiểu Đức, người chưa từng gặp bao giờ, cũng lén kéo tay áo Vân Thần, nhỏ giọng nói:

"Những anh chàng đẹp trai này là ai? Họ từ đâu đến?"

Vân Thần nhẹ nhàng đáp: "Từ trong khe núi nhảy ra."

Tiểu Đức: "???"

"Lưu Vũ" không trả lời, khung cảnh dần dần dịu đi. Mọi người trong INTO1 đều không lùi bước, sau khoảng thời gian bế tắc, anh đột nhiên mỉm cười, sau đó bước lên, dễ dàng phá vỡ vạch phân cách.

"Được thôi."

Anh nhẹ nhàng đưa mắt nhìn xung quanh, mỉm cười dịu dàng và lịch sự, sau đó rất tự nhiên mà quay người rời đi không nói lời nào. Tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, dường như anh đã phạm phải sai lầm trong khoảnh khắc. Anh quay người lại, không nhìn ai, trầm mặc đi đến chỗ những xác chết, đến bên cạnh cô gái bị nhiễm bệnh đã bị chính mình làm cho im lặng mãi mãi.

Một lúc lâu sau, anh mới đưa tay ra, khép mắt cho cô gái.

Tiểu Đức là người nhỏ tuổi nhất, hai mắt lập tức đỏ lên, quay đầu sang một bên lau nước mắt. Vân Thần thở dài, đưa tay vỗ vỗ vai người trước như an ủi.

Không gian lặng ngắt như tờ, "Lưu Vũ" đi ngang qua đám người đang im lặng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói:

"Cậu là em ấy sao?"

Anh quay đầu lại, người đã nhìn chằm chằm vào anh nhưng không nói gì kể từ lúc mới gặp đến giờ vẫn luôn nhìn anh. Hai cặp mắt nhìn nhau từ khoảng cách chưa đầy vài mét, quen thuộc như đã làm vô số lần. Đó cũng chỉ dừng lại ở mức quen thuộc. Câu nói của Santa là một câu hỏi tuy nhiên không có nghĩa là yêu cầu câu trả lời. Những gì anh nói sau đó khác hoàn toàn với giọng điệu thường thấy của anh trước đây, phi thường lạnh lùng:

"Nếu cậu là em ấy, bất luận là đã quên hay vì nguyên nhân nào khác, cho dù cậu có chết, ta nhất định sẽ để cậu chết bên cạnh ta;"

"Nhưng nếu cậu không phải, ta sẽ rút lưỡi của ngươi, róc xương của ngươi, lột bỏ bộ mặt giả tạo của ngươi từng chút một, cuối cùng xé xác ngươi ra thành từng mảnh."

Tựa hồ như chỉ đang nói đến những chuyện vặt vãnh, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, như thể người vừa phun ra lời nói đẫm máu kia không phải là hắn:

"Dù có làm được hay không thì tôi cũng sẽ liều mạng để làm cho bằng được."

Giọng nói của những lời này rất nhỏ, hai cô gái ở xa không nghe thấy. Bùi Cửu quay đầu lại, nhưng không hề hành động gì, cô nhìn bọn họ, một tia bối rối nhanh chóng biến mất, cô bình tĩnh cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy gì.

Một lúc lâu sau, "Lưu Vũ" cười khẩy, anh hơi hếch cằm, ánh mắt không phân biệt được là khinh thường hay giễu cợt:

"Tôi không biết anh đang nói về điều gì, nhưng anh có thể đoán thử xem."

"Nhân loại sắp tận diệt rồi, ta có rất nhiều thời gian cùng anh chơi đùa."

Lời vừa dứt, anh không nói thêm một lời nào, cũng không nhìn những người đột nhiên xuất hiện một cách khó hiểu này nữa, anh hướng về phía doanh trại mà không thèm quay đầu lại. Các cô gái cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Bùi Cửu nhìn bọn họ, do dự một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu:

"Cảm ơn. Hợp tác vui vẻ."

Nhìn bóng lưng các cô gái xa dần, Lưu Chương quay đầu lại, giọng điệu không hề có chút kinh ngạc hay nghi ngờ nào mà chỉ hỏi:

"Cậu thực sự nghĩ vậy à?"

Santa không trả lời, anh nhìn những người bạn của mình nói:

"Mọi người có nghĩ là cậu ấy không?"

Mọi người lưỡng lự nhìn nhau, cuối cùng Châu Kha Vũ lắc đầu:

"Không giống."

Không có cách nào chắc chắn, cũng không dám khẳng định, không có bằng chứng hay manh mối, hệ thống vẫn im lặng cho đến bây giờ, không ai dám đặt cược, chỉ có thể nói: không giống.

Santa gật đầu:

"Nếu là giả vờ thì dù vì lý do gì, cậu ta cũng phải chết."

"Ít nhất tôi sẽ để cậu ta được chôn cùng với em ấy."

Thiếu niên nghịch dây leo trong tay, nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên:

"Khéo thật"

Lâm Mặc luôn luôn cười, cho nên rất nhiều người thường quên mất vào thời điểm anh không cười kỳ thật rất dọa người. Đặc biệt là khi anh đột nhiên bật cười sau khuôn mặt vô cảm giống như bị trúng độc.

"Tôi cũng nghĩ vậy."



Trở lại doanh trại, sự cố nhỏ xảy ra ở giai đoạn đầu của phó bản cuối cùng cũng kết thúc. Sau khi chia nhau đuổi theo, Bá Viễn, Riki và Cao Khanh Trần đã ngồi lại nói bóng nói gió, đồng thời hỏi được một số chuyện từ các cô gái xung quanh. Trong số đó, Tiểu Nam gặp lúc đầu là người vui tính và nói nhiều nhất, từ miệng của cô, ba người đã biết được phần lớn bối cảnh của phó bản này, sau đó truyền lại cho tám người còn lại.

Sự tàn phá môi trường của con người ngày càng nghiêm trọng nhưng họ lại phớt lờ, hậu quả của sự vô đạo đức là sự trừng phạt của Thượng đế. Thảm họa bắt đầu ập đến sau khi một quốc đảo xả một lượng lớn nước bị nhiễm phóng xạ ra đại dương.

"Lúc đầu, không ai chú ý đến thảm họa này. Đó chỉ là sự biến đổi của một con cá; cái chết của một đàn cá voi; sự xuất hiện của một loại bệnh truyền nhiễm mới; sự lây lan trên diện rộng của virus..."

Trương Gia Nguyên giơ tay: "Cho đến khi tai họa này ảnh hưởng trực tiếp đến nhân loại"

Bá Viễn gật đầu tán thưởng: "Trả lời chính xác."

Sự đột biến của virus do phóng xạ gây ra gần như không thể kiểm soát được, căn bệnh truyền nhiễm mới lây lan nhanh chóng trong thế giới loài người, những người bị nhiễm bệnh ngay lập tức mất đi nhận thức, trở nên khát máu, ăn thịt và tấn công đồng loại của mình. Theo nhận thức thông thường, nó được coi là zombie trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình. Chính phủ của các quốc gia đã lần lượt hành động. Vào thời điểm quan trọng này, các chuyên gia y tế từ viện nghiên cứu khoa học chuyên nghiệp đã được phái đi để nghiên cứu virus, không có nhiệm vụ thăm dò nào khác.

Thế nhưng dường như trong bóng tối xuất hiện thiên ý, ngay khi họ đang thảo luận xem nên dự trữ lương thực để tránh phiền phức hay là tham gia tổ chức dân quân tiêu diệt tang thi, thì một mệnh lệnh khó hiểu đột nhiên được ban xuống, nói rằng rằng chính tại địa điểm di tích được bao phủ bởi những ngọn núi này, người ta đã tìm thấy một bức tranh mô tả thảm họa này trên các bức tường và một nhóm thám hiểm đã được yêu cầu tìm ra sự thật. Mọi người đều ngạc nhiên, lý do này thực sự bất đắc dĩ, nhưng bản thân viện nghiên cứu khoa học cũng không biết làm gì trước chỉ thị của các quan chức cấp cao, và những người trong đoàn thám hiểm khác hoặc bị tấn công trong quá trình điều tra, hoặc là thiếu nhân sự tiếp quản, hoặc là đang ở một nơi khá xa, phải đi một vòng quanh lớn, cuối cùng họ là đội duy nhất có thành viên quy củ, khoảng cách hợp lý và thậm chí có đủ nguồn lực.

Sự việc này xảy ra một cách kỳ lạ, nhưng không phải ai cũng tuân theo mệnh lệnh từ cấp trên. Cả đội đã đến vùng núi sâu và khu rừng già này nhưng vẫn thể thoát khỏi virus đang hoành hành bên ngoài.

"Theo Tiểu Nam nói, bọn họ đã ở đây được hai ngày, theo lý mà nói thì ở vùng núi hẻo lánh không dễ tiếp cận này, cũng sẽ không có số lượng tang thi lớn như vừa rồi, cho nên các biện pháp đề phòng cũng không triệt để, không ngờ lại bị lợi dụng sơ hở."

Bá Viễn dùng tay chống thái dương, nhìn bề ngoài khó nhận ra, nhưng kỳ thực lại đau đầu như búa bổ. Kể từ khi trí nhớ quay trở lại, cơn đau tựa hồ chưa từng buông tha anh, có lúc anh suýt thì ngã quỵ, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.

Không phải không có người phát hiện điều dị thường, đều khuyên anh nghỉ ngơi, nhưng anh chỉ xua tay né tránh. Trong tiềm thức, anh mơ hồ hiểu rằng đây là sự cản trở âm thầm của hệ thống ngăn họ tiếp tục trò chơi, tuy khó chịu nhưng cũng cho thấy...chột dạ rồi.

Bá Viễn cười khẩy trong lòng.

Riki liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của người phía trước, cố gắng đè nén sự lo lắng trong lòng, chủ động bắt đầu chủ đề:

"Nhiệm vụ chính vừa rồi mọi người đã thấy hết rồi đúng không: Theo chân đoàn thám hiểm trong toàn bộ quá trình điều tra. Nó không yêu cầu giúp đỡ, cũng không nói điều tra thành công, chỉ là tuân theo toàn bộ quá trình."

Mika nhìn cặp kính trên sống mũi:

"Nhiệm vụ phụ là tìm ra những gì được chôn giấu."

Thứ gì được chôn giấu?

Sự tình? Con người? Liệu rằng có thứ đồ phi vật chất nào không?

Ai đã giấu nó và tại sao lại giấu?

Mọi người đều đang im lặng suy nghĩ, cuối cùng Duẫn Hạo Vũ lắc đầu: "Không được, manh mối quá ít, chuyện này để sau hẳn nói."

Mika nói với vẻ mặt nghiêm túc:

"Có lẽ chúng ta nên tìm hiểu thêm về thông tin cụ thể của các nhân vật trong câu chuyện này, cũng giúp ích cho việc hợp tác sau này"

Cao Khanh Trần gật đầu đồng tình: "Chúng ta cùng xem nhé. Chiều nay, tôi, Viễn ca và Riki đã nghe được không ít tin tức."

"Trước hết, đội trưởng, không cần phải nói, nhất định có vấn đề. Tôi chỉ không biết đó có phải là vấn đề họ muốn thấy hay không, và cũng không ai có tâm trạng bàn luận về nó nên tạm thời bỏ qua.

Cô gái đưa chúng ta vào đây, tên thường gọi là Lý, tên đầy đủ là Lý Tiểu Nam, chuyên ngành ngôn ngữ, đồng thời cũng có kiến ​​thức sơ cứu chuyên nghiệp, cô ấy là giám định viên của đội và cũng là bác sĩ của đội.

Cô gái tên Vân Thần là một trong những thành viên lớn tuổi nhất của đội, chuyên ngành của cô ta là kỹ thuật viên, chịu trách nhiệm chủ yếu về việc điều tra, thăm dò và phục hồi các di tích cổ.

Tiểu Đức tên đầy đủ là Trương Tiểu Đức, cô ấy và Tiểu Nam là bạn cùng trường đại học, sau khi tốt nghiệp họ vào viện nghiên cứu để làm việc cùng nhau. Trên thực tế, cô ấy học chuyên ngành khoa học máy tính, công việc chính là phân tích dữ liệu, tuy nhiên sức mạnh lại rất kinh người, nếu không tính là một loại dị năng thì cô ta có thể được coi là người mạnh nhất trong đội thám hiểm. "

"Về phần Bùi Cửu, thì..."

Cao Khanh Trần suy nghĩ một lúc trước khi tiếp tục: "Công việc chính của cô ấy không thể xác định. Cô ấy có thể phục hồi các di tích văn hóa, thẩm định cổ vật và sử dụng súng. Sức chiến đấu không thấp, có thể điều phối và chỉ huy, hoặc là giữ vai trò toàn năng của đội..."

Mặt trời đã lặn, tấm màn ngoài lều đột nhiên gợn sóng, Trương Gia Nguyên vội vàng đứng dậy:

"Ai!"

Tấm rèm hơi lay động, sau đó được kéo mở, cô gái tóc đỏ buộc đuôi ngựa đứng ở cửa, không đi vào mà nói với giọng điệu lạnh lùng như thường lệ:

"TÔI."

Đối tượng vừa mới được phân tích lúc này đang đứng trước mặt cậu, dù cho ai cũng khẳng định bản thân đã luyện được bộ mặt kim cang không thể phá hủy nhưng vẫn có chút bất an. Bá Viễn ho nhẹ một tiếng, rất mừng vì bọn họ đã bỏ được thói quen ăn nói to tiếng, anh cân nhắc mở miệng hỏi:

"Bùi Phó đội, xin hỏi có chuyện gì vậy?"

Bùi Cửu đầu tiên nhìn ra phía sau rồi mới bước vào. Có vẻ như vì trong phòng đầy người khác giới nên cô không đến gần mà chỉ đứng ở cửa nói:

"Tôi đến đây để tìm sự hợp tác của mọi người."

"Có điều gì đó không ổn với đội trưởng của chúng tôi."

Vừa nói xong, cô ta dừng lại chừng nửa giây:

"Nói chính xác thì toàn bộ đội của chúng tôi hiện tại không ổn lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro