Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng đế nhất quyết đưa số mệnh của chúng ta rơi vào cơn ác mộng, nhưng ta trời sinh không tin trời, trời muốn chúng ta diệt vong, thì ta đành phải xé trời, giẫm đạp lên sinh mệnh đáng chết này, đá bay cột trụ trời cao quý.

---

"Chính là chỗ này."

Bùi Cửu dẫn bọn họ đi một vòng tham quan lều trại, từng bước đi vào nơi trung tâm, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp những cô gái bận rộn với công việc của mình đi ngang qua, đôi lúc sẽ có người tò mò quay đầu nhìn bọn họ, sau đó lại tiếp tục chuyên tâm vào công việc mà mình đang làm. Đội khảo cổ này số lượng không nhiều, nhìn sơ qua cũng không quá mười người, nhưng như Bùi Cửu đã nói, đều là những cô gái tận tụy và có năng lực.

Một ẩn dụ không quá phù hợp, bọn họ giống như một nhóm mười vị sư thầy và đồ đệ đang đến tây phương để thỉnh kinh, vô tình lạc vào Nữ Nhi quốc, thay vì ca hát nhảy múa thì các nữ nhân nơi đây lại đang hối hả, tất bật với công việc.

Bá Viễn bình tĩnh nhìn lại:

"Thật xin lỗi, Bùi đội phó, chúng tôi vừa nhận nhiệm vụ chưa kịp hỏi cấp trên kỹ lưỡng đã vội vàng chạy tới, có thể cho tôi mạn phép hỏi hiện tại đang thăm dò cổ địa gì không?"

Bùi Cửu đi phía trước, mái tóc đuôi ngựa màu đỏ buộc cao sau đầu đung đưa theo từng động tác của cô ấy, thực sự rất chói mắt:

"Hiện tại chỉ tìm thấy một số dấu tích bên ngoài. Do rừng cây rậm rạp, bị đất đá vùi lấp nhiều năm dẫn đến nhiều vị trí đã bị xói mòn nên chúng tôi không dám tùy tiện tiến sâu vào, sợ phá hủy di tích cổ xưa. Tuy nhiên, sau khi xác định sơ bộ, ít nhất đó là di tích từ đời Đường và các triều đại trước."

Hóa ra là một vật gì đó từ đời Đường, hiện vẫn còn ở chốn núi sâu rừng già này. Trong lòng Bá Viễn chợt lóe lên một tia suy nghĩ, anh rất rõ khu rừng kỳ dị này không thể tồn tại trên thực tế, nhưng từ phản ứng của đội khảo cổ trước mắt, từ góc độ nhận thức của bọn họ, đây rõ ràng là một địa điểm có thật ở đâu đó trong thế giới bình thường của họ, thật sự rất khó để mở miệng hỏi thêm.

Dù sao trước đó họ cũng đã nói là đến đây để chi viện, nếu bây giờ hỏi nơi này là nơi nào thì chẳng khác gì tự vả vào mặt mình, nói xằng nói bậy.

"Nói ra thì di chỉ cổ xưa này được khai quật ở đây đã dựng nên một câu chuyện vô cùng hoàn chỉnh."

Bùi Cửu dừng một chút, đột nhiên lại nói.

Lưu Chương nhạy cảm nhận thấy rằng đây có thể là thông tin quan trọng, lập tức hỏi:

"Câu chuyện gì?"

Bùi Cửu chần chờ một chút:

"Câu chuyện này nên gọi là truyền thuyết mới phải, nhưng..."

Cô gái liếc nhìn lại, sự do dự hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt xinh đẹp, nhưng cuối cùng cũng quyết định giải thích:

Theo truyền thuyết, đây là một khu rừng có sinh mệnh.

Chúng khao khát sự xuất hiện của các giống loài khác nhau, cùng sinh sống và chơi đùa với chúng. Về sau, cành lá của chúng ngày càng xum xuê, chúng đã đạt được ước nguyện, có nhiều động vật đến sống tự do tự tại ở trong rừng.

Rồi một ngày nọ, trong khu rừng có sinh mệnh này, một nhóm người chưa từng được biết đến đột nhiên xuất hiện.

Chúng có tay và chân dài, da thịt trần trụi, không có lông, chúng sử dụng thực vật khác để che phủ cơ thể mình. Chúng có trí tuệ vô song, biết tất cả những kiến ​​thức mà các sinh vật khác trong rừng không biết, chúng có thể thoát khỏi cái lạnh khắc nghiệt trong mùa đông lạnh giá, trong bóng tối lại tìm thấy ánh sáng.

Khu rừng và các loài động vật khác đều rất thích nhóm bạn mới được gọi là "nhân loại" này và tôn vinh họ như chủ nhân của tất cả linh hồn.

Sau đó, khu rừng và động vật dần dần phát hiện ra nhân loại cũng giống như động vật, phân thành hai loại khác nhau, họ gọi con cái là "phụ nữ" và con đực là "đàn ông".

"Đàn ông" trong chủng tộc này chịu trách nhiệm về các công việc đòi hỏi thể lực như săn bắn và đốt lửa; "phụ nữ" chịu trách nhiệm về các công việc nấu nướng và các việc lặt vặt.

Điều đáng ngạc nhiên nhất là "nữ" của quần thể này ưa nhìn hơn "nam", đây là một điều hiếm thấy, bạn phải biết rằng ở hầu hết các loài sinh vật, ngoại hình của con đực luôn đẹp hơn con cái để thu hút con cái.

Đã hàng trăm năm yên bình như vậy, nhưng khu rừng và các loài động vật bỗng phát hiện ra rằng chủng loài này dường như không còn thân thiện như khi chúng mới xuất hiện. Những người "đàn ông" tùy ý săn bắt những con vật yếu ớt, chặt phá cây cối, thậm chí còn cố ý đập vỡ trứng chim, chửi bới và đánh đập những "người phụ nữ" có chức năng "sinh sản" thiêng liêng trong nòi giống của họ.

Khi sự kiêu ngạo của các "đàn ông" ngày càng gia tăng, một ngày nọ, "đàn ông" đã uống một thứ đồ uống có mùi kỳ lạ do bọn họ tự chế, thứ mà họ gọi là rượu, và thậm chí còn dùng lửa do bọn họ phát minh để đốt rừng.

Vô số cây cối, động vật chết trong biển lửa, những cây cối có sinh mệnh cuối cùng cũng nổi giận, xua dây leo siết cổ "đàn ông" đến chết, thả rắn độc cắn chết bọn họ, kéo người đến hồ nước dìm chết, dùng sự trừng phạt nghiêm khắc nhất của tạo hóa để quét sạch gần như toàn bộ "đàn ông".

Lúc này, những người cao quý nhất của nhân loại - "phụ nữ" đến cầu tình. Họ van xin, nếu không có "đàn ông" thì giống nòi của họ sẽ tuyệt chủng, không một "đứa con" đáng yêu nào được sinh ra từ cơ thể họ nữa.

Những cái cây nhân hậu đồng cảm với "phụ nữ" dịu dàng và thỏa thuận với họ: Từ nay, mỗi thế hệ chỉ được phép có ba bé trai, nếu có nhiều hơn ba, đứa bé bị thừa đó sẽ bị giết chết ngay lập tức, nhưng nếu là bé gái thì có thể được giữ lại.

Hậu nhân a, những câu chuyện do tổ tiên để lại là thiêng liêng là bất khả xâm phạm, theo quy định của dòng tộc, không ai được vi phạm lời hứa thiêng liêng do tổ tiên và thần rừng lập ra, nguyện cầu cho thần rừng mãi mãi trường sinh, cầu cho chủng tộc của chúng ta luôn tuân thủ thánh quy, thần tử đời sau luôn thực hiện nghĩa vụ của mình, bảo hộ cho chủng tộc của chúng ta muôn đời bất diệt, truyền lại đời đời.

Câu chuyện đã kết thúc. Bùi Cửu ho khan vài tiếng, nhìn mọi người sắc mặt tái nhợt, lại đột nhiên mỉm cười:

"Đừng nghiêm túc như vậy, mặc dù truyền thuyết này nhắm vào nam giới, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một truyền thuyết. Việc thay đổi nhân vật, giới tính hay các quy định ở thời cổ đại đều được thuật lại tương tự như vậy ở khắp mọi nơi, chẳng có gì lạ. Mà nha đầu Tiểu Nam luôn thích sử dụng một số thủ pháp tu từ khi phiên dịch, có lẽ cô ấy đã phóng đại nó lên."

Khuôn mặt nghiêm trọng hóa của mọi người không hề thuyên giảm bởi trò đùa của cô. Nếu là thật, truyền thuyết mơ hồ như vậy đương nhiên không cần để ý. Nhưng đây là thế giới hệ thống, ở một nơi mà mọi thứ đều không thể đoán được, mọi thông tin đều có thể trở thành hiện thực.

Nếu khu rừng thực sự bất bình đẳng giới mạnh như vậy thì...

"A Cửu, bọn họ là ai?"

Đột nhiên, một giọng nữ nghi hoặc cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của họ. Mọi người nhìn thấy một người đứng bên cạnh lều trại gần nhất, một tiểu cô nương trạc tuổi Bùi Cửu nhưng rõ ràng là lớn hơn vài tuổi, trên tay còn xách một túi dụng cụ và thiết bị tìm kiếm. Đôi mắt sáng ngời quét qua mười người, khẽ nheo lại, không che giấu sự cảnh giác đề phòng.

"Vân tỷ," bọn họ nghe thấy Bùi Cửu xưng hô với nhau, "Những người này là do Tiểu Nam đưa tới, bảo là cấp trên phái tới hỗ trợ."

Cũng thật trùng hợp, điều này chứng tỏ rằng lai lịch và thân phận của họ không có gì để khẳng định, đối phương cũng rất dễ dàng nhận ra ý tứ của bên kia: bọn tôi nói vậy, không có bằng chứng chứng minh cụ thể gì hết, tin hay không thì tùy.

Mặc dù đội phó tên là Bùi Cửu đối với họ rất khách sáo, nhưng rõ ràng chưa từng buông lỏng cảnh giác với họ. Lâm Mặc híp mắt lại, vài sợi dây leo yên lặng quấn quanh cánh tay anh —— nơi này là rừng rậm, đối với dị năng thiên về thực vật của anh tất nhiên có ưu thế, trong trường hợp có tình huống bất ngờ xảy ra, anh cũng có thể ứng phó kịp thời. 

Quả nhiên, cô gái họ Vân nhàn nhạt liếc nhìn đám người một cái, ngữ khí khó đoán, hiển nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của Bùi Cửu: "Vậy sao..."

Bùi Cửu mỉm cười với cô ấy, sau đó quay đầu lại nhìn và giới thiệu với bọn họ:

"Đây là Vân tỷ, nhân viên nghiên cứu tuyến đầu trong đội chúng tôi. Cô ấy không thích người khác gọi bằng tên, mọi người có thể gọi bằng họ."

Bá Viễn mỉm cười gật đầu:

"Xin chào, Vân cô nương."

Vân tỷ cũng khách sáo cười đáp lại, khi nàng ta quay đầu nhìn lại, ánh mắt dừng ở trên người Lâm Mặc một hồi, nụ cười chợt nở rộ:

"Này, ở đâu ra một tiểu đệ đệ, mặt búng ra sữa, người thì không có nhiêu thịt, có thực lực nghiên cứu khảo cổ sao?"

Lâm Mặc sửng sốt vài giây, rốt cục ý thức được người mà Vân tỷ đang nói tới chính là mình, thật không thể tin được:

"...Tiểu đệ đệ??"

Thật lòng mà nói, tuy anh vào nhóm có hơi muộn một chút, nhưng xét theo tuổi tác thì chị này không thể lớn hơn anh được, sao lại gọi là đệ đệ? !

Có phải anh đang bị một cô gái bằng tuổi quấy rối không? !

Xung quanh truyền đến những tiếng cười ngặt nghẽo, các thành viên INTO1 sau khi kết thúc phó bản trước gần như đã biến thành những con người an tĩnh. Mãi cho đến lúc này, Lâm Mặc cuối cùng cũng nở nụ cười. Trái tim căng thẳng như bị một tảng đá nặng đè lên đã được thả lỏng đi đôi chút. Lâm Mặc nhìn chằm chằm vào Lưu Chương, người đang cười to nhất, nghiến răng nghĩ:

Đây có còn là bạn trai lớn của mình không?

Ta thực sự muốn ném con vịt thối này vào nồi và quay nó!

Bùi Cửu bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay ngăn cản bàn tay đang nóng lòng muốn nhéo má anh của Vân tỷ:

"Vân tỷ tính cách vốn hướng ngoại...không có ác ý gì, chỉ là đã lâu không có người mới đến, nên có chút vui quá độ, mong người đừng trách."

Vân tỷ khịt mũi cười nhẹ rồi dừng tay lại:

"Không đùa nữa. Quên đi, ta đường đường là một người ngay thẳng, không trêu ghẹo trai nhà lành."

Nàng quay sang nhìn Bùi Cửu, lắc lắc dụng cụ trong tay:

"Cậu vừa nói là Tiểu Nam đã trở lại đúng không? Đúng lúc ta và Tiểu Đức định đi tìm nàng ta. Lâm Lâm và những người trên tuyến đầu đã khai quật được một mảnh vỡ lớn có khắc chữ, bọn họ đang khôi phục nó. Chúng tôi cần nàng ta xác định danh tính của chúng. Không nói nữa, ta đi trước đây."

Bùi Cửu gật đầu biểu thị đã biết, Vân tỷ nhấc chân muốn rời đi thì đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rồi lại nhìn Bùi Cửu:

"Nhưng mà...Cậu muốn dẫn bọn họ đi tìm đội trưởng?"

Bùi Cửu nhướng mày:

"Ừm, có chuyện gì sao?"

Vân tỷ tựa hồ có điều muốn nói, nhưng lại liếc mắt ra sau lưng nhìn bọn họ, cuối cùng mím môi không nói gì, lắc đầu:

"Không có gì, tôi đi trước."

Nói xong liền sải bước rời đi. Mọi người đều chú ý đến biểu hiện kỳ lạ của nàng ta, tuy không nói gì nhưng bọn họ đều ngầm sáp lại gần nhau. Riki đứng trong không gian được bao bọc của bọn họ, lặng lẽ mở mắt kích hoạt dị năng, không gian lập tức được bao bọc bởi ánh sáng màu tím. Sau đó, mọi người nghe thấy giọng nói không rõ ràng của Vân cô nương trong hệ thống chia sẻ kết nối:

"... Chẳng lẽ dị năng của đội trưởng có liên quan đến những người này... Tốt hơn là nên thảo luận riêng với A Cửu, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn..."

Đội trưởng đội khảo cổ của bọn họ có vấn đề?

Mọi người ngẩng đầu nhìn nhau, trong mắt lộ ra tia nghi hoặc cùng nghiêm trọng.

Bất kể là điểm nào vấn đề gì, dù sao chắc chắn cũng là manh mối, sau này gặp được nên chú ý hơn.

Bá Viễn suốt đường đi sắc mặt không thay đổi, vẫn vô cùng lịch sự hòa nhã tiếp lời, tựa hồ như đang cố gắng thu thập thêm chút tin tức, nhưng tất cả đều bị Bùi Cửu khéo léo chặn lại, hai bên đối đáp qua lại y như đang đánh Thái Cực Quyền.

Khi đi đến căn lều lớn nhất ở trung tâm, Bùi Cửu cuối cùng cũng dừng lại, nói vài câu với một tiểu nha đầu đang bận rộn dọn dẹp đống đồ lặt vặt xung quanh mình, cô bé gật đầu, tò mò nhìn bọn họ, sau đó đem hết công cụ xoay người rời đi.

Xem ra đây chính là nơi ở của người đứng đầu. Châu Kha Vũ vô thức theo thói quen nhìn người dẫn đường, cô gái tên Bùi Cửu đang ngẩng đầu nhìn về lều chính, biểu hiện trên gương mặt có chút khó nói, anh cảm nhận từ trong đôi mắt của cô ta một tầng cảm xúc khó lý giải.

Vừa giống như do dự, vừa giống như phân vân, lại tựa hồ như cảnh giác.

Đây không phải là cảm xúc nên có đối với người đồng đội ngày đêm sát cánh bên mình.

Châu Kha Vũ không có thời gian để diễn đạt sự nghi ngờ của mình, Bùi Cửu đột nhiên quay lại, nét mặt đã hồi phục về dáng vẻ không rõ tâm tư như trước:

"Được rồi, mời mọi người vào."

Nhìn bóng dáng cô gái vén rèm cửa bước vào, Châu Kha Vũ khẩn trương che giấu sự hoài nghi của mình, dây thần kinh thô của Trương Gia Nguyên kể từ phó bản trước đã tốt lên không ít, tuy rằng cậu không hiểu nỗi lo lắng đang nảy sinh trong lòng Châu Kha Vũ, nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy cánh tay người kia, theo bản năng giấu người ra sau.

Châu Kha Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, đồng thời đưa tay ra một khoảng không, sẵn sàng rút thanh kiếm bạc ra bất cứ lúc nào.

Mọi người nối đuôi nhau đi vào, giọng nói của Bùi Cửu phía trước khá nhẹ, nhưng sau khi lắng nghe cẩn thận, lại nghe thấy có chút căng thẳng:

"Đội trưởng, có người nói là người của đội khảo cổ đến tiếp viện, ta dẫn tới rồi."

Duẫn Hạo Vũ đang đi ngay phía sau, bị tài liệu và thiết bị dày đặc xung quanh lều thu hút, người đi phía trước cậu đột nhiên dừng lại, cậu không kịp phòng bị mà va thẳng vào lưng đối phương, hai người đồng thời loạng choạng, cậu vội vàng đưa tay đỡ lấy anh mình:

"Tiểu Cửu ca ca? Sao lại không đi nữa ..."

Lúc này cậu mới chú ý tới những người đi phía trước đều dừng lại, hơn nữa tất cả đều nhìn thẳng về phía trước. Cao Khanh Trần được cậu đỡ cũng nhìn chằm chằm về phía trước, dường như không nghe thấy câu hỏi của cậu, như thể bị thứ gì đó làm cho đứng yên tại chỗ.

Duẫn Hạo Vũ còn chưa kịp nảy sinh nghi ngờ, đã đột nhiên sụp đổ trong khoảnh khắc tiếp theo.

"Tôi hiểu rồi, cực khổ cho cô."

Đôi mắt của Duẫn Hạo Vũ từ từ mở to giống y như tất cả những huynh đệ khác, cậu như bị đóng đinh tại chỗ, không thể tiến lên dù chỉ một bước. Cậu thậm chí còn không dám ngẩng đầu, sợ bản thân nghe lầm, sợ trong lòng trở nên rối loạn, cậu sợ ngẩng đầu sẽ nhìn thấy thứ có thể khiến cậu gục ngã ngay lập tức.

Cho đến khi tiếng đáp lại lời của cô gái vang lên, xuyên qua đám người đang hóa đá, ánh mắt Bá Viễn vẫn nhìn thẳng về trước không hề chớp mắt. Anh nhìn bóng hình của người đang đặt văn kiện trong tay xuống, người đó quay đầu lại, từng bước từng bước đi tới, rồi lại nhìn thấy đối phương duỗi tay ra, vừa khách sáo vừa xa lạ mỉm cười với anh, nốt ruồi nhỏ bên phải dưới lông mày cong cong không dễ gì nhìn thấy:

"Xin chào, cho hỏi anh có phải là đội trưởng của đội không?"

Bá Viễn không biết bản thân làm cách nào đưa tay ra, lại nghe được thanh âm run rẩy của mình:

"...Không, tôi là phó đội trưởng...tôi...tôi tên Bá Viễn..."

Anh nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp, có lẽ là ảo giác, anh tựa hồ nghe được nhịp sống tươi mới đang đập trong lòng bàn tay mình.

Khuôn mặt đầy máu ngã xuống trước mặt mọi người, không còn hơi thở, khuôn mặt đã bị hệ thống quét sạch trở nên mơ hồ, vừa quen thuộc vừa xa xăm:

"Vậy sao, xin chào, tôi là đội trưởng của đội này."

"Tôi tên Lưu Vũ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro