Chương 28 - Long tranh hổ đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Năm nay lại đến cái mùa mà Harry lờ đờ như xác sống, đến mắt cũng mở không lên. Đúng vậy, cậu ấy lại bị anh Wood lôi đi hành hạ để chuẩn bị cho mấy trận Quidditch sắp tới.

Gần mười một giờ, cả trường bắt đầu kéo ra sân Quidditch. Hôm đó là một ngày oi bức và có vài dấu hiệu của một cơn giông. Hôm nay tôi đến sớm, giành được chỗ tốt, yên vị ôm hộp kẹo bơ ngóng xuống sân.

Bước ra đầu tiên là Gryffindor, tiếng ầm ầm hoan hô nổi lên ngập trời, bởi vì cả hai nhà Ravenclaw lẫn Hufflepuff đều háo hức mong cho đội Slytherin thua. Nhưng Slytherin cũng chẳng yếu thế, trên khán đài cũng la rộ, huýt sáo để dập tinh thần đội Gryffindor. Trọng tài vẫn là bà Hooch, bà yêu cầu hai đội trưởng bắt tay nhau. Cả hai làm đúng như lời bà bảo, nhưng khi bắt tay nhau, người này ném cho người kia cái lườm lườm đe dọa, tưởng như nhìn thêm một tí thôi sẽ đấm nhau luôn không chừng.

"Nghe tiếng còi của tôi, ba... hai... một..."

Cùng với tiếng gầm gừ từ đám đông, 14 cầu thủ phóng vọt lên bầu trời xám xịt. Mở màn vẫn là lối chơi thô bạo của Slytherin và dĩ nhiên, luật chơi vẫn cho phép nên họ nhẹ nhàng giành được cho mình 40 điểm đầu tiên.

Harry bay cao hơn tất cả, đảo nhìn khắp nơi để tìm trái Snitch. Phía dưới Harry là Malfoy, cũng phóng vọt lên gần như là lập tức. Cậu ta nói gì đó với Harry, tuy không biết rõ là gì nhưng chắc chắn là một lời khiêu khích bởi khi vừa nói xong, gương mặt cậu ta lại lộ ra vẻ đắc chí thường lệ.

Harry không trả lời. Đúng lúc đó, một trái Bludger đen nặng nề lao về phía Harry, cậu ấy né sang bên tránh được trong tích tắc, trái banh bay sát đến nỗi tôi còn thấy được nét mặt hoảng hốt của cậu ấy.

Một người trong cặp sinh đôi nhà Weasley phóng nhanh như chớp ngang qua Harry, cây gậy trong tay sẵn sàng giáng trả trái Bludger về phía Slytherin. Anh ấy nện cho trái Bludger một cú trời giáng về phía Slytherin, nhưng trái Bludger đột ngột đổi hướng giữa chừng trên không trung, rồi lại quay về phía Harry mà lao tới tấn công.

Harry thả mình rơi xuống thật nhanh để tránh banh. Một lần nữa, trái Bludger lại bay y như cây boomerang, nó cứ quay lại nhè đầu Harry mà lao tới.

Harry tăng tốc độ tối đa, phóng vọt tới đầu kia của sân vận động, trái Bludger vẫn bám riết không tha.

"Có chuyện gì vậy ? Trái Bludger không bao giờ cứ chăm chăm nhắm vô một cầu thủ như vầy cả. Nhiệm vụ của Bludger là cố quật ngã càng nhiều cầu thủ càng tốt cơ mà..." - Tôi lẩm bẩm nói, mắt vẫn theo dõi cậu ấy.

Khi trái banh đã đến sát Harry, cậu ấy lập tức thụp xuống né. Trái Bludger bị đấm văng tuốt ra khỏi sân bóng, hóa ra là Fred và George. Nhưng tôi còn chưa kịp thở phào thì trái Bludger lại dội về giáng thẳng vào Harry, và một lần nữa, Harry chỉ còn nước cắm đầu chạy.

Trời đã bắt đầu mưa. Tôi vội dùng bùa chống lên ống nhòm, nếu không thì với tình hình hiện tại thì dùng mắt thường có đằng trời mới thấy được tình hình trên sân.

"Đội Slytherin đang dẫn trước, 60 - 0." - Giọng Lee Jordan lại xướng to.

Những cây chổi ưu việt của đội Slytherin quả là đang phát huy tầm lợi hại của chúng, với tình hình hiện tại chẳng mấy chốc Gryffindor sẽ thua mất. Đã vậy trái Bludger điên cứ tìm mọi cách để quật ngã Harry ở trên không. Fred và
George bây giờ bay sát rạt hai bên Harry, phải nhìn kĩ lắm mới thấy bóng dáng nhỏ bé của cậu ấy bị kẹp giữa hai chàng trai cao lớn.

Một trong hai người quất cật lực cây gậy của mình vào trái Bludger khi nó lao vào Harry và ra hiệu với anh Wood dừng trận đấu. Bà Hooch thổi còi, Harry, Fred và George cùng đáp xuống mặt đất trong khi trái Bludger điên vẫn chưa chịu buông tha. Cả đội Gryffindor tụ tập lại trong khi khán đài Slytherin la ó om sòm.

Bọn họ nói gì đó khá lâu, chắc hẳn là đang bàn cách thoát khỏi trái banh điên đó. Mưa vẫn rơi, bây giờ lại còn nặng hạt hơn nữa, mọi người phải lôi áo mưa chuẩn bị sẵn mặc vào nhưng cũng chẳng có tác dụng gì mấy, ai cũng ướt như chuột lột rồi còn đâu.

Tiếng còi của bà Hooch lại vang lên, Harry phóng vọt lên không trung với trái Bludger điên đuổi sát phía sau. Cậu ấy bay lên càng lúc càng cao, lộn mèo, đột ngột sà xuống rồi bất thình lình vọt lên, lượn theo hình xoắn ốc, bay ngoằn ngoèo theo đường zic zắc, có lúc lại lăn tròn như bánh xe. Tôi muốn hoa cả mắt khi dõi theo cậu ấy, chắc Harry đang cố đánh lạc hướng quả bóng đây mà nhưng nhìn tình hình hiện tại thì kế hoạch đó cỏ vẻ không hiệu quả lắm.

Và rồi cậu ấy bắt đầu chơi đuổi bắt vòng quanh sân vận động với trái Bludger, không khác gì trò chơi đi tàu lượn trên không với những khúc quanh đột ngột, những cú lao xuống không phanh.

"Mày tập múa bale hả, Potter ?" - Tôi nghe rõ mồn một giọng tên Malfoy trong màn mưa bởi cậu ta và Harry đang ở rất gần khán đài Slytherin, thật khó lắm mới không ném một câu thần chú vào đầu tên nhóc đó.

Khi Malfoy còn đang cười khoái chí thì Harry lại làm một cú lộn mèo nguy hiểm ở giữa chừng không trung để tránh một đòn hiểm khác của trái Bludger. Dù cậu ấy có cắm đầu tháo chạy nhưng trái Bludger vẫn bám sát, cách chưa đầy một thước sau lưng.

"Trái Snitch." - Tôi lầm bầm, cái thứ vàng vàng bé tí ấy bay ngay sát bên tai Malfoy.

Harry cũng đã thấy nó, cậu ấy đứng khựng giữa trời, không dám lao về phía Malfoy, chỉ sợ cậu ta mà ngẩng đầu lên là nhìn thấy trái Snitch vàng.

"ẦM !!!" - Tôi giật thót khi trái Bludger cuối cùng đã đạt được mục tiêu, nó nện một cú trời giáng vào Harry, đập vào cùi chỏ.

Cậu ấy rơi tuột trên thân chổi đẫm nước mưa, chỉ còn một đầu gối cố quặp lấy cán chổi, cánh tay đung đưa một cách vô dụng bên hông nó. Tiếng xì xào rộ lên, trông thế kia ít nhiều cũng gãy xương rồi.

Harry thế mà vẫn gượng dậy nổi, cậu ấy một tay bám chặt cán chổi rồi phi thật nhanh về phía trái Snitch. Malfoy có vẻ cũng đã thấy nó, cậu ta bay hết tốc lực đuổi theo Harry, cả hai xô đẩy lẫn nhau với trái Bludger bám sát sau lưng. Đột nhiên hai người họ bay xuống gầm sân đấu, mất tăm.

"Đâu r-" - Tôi còn chưa kịp dứt câu thì một bóng dáng bay lên, chắc là vừa bị hất bay khỏi cán chổi.

Cố mở to mắt nhìn cho rõ, cái đầu bạch kim là đủ để nhận ra Malfoy, cậu ta ôm bụng quằn quại trên sân.

Đảo mắt qua Harry, cậu ấy buông bàn tay còn lành lặn của mình khỏi cán chổi, nhào đến phía trước bắt lấy trái Snitch. Đám đông rú lên ầm ầm, và Harry đâm sầm xuống đất.

Một tiếng uỵch vang lên cùng bùn nước bắn tung tóe, cán chổi cắm xuống sình, còn Harry thì lộn mèo mấy vòng trên mặt đất sau khi văng khỏi cán chổi. Khán đài bắt đầu rộ lên vô số tiếng huýt sáo la hét, hệt như những lần trước.

Nhưng điều tôi để tâm bây giờ là đây mà cũng là môn thể thao được phép chơi hay sao ? Xem hai cậu nhóc kia kìa, mỗi người quằn quại ở một nơi, phù thủy thích mạo hiểm tính mạng của mình đến thế cơ à ? Và ngay sau đó tôi lập tức có cậu trả lời, vì có phép thuật nên họ cứ thích trêu đùa tử thần như vậy đấy.

Tôi vội theo dòng người xuống sân nhưng đám đông đã sớm vây kín Harry, cố gắng thế nào cũng không chen vào nổi. Chỉ đành đi về trường trước, chắc chắn cậu ấy phải đến bệnh xá thôi. Tôi còn chưa kịp quay đi đã nghe tiếng rên rỉ của Malfoy bên tai, học sinh Nhà Slytherin vây quanh cậu ta cũng đông không kém.

"Muốn dầm mưa hay gì mà còn không chịu vào bệnh xá." - Giọng còn la to được thế chắc không có vấn đề gì nghiêm trọng, lại đang giở tính công tử bột đây mà.

Ngay sau đó bọn họ cũng biết thông minh hơn mà vác cậu ta lên cáng mang đi, chứ đứng nhìn xuýt xoa kiểu ấy chỉ có mà tắm mưa cho cúm luôn.

Tôi chờ sẵn ở bệnh xá, trông cái tay lặt lìa của Harry mà không khỏi giật mình, không phải gãy xương thôi à ? Bà Promfey đuổi hết mọi người ra ngoài để xử lí vết thương cho cậu ấy và nhiều người khác nữa, gần một nửa số người tham gia thi đấu. Dù nặng hay nhẹ thì ai cũng phải quấn một cái băng trở ra.

Cũng mất kha khá thời gian nên mọi người cũng dần ra về hết, chỉ còn tôi, Ron, Hermione và đám bạn của Malfoy.

"Harry sao thế ? Mình tưởng chỉ gãy xương thôi chứ ?" - Tôi ngóng vào phòng qua khe cửa, lo lắng hỏi.

"Nhờ ơn giáo sư Lockhart hết đấy. Thầy ấy bảo sẽ thực hiện bùa nối xương mà chẳng biết sao lại thành rút xương." - Ron thở dài ngao ngán.

"Lại là giáo sư Lockhart ? Mình thực sự nghi ngờ năng lực của thầy ấy rồi đấy nhé." - Không biết đây đã lần thứ bao nhiêu ông ta làm trò hề rồi.

Chợt bà Promfey gọi chúng tôi vào, bà vô cùng giận dữ cầm tàn tích bất động của cái mà nửa giờ trước còn là cánh tay đắc lực của Harry.

"Lẽ ra trò phải đến gặp tôi ngay tức thì ! Tôi có thể nối xương trong một giây, nhưng làm cho xương mọc lại thì..."

"Cô sẽ làm được mà, phải không cô ?" - Harry ủ rũ, tuyệt vọng nói.

"Tất nhiên là tôi sẽ làm được. Nhưng mà rất đau. Trò phải ở lại bệnh thất đêm nay..."

Sau đó tôi và Hermione phải đứng đợi bên ngoài tấm màn quây quanh giường của Harry, trong khi Ron giúp Harry thay quần áo. Cũng mất nhiều thì giờ mới nhét được cái gọi là cánh tay không xương mềm như cao su vào ống tay áo.

"Sao, Hermione ? Tới bây giờ cậu còn bênh thầy Lockhart nữa không ? Harry mà cần rút xương thì đã nhờ ổng rồi." - Từ bên trong tấm màn, Ron nói vọng ra.

"Ai cũng có thể có lúc sai sót. Mà nói cho cùng thì cánh tay cậu cũng hết đau rồi, đúng không, Harry ?"

"Ừ. Hết đau. Nhưng cũng hết xài luôn." - Tôi suýt bật cười nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hermione thì cũng nuốt ngược trở vào.

Bà Pomfrey cầm một chai lớn đựng một nước thuốc dán nhãn Skele Gro đi đến, rót thứ thuốc bốc khói ấy vô một cái cốc, đưa cho Harry.

"Tối nay trò sẽ bị hành đấy. Mọc lại xương cốt không phải là chuyện đơn giản."

Harry nhắm mắt uống ực lọ thuốc rồi phun cả ra, ho sặc sụa.

"Trò mong nó là gì chứ, nước ép bí đỏ à ?" - Bà Pomfrey không ngớt tặc lưỡi, lắc đầu để bày tỏ ý kiến về những môn thể thao nguy hiểm và những thầy bà bất tài. Nói thật, tôi cũng khá đồng ý về khoản Quidditch.

Cuối cùng, bà cũng rút lui, để cho chúng tôi ở lại giúp Harry nuốt thêm mấy ngụm nước cho thông cổ họng.

"Dù sao chúng ta cũng đã thắng rồi. Cậu bắt trái banh thật hết sẩy. Phải nhìn thấy cái mặt của Malfoy kìa... Trông nó như muốn ăn tươi nuốt sống cậu." - Ron nói hồ hởi nói, miệng cười ngoác đến cả mang tai.

Liếc qua phía Malfoy, cậu nhóc vẫn đang cau mày than thở mặc cho bà Promfey đã bảo cậu ta ổn rồi và có thể đi về.

"Mình muốn biết nó làm sao mà ếm được trái Bludger ấy." - Hermione có vẻ lo âu.

"Chúng mình bổ sung câu đó vô cái danh sách những câu mình sẽ hỏi nó khi tụi mình uống thuốc Đa dịch để biến hình đi. Mình cầu mong sao cho thuốc đó... ngon hơn cái món Skele Gro này." - Ron cười tinh quái.

"Thuốc Đa dịch gì cơ ?" - Tôi ngơ ngác, mấy cậu ấy lại sắp bày trò gì đây ?

"Bọn mình nghi ngờ Malfoy là người thừa kế của Salazar Slytherin, thế nên định sử dụng thuốc để tiếp cận cậu ta, xem có tìm được thông tin gì không." - Hermione thấp giọng nói, bóc một quả cam đưa Harry.

"Theo mình biết thì loại thuốc ấy không dễ chế tạo ra đâu, còn nữa, nếu bị phát hiện là các cậu xong đời đấy."

"Hermione đã sắp hoàn thành nó rối. Bọn mình sẽ cẩn thận mà." - Harry nói, nhét một miếng cam vào miệng.

Bọn tôi chỉ nói được thêm một lúc thì bị bà Promfey đuổi ra ngoài để Harry nghỉ ngơi, tôi chào hai cậu ấy rồi về ký túc xá, quần áo tôi đã bẩn kinh khủng bởi cơn mưa lúc nãy. Tưởng như chuyện xui xẻo đã kết thúc, vậy mà hôm sau lại nghe tin Colin - cậu nhóc cuồng Harry bị tìm thấy trong tình trạng đông cứng, hệt như bà Noris.

Mọi việc được lan truyền nhanh chóng, không khí trong trường bị những nỗi ngờ vực và những chuyện đồn đại làm cho ngột ngạt. Học sinh năm nhất bây giờ chỉ dám đi quanh lâu đài thành từng đám và bám chặt lấy nhau, như thể chúng sợ nếu đi lông bông một mình thì thể nào cũng bị tấn công. Bên cạnh đó, một phong trào bí mật tràn lan khắp trường, mọi người lén lút đổi chác, mua bán những lá bùa hộ mạng, những bửu bối, và các loại bùa phép phòng thân.

Bản thân tôi không sợ đến nỗi ấy nhưng Peter và Thor thì có, hai người bọn họ liên tục nhắc nhở tôi về ký túc xá khi chỉ vừa kết thúc bữa tối. Những ngày tháng sợ hãi đó kéo dài khá lâu, đến tận lúc sắp Giáng Sinh mới yên ổn được một tí, bởi mọi người còn bận rộn thu dọn về nhà, đâu còn tâm trí lo nghĩ đến việc ở trường.

Chưa đến lễ Giáng Sinh, Harry đã làm tôi bất ngờ với cuộc náo loạn lớp Độc Dược, những tia dung dịch Sưng tấy bắn khắp nơi, may mắn tôi đứng cách cái vạc bị nổ khá xa, trông mấy người bị dính dung dịch đến là đáng thương. Có người đầu vẹo qua một bên vì sức nặng của của cánh tay to quá khổ, người thì không thể nói nên lời vì đôi môi sưng to che hết nửa mặt. Kết thúc buổi học là tiếng gầm gừ cảnh cáo Harry của giáo sư Snape, tôi chắc chắn là thầy đã biết tỏng do cậu ấy làm nhưng vì không có bằng chứng nên chẳng làm gì được.

"Các cậu liều phết đấy." - Nhìn Hermione tâm đắc bỏ mớ dược liệu vào cái vạc khuấy lên mà tôi không khỏi thán phục.

"Dĩ nhiên rồi. Bọn mình sẽ dụ thằng Malfoy khai ra bằng được." - Ron hào hứng nói.

Tôi cũng gật gù cho qua nhưng có nhất thiết phải chui vào nhà vệ sinh chế thuốc thế này không, dù không có mùi nhưng tôi vẫn thấy ớn lạnh với không khí nơi đây, và cũng vì con ma khóc nhè Myrtle nữa, chị ta làm tôi giật mình suýt hét cả lên.

Bẵng qua một tuần sau đó, Hermione và Ron rù rì với tôi về câu lạc bộ Đấu tay đôi.

"Tối nay 8 giờ, cậu nhớ đến xem nhé. Sẽ thú vị lắm đây."

"Nhớ rồi, mình sẽ đến."

Thế là đúng 8 giờ, tôi có mặt ở Đại sảnh đường. Mấy dãy bàn dài đã được dọn đi chỗ khác, nhường chỗ cho một cái võ đài vàng đặt dọc một bức tường. Hàng ngàn ngọn nến được thắp sáng lơ lửng bên trên. Trần nhà lại một lần nữa đen như nhung, và gần như toàn bộ học sinh trong trường đều có mặt, người nào cũng cầm theo cây đũa phép của mình và lộ vẻ hồi hộp.

"Không biết ai sẽ dạy tụi mình đây ? Có người nói với mình thầy Flitwick từng là vô địch môn đấu tay đôi hồi thầy còn trẻ, không chừng thầy Flitwick sẽ dạy tụi mình cũng nên." - Hermione hào hứng nói.

"Ai cũng được, miễn đừng là..." - Harry nói được một nữa thì ngưng, tôi thắc mắc nhìn lên sàn đấu và lập tức hiểu vì sao mặt cậu ấy lại bỗng dưng chán nản.

Giáo sư Lockhart đang bước lên võ đài, chói lọi trong chiếc áo chùng màu đỏ mận chín, bên cạnh thầy không ai khác hơn là thầy Snape mặc chiếc áo chùng màu đen thường ngày.

"Dồn lại đây nào ! Tập họp lại nào ! Mọi người có thấy tôi rõ không ? Có nghe tôi rõ không? Hay lắm !" - Thầy ấy giơ tay vẫy mọi người im lặng và kêu gọi.

"Thế này, giáo sư Dumbledore đã cho phép tôi thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi này để huấn luyện tất cả các trò phòng khi các trò cần tự vệ, như chính tôi đây đã phải chiến đấu tự vệ trong vô số trường hợp. Cứ đọc các sách đã xuất bản của tôi là biết đầy đủ chi tiết về chuyện này." - Lại là những câu nói vô nghĩa quen thuộc.

Giáo sư Lockhart một nụ cười sáng chói gương mặt rồi tiếp.

"Tôi xin giới thiệu người phụ tá cho tôi, giáo sư Snape. Hãy yên tâm là sau khi tôi đấu tay đôi với ông ấy xong, các trò vẫn còn bậc thầy Độc dược của mình, đừng sợ nhé !" - Tôi cười thầm, khỏi phải nghĩ cũng biết ai mới là người thắng cuộc.

Môi trên của thầy Snape cong lên. Thầy Lockhart và thầy Snape bước đến đứng đối diện nhau và cúi mình chào. Ít nhất thì thầy Lockhart cũng chào một cách điệu nghệ, hai cánh tay đánh vòng thuần thục. Còn thầy Snape thì chỉ gục gặc đầu một cách cáu kỉnh. Rồi cả hai giơ cây đũa phép lên như thể giơ kiếm ra trước mặt.

"Như các trò thấy đấy, chúng tôi đang giơ cây đũa phép của mình lên ở một tư thế chiến đầu được chấp nhận. Sau khi đếm ba tiếng, chúng tôi sẽ tung ra lời nguyền thứ nhất. Dĩ nhiên là không ai cố ý giết ai cả." - Tôi không chắc chắn lắm khi trông thấy hàm răng nghiến chặt của giáo sư Snape.

"Một... Hai... Ba..."

Cả hai vị giáo sư đều vung gậy qua đầu và chỉa vào mặt đối thủ.

"Expelliarmus." - Một tia sáng chói lòa màu đỏ thắm lóe lên, một tiếng nổ vang lên ngay dưới chân thầy Lockhart khiến ông ta văng bật ra sau, rớt khỏi võ đài, đụng vào bức tường, té ạch xuống và nằm lăn quay trên sàn.

Học sinh Nhà Slytherin vỗ tay hoan hô ầm ĩ, xem thầy ấy lại vừa làm trò cười kìa.

"Cậu nghĩ thầy ấy không sao chứ ?" - Hermione sốt sắng nhìn về nơi giáo sư Lockhart đang nằm.

"Kệ chứ." - Ron đáp, vẻ mặt hớn hở.

Giáo sư Lockhart gượng đứng trên đôi chân không được vững vàng lắm. Nón của thầy đã văng mất, và mái tóc gợn sóng thì dựng đứng trên đỉnh đầu, bước cà nhắc trở lên võ đài.

"Vâng, thưa giáo sư Snape, biểu diễn phép thuật đó quả là một ý kiến xuất sắc, nhưng mà tôi nói anh đừng phiền, phép thuật của anh lộ liễu quá, tôi mà muốn vô hiệu nó thì dễ ợt."

"Tôi nghĩ sẽ khôn ngoan hơn nếu dạy bọn trẻ chống lại một câu thần chú không thân thiện, giáo sư Lockhart." - Vẻ mặt thầy Snape đằng đằng sát khí, có lẽ thầy Lockhart cũng nhận thấy điều ấy, nên vội nói.

"Đề nghị tuyệt vời, giáo sư Snape. Giờ thì ta cần một cặp tình nguyện ! Potter, Weasley, các trò thì sao ?"

"Đũa phép của Weasley gây ra thảm họa với cả những câu thần chú đơn giản nhất, chúng ta sẽ phải đưa Potter vào bệnh xá trong cái bao diêm mất. Có phiền không nếu tôi đề cử một học sinh đến từ Nhà mình ?"

"Không, không đâu."

"Malfoy." - Giáo sư ra hiệu cho cậu ta bước lên võ đài, hiển nhiên rồi, còn ai ngoài học trò cưng của thầy ấy được.

Malfoy khệnh khạng bước tới, miệng cười khinh khỉnh. Cậu ta và Harry lườm nhau đến tóe lửa.

"Hãy đối diện với đấu thủ của mình ! Và cúi chào !" - Giáo sư Lockhart dõng dạc nói.

Harry và Malfoy hầu như không nghiêng đầu đi một tí nào, mắt không hề rời khỏi đối thủ.

"Đũa phép sẵn sàng ! Khi tôi đếm đến ba, các trò hãy tung bùa phép của mình ra mà giải giới đối thủ. Chỉ tước vũ khí của đối thủ mà thôi. Chúng ta không muốn ai bị thương cả. Một... Hai..."

"Everte Statum !" Khi Harry còn chưa kịp phản ứng, Malfoy đã tung đòn phép quật cậu ấy bay mấy vòng trên không rồi ngã xuống sàn.

"Rictusempra." - Harry lồm cồm bò dậy, lập tức tung một đòn đáp lại.

"Tôi đã bảo chỉ giải giới thôi mà !" - Giáo sư Lockhart la to, nhưng chẳng ai có vẻ là để ý lời thầy ấy cho lắm.

Bùa Cù lét làm Malfoy khuỵu xuống ôm bụng cười ngặt ngẽo, không cách nào ngừng cười được. Tưởng như trận đấu cứ vậy mà kết thúc, ai ngờ bùa vừa hết tác dụng cậu ta liền bật dậy, liền chĩa cây đũa phép vào Harry và đọc to.

"Serpemsprtia !" - Đầu đũa của Malfoy bùng nổ. Một con rắn đen dài vọt ra, rớt phịch xuống khoảng sàn trống giữa hai người, rồi ngóc đầu lên, sẵn sàng tấn công. Harry đứng nhìn kinh hãi. Đám đông lập tức lui ra sau ngay, nhiều tiếng rú kinh khiếp vang lên.

"Đừng nhúc nhích, Harry. Để ta đuổi nó đi..." - Giáo sư Snape cười nhạt, có vẻ rất hài lòng về biểu hiện của học trò cưng.

"Để tôi làm cho !" - Giáo sư Lockhart bước tới, tôi nghĩ tôi và mọi người đều nghi ngờ cùng một điều, thầy ấy nghĩ mình làm được thật sao ?

"Alarte Ascendare !" - Giáo sư vung cây đũa phép lên phía trên đầu rắn, và một tiếng nổ đùng vang lên.

Con rắn không biến mất mà phóng vọt lên không trung chừng ba thước rồi rơi xuống sàn kêu một cái oạch thiệt lớn. Trông nó bây giờ còn điên hơn, nó rít lên giận dữ và trườn về phía một học sinh gần đó. Con rắn ngóc đầu lên, nhe răng nanh nhọn hoắt, tư thế sẵn sàng mổ một cái đích đáng cho đã nư.

Mọi người còn đang ngơ ngác thì Harry đã chầm chầm tiến về phía con rắn, lầm bầm thứ ngôn ngữ kì quái nào đó. Và thật bất ngờ là nó có tác dụng, con rắn cúi đầu cuộn tròn nằm im một chỗ. Cả Đại sảnh đột nhiên im phăng phắc, có thể nghe rõ cả nhịp thở của mọi người.

Giáo sư Snape bước tới, vẫy cây đũa phép một cái, con rắn biến mất trong một làn khói đen nhạt. Thầy cũng nhìn Harry một cách lạ lùng, một cái nhìn tính toán và đầy sắc xảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro