Chương 26 : Đấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chào Hermione." - Tôi vui vẻ cùng Peter ngồi xuống, Hermione đặt quyển sách sang một bên, định nói gì đó.

"À, Thor ở khoang của Gryffindor rồi, còn Loki thì ở Slytherin."

"Không phải, răng cậu dính rau kìa." - Cô ấy ái ngại giơ ngón tay nhỏ lên.

Tôi đứng hình tại chỗ, cả mặt nóng ran, cười xòa chữa ngượng rồi vội quay mặt lấy miếng rau chết tiệt đó ra. Mới ngày đầu tiên của năm học đã xui xẻo thế này, nhất đình là có điềm rồi !

Qua một lúc, tàu đã bắt đầu khởi hành nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Harry và Ron đâu.

"Hai cậu ấy ngủ quên hay sao thế ?" - Tôi rảo mắt khắp sân ga qua lớp cửa kính.

"Không đâu, lúc nãy mình còn thấy anh Fred và George cơ mà." - Hermione nói, nét mặt cũng có chút lo lắng.

Trông ngóng suốt cả chuyến đi, hai người chúng tôi cần tìm vẫn không xuất hiện, bọn tôi cũng đành theo đám đông mà đi. Xem ra đi thuyền là đặc quyền mà học sinh năm nhất mới có, chắc là để bọn nhỏ có ấn tượng đầu tiên thật tốt. Còn học sinh năm hai trở lên sẽ đi bằng xe ngựa, tôi cũng chẳng để tâm mấy vụ này, dù sao cũng chỉ là phương tiện di chuyển, đi xe ngựa vẫn thú vị chán.

Xe di chuyển chầm chậm, rung lắc có quy luật, tôi hơi tựa người vào thành xe để nhìn ra cửa sổ nhỏ bé. Những hàng cây tít tắp nối đuôi nhau tạo thành con đường dài tối tăm, tuy vậy, trăng hôm nay rất sáng nên vẫn có thể nhìn được đôi chút không gian bên ngoài. Trên xe vẫn luôn an tĩnh, có lẽ hai cậu ấy cũng đã mệt lã sau chuyến đi dài, cũng do lúc nãy mặc kệ lời khuyên của tôi mà đọc sách, không chịu ngủ đây chứ đâu.

"Đến rồi." - Tôi vỗ vai hai cậu ấy gọi khẽ, trông hai gương mặt mệt mỏi kia, có vẻ chỉ vừa mới chợp mắt.

Vẫn phải cuốc bộ một lúc mới đến Đại sảnh đường, hai cậu ấy nhìn cũng tỉnh ngủ hơn được một chút rồi. Trên trần vô số nến bay lơ lửng giữa không trung phía trên bốn dãy bàn dài khiến cho những cái dĩa và cốc bằng vàng lóng la lóng lánh. Trên cao, cái trần nhà đã được phù phép nên luôn phải chiếu bầu trời bên ngoài lấp lánh muôn ngàn vì sao. Tôi tìm đến vị trí của mình ở dãy bàn Nhà Slytherin, yên lặng ngồi xuống.

Lễ phân loại diễn ra như năm ngoái, cô em gái của Ron - Ginny cũng được phân vào Gryffindor, trông anh em nhà họ vui lắm. Đến tận lúc sắp tàn tiệc mới thấy hai cậu bạn quen thuộc, chẳng biết hai cậu ấy vào từ lúc nào nữa. Bóng dáng với chiếc áo choàng đen lù lù xuất hiện sau lưng Harry và Ron, giáo sư Snape nói gì đó rồi dẫn họ đi ra khỏi Đại sảnh, không biết hai cậu ấy lại gây chuyện gì nữa đây.

Đợi đến lúc tôi được nghe câu trả lời cũng đã là chuyện của ngày hôm sau.

"Cái cây đó còn làm tụi mình bị thương nặng hơn trước khi tụi mình kịp làm gì nó, cơ mà lão Snape lại còn đòi phạt tụi mình." - Ron ấm ức kể.

"Cũng do các cậu tự ý lái xe bay đến trường thôi, còn để người dân nhìn thấy nữa chứ." - Hermione cau có, cô ấy không hài lòng về cách thức đến trường của Harry và Ron đêm qua tí nào.

"Bọn tớ cũng đâu còn cách nào khác."

"Các cậu có thể gửi thư cho giáo sư McGonagall hay cụ Dumbledor để xin giúp đỡ, còn hơn là tự ý xử lí."

"Cậu nói hệt như giáo sư McGonagall. Nếu nghĩ ra được thì bọn tớ lái chiếc xe đó làm gì cơ chứ ?" - Ron hằn học nói.

"Thôi cho mình xin, hai cậu an toàn là tốt rồi. Mới ngày đầu năm học đừng cãi nhau làm gì." - Nếu tôi còn không ngắt lời ắt hẳn hai cậu ấy sẽ cãi nhau đến tối luôn mất.

Harry nãy giờ không nói gì nhưng chỉ vừa mới bắt đầu ăn món cháo thì hàng trăm con cú ùa bay vô rần rần trên đầu chúng tôi. Lũ cú lượn vòng vòng khắp sảnh đường, thả thư từ và bưu kin xuống đám trẻ đang huyên thuyên đấu láo. Một gói to lùm lùm rớt xuống đầu Neville, bật lên, và một giây sau, một vật to màu xám rớt tõm xuống vại sữa của Hermione, làm văng tung tóe cả sữa lẫn lông vào người chúng tôi.

"Errol !" - Ron kêu lên, nắm chân con cú rách mướp kéo lên.

Errol lăn đùng ra mặt bàn bất tỉnh, chỏng cẳng lên trời, mỏ ngậm một phong bì màu đỏ. Ron há hốc mồm.

"Ôi, không lẽ nào..."

"Nó không sao, vẫn còn sống." - Hermione lấy tay chọt chọt con cú, may là nó vẫn động đậy.

"Không phải chuyện đó ! Mà là... cái đó !" - Ron chỉ vào cái phong bì đỏ.

Bọn tôi nhìn cái phong bì, chẳng qua là một bức thư thôi mà, nhưng cả Ron và Neville đều ngó cái phong bì với cái vẻ như nó sắp sửa nổ tới nơi.

"Có chuyện gì vậy ?" - Harry hỏi.

"Mẹ... mẹ gửi cho mình một bức thư Sấm." - Ron thì thào yếu ớt, sắc mặt như sắp ngất đến nơi.

"Thôi, mở nó ra vậy, Ron à. Nếu không mở thì còn tệ hơn nữa. Có lần bà mình gửi cho mình một cái, mình kệ xác nó và... thật là khủng khiếp !" - Neville cũng thì thầm sợ hãi.

"Thư Sấm ?" - Tôi bất giác hỏi, trông vẻ mặt hai cậu ấy chắc không phải thứ tốt lành gì.

Nhưng tâm trí của Ron đã đặt hết vào lá thư, và ở một góc cái phong bì ấy đã bắt đầu xì khói.

"Mở ra đi. Vài phút thôi... rồi sẽ qua thôi..." - Neville khẩn khoản.

Ron thò bàn tay run rẩy, gỡ lá thư trong mỏ của Errol, mở thư ra.

Neville đút liền ngón tay vô lỗ tai mình. Một tích tắc sau chúng tôi liền biết lí do. Thoạt đầu cứ nghĩ lá thư sẽ phát nổ, một chuỗi âm thanh ầm ầm vang khắp sảnh đường, làm rúng động cái trần nhà, bụi bay lả tả.

"LẤY CẮP XE, NẾU CON CÓ BỊ ĐUỔI CỔ KHỎI TRƯỜNG THÌ MÁ CŨNG KHÔNG NGẠC NHIÊN, CON CỨ CHỜ ĐẾN KHI VỀ ĐÂY... CHẮC LÚC ĐÓ CON ĐÂU CÓ THÈM CHẦN CHỪ MỘT CHÚT NÀO ĐỂ NGHĨ XEM BA MÁ TRẢI QUA NÔNG NỖI THẾ NÀO KHI THẤY CÁI XE BIẾN MẤT HẢ ?" - Giọng gào của bà Weasley lớn hơn bình thường hàng trăm lần, khiến cho dĩa muỗng trên bàn khua rổn rảng theo, và được những bức tường đá dội lại nghe điếc cả tai. Mọi người trong phòng đều xoay quanh để tìm xem ai là kẻ nhận được thư Sấm. Ron thun người lún thật thấp trong cái ghế đến nỗi chỉ còn thấy mỗi cái trán đỏ như mồng gà của cậu ấy nhô lên.

"... LÁ THƯ CỦA CỤ DUMBLEDORE TỐI HÔM QUA, MÁ THẤY BA CON CHẾT ĐI ĐƯỢC VÌ XẤU HỔ, BA MÁ ĐÂU CÓ DẠY CON CƯ XỬ NHƯ VẬY CHỚ, CẢ CON VÀ HARRY CÓ THỂ BỊ TAI NẠN CHẾT RỒI..."

Harry đang hoang mang thì nghe cái tên của mình vang lên. Cậu ấy cố gắng một cách hết sức vất vả để làm ra vẻ như không nghe thấy gì.

"... GIẬN HẾT SỨC NÓI... BA CỦA CON ĐANG BỊ CHẤT VẤN Ở SỞ LÀM, ĐÓ LÀ HOÀN TOÀN LÀ LỖI CỦA RON VÀ NẾU CON MÀ CÒN THÒ MỘT NGÓN CHÂN QUA KHỎI GIỚI HẠN THÌ MÁ SẼ LẬP TỨC NẮM ĐẦU CON LÔI VỀ NHÀ."

"Và Ginny con yêu, chúc mừng con đã vào Gryffindor, chúng ta vô cùng tự hào về con." - Ginny vẻ mặt sượng ngắc, cười hay khóc cũng không xong.

Một sự im lặng tuyệt đối. Cái phong bì đỏ đã rơi khỏi tay Ron, tự bùng cháy lên rồi cong quéo lại thành một mẩu tro tàn. Harry và Ron ngồi đực mặt ra, như thể vừa bị một cuộn sóng trào quét qua hai cậu ấy. Vài người phá ra cười, rồi từ từ, mấy chuyện bép xép tào lao lại rộ lên như thường lệ trong sảnh đường.

"Cậu... ổn chứ ?" - Gương mặt Ron cắt không còn một giọt máu, ánh mắt thất thần khẽ gật đầu.

Sau khi dùng xong bữa sáng nặng nề, chúng tôi cùng đi với nhau ra khỏi tòa lâu đài, băng qua vườn rau cải để tới nhà lồng kính, nơi trồng các loài cây huyền bí. Giáo sư Sprout là một nữ phù thủy nhỏ tí và lùn bè bè, đội một cái nón vá víu trên mớ tóc bay phất phơ, áo quần và móng tay của bà lúc nào cũng dính đầy đất. Vẻ hào sảng và thân thiện của bà cũng không khó để đoán được bà là từng phù thủy sinh Nhà Hufflepuff.

Hôm nay chúng tôi được học ở nhà kính số ba - nơi có những cây cỏ nguy hiểm và thú vị hơn rất nhiều. Vừa bước vào, ai cũng cảm nhận được luồng hơi có mùi đất ẩm, phân bón trộn lẫn với mùi thơm nồng nặc của mấy đóa hoa khổng lồ, đóa nào đóa nấy bằng cái tán dù, thòng lủng lẳng dưới trần nhà.

"Hôm nay chúng ta sẽ thay chậu cho cây Nhân sâm. Ai có thể nói cho cô biết những thuộc tính của Nhân sâm ?" - Giáo sư chỉ vào một hàng chậu sâu và mọi người dồn tới để nhìn cho rõ. Hàng trăm, hay cỡ đó, chùm cây con mọc trong dãy chậu, lá màu xanh hơi đỏ.

Không ngoài dự đoán, cánh tay giơ cao của Hermione lập tức thu hút bà Sprout.

"Nhân sâm hay còn gọi là Mandragora, là một dược thảo có tác dụng hồi sinh, hiệu lực mạnh. Thuốc này dùng để phục hồi những người bị biến hình hay bị mắc lời nguyền, giúp họ trở lại tình trạng nguyên thủy." - Cô bé đọc vanh vách một mạch mà chẳng vấp tẹo nào.

"Xuất sắc. Mười điểm cho Nhà Gryffindor. Các loại Nhân sâm là một phần thiết yếu của hầu hết các thuốc giải độc. Tuy nhiên nó cũng nguy hiểm. Ai có thể giải thích được tại sao ?"

"Kẻ đó sẽ chết khi nghe tiếng kêu của Nhân sâm." - Loki còn chẳng thèm giơ tay, cứ trả lời trong sự ngỡ ngàng của Hermione, tay cô nhóc vẫn còn giơ cao.

"Tốt lắm. Mười điểm cho Nhà Slytherin. Bây giờ xem đây, những Nhân sâm chúng ta có ở vẫn còn nhỏ, tiếng khóc của chúng sẽ không giết các trò nhưng vẫn có thể làm cho các trò ngất trong vài giờ. Đó là lí do tại sao ta đưa cho mỗi trò một cặp mũ bịt tai, giờ phiền các trò đeo vào. Nhanh nhẹn lên."

Bọn trẻ nhanh chóng làm theo, giành lấy chiếc mà mình cho là tốt nhất. Với tôi mà nói, chúng chẳng có gì khác nhau, đều xù lông cả rồi. Ngay khi vừa chụp cái mũ bịt tai đó lên, lập tức mọi âm thanh biến mất, tôi còn nghĩ liệu có thể mượn một cái để đeo trong giờ của giáo sư Snape được không.

Giáo sư Sprout đeo một cái mũ bịt tai màu hồng xù lông, cô xắn tay áo lên nói gì đó, bàn tay nắm chặt lấy một bụi cây mà nhổ mạnh. Tôi kinh ngạc khi thấy thay vì rễ cây bị nhổ bật ra khỏi mặt đất, là một em bé sơ sinh nhỏ xíu, xấu xí cực kỳ, mình mẩy bám đầy đất. Lá cây mọc ngay trên đầu nó thay cho tóc. Nó có nước da xanh nhợt, lốm đốm, và rõ ràng cái buồng phổi căng phập phồng kia chứng tỏ nó đang ra sức khóc rống lên. Nhìn biểu cảm của từng người, ai ai cũng quan ngại khi lát nữa phải chạm vào cái thứ kinh dị kia.

Giáo sư Sprout lấy từ dưới bàn ra một cái chậu to để nhét cây Nhân sâm vào, vùi cây trong lớp phân bón ẩm ướt tối om, cho đến khi chỉ còn thấy mấy cái lá của nó. Giáo sư bỗng thở dài nhìn về phía Gryffindor nói gì đấy, thì ra là Neville vừa mới ngất, chắc cậu ấy không bịt chặt tai rồi.

Giáo sư Sprout phủi đất bụi bám trên tay, giơ ngón tay cái ra hiệu, rồi cởi bỏ mũ bịt tai của cô.

"Cứ để thằng bé nằm ở đấy đi. Bây giờ mỗi nhóm bốn trò thực tập với một khay. Ở đây có hàng đống chậu... Còn phân bón thì trong mấy cái bao ở đằng kia nha... Nhớ coi chừng mấy cái xúc tu có nọc độc, chúng đang mọc răng đấy !"

Tôi chung nhóm với Loki và hai cậu bạn nữa, tôi cũng chẳng nhớ tên họ là gì. Đeo bịt tai lên, tôi cau mày nắm lấy phần thân cây, kéo mạnh lên, chúng giãy giụa, vặn vẹo, chân đá, tay đấm, lại còn nghiến răng trèo trẹo. Trông tởm chết được, lập tức đè nó xuống đáy chậu, lấp đất vào, tuy có hơi bạo lực nhưng vẫn hoàn thành là được rồi.

Tôi xong việc rất nhanh nên có thời gian nhìn xung quanh, gần chỗ tôi là tên nhóc bạch kim, cậu ta cho ngón tay vào miệng củ Nhân sâm để rồi bị nó cắn một cái. Tôi phì cười, tên nhóc cau có nhìn cái cây như thể nó mới là thứ chủ động tấn công vậy.

Cuối buổi học, trừ bốn người sức lực dồi dào chúng tôi thì những người khác ai nấy đều mồ hôi đầm đìa, mình mẩy ê ẩm, và khắp người dính bết sình đất. Mọi người đi thất thểu về lâu đài để tắm vội vàng một cái trước khi hộc tốc chạy trở vô lớp học môn Biến Hình.

Tiết học của giáo sư McGonagall chưa bao giờ là đơn giản, việc biến một con bọ hung thành cái nút áo làm nhiều đứa chán nản, trong đó có tôi. Và người thảm nhất phải kể đến Ron, cậu ấy hàn cây đũa phép của mình bằng một thứ băng keo ếm bùa mượn của ai đó. Nhưng cây đũa trông có vẻ như đã bị hư hại quá sức sửa chữa. Nó cứ kêu răng rắc rồi xẹt lửa vào những lúc lảng nhách, và cứ mỗi lần Ron cố gắng biến con bọ hung thành cái nút áo thì cây đũa lại xịt khói mù mịt, dìm Ron trong cái biển khói xám dày kịt và nồng nặc mùi trứng thối. Ron không nhìn thấy gì nên vô tình đè bẹp dí con bọ hung của mình dưới cái cùi chỏ. Cậu ấy đành cắn răng đi xin một con bọ hung mới và giáo sư McGonagall không hài lòng chút nào về việc này.

Chuông reo tan học, cả bọn kéo đi ăn trưa. Hermione hớn hở khoe với chúng tôi bộ nút áo khoác tuyệt hảo mà cô bé vừa sản xuất bằng phép biến. Nhưng chuyện đó cũng không làm cho Ron và Harry vui lên được chút nào, hai cậu ấy trông như mấy miếng thạch mềm nhũn, ủ rũ và mệt mỏi.

"Tiết sau là gì vậy Hermione ?" - Harry đổi đề tài.

"Phòng chống Nghệ thuật hắc ám." - Hermione trả lời ngay tắp lự.

Ron đột nhiên chụp lấy tờ thời khóa biểu của cô bé, làm vẻ mặt bất ngờ.

"Sao cậu lại khoanh hình trái tim tất cả những tiết học của thầy Lockhart thế này ?"

"Không liên quan đến cậu." - Hermione nổi khùng lên, giật lại tờ thời khóa biểu.

Tôi cũng chẳng buồn can ngăn gì nữa, hôm nào mà hai cậu ấy chẳng có chuyển để đấu khẩu, chưa đấm nhau thì chưa cần can thiệp vào.

Tiết học của giáo sư Gilderoy Lockhart thật sự là một mớ hỗn độn.

Ông ta chỉ vào bức chân dung và tự mình cũng nháy mắt.

"Tôi, Gilderoy Lockhart, Huy chương Merlin, đệ tam đẳng, hội viên danh dự của Liên đoàn Chống thế lực Hắc ám, năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của Tuần báo Phù thủy nhưng mà tôi không hề nói về chuyện đó đâu. Tôi không đuổi Nữ thần báo tử đi bằng cách mỉm cười với ả đâu !" - Nhiều nữ sinh mê mẩn nhìn ngắm giáo sư rồi tự đỏ mặt cười, còn tôi không hứng thú với những người hay khoe mẽ thế này.

"Giờ thì ta lưu ý các trò ! Công việc của tôi là trang bị cho các trò vũ khí để chống lại những sinh vật xấu xa nhất mà thế giới phù thủy biết đến. Các trò sẽ nhận thấy mình sắp trải qua nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất đời trong căn phòng này. Hãy yên tâm là khi tôi có mặt ở đây thì không thể xảy ra nguy hiểm gì cả. Tôi chỉ yêu cầu các trò giữ bình tĩnh mà thôi." - Cái lồng được phủ khăn đỏ rung chuyển kinh khủng, tưởng như nó sắp nổ tung vậy.

"Tôi yêu cầu các trò không được hét lên. Tiếng hét to có thể kích động bọn chúng." - Khi cả lớp đã nín thở vì hồi hộp, thầy Lockhart giở tấm che vải ra, nói bằng giọng như thể đang biểu diễn trên sân khấu.

"Vâng, những con yêu Cornish !"

Những con yêu nhí màu xanh lè và cao chừng hai tấc, chúng có những bộ mặt nhọn hoắt và giọng nói the thé nghe như một lũ quỷ con đang cãi nhau chí chóe.

Ngay khi cái nắp lồng mới được hé ra, chúng đã hè nhau kêu la í ới, chạy lung tung trong lồng, rung lắc mấy chấn song ầm ĩ, làm mặt chằng dọa mấy đứa ngồi gần đấy. Thầy Lockhart nói to.

"Được đó, để coi các trò nghĩ sao về chúng !" - Thầy mở cửa lồng ra.

Chúng chụp mấy bình mực xịt tung tóe khắp lớp, xé tanh banh sách vở trên bàn... Lớp học lập tức trở thành loạn xà ngầu. Mấy con yêu nhí phóng vọt ra khắp mọi hướng như hỏa tiễn. Hai con túm lấy tai Neville nhấc bổng cậu ấy lên không trung. Nhiều con phóng thẳng ra cửa sổ, làm văng tung tóe miểng kính vỡ vào bọn yêu nhí bay đến phía sau. Đám yêu còn lại bắt đầu phá phách lớp học kinh hoàng hơn cả một con tê giác khùng. Chúng chụp mấy bình mực xịt tung tóe khắp lớp, xé tanh banh sách vở của bọn trẻ, lột những tấm tranh khỏi tường, lật ngược thùng rác, giựt cặp táp, sách vở rồi quẳng hết ra ngoài qua khung cửa sổ vỡ.

Chỉ trong nháy mắt, một nửa lớp học đã phải chui xuống dưới gầm bàn mà tỵ nạn. Tôi không khỏi mắng thầm vị giáo sư vừa gây tai họa, thở dài ngó lên trần, Neville vẫn đang đung đưa, sợ hãi bám vào chùm đèn treo.

"Các trò lùa chúng vô chuồng ! Gom chúng lại ! Chúng chỉ là mấy con yêu nhí thôi mà !" - Ông ta xắn tay áo, vung cây đũa phép của thầy lên và rống to.

"Peskipiksi Pesternomi !"

Câu thần chú chẳng có chút xíu tác dụng nào hết. Một con yêu nhí giật được cây đũa phép, bèn quẳng luôn ra ngoài cửa sổ. Thầy Lockhart nghẹn cổ, lặn ngay xuống dưới gầm bàn, chỉ thiếu chút xíu là bị Neville đè bẹp khi cậu ấy đã hết sức, buông chùm đèn treo rớt xuống.

Chuông reo hết tiết, mọi người chạy ào ra cửa lớp như điên. Tương đối bình tĩnh lại sau đó, thầy Lockhart đứng thẳng lên, nhìn thấy tôi và Loki đang đi tới gần cửa, gọi với lại.

"À, thầy định giao cho các trò nhiệm vụ lượm đám yêu nhí còn lại bỏ vô lồng cho thầy." - Vừa nói xong, ông ta đã bước nhanh qua mặt chúng tôi ra ngoài và vội vàng đóng lại cánh cửa sau lưng.

"Ông ta có bằng hành nghề không vậy ?" - Tôi than thở, né vội con yêu tinh vừa bay sượt qua đầu mình.

"Immobulus !" - Loki chĩa đũa phép vào bầy yêu tinh xanh, chúng lập tức bị đóng băng, lơ lửng trên không.

Tôi đứng thẳng lại, nhặt mấy cái lông ngỗng bị bọn chúng làm dính khắp quần áo tôi, Loki chỉ cần vuốt tóc một cái, mọi thứ đều sạch bong, ghen tị thật.

Từ hôm ấy, tôi thấy thầy Lockhart từ xa liền rẽ hương khác ngay. Thật chẳng hiểu nổi với trình độ đó sao ông ta có thể tự tin đi dạy được.


Một buổi sớm nọ, chúng tôi đi ra chơi ngoài khoảnh sân đầy bóng râm, tiện xem Harry tập Quidditch luôn. Thor có vẻ từ bỏ việc quay trở lại đổi Quidditch luôn rồi, anh ấy không thể kiểm soát nổi sức mạnh của mình, với cả anh ấy cũng chán môn này rồi.

Hermione ngồi xuống một bậc thềm đá và lại chúi mũi vào quyển Lang thang với Ma cà rồng. Harry và Ron đứng nói chuyện về Quidditch, tôi ngồi xem Peter chăm chú lắp ráp mấy cái vi mạch bé tí ti.

"Đây là thứ gì vậy ?"

"Không nói đâu." - Cậu ấy cười cười làm vẻ bí ẩn, tôi cũng không hỏi nữa, không nói thì thôi.

Gần đó, Harry và Ron đang nói chuyện với cái cậu nhóc tóc xám luôn ôm theo cái máy ảnh, nhóc ấy hâm mộ Harry lắm, cứ bám theo cậu ấy chụp choẹt mãi.

"Charlie." - Harry trông thấy tôi, vẫy tay gọi tôi đến.

"Sao thế ?"

"Cậu chụp giúp bọn tớ một tấm với nhóc này nha."

"Chào chị, em là Colin Ceevey." - Cậu nhóc cười tươi, xem chừng hạnh phúc lắm, tôi vui vẻ đón lấy chiếc máy ảnh.

"Đây nhé, sướng nhất nhóc rồi." - Ceevey nhận lấy bức ảnh, cười híp cả mắt lại, ngượng ngùng hỏi Harry.

"Anh cho em xin chữ ký nữa được không ?"

Harry gật đầu, lôi cây bút từ trong túi áo nhanh nhẹn viết tên mình vào, Ceevey cảm ơn rối rít, chào chúng tôi rồi nhảy chân sao tung tăng đi mất.

"Tập thôi Harry !" - Giọng anh Wood vang từ cả phía sân bên kia, réo Harry mau đi luyện tập, cậu ấy vắt chân lên cổ chạy đến.

Bỗng trên sân xuất hiện đội Quidditch Nhà Slytherin, chúng tôi tò mò tiến đến.

"Mày nghĩ may đang làm gì ở đây thế hả Flint ?" - Wood bực bội khi thấy anh ta xuất hiện trên sân tập vào giờ này.

"Tập Quidditch." - Marcus Flint to xác còn hơn cả Wood. Với một cái nhìn xảo quyệt của quỷ dữ trên gương mặt, anh ta đáp một cách thản nhiên.

"Bọn này đã đặt lịch hôm nay. Tụi bây tốt nhất nên về đi."

"A! Nhưng tao cũng có một giấy phép đặc biệt do giáo sư Snape ký đây." - Flint ném mảnh giấy cho anh Wood.

"Tôi, giáo sư Snape, cho phép đội Slytherin luyện tập ở sân Quidditch hôm nay vì cần huấn luyện tầm thủ mới của đội." - Wood hằn học đọc hết dòng chữ, thì ra là vị chủ nhiệm kính yêu của tôi đây mà.

"Tụi bây có tầm thủ mới hả ? Đâu ?"

Từ đằng sau sáu cầu thủ vạm vỡ đang đứng trước mặt Wood xuất hiện một cầu thủ thứ bảy, nhỏ con hơn, nụ cười khinh khỉnh trên gương mặt nhợt nhạt nhọn hoắt. Không ai khác ngoài Draco Malfoy.

"Malfoy ?" - Harry không tin vào mắt mình.

"Đúng vậy, và đó không phải tất cả đâu." - Cậu ta khinh khỉnh nói, nhẹ nhàng nâng cán chổi lên một chút.

"Nimbus 2001's ! Nó vừa mới ra tháng trước, sao tụi mày có được ?" - Ron ngỡ ngàng trông bảy cán chổi hàng hiệu mới toanh cực kỳ bóng loáng và bảy bộ chữ bằng vàng xịn ráp thành nhãn hiệu Nimbus 2001 sáng lấp lánh dưới ánh nắng ban mai.

"Một món quà từ người bố giàu có của Draco." - Flint nhếch môi nhìn vẻ mặt thèm thuồng của Ron, mấy cán chổi đó chắc phải đắt lắm.

"Thấy rồi chứ Weasley? Bố tao không giống một số loại người, ông ấy có thể chu cấp cho tao mọi thứ tốt nhất." - Cậu ta lại bày ra bộ mặt ngứa đòn và giọng điệu móc mỉa như thường ngày.

"Ít nhất không ai trong đội Gryffindor không phải bỏ tiền ra để mua một vị trí, họ dùng tài năng của chính mình !" - Giọng nói Hermione sắc sảo, vẻ tự mãn trên mặt Malfoy tắt ngấm, cau mày quay sang cậu ấy.

"Không ai hỏi ý kiến của mày. Con nhóc Máu Bùn dơ bẩn !"

Dù không biết Máu Bùn là gì nhưng lời thốt ra từ mồm tên này chắc chắn không phải điều tốt đẹp gì, thêm nữa, Flint phải xông ra chắn trước mặt Malfoy để ngăn Fred và George nhảy xổ vào cậu ta.

"Mày phải trả giá cho điều đó, Malfoy ! Ăn Sên !" - Ron bừng bừng lửa giận chĩa thẳng đùa phép vào tên Malfoy đang nấp sau cánh tay Flint.

Một tiếng nổ vang dội khắp sân vận động và một tia sáng xanh xẹt ra từ chuôi đũa của Ron vọt lên, trúng ngay bụng cậu ấy, làm cậu ấy bật ngã ra sau, lăn cù trên sân cỏ.

"Ron ! Cậu có sao không ?" - Hermione vội nhào tới, gấp gáp hỏi.

Ron há miệng ra định nói, nhưng không thốt được thành lời. Thay vì lời nói thì cậu ấy ợ một cái dễ sợ và một con ốc sên văng ra khỏi miệng, rơi luôn xuống đùi, tôi khẽ cau mày.

Đội Slytherin phá lên cười đến đờ cả người. Flint cười đến gập đôi người lại, phải bám vào cây chổi mới toanh của anh ta mới đứng nổi. Malfoy thì cười đến bò lăn bò càng, nắm tay đấm xuống đất lia lịa.

Cả đội Gryffindor vây quanh Ron. Cậu ấy cả mặt tái mét, vẫn cứ tiếp tục phun ra mấy con ốc sên bự.

"Tụi mình đem cậu ấy đến nhà bác Hagrid đi, bác ấy sẽ biết xử lí chuyện này thế nào." - Hermione gật đầu, rồi hai cậu ấy đỡ hai cánh tay Ron kéo lên, Peter cũng giúp một tay.

"Các cậu đi trước đi, tớ theo sau ngay." - Tôi nói rồi quay sang tên Malfoy còn đang cười ngặt nghẽo kia.

"Vui lắm à ?" - Tôi cong môi, nghiến răng nhìn cậu ta.

"Sao ? Mày muốn ăn sên giống nó à, con nhóc chuyên bám đuôi Chúa Cứu Thế ?"

"Vui vậy thì câm mồm lại đi." - Tôi nắm cổ áo câu ta, nhấc lên rồi ném lại xuống sân cỏ, tiện chân đá thêm một cái.

Wood phải lao vào can để tôi không đấm tên đó nhừ tử.

"Bỏ em ra ! Hôm nay em phải cho nó một bài học !" - Cả đội lao vào giữ hai tay tôi lại, khổ sở khuyên giải.

"Thả ra ! Là con gái tao cũng xử !" - Malfoy cũng bị đội bên kia giữ lại, mặt mày giận dữ hét lên.

Thế là chúng tôi quơ chân với tới định đá nhau nhưng liền bị kéo ra xa.

"Được rồi, được rồi. Đánh nó thế đủ rồi, đánh nữa em bị phạt bọn anh cũng không giúp nổi đâu. À, hay em đi xem Ron thế nào đi." - Wood ra hiệu thả tay ra khi thấy tôi không có ý định lao vào Malfoy nữa.

"Xem như tha cho cậu ta một lần." - Tôi phủi phủi vạt áo chùng, liếc cậu ta thêm phát rồi mới rời đi.

"Em ấy ăn gì mà khỏe thế không biết ?" - Wood thở dài, những người khác cũng gật đầu tán thành.

Phía bên đội Slytherin.

"Con nhóc đó nghĩ mình là ai chứ ? Thả tôi ra là tôi cho nó biết thế nào là lễ độ rồi." - Malfoy hằn học nói, cau mày khi sờ đến cái lưng đau.

"Thả ra xem cậu có bị đánh gục không hả ? Có thấy nó nhấc cậu lên chỉ với một tay không ?" - Flint cũng phải cảm thán khi thấy sức mạnh của con nhóc đó.

"Cứ đợi đấy, bố tao sẽ biết chuyện này !" - Malfoy nghiến răng nghiến lợi nhìn cô nhóc tóc bạch kim chạy đi mất.

"Sao rồi, Ron ?" - Tôi bước vào căn lều của bác Hadgrid, bọn họ ngồi quanh Ron ôm cái xô ngồi trên ghế gần bếp lửa đang cháy bập bùng.

"Phải ói hết ra mới đỡ được." - Harry đáp.

Sắc mặt Ron cực kì không tốt, liên tục nôn ra mấy con sên nhớp nháp.

"Mà Ron định nguyền rủa ai vậy ?" - Hadgrid kéo một cái ghế cho tôi rồi ngồi xuống trước mặt Ron.

"Malfoy, cậu ta gọi Hermione là... cháu không biết chính xác từ đó nghĩa là gì." - Harry ấp úng, sắc mặt Hermione ngày càng tệ.

"Đó là điều xúc phạm nhất mà thằng ấy có thể nghĩ ra. Máu Bùn là từ miệt thị để gọi một người do Muggle sinh ra, tức là người có cha mẹ không phải là phù thủy." - Ron ngóc đầu lên khỏi mặt bàn, mặt mày xanh xao yếu ớt, giọng khàn khàn.

"Có những phù thủy, như gia đình Malfoy chẳng hạn, họ cho là mình cao quý hơn thiên hạ bởi vì cái mà họ gọi là huyết thống thuần chủng." - Bác Hadgrid nói thêm.

Hermione rưng rức như sắp khóc, đó là một từ quá thể độc ác để nói với một đứa trẻ mười mấy tuổi.

"Miệt thị người ta như vậy thực là xấu xa. Máu Bùn, tức là máu thường, không phải máu quý tộc phù thủy. Thật là khôi hài. Vả lại, phần lớn phù thủy ngày nay đều lai. Nếu chúng ta không kết hôn với Muggle thì chúng ta đã tuyệt chủng rồi." - Ron lại ngóc đầu lên, nói hết câu rồi lại úp mặt xuống nôn ọe tiếp.

"Và những kẻ thuần chủng đó cũng đâu có chế được lời nguyền nào mà Hermione của chúng ta không làm được đâu ?" - Câu nói của bác Hadgrid làm Hermione bật cười khe khẽ, lau đi hai hàng nước mắt.

"Đừng bao giờ thấy xấu hổ vì cậu là ai, hãy tự hào về nó Hermione à." - Tôi ôm cậu ấy, vuốt nhẹ mái tóc xù.

Cô bạn của tôi cuối cùng cũng tươi cười trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro