Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau này, mỗi khi Santa nhớ lại cảnh tượng lúc đó, anh đều quên mất mình đã chạy đến đó bằng cách nào, tại sao người rõ ràng đang nằm trong vòng tay lại nhẹ như cơn gió thoảng qua, đôi chân lại yếu ớt đến mức khuỵu xuống mặt đất.

Tốc độ của mọi người dần chậm lại, cuối cùng trạng thái từng chút trở nên mơ màng như lạc vào cỗi mộng. Cao Khanh Trần thẫn thờ, chân đứng không vững, Duẫn Hạo Vũ phía sau không đỡ kịp, cả người đỗ xuống đất.

Tại sao?

Rõ ràng quen biết nhau từ đảo Hải Hoa, rõ ràng cùng nhau đi làm những hai năm, rõ ràng trước khi đến cái nơi quỷ quái này, tất cả vẫn còn đùa với nhau rằng đợi đến khi cả đám năm mươi tuổi vẫn sẽ cùng nhau đi khắp nơi thử mọi món ăn ngon.

Ai có thể nói cho bọn họ biết tại sao, chỉ một lần đánh mất ký ức, chỉ một lần sơ sẩy, đồng đội của họ lại ngã xuống như thế này, máu tươi thắm đỏ cả khuôn mặt?

"Tiểu Vũ..."

"Tiểu Vũ..."

Santa lúng túng, muốn ôm em thật chặt, nhưng lại sợ động tác mạnh quá lại càng khiến em thêm đau, rõ ràng em đang ở gần anh như vậy, nhưng khi anh nhích đầu lại gần, hơi thở ấy yếu ớt đến nỗi tựa hồ như sắp tan biến, không thể nào cảm nhận được.

Tất cả cảm xúc dường như bị thứ gì đó chặn lại, lúc này trong lòng anh không hề có bi thương hay đau đớn, chỉ có mất mát, một sự mất mát đến tột cùng.

Anh nên làm gì đây?

Ánh mắt sững sờ chạm vào gương mặt Lưu Vũ, phát hiện em ấy gần như không mở mắt nổi, đôi môi mấp máy như đang muốn nói gì đó, nhưng máu tươi từ khóe miệng trào ra ngăn lại nơi cổ họng, dù có muốn cũng không nói được. Người đứng người ngồi gần như chết lặng tại chỗ, cái gì cũng không nghe thấy.

"Đừng nói nữa."

Rikimaru lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi, anh đi tới, nửa quỳ nửa ngồi, dùng hai tay nắm lấy bàn tay trái lạnh lẽo của người kia, giọng nghẹn ngào khó nói thành lời:

"Anh giúp em, anh giúp em... Không cần nói, chỉ cần nghĩ trong đầu, anh giúp em nói..."

Một màu tím nhạt bao quanh đôi mắt đẫm lệ của anh, dị năng cấp 1 [Tâm linh tương thông] và dị năng cấp 2 [Đối thoại Tinh Thần] được kích hoạt cùng lúc.

Trong tiếng thở dốc mơ hồ, ý thức của Lưu Vũ đã không còn tỉnh táo, bọn họ miễn cưỡng nghe được mấy từ thông qua dị năng của Riki:

"...vòng tay...mang...về nhà..."

"Cái gì?"

Lâm Mặc cúi đầu xuống, người tự xưng là một người cứng rắn cứ thế để cho nước mắt rơi:

"Vòng tay của em, sao vậy?"

Ý thức bị phân tán đến mức hầu như không nghe thấy câu hỏi, Lưu Vũ có lẽ biết rằng họ nghe không hiểu lời cậu nói, nên đành chuyển dời đôi mắt không rõ tiêu điểm sang Bá Viễn.

Trong nháy mắt, Bá Viễn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nước mắt sau biết bao nỗ lực cố gắng kìm nén đột nhiên tuôn ra, anh vội vàng nói:

"Vòng tay... Santa, em cởi nó ra. Lấy bên này với bên kia quấn quanh cổ tay em ấy, nhanh."

Santa không trả lời, anh thậm chí không có thời gian để suy nghĩ, bộ não hoang mang của anh lập tức thúc giục cơ thể làm theo chỉ dẫn. Anh quấn chiếc vòng tay bị mất một chiếc chìa khóa vào bàn tay lạnh giá của người mình yêu. Bá Viễn quỳ xuống, nước mắt tuôn trào. Nước mắt của tất cả mọi người không ngừng rơi xuống làm ướt đẫm thân thể người đang nằm trên bãi cỏ:

"Giữ chặt lấy Tiểu Vũ... Em xem, bọn ta bắt được em rồi. . . "

"Sẽ nghĩ ra được cách, em đợi một chút... về nhà, chúng ta đưa em về nhà..."

Nhưng Lưu Vũ không thể đáp lại, cậu gần như đã dùng hết sức lực để nặn ra một nụ cười rất nhẹ trên môi, ánh mắt chậm rãi lướt qua những gương mặt u buồn nhưng sống động của những người xung quanh, cuối cùng rơi vào ánh mắt đẫm lệ nhưng vô hồn của người mình yêu.

Cậu nhìn thấy khuôn mặt của người kia bị năng lượng tàn ác làm cho trầy xước, cậu rất muốn dùng dị năng của mình để chữa lành nó, nhưng mỗi một chuyển động nhỏ đều như đang nhắc nhở cậu về cơ thể tàn phế của mình, cậu không còn đủ sức để sử dụng dị năng của mình nữa.

Cậu thu người lại, như thể chỉ là sự mệt mỏi khi vừa mới hoàn thành xong công việc, cậu an tĩnh nghĩ:

"Thật muốn ngủ...Sao lại mệt như vậy..."

Trước khi mọi người hoảng loạn ngăn không cho cậu nhắm mắt, cậu đã nghe thấy thanh âm cuối cùng của mình:

"Thật tuyệt... mọi người vẫn còn sống... thật tuyệt..."

"Bảo trọng...về nhà..."

Không còn những hoảng loạn mà thay vào đó là một sự yên tĩnh, Riki hai tay đột nhiên mất đi sức lực, bàn tay đang được anh nắm chặt rơi xuống đất không chút giãy giụa. Lưu Vũ gục cổ xuống, như con thiên nga trắng bị gãy cánh, dính đầy bùn đất, nhưng lại giống như đang ngủ say trong vòng tay của người yêu.

Đôi mắt ấy đang mở to nhưng lại mất đi sức sống, giọt nước mắt hòa lẫn nỗi bi ai đọng lại trên khóe mắt cuối cùng cũng rơi xuống, làm ướt cả y phục, thấm vào làn da của người đã mất được anh ôm vào lòng.

"Không!!!"

Toàn bộ sức lực trong cơ thể Cao Khanh Trần dường như đều bị rút cạn, anh ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt đẫm lệ, một tiếng thét sụp đổ phát ra từ cổ họng, anh che đi đôi mắt, không muốn đối diện với sự thật, cuối cùng bị sự tuyệt vọng cùng không nỡ làm bản thân sụp đổ. Duẫn Hạo Vũ với đôi tay run rẩy ôm anh từ phía sau, không nói ra bất kỳ lời an ủi nào, cậu cũng không biết khuyên thế nào, trong khi nỗi buồn cũng tràn ngập trong trái tim cậu, hơn nữa những người kia có lẽ cũng đang trong tình cảnh mịt mù tâm tối hơn họ.

Chuyện gì đã xảy ra, có người chết sao?

Ai chết?

......Ai? Tại sao lại chết? ...

Ai chết ! ? !

Riki gần như là người bình tĩnh nhất trong số những người đang trên bờ vực sụp đổ, đôi mắt anh đã đỏ hoe không cách nào kìm được nước mắt, anh đi đến bên cạnh Santa, người đang bất động như bức tượng điêu khắc, nhẹ nhàng dùng tay che mắt Lưu Vũ, sau đó cẩn thận dùng áo lau sạch vết máu đông lại trên mặt.

Đội trưởng của chúng ta ưa thích sạch sẽ, sao có thể để em ấy bẩn như vậy được?

Những tiếng khóc thút thít nối tiếp nhau vang lên khi tâm trí của chủ nhân quay trở lại sau cơn mê man không dám tin cũng không dám tiếp nhận. Cái chết kia như gióng lên một hồi chuông báo trong lòng mỗi người, họ cuối cùng cũng đã nhận ra thế giới mà họ tiến vào là thế giới như thế nào.  

Đây là một thế giới chia cách những người yêu nhau, giết chết những người bạn đồng hành và hủy diệt tinh thần người chơi đến chết.

Sự sống sót trước đây mà bọn họ có được chỉ là một phước lành được Chúa ban cho, và Chúa đã gửi hình phạt nghiêm khắc nhất cho sự bất cẩn của họ.

Khi họ đến đây, tất cả những gì họ có trước đây đều không còn, họ chỉ còn có nhau.

Nhưng mọi chuyện đã như vậy, một phần trong bọn họ đã bị mất đi. Không, là tất cả. Một INTO1 thiếu mất một thành viên thì không còn là INTO1, một đội không có đội trưởng thì không còn hoàn chỉnh, INTO1 đã không còn, bọn họ còn gì nữa chứ.

Cuối cùng mọi người cũng đã ý thức được sự tàn ác cùng lãnh đạm của thế giới này thì âm thanh của hệ thống lần nữa vang lên, giọng nữ máy móc vẫn như cũ, không có cảm xúc:

"Phát hiện boss của phó bản toàn bộ đã bị tiêu diệt, hệ thống đang tính điểm, xin chờ một chút...

Chúc mừng [INTO1] đã hoàn thành cấp độ nâng cao của [Lâu đài bị lãng quên] và tìm ra hồi kết hoàn hảo cho [Cuộc đấu tranh của số phận]; tỷ lệ hoàn thành cấp độ là 100%, phát hiện người chơi phụ thuộc vào NPC phụ nên tỷ lệ hoàn thành giảm xuống còn 90%, đạt thành tích: Bình an vô sự.

Chúc mừng [INTO1] đã hoàn thành phó bản thứ ba! Phát hiện đã có người chơi khai mở dị năng cấp 3, được trao danh hiệu: Sức mạnh vượt trội và nhận được phần thưởng đặc biệt là một giọt Phúc Linh ở Thế giới khác!

Toàn đội đang trong quá trình rời đi, kết nối phó bản kết thúc, xin người chơi nghỉ ngơi thật tốt chờ nhiệm vụ tiếp theo. "

Tất cả mọi người lắng nghe thông báo máy móc phát ra, cho đến khi nghe nói có một người khai mở dị năng cấp ba, mới cảm nhận được cái lạnh thấu xương xen chút chua xót. Lúc này bọn họ mới cảm thấy có chút khó hiểu cùng hoang mang: làm sao chỉ có một người.

Mãi cho đến khi cảnh tượng xung quanh bắt đầu mờ đi rồi tiêu tán, Santa mới phát hiện thi thể lạnh lẽo trong vòng tay mình cũng đang từng chút hóa thành tro tàn, linh hồn vốn không thể trở về đột nhiên tỉnh táo.

Sau đó bọn họ mới hoảng hốt nhận ra rằng ngay cả khi ký ức của họ đã khôi phục nhưng đến lúc trước khi mất đi, Lưu Vũ vẫn còn mang trong mình thân phận là cô dâu thế hệ 26, trong danh sách đội INTO1 chỉ có mười cái tên, cậu ấy vẫn là một boss cô độc trong phó bản này, không phải là bạn đồng hành có thể cùng họ về nhà.

Vì vậy, với tư cách là một trong những NPC, cậu ấy sẽ tiêu tan cùng với phó bản.

Tất cả mọi người hoảng loạn muốn ngăn cản, nhưng hệ thống ngang ngược làm cho thế giới của bọn họ trở nên quay cuồng, ý thức dần mơ hồ, cho đến khi bọn họ hoàn toàn rời đi. Santa ôm người thật chặt, như thể chỉ cần ôm chặt người vào lòng thì người đó sẽ không bao giờ rời xa. Nhưng khi sức nặng trong vòng tay anh hoàn toàn tan biến vào hư vô, cơ chế tự bảo vệ của não bộ đã hoàn toàn bị phá vỡ, tiếng la hét cùng tiếng khóc vang vọng, cũng chính là âm thanh duy nhất còn sót lại nơi phó bản này.

Đến lúc này, mọi thứ trong tòa lâu đài cổ kính đều bị màn đêm bao trùm, đến cả ánh sáng mặt trời cũng bị phân tán vào bóng đêm.

...

Bá Viễn ngã người xuống ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Một mảnh trắng xóa này, quá quen thuộc, giờ lại trở thành một sự mỉa mai khó tả.

"Không còn nữa," có người đi tới ngồi bên cạnh anh, anh không quay đầu lại nhìn cũng biết đó là Rikimaru, anh cũng nghe ra được trong thanh âm kia đang đè nén một sự mệt mỏi cùng tiếng nấc khó che giấu.

"Vừa rồi Mika lên lầu xem... Ngay cả căn phòng cũng không còn."

Bá Viễn mở mắt ra.

Toàn bộ ký túc xá dường như giống y như trước, nhưng lại không hoàn toàn vậy. Chưa bao giờ không gian này lại yên tĩnh đến thế, chỉ tỏa ra mùi tử khí nặng nề. Không ai nói chuyện với ai, ngay cả tiếng khóc cũng khó lòng nghe thấy. Nước mắt con người luôn rơi khi cảm xúc bùng phát, và khi sự việc không thể cứu vãn, nước mắt sẽ bị lý trí chặn lại, không tìm được lối ra.

Anh bước đến nhặt bức ảnh nhóm đã rơi xuống đất từ lúc nào.

Anh đã mua khung ảnh đó, nó trông tương đối đơn giản, sau này có người vẽ lên đó dùng làm đồ trang trí, bị bạn bè nhận xét là quá lòe loẹt, rồi cười đùa hớn hở, đồ trang trí hoa lệ này vậy mà vẫn được giữ lại.

Nhưng bây giờ hầu hết các đồ trang trí trên khung đó đã không còn nữa.

Giống như bức ảnh đã từng lưu lại bóng hình chủ nhân của nó, đều không còn.

Anh quay đầu lại, lặng lẽ nhìn những người phía sau mình. Có người ngả vào vòng tay người yêu, nước mắt vẫn lăn dài trên má, nhưng những vệt nước đã đông lại trên mặt cũng chẳng mấy ai quan tâm, có người vùi đầu vào cánh tay, có người lấy tay che mắt. 

Có thể họ chưa ý thức được về cái chết, nhưng đây là lần đầu tiên cái chết ở gần họ đến thế.

Đây cũng là lần đầu tiên họ tỉnh táo nhận thức được sự khủng khiếp của thế giới này và sự tàn khốc của hệ thống.

Người chết sẽ hoàn toàn bị xóa sạch, không còn dấu vết về sự tồn tại của họ trong thế giới mà họ đã ở bên nhau ngày đêm, khoảng trống trong bức ảnh nhóm thể hiện quá rõ ràng điều đó.

"... Lấy lại tinh thần đi"

Bá Viễn nhìn đám người đang quẫn trí, anh hiểu nỗi đau khi chứng kiến một sinh mệnh vẫn còn đó vài giây trước nhưng rồi giây tiếp theo lại đột nhiên chết đi ngay trước mắt mình, nhưng anh sẽ không cho phép những cảm xúc đó lan rộng và nuốt chửng lấy họ.

Anh không thể nói rõ, tại sao vào thời điểm Lưu Vũ bị hệ thống tuyên bố tử vong, anh đột nhiên nghĩ tới rất nhiều chuyện, vì sao Riki có hành vi kỳ quái, vì sao Lưu Vũ đột nhiên kiên quyết muốn chết đi, lại nhớ tới chính mình đã phải đối mặt với cùng một tình huống không biết bao nhiêu lần, nỗi đau và sự suy sụp khi chứng kiến đồng đội ra đi.

Và còn cả kế hoạch đó.

Thứ đã khiến Lưu Vũ phải trả giá bằng mạng sống của mình, và anh cũng có thể đã phải chết vì nó, nhưng kế hoạch phải được thực hiện.

Anh đã cố gắng nghĩ mọi cách, nhưng anh không hề trốn tránh mà càng ngày càng kiên định với việc thực hiện kế hoạch được lập ra từ đầu của mình và Lưu Vũ.

Họ sẽ đưa tất cả về nhà.

Bá Viễn hít một hơi thật sâu. Vậy thì trước hết, anh không thể để những người bạn đồng đội không biết gì về điều này, không thể để họ lần đầu đối mặt với cái chết lại bị tình cảm chi phối.

"Trận chiến còn chưa kết thúc, chúng ta không thể suy sụp, đừng để em ấy chết một cách vô ích, chúng ta nhất định phải tiếp tục."

"Nhưng Viễn ca,"

Lưu Chương ngẩng mặt lên, Bá Viễn lần đầu tiên nhìn thấy sự hoang mang trên khuôn mặt của người kia:

"Động lực để chúng ta cố gắng cho đến hiện tại là mười một người cùng nhau quay trở về nhà."

"Nhưng chúng ta không thể về nhà cùng nhau được nữa."

Bá Viễn kiên định nhìn cậu, cụp mắt xuống, anh biết đây chính là nguyên nhân khiến cho mọi người mất đi ý chí sinh tồn, Riki cùng anh giao lưu ánh mắt, trầm mặc một hồi, sau đó khẽ gật đầu.

Không cần phải nói quá nhiều lời, bọn họ sau khi lấy lại ký ức đều có thể hiểu được sự ăn ý ngầm của mười một người họ đến từ đâu, cũng có thể dễ dàng hiểu được ý tứ của những người đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu cùng nhau.

Màu tím lại xuất hiện trong mắt Riki, Bá Viễn đồng thời kích hoạt dị năng của mình.

Lá chắn màu xanh phát ra trên những đường viền màu tím sẫm, lập tức bao trùm lấy cả tòa nhà. Một tiếng răng rắc vang lên, cặp kính hệ thống trước mắt của mọi người đột nhiên bị hỏng, sau đó tối sầm lại. Họ đưa tay tháo chiếc kính trong suốt không khác gì những chiếc kính thông thường xuống, kinh ngạc ngước nhìn.

Bá Viễn thu tay lại, nói nhanh:

"Anh cùng Riki kết hợp năng lực với nhau, có thể tạm thời ngăn chặn con mắt tò mò của hệ thống. Thời gian không nhiều, anh sẽ chỉ nói cho mọi người điểm mấu chốt."

"Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta tiến vào hệ thống, hay nói chính xác là chúng ta đã vô số lần bước vào phó bản, nhưng mỗi lần chúng tôi đều bị xóa đi ký ức, hệ thống sẽ xóa trí nhớ của tất cả chúng ta và khởi động trò chơi. Anh biết có thể mấy đứa sẽ có thắc mắc hoặc thậm chí là sửng sốt nhưng anh không có thời gian để giải thích".

"Tóm lại, với tư cách là những người sống sót cuối cùng của lần sinh tồn trước, anh, Rikimaru và Lưu Vũ đã tình cờ tìm ra quy tắc này, sau đó bọn anh đã lập ra một kế hoạch. Anh không thể giải thích rõ ràng chỉ qua vài từ, vì vậy anh sẽ nói trực tiếp kết quả: bất kể chuyện gì xảy ra trong tương lai, kể cả an toàn tính mạng, hãy để Riki được sống."

Bá Viễn dừng lại một chút, nhìn những khuôn mặt bối rối, kinh ngạc và hoang mang, nhưng không nghi ngờ hay phản đối, nhẹ nhàng nói:

"Đương nhiên, dưới tiền đề lớn này, anh cũng hy vọng mọi người có thể tự bảo vệ chính mình, bảo vệ đồng đội. Sở dĩ anh nhờ mọi người làm việc này là bởi vì nếu chúng ta có đủ nỗ lực và đủ may mắn, nếu có người có thể sống sót đến cuối cùng, chỉ có dị năng tinh thần của cậu ta mới có cơ hội hồi sinh người chết trở về."

"Vậy có thể hiểu, chết ở đây không có nghĩa là thật sự rời đi, chúng ta còn có cơ hội cùng nhau về nhà, tất cả chúng ta, bao gồm Tiểu Vũ."

"Đương nhiên, anh cũng hiểu, từ bỏ tính mạng của mình để bảo vệ người khác, đối với người bình thường mà nói, là điều không tưởng, anh không hề có ý ép buộc, mọi người ai có nghi ngờ hoặc không muốn đều có thể nói ra."

Nói xong anh ngẩng đầu lên, cùng đồng đội mắt đối mắt. Sự trầm lặng không được bao lâu, có lẽ bởi vì cũng ý thức được khả năng che chắn không tồn tại được lâu, Châu Kha Vũ lên tiếng trước:

"Tại sao anh không giải thích điều này với bọn em sớm hơn?"

"Kí ức của anh và Lưu Vũ tạm thời bị hệ thống phong tỏa, em ấy sau khi xuất phát không lâu thì toàn bộ ký ức đều bị xóa sạch, còn ký ức của anh thì sau khi em ấy chết mới bắt đầu quay trở lại. Hơn nữa trước đó, anh vẫn chưa kích hoạt dị năng cấp 2. "Kết giới" chỉ có thể ngăn chặn các cuộc tấn công vật lý không thể che chắn sinh mạng, bản thân Riki cũng không thể nói ra kế hoạch mà không bị hệ thống phát hiện."

"Tại sao hệ thống ban cho chúng ta năng lực, lại có thể dùng nó để bảo vệ bản thân hệ thống?"

Đây là Cao Khanh Trần, người luôn thận trọng nhưng lại hiểu rõ vấn đề.

Rikimaru gia nhập cuộc trò chuyện:

"Năng lực của chúng ta kỳ thực không phải do hệ thống ban cho. Nó vẫn luôn tồn tại trong chúng ta, nhưng trên thực tế lại bị áp chế. Ở đây, sự áp chế đó đã được phóng thích và được hệ thống tiếp quản, nó giống như là từng chút một được hệ thống ban cho."

"Cho nên, " Duẫn Hạo Vũ nghiêm mặt nói, "Kế hoạch của các anh rốt cuộc là gì?"

Bá Viễn thở dài: "Giải thích từng bước cụ thể thì khá dài dòng, nếu nói tóm gọn lại thì"

"Chúng ta cần thông qua việc xách động các boss phó bản làm cho tất cả phó bản sụp đổ, sau đó có thể thoát khỏi hệ thống."

"Đối với những ai không thể xách động được, hoặc giết, hoặc là lật đổ."

Cao Khanh Trần mở to mắt: "Cho nên Lưu Vũ mới trở thành cô dâu ma..."

Rikimaru gật đầu khẳng định.

"Vậy thì em có một câu hỏi cuối cùng."

Bá Viễn quay mặt lại nhìn, Santa từ trong vòng tay ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ tươi, cơ bắp căng lên như dã thú chuẩn bị tấn công:

"Người đã mất thật sự có thể quay trở về?"

Bá Viễn im lặng, Riki không thể biết tâm trạng của cậu ta như thế nào, vì vậy chỉ có thể chân thành nói với bạn mình:

"Tôi sẽ cố gắng hết sức, tất cả chúng ta sẽ cố gắng hết sức."

"Vậy thì làm đi."

Lời vừa dứt, Santa đứng dậy, khuôn mặt vô cảm, trong đôi mắt đỏ ngầu là vẻ lạnh lùng đáng sợ.

"Nếu đã có hi vọng, sao lại từ bỏ, huống chi, tôi cũng không muốn bất kỳ ai phải chết."

"Đúng vậy!"

Trương Gia Nguyên đánh rơi chiếc kính trong tay, đột ngột đứng dậy:

"Đội trưởng của chúng ta vì bảo vệ chúng ta mà chết, chúng ta vì sao lại tham sống sợ chết, vì sao không cam lòng bảo vệ đồng đội?"

"Đúng vậy!"

"Nguyên Nhi ca nói không sai!"

"Tôi đồng ý!"

Cổ họng của Bá Viễn cuộn lên xuống, anh khó khăn nói:

"...Mọi người, không sợ ta lừa gạt mọi người sao?"

"Sao lại không tin?"

Giọng Mika trầm thấp nhưng rất chắc nịch:

"Cho dù chỉ là cho bọn em một tia hy vọng, bọn em nhất định cũng sẽ tin. Anh là đồng đội, cũng là bạn của bọn em, tại sao lại không tin?"

"Chúng ta sống chết có nhau."

Đôi mắt của Lâm Mặc vẫn mang theo ngọn lửa không thể dập tắt của thiếu niên:

"Chúng ta sinh ra không phải để người khác hy sinh và bảo hộ, chúng ta cũng cần phải bảo vệ lẫn nhau."

Bá Viễn lặng lẽ nhìn đồng đội lần lượt đứng dậy với vẻ mặt kiên định, cổ họng có gì đó như nghẹn lại, trái tim như được ngâm trong suối nước nóng, ấm áp và bình yên. Anh và Riki nhìn nhau, khi che chắn tan biến, âm thanh máy móc của hệ thống xuất hiện trở lại, anh đột nhiên cảm thấy nghẹt mũi, cảm xúc dâng trào như muốn bật khóc.

Em nhìn xem, Lưu Vũ, đây là những người chúng ta bán mạng để bảo vệ.

Bọn chúng vô cùng xịnh đẹp, vô cùng trân quý.

............

Khi bước sang phó bản thứ tư, tất cả đều không dám lơi lỏng phòng bị.

Không khí nóng ẩm của núi rừng hòa quyện với mùi thơm của đất và cây cỏ, trời vẫn còn chưa tối, nhưng đã nhuộm màu âm u. Khung cảnh xung quanh có phần giống với phó bản viện bảo tàng khiến mọi người theo bản năng cảnh giác quan sát, nhưng không phát hiện đại sảnh dát vàng như trong ký ức. 

"Các người là ai?"

Thanh âm của thiếu nữ đột nhiên vang lên, mọi người lập tức nhớ tới ả hướng dẫn viên mặc y phục màu đỏ mà bọn họ từng trải qua, khiến cả đám nổi da gà không dám quay đầu lại. Người đang đến gần tuổi chừng mười bảy, mười tám, trên người mặc đồng phục màu xanh quân đội. Thiếu nữ với hai bím tóc, trên tay cầm một tệp hồ sơ và một chiếc la bàn, chớp chớp mắt, cảnh giác quan sát nhóm người lạ mặt.

Bá Viễn chú ý thấy tay cô ta đang đặt cạnh đùi, khi nhìn kỹ, anh phát hiện hóa ra đó là một khẩu súng.

Lâm tặc?

Nhưng nhìn vào những công cụ nghiên cứu khoa học đó, có vẻ không giống lắm.

Anh bình tĩnh ngước mắt lên, giọng vẫn như thường:

"Xin chào, khu rừng ở đây quá lớn, chúng tôi vô tình đi lạc. Cô có thể đưa chúng tôi ra ngoài không?"

Thiếu nữ cười khẩy, rõ ràng là không tin:

"Lạc đường? Tại sao lại trùng hợp như vậy, lạc vào nơi sâu nhất trong rừng?"

Châu Kha Vũ đột nhiên có một ý nghĩ, cân nhắc bắt chuyện:

"Chúng tôi... chúng tôi là đội thám hiểm đến đây để khảo cổ. Tôi nghe nói ở đây có một di tích lịch sử nằm sâu bên trong khu rừng, chúng tôi đã tiến vào mà không chuẩn bị trước, cuối cùng thì bị lạc."

Thiếu nữ sửng sốt nhưng vẫn còn nghi ngờ:

"Là đồng nghiệp sao? Vậy các người đi tay không vào đây, đến lương khô cũng không có?"

Chắc chắn cô gái này là một thành viên của đội khảo cổ.

Đúng lúc này, âm thanh máy móc khó chịu của hệ thống lại xuất hiện:

"Chúc mừng INTO1, kích hoạt phó bản chính [Đội khảo cổ], danh tính đội đã được cập nhật: Điều tra viên lạc đường. Các thông tin liên quan đến nhiệm vụ cùng nghề nghiệp đã được phát, hãy chú ý kiểm tra"

Có lẽ bởi vì người chơi trong phó bản này đòi hỏi kiến thức chuyên môn nên trong đầu họ đột nhiên có rất nhiều tài liệu liên quan đến khảo cổ và nghiên cứu. Bọn họ chưa kịp xem kỹ thì đã trông thấy vẻ mặt cô gái không còn căng thẳng nữa, chắc là do ảnh hưởng của hệ thống đã hạ thấp cảnh giác của nhân vật.

"Thật không dám giấu"

Cao Khanh Trần giả vờ thở dài, ánh sáng trong tay lóe lên, hóa thành hai gói bánh bích quy, khiến cô gái giật mình một phen:

"Bọn tôi là siêu nhân."

Thiếu nữ sốc đến nỗi quên luôn khẩu súng ở chân, hoảng sợ:

"Các người......"

"Đưa chúng ta đi gặp đội trưởng của cô đi."

Bá Viễn nhìn thiếu nữ mỉm cười, nụ cười hoàn hảo nở trên khuôn mặt dịu dàng, Riki vẫn bình tĩnh, lặng lẽ sử dụng dị năng làm ảnh hưởng một chút đến suy nghĩ của cô gái.

"Năng lực đặc biệt của chúng tôi hẳn là có thể trợ giúp cho các người."

Một vệt ánh tím vụt qua đôi mắt đen láy của cô gái. Thiếu nữ ngơ ngác chớp chớp mắt, trong chốc lát, vẻ đề phòng trong mắt đã giảm đi ít nhiều:

"...Được rồi, tôi sẽ đưa mọi người đến gặp quân sư của chúng tôi trước."

Sau khi đưa bọn họ đi được một lúc, dưới ảnh hưởng tinh tế của dị năng của Rikimaru, sự cảnh giác của cô gái dần tan biến. Sau khi đến nơi, hai bên có trao đổi vài lời, thái độ của cô gái cũng dần dịu đi, thậm chí có thể trông thấy bản tính vui vẻ và hay nói của cô ấy.

"Trong khoảng thời gian chúng tôi ở đây, công việc không phải lúc nào cũng thuận lợi, có đôi khi sẽ phát sinh những chuyện kỳ lạ, đội ngũ cũng không ổn định lắm, tôi luôn cảm thấy nơi cổ địa này có gì đó không ổn..."

"Đội trưởng của chúng ta là người tốt, nhưng hai ngày nay người đó luôn mang đến cho tôi một cảm giác rất kỳ lạ... Tuy không thể nói rõ đó là gì, nhưng hình như tính tình đã trở nên lạnh lùng hơn trước, nhưng vẫn là một người rất tốt. "

"Còn có đội phó của chúng tôi, chúng tôi đều thích gọi cô ấy là quân sư. Đúng rồi, quân sư của chúng tôi tuy mang khuôn mặt lạnh lùng, nhưng tâm địa lại rất tốt..."

Thiếu nữ gạt cành cây trước mắt sang một bên, đi về phía trước khoảng 500 mét, sau khi mọi người đi theo cô gái được một lúc, tầm nhìn vốn u ám đột nhiên trở nên sáng sủa hơn nhiều. Lều lớn lều nhỏ được dựng lên trong một không gian rộng lớn, trên đường đi bắt gặp vài người đang vội vã đi làm, có kẻ béo người gầy, người cao kẻ thấp, kiểu tóc cùng khuôn mặt tuy không giống nhau nhưng tất cả đều là nữ.

"Bùi tỷ!" Cô gái tự xưng là Tiểu Nam vui vẻ đứng trên vách đá vẫy tay về một hướng nào đó, Bá Viễn nhìn theo, vừa vặn bắt gặp một người đang ra lệnh cho một cô gái bên cạnh, sau đó người trông giống như là trưởng nhóm quay đầu lại.

Cô ấy có làn da trắng, tóc đuôi ngựa được búi gọn gàng, mái tóc màu đỏ rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng nét mặt lạnh lùng, trông không giống như người dễ gần.

Cô ta liếc nhìn mười người họ, khẽ cau mày, nhỏ giọng bảo cô gái bên cạnh đi làm nhiệm vụ, sau đó đi lên đồi, đưa tay xoa tóc cô gái nhỏ, nhưng vẫn nhìn chằm chằm bọn họ, tràn đầy cảnh giác cùng phòng bị, nhưng xen vào đó là vài tia hy vọng mà họ không thể lý giải được:

"Tiểu Nam, bọn họ là ai?"

Thiếu nữ lắc đầu như trống lắc:

"Không biết, nhưng bọn họ thiếu chút nữa là tiến vào khu vực cấm địa! Đội trưởng. . . Đội trưởng không phải luôn nói gặp người lạc đường thì phải giúp đỡ sao."

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhìn bọn họ, mím môi, nhẹ giọng nói:

"Hiểu rồi, em đi báo cáo cho đội trưởng trước đi."

Cô gái đồng ý, vui vẻ rời đi, bóng lưng giống như một con thỏ nhỏ vô tư lự. Cố vấn quân sự cao cao tại thượng xắn ống tay áo lên, trên quần giắt một con dao ngắn, bên hông đeo một khẩu súng, yên lặng nhìn bọn họ vài giây, sau đó đưa tay ra:

"Bùi Cửu, phó đội trưởng đội khảo cổ Tiên Hà."

Bá Viễn sững sờ một lúc, khi không có ai phản ứng lại, cô gái nghi ngờ nhìn lên, anh mới giật mình nhận ra là đang nhắm vào mình. 

Sẽ không có ai tiếp nhận bàn tay đó với tư cách là đội trưởng nữa.

Người luôn có thể nhẹ nhàng thoải mái đối đáp đã không còn nữa.

Anh im lặng một lúc trước khi bắt lấy tay bàn tay chai sạn kia:

"...Bá Viễn, phó đội trưởng INTO1."

Bùi Cửu dường như đã nhận ra sự khác thường của anh, quay đầu nhìn anh rồi bình tĩnh gật đầu:

"Tôi biết mọi người sẽ tới."

Mọi người nghe thấy đều giật mình, cô gái nhìn vào đám người INTO1 đang nghi hoặc, biết họ không hiểu ý mình, mỉm cười nói:

"Tôi sẽ giải thích cho mọi người sau, nhưng không phải bây giờ"

"Nhưng các người sẽ ở lại đây, đúng chứ?"

Mọi người đều đồng ý với câu nói của cô gái, bởi vì trong nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra trước đó không lâu, nhiệm vụ cuối cùng là trợ giúp đội khảo cổ Tiên Hà hoàn thành nghiên cứu các địa điểm di tích cổ, khám phá những tàn tích trong di chỉ. 

Bùi Cửu gật đầu:

"Nếu đã lưu lại, vậy thì phải nghe rõ tình hình hiện tại."

Đúng lúc này, mặt trời mọc ở nơi chân trời đột nhiên phát ra vài tia sáng, phủ lên những chiếc lều bên vách núi những vệt nắng vàng, những chiếc lều màu xanh quân đội lúc này tỏa sáng như viên ngọc lục bảo. Họ nghe thấy giọng nói ngọt ngào tương phản với khuôn mặt lạnh lùng của cô gái:

"Bất luận trung đội nào trước đây, đều tự mình đốt lửa, tất cả đều vì "Tiên Hà."

"Những điều mà chúng tôi kiến lập nên không phải là những tiền lệ nơi mà phụ nữ chỉ có công việc ghi chép và làm những việc lặt vặt, là Tiên Hà nơi mà đám đàn ông chỉ là một mớ phù dung"

"Đây là lần đầu tiên phụ nữ có thể nắm giữ cả bầu trời chỉ bằng một cái ngước nhìn" 

Sau lưng Bùi Cửu là rừng rậm xanh tốt, mặt hướng về phía mặt trời rực rỡ đang lên, nhưng ngọn lửa đang cháy rực trong đôi mắt trong veo ấy lại còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời, là hy vọng tươi sáng nhất.

"Hoan nghênh đến với đội khảo cổ Tiên Hà."

"Thay mặt toàn thể nữ nhân trong đội chào mừng mọi người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro