Chapter 1: Nhịp tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô có thể nghe thấy nó, một nhịp điệu chậm rãi, đều đặn lặng lẽ thay vì nhịp đập dồn dập, run rẩy mà cô đã mong đợi. Đôi mắt xanh sâu thẳm như bầu trời  đêm khuya khép lại để lắng nghe nhịp tim bình yên của cô.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Ở đó cô tìm thấy sự bình yên cần thiết, chấp nhận hoàn cảnh đặc biệt của mình. Tiếng trống đều đặn trong lồng ngực như một ngọn hải đăng trong cơn bão cảm xúc hỗn loạn, cô cần một chiếc neo cho những gì cô biết sắp xảy ra.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Tập trung hết mức vào đôi tai được dẫn dắt theo nhịp điệu bên trong, Kagome mở mắt và nhìn xuống viên ngọc màu hồng lấp lánh trong lòng bàn tay đang khum lại của cô.

*Shikon no Tama, một vật thể có sức mạnh vô biên và như một lời nguyền, nhẹ nhàng phát sáng, một ánh sáng hồng nhạt bao quanh viên ngọc. Từng bị vỡ thành từng mảnh, giờ đây nó nằm trọn vẹn trong lòng bàn tay cô, sức mạnh của nó dao động theo đúng nhịp điệu trái tim đã xoa dịu nữ miko trẻ.

( *Ngọc Tứ Hồn )

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Kagome say mê ngắm nhìn viên ngọc từ từ bay lên cách tay cô chỉ vài centimet. Ánh sáng dịu nhẹ soi sáng nét trẻ trung của cô, trông cô như một thiên thần đối với bất kỳ ai dừng lại và nhìn vào, và ánh sáng thanh khiết nhấn chìm cô khi cô cảm thấy mình được nâng lên khỏi mặt đất. Ngay lúc đó cô biết rằng thời cơ đã đến.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Đôi mắt xanh đen lấp lánh những giọt nước mắt không thể rơi, được khóa lại bằng màu hổ phách mềm mại. Nhịp tim của cô không bao giờ chùn lại hay tăng tốc, mặc dù cô cảm thấy nó vỡ ra khi nhìn vào đôi mắt buồn bã đó.

“Tôi đã hứa…” cô bắt đầu, giọng cô trầm đến mức cô sợ anh sẽ không nghe thấy.

Đôi tai cẩu trắng mềm mại xoay về phía cô để Kagome biết rằng lần đầu tiên cô đã hoàn toàn được anh chú ý.

“Tôi đã hứa,” cô bắt đầu lại, giọng cô to hơn một chút. Nỗi đau tràn ngập giọng nói của cô và một giọt nước mắt lăn trên gò má mịn màng của cô. "Điều ước là của cậu, Inuyasha. Cậu vẫn muốn trở thành một yêu quái hoàn chỉnh chứ?"

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Nhịp tim của cô lấp đầy sự im lặng khi cô chờ đợi câu trả lời của anh và thế giới thu hẹp lại trong một khoảnh khắc chỉ còn lại hai người họ.

Phép thuật bị phá vỡ khi hanyou tai cẩu nhìn xuống người phụ nữ đang nằm bất động trong vòng tay bảo vệ của anh. Nét mặt nhợt nhạt ma quái của cô ấy yên bình và thanh thản, điều mà Kagome chưa từng thấy ở người phụ nữ này trước đây. Đôi mắt đen đó nhắm nghiền, hàng mi đen dày tạo thành một hình lưỡi liềm sẫm màu trên làn da trắng ngà không tì vết của cô. Mái tóc đen dài thẳng xõa trên tấm áo đỏ bảo vệ Inuyasha.

Trong một giây, Kagome cảm thấy một tia ghen tị xuyên qua cô rồi bị dập tắt bởi sự quyết tâm thuần túy. Cô đã chấp nhận được tình yêu bất diệt của Inuyasha dành cho Kikyo, cô sẽ tự dằn vặt nếu nó lại đến với cô lần nữa.

“Không,” giọng anh trả lời, gay gắt trước sự im lặng kỳ lạ trải dài khoảng cách giữa họ. "Tôi chỉ muốn thực hiện lời hứa của mình với Kikyo." Anh thở dài, rúc sâu vào cơ thể bất động mà anh đang ôm.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Kagome có thể cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn trước lời nói của anh, cảm thấy thế giới xung quanh cô sụp đổ, nhưng nhịp tim cô vẫn ổn định. Có lẽ nó vẫn như vậy để giữ sức mạnh của viên ngọc hoặc có lẽ viên ngọc chỉ đơn giản là giữ nó ở tốc độ ổn định, tính thời gian của mình bằng xung nhịp của sức mạnh Shikon. Kagome không biết nó có ý nghĩa gì.

Đôi mắt buồn tách khỏi màu hổ phách kiên quyết để nhìn xung quanh những người khác đang đứng cùng họ. Những người bằng cách nào đó, bất chấp mọi khó khăn, đã sống sót sau cuộc tấn công dữ dội của Naraku.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Sango ngồi ôm thi thể vô hồn của em trai cách đó vài bước chân. Đôi mắt nai của cô nhắm chặt lại, khuôn mặt cô vùi vào vai chàng trai như thể đang cố giấu những giọt nước mắt của mình với những người khác. Việc cô không cứu được em trai mình, tuôn ra những lời nói đứt quãng và những tiếng nức nở nặng nề đã xé vụn trái tim tan nát của Kagome.

Miroku, nhà sư dâm đãng ngồi sau Sango, cố gắng an ủi người phụ nữ nhưng không thành công, niềm vui được thoát khỏi *Kazaana của chính anh bị che khuất bởi tiếng khóc đau lòng của cô.

(*Hang gió )

Cả hai đều bị thương, bầm tím và đẫm máu, máu của vô số kẻ thù trộn lẫn với máu của họ.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Viên ngọc đập mạnh hơn, ánh sáng của nó càng trở nên rực rỡ hơn khi Kagome quay lưng lại với hai người bạn của mình để nhìn trìu mến về phía người đã trở thành giống như con ruột của cô. Shippo, mái tóc màu cam sáng của cậu giờ đã bị tung ra khỏi chiếc nơ mà cậu luôn giữ nó, bị lạc đâu đó giữa trận chiến.

Nỗi buồn càng sâu hơn trong đôi mắt xanh đậm của cô khi cô nhìn cậu bé rúc vào gần con mèo lửa hơn - Kirira để được an toàn. Bây giờ trong hình dạng nhỏ bé hơn, Kirara đã chiến đấu quyết liệt để bảo vệ cậu khỏi tay sai của Naraku khi có bất kỳ kẻ nào cố gắng tiếp cận cậu , cứu mạng cậu nhiều hơn một lần vào ngày hôm đó.

Khuôn mặt cậu vùi vào bộ lông mềm mại của con mèo và Kagome khao khát được ôm Shippo lại gần mình. Cô muốn an ủi cậu, nói với cậu rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng cô biết mình không thể; viên ngọc sẽ không thả cô ra. Ngay cả khi Kagome không bị giữ thì cô cũng không thể hứa với cậu điều gì đó mà cô không biết.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Nhịp tim của Kagome giờ đã to hơn, lấn át hầu hết các âm thanh khác. Viên ngọc đập mạnh hơn cùng với trái tim của chính cô, sức mạnh của nó vừa đòi hỏi vừa cầu xin.

Một lần nữa Kagome quay lưng lại với những người cô yêu thương để tìm đến kẻ thù giờ đã trở thành đồng minh của mình, Sesshomaru.

Hai vũng vàng nóng chảy nhuốm màu đỏ nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt từ khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng. Đôi mắt đó chưa từng bộc lộ bất kỳ dấu hiệu cảm xúc nào, tất cả mọi thứ đều ẩn sau chiếc mặt nạ khắc kỷ của anh. Những sợi tóc dài màu bạc như lụa ôm lấy thân hình cơ bắp cuồn cuộn. Bộ ngực bị đục khoét lộ ra khi haori của anh bị xé toạc, bộ giáp có gai bị các xúc tu của Naraku phá vỡ.

Bên cạnh anh là con cóc nhỏ có mỏ màu xanh lá cây, người hầu luôn trung thành của anh, Jaken, cây gậy của hai đầu được giữ chặt trong tay ông ta.

Cả hai đã chiến đấu bên cạnh Inuyasha để giúp loại bỏ tà ác của Naraku với  phong kiến ​​Nhật Bản. Sesshomaru đã đến tìm kiếm một liên minh không rõ lý do, nhưng hành vi thô lỗ của Inuyasha đã làm trì hoãn cuộc đàm phán. Cuối cùng chỉ có sự can thiệp và kiên trì của Kagome mới chiến thắng. Taiyoukai* tóc bạc ngày hôm đó đã được chứng minh là một sự giúp đỡ lớn mà Kagome sẽ mãi mãi biết ơn.

( *Đại Yêu Quái )

Ở phía sau và bên phải là Rin, người được Sesshomaru bảo hộ. Đôi mắt nâu mở to đầy nước mắt và ngạc nhiên khi nhìn bạn mình chìm trong đám lông của con mèo lửa, Ah-Un luôn hiện hữu; Con rồng hai đầu của Sesshomaru nhẹ nhàng rúc vào đứa trẻ trong một cử chỉ trấn an và dỗ dành.

Kagome biết rằng Ah-Un sẽ bảo vệ cô bé con người bằng hơi thở hấp hối của mình nếu cần để đảm bảo an toàn cho cô.

Đôi mắt xanh như màn đêm dịu lại, vẻ tiếc nuối cho cô bé đã đến tìm cô trong mấy tháng họ đi du hành cùng nhau. Kagome biết Rin coi cô như một người mẹ giống như Shippo, và cô yêu đứa trẻ đó cũng như Shippo vậy.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Nhịp điệu tăng dần cho đến khi át đi mọi âm thanh khác, tiếng đập dồn dập ngay lập tức trở thành một âm thanh tiêu hao sức lực mà cô không thể phớt lờ được nữa.

Đôi mắt cô khép lại khi biết rằng cô có một điều ước cho mỗi người trong số họ. Mỗi người đều có một vị trí đặc biệt trong trái tim cô. Viên ngọc biết, nắm bắt được hầu hết những suy nghĩ sâu kín nhất của cô ngay cả khi Kagome lần lượt nhìn vào từng suy nghĩ đó.

Kagome thực sự không biết nên ước điều gì; mỗi người theo quyền riêng của mình đều xứng đáng có được một niềm hạnh phúc mà tất cả họ đều đã lảng tránh vì viên ngọc theo cách này hay cách khác. Cô chỉ muốn bạn bè mình có được điều họ muốn, có thể trả lại những gì đã lấy đi của họ.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Kagome buộc mình phải nhìn xuống viên ngọc phát sáng đang lơ lửng trên lòng bàn tay cô. Suy nghĩ của cô chuyển sang chuỗi sự kiện dẫn đến việc tạo ra viên ngọc này.

Hai linh hồn chiến đấu trong giới hạn nhỏ bé của viên ngọc, Midoriko và con quỷ mà cô chiến đấu chống lại. Kagome có thể cảm nhận được sự đấu tranh đó ngay cả bây giờ. Một người đang cố gắng gây ảnh hưởng đến cô bằng bóng tối của mình, trong khi người kia dường như đang kiên nhẫn chờ đợi mong muốn của cô.

Mọi thứ bây giờ đều phụ thuộc vào cô và Kagome không biết phải làm gì. Trái tim cô đau thắt vì những người bị mắc kẹt bên trong, chờ đợi được giải thoát khỏi nhà tù vĩnh cửu của họ.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Một giây trôi qua, nhịp tim tưởng như kéo dài vô tận nhưng lại bị mắc kẹt trong thời gian như nhịp đập bên trong viên ngọc. Một khao khát mạnh mẽ hơn bất kỳ bông hồng nào khác và Kagome đã vô tình thực hiện được điều ước của mình.

Một điều ước chỉ dành cho bạn bè của cô mà không hề nghĩ đến bản thân hoặc hậu quả mà cô có thể phải trả. Kagome chỉ mong ước hạnh phúc của họ, niềm khao khát trong trái tim mỗi người đều sẽ đạt được.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Shikon phản ứng, một ánh sáng rực rỡ lóe lên và những dải ánh sáng màu hồng mềm mại vươn ra từ hào quang của cô chạm vào từng người. Kỳ lạ thay, Kagome nhận thấy mình đang quan sát từng người lần lượt bắt đầu phát sáng với cùng một thứ ánh sáng dịu nhẹ.

Cô dường như là người duy nhất để ý, không ai rời khỏi nơi họ đứng khi mỗi điều ước đều được âm thầm đáp ứng.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Đôi mắt của Kikyo mở to nhìn chằm chằm vào tình yêu duy nhất của mình trong trạng thái sốc. Ngực cô từng tĩnh lặng và khó thở, giờ phập phồng khi không khí mang lại sự sống tràn ngập phổi cô. Một tiếng hét phá vỡ sự im lặng trong không khí bởi một cơ thể vô hồn bắt đầu biến đổi.

“K…Kikyo?” Giọng nói của Inuyasha chứa đựng sự tuyệt vọng khi anh ôm chặt cô vào lòng. Đôi mắt long lanh nước mắt của anh kinh hãi nhìn nỗi đau lướt qua nét mặt đáng yêu của cô.

Kikyo im lặng như thể đang lắng nghe điều gì đó mà chỉ mình cô mới có thể nghe được. Những giọt nước mắt long lanh trong đôi mắt màu sô cô la đen, tiếng thở dài chấp nhận sâu sắc giữa đôi môi hồng nhạt.

"Kikyo!" Giọng nói giật mình của Inuyasha một lần nữa vang lên mang lại nụ cười cho Kagome khi cô nhìn đôi tình nhân ôm nhau. Cô biết họ sẽ ổn thôi.

"Em đã trở thành một yêu quái!" Inuyasha lùi ra khỏi Kikyo đủ để có thể nhìn thấy giọt nước mắt màu hồng giờ đang tô điểm trên vầng trán trắng ngà, đôi tai nhọn và những đầu ngón tay đầy móng vuốt.

“Anh cũng vậy, tình yêu của ta,” Kikyo mỉm cười với anh, ánh nhìn đầy ấm áp và yêu thương khi những cảm xúc bị lãng quên từ lâu dâng trào trong trái tim đang đập.

"Huh?" Inuyasha có vẻ bối rối khi thấy lời nói của cô và đưa tay lên gãi sau tai, khiến anh ngạc nhiên vì nó không còn ở vị trí bình thường nữa.

Kagome cười khúc khích khi cô nhìn ánh mắt của người bạn thân nhất của mình chuyển từ bối rối sang thấu hiểu khi anh cảm nhận đôi tai nhọn vương giả giờ đang tô điểm cho hai bên đầu mình. Đôi sọc đỏ tươi chạy dọc đôi má cao của anh, dấu ấn về địa vị của anh hiện ra.

Cô sẽ nhớ đôi tai chó trắng, xù xì đó, nhưng biết rằng đó là điều tốt nhất. Shikon đã ban điều ước cho anh, cho phép anh có sức mạnh để điều khiển con quái vật cư trú trong mình.

Cả hai đứng dậy và hướng ánh mắt về phía người người nguyện lời ước, lòng biết ơn và niềm hạnh phúc tỏa sáng trong ánh mắt đầy thi vị của họ.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Kagome chuyển sự chú ý sang Sango và Miroku, nụ cười của cô càng nở rộng hơn. Ở đó, người phụ nữ giống như chị gái cô đang đứng ôm lấy em trai mình, một Kohaku còn sống. Đôi mắt cậu bé không còn bị che đậy bởi sự xấu xa của Naraku nữa, thay vào đó chúng sáng ngời với những giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi, những giọt nước mắt sẽ rơi theo thời gian để chữa lành quá khứ đen tối của cậu.

Miroku đứng cùng họ, vòng tay ôm lấy cả hai người một cách bảo vệ khi Shippo nép sát vào hõm cổ anh. Kirara len lỏi giữa hai chân họ, tiếng run vui vẻ của nó lấn át tiếng kêu, giờ là nước mắt vui sướng. Tất cả họ đều nhìn cô với ánh mắt vui vẻ giống như Inuyasha và Kikyo.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Một tiếng thở dài thích thú thoát ra khỏi đôi môi hé mở khi ánh mắt xanh thẳm của Kagome dán chặt vào Sesshomaru. Sự chú ý của anh chuyển xuống phần có móng vuốt được đưa ra để anh kiểm tra. Vệt màu đỏ tươi tô điểm cho cổ tay anh, một sự kết hợp hoàn hảo với người em trai của anh; cánh tay đã được phục hồi của anh mang lại cho cô hy vọng về những gì sắp xảy ra.

Jaken, người hầu trung thành của anh há hốc miệng nhìn chủ nhân của mình, đôi mắt to tròn của ông ta càng lồi ra vì sốc. Rin vui vẻ bám vào chân Taiyoukai kiêu hãnh và nhìn chằm chằm vào người bảo hộ của mình một cách trìu mến trong khi Ah-Un quay lại chăm chú quan sát.

Toàn bộ bây giờ, cánh tay của anh đã được phục hồi; Kagome biết anh sẽ tiếp tục bảo vệ cô gái con người của mình. Kagome hy vọng rằng khi Rin lớn lên, cô bé sẽ luôn giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim có bề ngoài lạnh lùng của vị chúa quỷ.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Nhịp tim cô rút dần trở lại cơ thể, không còn vang như sấm bên tai nữa. Nỗi buồn tràn ngập tâm hồn cô khi Kagome cảm thấy thời gian của mình ngày càng ngắn lại. Mỗi khoảnh khắc trôi qua không khác gì một vệt mờ vội vã trôi qua mắt cô.

"Inuyasha?" Kagome nhìn về phía người cô từng thầm yêu. Bây giờ mọi chuyện đã khác, trái tim cô nhận ra rằng đó là tình yêu mà người ta dành cho một người bạn thân hoặc một người anh em.

“Kagome,” Anh thì thầm gọi tên cô nhưng cô vẫn nghe rõ. Cô thấy anh bước tới một bước, thoát khỏi vòng tay của Kikyo. "Đừng rời đi."

Kagome mỉm cười, nỗi buồn hiện rõ trên bầu trời đêm vô tận.

"Hãy tha thứ cho tôi Inuyasha," cô cầu xin. “Tôi không thể giữ được lời hứa của mình.”

"Tại sao không?" Anh nhìn chằm chằm một cách kinh hoàng khi bàn tay siết chặt của cô mở ra. Bụi bay ra từ những ngón tay mảnh khảnh của cô, phần còn lại duy nhất của Shikon no Tama lừng danh một thời. Nó xoáy quanh cô, vặn xoắn, xoay tròn theo những hình mẫu không thể phân biệt được khi những làn sóng sức mạnh cuốn lấy những hạt nhỏ nhất.

Kagome nhìn lại từng người một lần nữa, ghi nhớ khuôn mặt của họ vì sợ rằng cô có thể sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa. Sức mạnh dòng xoáy nhanh hơn, cuốn mái tóc dài màu mun quanh người cô.

Kagome nở một nụ cười dịu dàng với họ, cho họ biết rằng cô ấy sẽ ổn thôi.

“Nếu số phận cho phép,” Kagome nói với họ, trái tim cô tin vào những lời đó ngay cả khi chúng vừa thốt ra khỏi miệng cô, “chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Thịch- thịch- thịch

Cô cảm thấy tim mình chậm lại, tự ổn định trước sự tấn công dữ dội của những cảm xúc mà cô cảm thấy. Thời gian của cô đã hết và Kagome cảm thấy mình đang trôi đi.

"Kagome!" Inuyasha hét lên, lao về phía trước, dang rộng cánh tay nhằm kéo cô về phía mình.

Anh nở một nụ cười buồn khi cánh tay anh lướt qua cơ thể cô. Cô dần dần trở thành một bóng mờ, lơ lửng giữa thế giới này và thế giới bên kia.

“Mọi người sẽ luôn ở bên tôi,” Kagome nói với họ, nước mắt tự do lăn dài trên hai má. Cô khao khát được ở bên họ biết bao nhưng cô biết điều đó là không thể vào lúc này. Định mệnh đã có kế hoạch khác cho cô.

Nhịp tim của cô chậm lại, cho đến khi nó chỉ còn là nhịp đập ngập ngừng trong lồng ngực, như thể đang dần chìm vào giấc ngủ yên bình.

Điều cuối cùng cô nhìn thấy là ánh mắt buồn bã của những người cô gọi là bạn bè. Điều cuối cùng cô nhớ được trước khi bóng tối nuốt chửng cô là đôi mắt vàng của Chúa tể phương Tây đang nhìn với sự ngạc nhiên bị kìm nén và một cảm xúc không rõ nào đó. Sau đó thế giới trở nên tối đen, sức mạnh còn lại đã cuốn cô đi.

Thịch.

End chapter 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro