Day 4.2 [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay đã là ngày thứ tư họ bị mắc kẹt trong thế giới này, thức ăn nước uống vẫn được cung cấp đầy đủ, không thiếu thốn tài nguyên.

Nhưng số người còn lại chỉ không tới một phần ba.

Đã lâu rồi gió không thổi vào đảo Hải Hoa. Các cửa sổ và cửa ra vào đều bị đóng chặt, có người lo lắng về vấn đề không khí, nhưng tòa nhà quá lớn, và khe hở của quạt thông gió vẫn thông với thế giới bên ngoài, bọn họ tạm thời sẽ không lo chết do thiếu dưỡng khí.

Ngày thứ ba khi Du Canh Dần đi kiểm tra quạt thông gió, có ý định tháo các cánh quạt thử xem liệu có thể đi ra ngoài dọc theo lỗ thông gió hay không. Nhưng khi anh vừa vươn tay về phía cánh quạt, quạt thông gió rõ ràng đã ngừng quay đột ngột tự động bật lên, tốc độ nhanh đến bất thường, trực tiếp cắt đứt một ngón tay của anh.

Mọi người vội vàng giúp anh băng bó, Lâm Mặc đi ngang qua, từ xa thấy bên kia hỗn loạn, chỉ hờ hững liếc nhìn: "Từ lỗ thông gió đi ra ngoài, nghĩ cái gì vậy chứ?"

Không ai đáp lại sự giễu cợt của cậu. Bởi vì khoảnh khắc đó tất cả mọi người đều rơi vào tuyệt vọng hoàn toàn. Quạt thông gió không có điện lại có thể tự bật - điều này chứng minh đây là một thế giới không thể phá vỡ, tất cả các quy luật nhân quả thông thường thực sự đã biến mất. Điều an ủi duy nhất là ở đây còn có dấu vết để lần theo. Tuy rằng có một con quái vật hung dữ đang lượn lờ xung quanh, nhưng bọn họ biết cái gì có thể làm, cái gì không thể, cẩn thận tránh những việc ghi trên tờ giấy có thể vẫn giữ được mạng.

Nhưng cái chết của Châu Kha Vũ đã chứng minh rằng thế giới này không chỉ có tờ giấy là điều cấm kỵ, còn có thứ khác đang ẩn mình trong bóng tối có thể đưa người vào chỗ chết. Mọi người mang vài món quần áo che lên thi thể Châu Kha Vũ, rồi trầm mặc ngồi bên cạnh cậu. Không ai lên tiếng, chỉ có hơi thở của con quái vật dao động trong im lặng.

"Mọi người có ý tưởng ​​gì không?" Trương Gia Nguyên thoạt nhìn như chết lặng, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào bàn tay rũ xuống của Châu Kha Vũ: "Riki nói rằng vừa rồi nhìn thấy Lưu Vũ, vậy còn Lưu Vũ thì sao? Con mẹ nó tại sao không phải là hắn chết?

"Không thấy Lưu Vũ." Lúc Châu Kha Vũ xảy ra chuyện, AK ngay lập tức quay trở lại đại sảnh đuổi theo Lưu Vũ, nhưng đại sảnh đã không còn người: "Nhưng đại khái anh cũng biết được hắn làm như thế nào".

Thật ra nói đến cách làm cụ thể, trong lòng mỗi người đều có vài suy đoán nhưng không chắc chắn, hơn nữa liên quan đến sống chết, bọn họ không dám thử. AK nhìn Riki, ý muốn anh giải thích cho mọi người.

"Tối qua AK guess, nếu xuất hiện hình ảnh phản chiếu, chúng ta ở  trong 'gương', an toàn." Riki nói: "Riki đã thử, an toàn."

"Ý của anh là gì?" Trương Gia Nguyên vẫn còn đang nghi hoặc: "Hình ảnh phản chiếu là an toàn? Các anh suy luận như thế nào?"

"Chúng tôi tối hôm qua phân tích quy tắc, chú ý tới mấy chữ con đường sinh tử là phản chiếu." Oscar nói: "Mọi người có phải đều biết  hành lang tầng 2 thời gian trước có thay đổi đúng không? Vốn là bức tường lại biến thành một hành lang mới".

"Anh có nghe nói." Bá Viễn gật đầu: "Không chỉ hành lang trên tầng hai, bọn anh trong lúc tìm giấy cũng phát hiện rất nhiều điểm không thích hợp. Ví dụ như có phòng cửa rõ ràng ở bên phải, nhưng đêm qua biến thành bên trái, kết quả hôm nay quay lại xem nó đã thay đổi trở lại."

"Này cho thấy căn phòng kia bị phản chiếu đảo ngược một thời gian." Kazuma chỉ về hướng đại sảnh: "Điều này cũng đúng với hội trường hôm nay, nó bị đảo ngược theo trục đối xứng. Mà chuyện hành lang ngày hôm qua là toàn bộ tầng hai bị phản chiếu tạo thêm một bản sao chép đảo ngược, vậy nên chỗ vốn là ngõ cụt lại mở ra đường mới. Nếu đi dọc theo cái hành lang kia một vòng, có thể trở lại điểm ban đầu. "

"Chúng tôi vẫn luôn cho rằng hình ảnh phản chiếu là quy tắc rất quan trọng, vì chỉ có câu đó mới đề cập rõ ràng đến sự sống và cái chết." Kazuma chỉ lên lầu: "Nếu bình thường làm những điều trên tờ giấy sẽ chết, vậy ở  trong "gương" sẽ không có việc gì. Điều này Riki đã thử qua. "

Santa búng trán Riki một cái tỏ vẻ không hài lòng: "Yada yo! Đáng lẽ phải để cho em thử! Rõ ràng nói chuyện an toàn hơn là ăn."

Riki hờ hờ cười một chút, cong lên đôi mắt: "Tôi nhìn thấy, Lưu Vũ đốt tờ giấy, sau đó thất thần."

"Đây là một quy tắc khác của 'gương', Trương Gia Nguyên, em có biết tờ giấy của Châu Kha Vũ không?" AK hỏi.

Trương Gia Nguyên gật đầu: "Chúng em luôn nghĩ là việc anh ấy hút thuốc, nhưng sau đó mới biết rằng tờ giấy của anh ấy là sử dụng bật lửa."

"Cho nên Lưu Vũ ở  trong 'gương' dùng bật lửa, sau đó hắn và Châu Kha Vũ đều rơi vào trạng thái kì lạ." AK tiếp tục giải thích: "Tối hôm qua em nhìn thấy Lưu Vũ ngồi yên trong hành lang, có lẽ cũng là hắn ở trong 'gương' làm gì đó liên quan đến tờ giấy của người khác. Căn cứ vào việc Cao Khanh Trần ở trong đại sảnh hồ ngôn loạn ngữ, khi đó có thể hắn cũng cùng Ngô Hải tiến vào một nơi nào đó."

"Em hiểu rồi. Vậy chỉ cần có 'gương' và giấy ghi chú của người khác, thỏa mãn hai điều kiện này có thể đem người ta kéo đến một không gian khác đúng không." Trương Gia Nguyên bực bội đứng lên: "Vậy bây giờ chúng ta làm gì? Bắt đầu kích động mọi người? Battle một chọi một, nếu không thì ỷ đông hiếp yếu, lấy một chọi mười! Đi nào! Tất cả nhiệt tình lên?"

"Em có thể đừng làm loạn được không?" Bá Viễn giữ chặt lấy Trương Gia Nguyên, ấn cậu ngồi xuống: "Bình tĩnh xem biến. Bây giờ ngoại trừ hai kẻ tập trung giết chóc, những người còn lại đều vừa lúc ở đây... À, có Lâm Mặc và Lelush, không biết họ chạy đi đâu. "

"Cứ như vậy? Làm sao mà có thể ngồi im được?" Trương Gia Nguyên hất cằm sang chỗ khác: "Mấy sinh viên giỏi bên kia, các anh nói gì đi chứ."

"Chúng ta không cần làm con quái vật kia toại nguyện," Kazuma và AK nhìn nhau: "Cứ ngồi yên trước đã"

Nhà ăn im ắng lạ thường trong vài giây, sau đó Nhậm Dận Bồng không kìm được, bật cười, dùng cùi chỏ huých huých Trương Gia Nguyên: "Cứ ngồi như vậy, anh đột nhiên nghĩ đến cái chuyện cười duy quyền nhà Wajijiwa"

"Nếu không nghiêm túc đối đãi với ca ca, chúng ta liền tới trước cửa công ty biểu tình? Hầy, chỉ đau lòng cho ca ca nhà chúng ta ." Trương Gia Nguyên âm dương quái khí, mấy người nước ngoài không rõ nội tình nhìn những người khác đều đang cười thành một đám.

Lúc này, có thể cười đùa một chút cũng coi như là chuyện tốt. Có rất nhiều người vì suy sụp tinh thần mà trực tiếp hô khẩu hiệu tự tử, những người còn lại cũng thực sự cần phát tiết một chút bóng ma chết chóc đang đè nặng trong lòng. Thế là tất cả bọn họ đều cười rộ lên, một bên cười một bên chửi, thẳng đến khi cười ra nước mắt, có cả người sặc bắt đầu ho khan.

Lại nói tiếp cũng rất kì lạ, khi ngày càng nhiều người chết, bọn họ ngược lại vẫn có thể tụ ở bên nhau.

Riki mỉm cười nhìn những người khác, Kazuma ở bên cạnh cau mày, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng nghiêng người về phía Riki hỏi: "Riki cảm thấy thời tiết hôm nay thế nào?"

Riki nhìn bầu trời đêm trong trẻo bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói rằng anh nghĩ hôm nay là một ngày nắng đẹp.

"Là như vậy sao." Kazuma nhận được câu trả lời, cụp mắt xuống. Lông mi rũ xuống che đi đôi mắt cậu , khiến cậu trông có chút gì đó không thật.

"Vấn đề này ngày hôm qua, cậu cũng hỏi AK." Riki chỉ vào AK, người đang cười to nhất: "Tại sao Kaz, muốn hỏi thời tiết?"

"Không có gì." Kazuma dường như không muốn trả lời. Cậu ấy vỗ vai Mika, lại trầm mặc trong chốc lát, mới mở miệng: "Chỉ hơi hoài niệm quá khứ một chút."

Mika cũng vươn tay, đặt lên tay Kazuma. Ở thời điểm này, ai mà lại không hoài niệm trước kia chứ? Nhưng hoài niệm cũng vô dụng, bọn họ vẫn phải đến về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro