Chương 35 : Trà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi tôi đến Đại Sảnh đường để ăn điểm tâm vào sáng hôm sau thì Harry, Ron, Hermione và cả Peter đã ngồi sẵn ở dãy bàn Nhà Gryffindor. Tinh thần tôi đã khá hơn nhiều, may là cảm giác kinh khủng đó không kéo dài quá lâu.

"Sao thế ?" - Tôi tò mò ngồi cạnh Peter khi thấy Harry mặt mũi tối thui.

"Bên kia." - Tôi nhìn theo hướng cậu ấy chỉ, người đập vào mắt tôi đầu tiên là Draco Malfoy.

Nhóc ta đang cười ngặt nghẽo với nhóm học sinh nhà Slytherin, còn nhại một vẻ mặt vô cùng đau đớn, thế là quanh cậu ta nổ ra một tràng cười lớn.

"Kệ xác cậu ta đi, cậu ta chẳng đáng để cậu bận tâm đâu..." - Hermione ngồi cạnh Harry, bình tĩnh nói.

"Ê, Potter! Potter ơi, viên giám ngục Azkaban đang tới kìa ! Potter, Hùuuuu !" - Nhưng Parkinson chẳng để mọi chuyện kết thúc như thế, cô bé chợt rít lên the thé.

Ngay khi tôi vừa định đứng lên thì Peter đã nắm chặt cổ tay tôi lại, nghiêm mặt khẽ lắc đầu. Tôi đành mím môi, quay sang an ủi Harry.

"Mặc kệ cậu ta đi, có cơ hội mình cho cậu ta nhừ tử luôn." - Vừa nói hết câu sắc mặt cậu ấy thoắt cái tốt lên hẳn.

"Nhưng mà nghe bảo hôm qua cậu cũng bị giám ngục dọa đúng không ?" - Harry tò mò hỏi.

"Thôi đừng nhắc nữa, mình vẫn còn thấy ớn đây này." - Tôi bĩu môi, xua tay lắc đầu.

Mọi người cũng không hỏi thêm, chỉ nói vài câu chuyện phiếm, tôi cắt mấy miếng xúc xích hun khói cho vào miệng, thong thả thưởng thức bữa sáng.

"Ôi, hay quá ! Tụi mình bắt đầu học mấy môn mới ngay hôm nay." - Hermione mừng rỡ reo lên sau khi nghiên cứu cái thời khóa biểu mới cả buổi.

"Hermione ơi, người ta làm rối beng cái thời khóa biểu của cậu rồi. Nhìn nè, họ xếp cho cậu đến mười môn học một ngày. Làm gì có đủ thời gian chứ." - Ron ngó qua vai Hermione đọc ké, mặt mày nghiêm trang hẳn ra.

"Mình sẽ xoay sở. Mình đã dàn xếp xong với giáo sư McGonagall rồi." - Hermione vui vẻ đáp.

"Nhưng mà nhìn nè, cậu thấy thời khóa biểu sáng nay không ? Chín giờ môn Tiên tri. Và ngay phía dưới, chín giờ, Muggle học. Và..." - Ron chồm tới, ghé sát cái thời khóa biểu hơn, vẻ không thể nào tin được.

"Xem nè, ngay dưới dòng đó, môn Số học, cũng chín giờ. Ý mình nói là mình biết cậu giỏi, Hermione à, nhưng không ai có thể giỏi đến như vậy. Làm sao cùng một lúc mà cậu có thể học ở ba lớp chứ ?"

Tôi nghe xong cũng vô cùng khó hiểu, chẳng lẽ cậu ấy định học mỗi môn một chút rồi chạy sang lớp khác à ?

"Đừng có ngốc như thế. Dĩ nhiên mình sẽ không ngồi học ở trong cả ba lớp cùng một lúc." - Hermione xếp thời khóa biểu lại, khẳng định chắc nịch.

"Vậy thì..." - Ron chưa kịp nói hết câu đã bị Hermione ngắt lời.

"Làm ơn đưa giùm mình hũ mứt."

"Nhưng..."

"Ôi, Ron ơi, nếu thời khóa biểu của mình hơi dày một chút thì có liên quan gì đến cậu hả ? Mình đã nói với cậu rồi, mình đã dàn xếp xong hết với giáo sư McGonagall rồi !" - Hermione gắt lên.

Vừa lúc đó, bác Hagrid bước vào Đại Sảnh đường. Bác ấy mặc cái áo khoác dài bằng lông chuột chũi và cứ lơ đễnh vung vẫy xác một con chồn hôi trong bàn tay to kếch xù của mình.

"Ổn cả chứ hả ? Các cháu là những học trò trong lớp học đầu tiên mà bác được dạy đấy ! Lớp bắt đầu ngay sau bữa ăn trưa ! Bác phải thức dậy từ lúc năm giờ sáng để chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng... Hi vọng đâu đã vào đó rồi...bác đây, một thầy giáo...thật tình..." - Bác ấy ngoác miệng cười toe toét với bọn tôi và đi tiếp tới bàn ăn dành cho giáo viên, vẫn vung vẩy xác con chồn hôi.

"Không biết bác ấy chuẩn bị sẵn sàng cái gì là cái gì nhỉ ?" - Với một chút lo âu trong giọng nói, Ron thắc mắc.

"Mình cũng không rõ." - Tôi đáp, vẫn dùng ánh mắt đầy quan ngại dõi theo bác Hadgrid.

Sảnh Đường bắt đầu vắng bớt khi mọi người lục đục đến lớp học đầu tiên của mình.

"Tụi mình phải đi thôi. Để xem nào, lớp Tiên tri ở tầng trên cùng của Tháp Bắc. Tụi mình sẽ mất mười phút mới đến được nơi đó..." - Ron xem thời khóa biểu rồi vội vàng nói.

Chúng tôi vội vàng ăn cho xong bữa điểm tâm, chào tạm biệt Fred và George, rồi đi trở ra, băng qua Sảnh đường. Khi đi ngang bàn ăn của nhà Slytherin, Malfoy lại biểu diễn trò nhại một cơn xỉu nữa, tôi hất vai cậu ta một cái.

"Xin lỗi nhé, không cố ý." - Nói rồi tôi mau chóng kéo mấy cậu ấy đi khỏi đó.

Hành trình xuyên qua tòa lâu đài để đến Tháp Bắc là một hành trình dài. Hai năm ở Hogwarts chưa đủ để chúng tôi hoàn toàn biết hết mọi thứ về tòa lâu đài này.

Chúng tôi trèo lên cầu thang thứ bảy, đến một đầu cầu thang không thấy quen chút nào, ở đó không có cái gì khác ngoài một bức tranh lớn vẽ một bãi cỏ trống trơ treo trên bức tường đá.

"Phải... có... một... lối... đi... tắt... chứ !" - Ron vừa thở hổn hển vừa nói.

Tôi cũng bắt đầu thở dốc, đúng như lời dự đoán của Charlotthie, sức khỏe của tôi ngày càng giảm sút rồi. Peter đỡ lưng tôi, định nói gì đó.

"Ổn." - Tôi liền xua tay, hít một hơi thật sâu.

"Chắc là lối này." - Hermione chỉ xuống một hành lang vắng bên phải.

"Không phải đâu. Đó là hướng nam mà. Mấy cậu nhìn xem, tụi mình có thể nhìn thấy một mảng hồ nước bên ngoài cửa sổ kìa..." - Ron nói rồi thở phì phò.

Lúc này tôi mới để ý đến Harry đang thẩn thơ ngắm một bức tranh được treo gần đó. Khi tôi vừa tiến đên, một hiệp sĩ bé tí tẹo mặc bộ áo giáp cứ kêu xủng xoẻng khi ông bước vào bức tranh, theo sau là con ngựa lùn. Căn cứ vào dấu vết cỏ dập còn dính ở đầu gối của bộ đồ giáp kim loại ông đang mặc, thì có thể nói chắc là ông vừa ngã ngựa.

"A ! Quân bất lương nào dám xâm nhập lãnh địa riêng của ta hả ? Phải chăng các ngươi đến cười nhạo ta ngã ngựa ? Hãy rút gươm ra, đồ bất lương, đồ chó !" - Nhìn thấy bọn tôi, ông hiệp sĩ gào lên.

Tất cả chúng tôi đều sửng sốt đứng ngớ ra nhìn ông hiệp sĩ lùn đang rút thanh gươm ra khỏi cái vỏ kiếm và bắt đầu vung gươm trong tay một cách hung hăng, còn chân cẳng thì nhảy loi choi trong cơn giận điên cuồng. Nhưng lưỡi gươm quá dài so với thân hình cụt ngủn của ông, thành ra khi ông chém một đường gươm ác liệt thì đà gươm đi làm ông mất cả thăng bằng, ngã lăn đùng, sấp mặt xuống bãi cỏ.

"Ông có sao không ?" - Harry tiến tới gần bức tranh hơn, lo lắng hỏi

"Lùi lại ! Quân khoác lác đê tiện ! Lùi ! Đồ xỏ lá !" - Ông hiệp sĩ lại nắm chặt thanh gươm, chống gươm xuống để đứng lên, nhưng lưỡi gươm lún sâu thêm vào lớp cỏ, và khi ông đứng dậy được rồi thì cho dù đã cố gắng hết sức mình, ông không thể nào rút lưỡi gươm ra được nữa.

Cuối cùng ông phải tự quăng mình xuống cỏ, đẩy cái mạng che mặt trên cái nón giáp sắt ra để lau mồ hôi đang rịn đầm đìa.

"Như thế này nè, bọn tôi đang đi tìm Tháp Bắc. Chắc ông đâu biết chỗ đó ở đâu hả ?" - Thừa dịp ông hiệp sĩ nghỉ mệt, Harry phân trần.

"Một cuộc truy tìm ! Hãy theo ta, hỡi các bằng hữu thân thiết ! Chúng ta sẽ tìm ra mục tiêu của các bạn, hoặc là chúng ta sẽ dũng cảm bỏ mạng vì nhiệm vụ !"  - Cơn giận của ông hiệp sĩ dường như tan biến đi tức thì. Ông lách cách đứng dậy và dõng dạc hô to, người đâu mà thay đổi thái độ nhanh thế không biết.

Ông hiệp sĩ lại một lần nữa cố gắng rút thanh gươm ra một cách không hiệu quả, rồi cố trèo lên con ngựa mập, nhưng lại ngã xuống.

"Đành đi bộ vậy, thưa các quý ngài và tiểu thư ! Lên đường ! Tiến lên !" - Ông bèn khí khái la to.

Và, trong bộ áo giáp sắt kêu xủng xoẻng ầm ĩ, ông ta chạy vào cạnh trái của cái khung tranh rồi biến mất khỏi cảnh trí của bức tranh.

Chúng tôi vội vã chạy theo ông hiệp sĩ dọc hành lang, căn cứ theo âm thanh xủng xoẻng phát ra từ bộ áo giáp của ông. Thỉnh thoảng bọn tôi còn nhìn thấy ông chạy ngang qua một bức tranh ở phía trước.

"Hãy cố mà can đảm lên nhé, điều tệ nhất còn chưa xảy ra đâu !" - Ông hiệp sĩ gào to, và chúng tôi thấy ông xuất hiện lại phía trước một nhóm các bà mặc váy phồng vẻ nhớn nhác.

Tranh của các bà treo trên vách của một cầu thang xoắn chông chênh. Bọn tôi thở hổn hển trèo lên những bậc thang xoắn sít sao, càng lúc càng thấy chóng mặt hơn, cho đến khi nghe được tiếng nói rì rầm phía trên đầu, thì bọn tôi biết chắc mình đã tới được lớp học.

"Tạm biệt ! Tạm biệt nhé, các chiến hữu của ta ! Bất cứ khi nào các bạn cần đến một trái tim cao thượng và những bắp thịt sắt thép, thì cứ tìm đến Ngài Cadogan !" - Ông hiệp sĩ bấy giờ mới ló đầu vào bức tranh của một ông thầy tu có vẻ mặt hết sức nham hiểm, la lớn.

"Ừ, chừng nào tụi này cần đến một người gàn dở, thế nào tụi này cũng kêu tới ông." - Khi ông hiệp sĩ đã biến đi rồi, Ron lầm bầm.

Tôi đang lấy lại hơi thở cũng phải bật cười, ông ta quả là một người kỳ quái.

Chúng tôi trèo nốt mấy bậc thang cuối cùng, đặt chân lên một đầu cầu thang nhỏ xíu, ở đó hầu như cả lớp học Tiên tri đều đã tụ tập đông đủ. Không thấy cánh cửa nào mở ra từ đầu cầu thang này.

Ron huých cùi chỏ vào Harry, chỉ lên trần nhà, trên đó có một cái giống như cửa bẫy sập hình tròn, có đính một cái thẻ bài bằng đồng.

Sybill Trelawney, giáo viên bộ môn Tiên Tri học.

"Làm sao tụi mình lên được trên đó bây giờ ?" - Harry lẩm nhẩm.

Như thể để trả lời câu hỏi của Harry, cánh cửa bẫy sập bỗng nhiên mở ra, và một cái thang bằng bạc được thả xuống ngay bên chân Harry. Mọi người chợt im bặt.

"Nhường cậu lên trước đó." - Ron nhe răng cười, trìu mến nhìn Harry.

Cậu ấy đành leo lên trước tiên, tiếp đến là Ron, Hermione, tôi và Peter đi sau cùng.

Trước mắt tôi là một phòng học trông lạ lùng nhất từ trước tới nay. Thật ra, nó chẳng giống phòng học chút xíu nào hết, đâu đó vừa giống một cái kho áp mái của một căn nhà, vừa giống một cái tiệm trà kiểu xưa hơn.

Trong phòng có ít nhất hai mươi cái bàn tròn nhỏ bày biện lộn xộn, chung quanh đặt mấy cái ghế bành bọc vải hoa sặc sỡ và mấy cái gối nệm nhỏ mà dày. Mọi thứ được soi sáng bằng ánh đèn đỏ thắm. Tất cả màn cửa sổ đều kéo kín lại và nhiều ngọn đèn được chụp kín bằng những cái khăn quàng đỏ sậm. Căn phòng ấm một cách ngột ngạt, và dưới bệ lò sưởi chất đầy các thứ, một ngọn lửa đang đun một cái ấm đồng to, tỏa ra một thứ mùi hăng nồng đến khó chịu.

Mấy cái kệ đặt dọc bức tường tròn quây chất lộn xộn những lông chim đầy bụi bám, những mẩu nến cụt, nhiều xấp bài lá te tua, vô số những quả cầu thủy tinh óng ánh bạc, và cả một đoàn quân tách trà hùng hậu. Cả lớp đang tập trung trong phòng quanh, mọi người nói năng thì thào.

"Giáo sư đâu ?" - Ron đến sát bên vai Harry, thì thầm.

"Chào các trò. Thật hân hạnh được gặp các trò trong thế giới vật chất." - Thình lình một giọng nói vọng ra từ bóng tối, một thứ giọng mơ hồ nhỏ nhẹ.

Giáo sư Trelawney di chuyển vào vùng có ánh lửa soi, và tôi nhận thấy giáo sư vô cùng ốm, cặp mắt kính làm phóng đại đôi mắt của bà to hơn kích thước tự nhiên rất nhiều lần. Giáo sư còn quấn một cái khăn choàng đầu mỏng có dát trang kim óng ánh. Quanh cái cổ mảnh khảnh của bà là vô số dây chuyền và chuỗi hạt, còn cánh tay, bàn tay và ngón tay thì đeo đầy vòng với nhẫn.

"Ngồi xuống đi các trò, ngồi xuống nào." - Giáo sư Trelawney nhẹ nhàng nói.

Mọi người liền trèo lên mấy chiếc ghế bành hoặc ngồi lọt thỏm trong mấy cái gối nệm. Harry, Ron, Hermione và tôi cùng Peter ngồi quanh một cái bàn tròn.

"Chào mừng các trò đến với bộ môn Tiên tri học. Tên của tôi là giáo sư Trelawney. Trước đây có lẽ các trò chưa từng gặp tôi. Vì tôi thấy nếu xuống dưới thường xuyên quá thì những thứ lộn xộn của cái trường này có thể làm mờ đi Nội Nhãn của tôi." - Giáo sư Trelawney tự mình ngồi vào một cái ghế bành có cánh đặt trước lò sưởi.

Không ai nói gì để đáp lại cái thông báo khác thường đó.

"Vậy là các trò đã chọn học môn Tiên tri, bộ môn khó khăn nhất trong các ngành nghệ thuật huyền bí. Tôi muốn lưu ý các trò ngay từ buổi ban sơ rằng nếu các trò không có cái Nhìn, thì tôi sẽ chẳng thể dạy dỗ các trò được nhiều nhỏi gì cho lắm. Sách vở cũng chẳng giúp đỡ các trò bao nhiêu trong lĩnh vực này đâu..." - Giáo sư Trelawney khéo léo nhẹ nhàng chỉnh lại cái khăn choàng rồi nói tiếp.

Nghe mấy câu này, Harry và Ron cùng nhe răng cười và liếc mắt nhìn Hermione, cậu ấy tỏ ra sửng sốt về cái điều là sách thì cũng không giúp ích gì trong việc học bộ môn này.

"Nhiều phù thủy và pháp sư, mặc dù tài ba trong những lĩnh vực như nổ to, ước đoán giỏi và biến mất đột ngột, nhưng vẫn không thể nào nhìn xuyên qua được những bí mật bị che phủ của tương lai." - Đôi mắt to mơ màng của giáo sư lướt từ gương mặt căng thẳng này đến gương mặt lo âu khác của bọn tôi, bà tiếp tục.

"Đó là thiên phú, chỉ dành riêng một ít người mà thôi."

"Trò này, bà nội của trò có khỏe không?" - Bỗng nhiên giáo sư nói với Neville.

"Dạ, con nghĩ bà con khỏe ạ." - Neville suýt té lăn ra khỏi đống gối nệm, run run trả lời.

"Nếu tôi là trò, thì tôi không dám chắc như vậy đâu." - Giáo sư Trelawney lắc đầu, ánh lửa phản chiếu lấp lánh trên đôi hoa tai ngọc lục bảo bà đeo lủng lẳng.

Neville im bặt, ngơ ngác nhìn giáo sư.

"Chúng ta sẽ nghiên cứu những phương pháp cơ bản của bộ môn Tiên Tri trong năm học này. Học kỳ một sẽ dành để học cách đọc các lá trà. Học kỳ sau chúng ta sẽ tiến tới môn Xem Chỉ tay. Nhân tiện ta bảo cho trò này..." - Giáo sư Trelawney vẫn điềm nhiên nói tiếp rồi thình lình hướng cái nhìn vào một cậu nhóc Nhà Gryffindor.

"... Hãy coi chừng một gã tóc đỏ."

Cậu bé kinh ngạc quay qua nhìn Ron đang ngồi bên cạnh, rồi đẩy ghế của mình xa ra.

"Trong học kỳ mùa hè tới, chúng ta học đến bộ môn nghiên cứu trái cầu pha lê, ấy là sau khi chúng ta đã hoàn tất được môn đoán điềm lửa. Thật không may là lớp học của chúng ta sẽ bị tạm ngưng vào tháng hai vì một trận cúm khó chịu. Bản thân ta sẽ bị mất giọng. Và vào khoảng gần lễ Phục Sinh, một người trong số chúng ta sẽ lìa xa chúng ta vĩnh viễn." - Sau lời tiên tri này là một khoảng im lặng căng thẳng, nhưng giáo sư Trelawney không có vẻ gì nhận thấy điều đó.

"Trò làm ơn đưa cho tôi cái bình trà bằng bạc lớn nhất." - Bà lại nói với cô nhóc ngồi gần bà nhất và gần như đã co rúm lại trong cái ghế bành.

Cô bé bị hù một phen, bèn đứng dậy, lấy cái ấm trà tổ chảng trên kệ xuống và đặt nó lên cái bàn trước mặt giáo sư Trelawney.

"Cám ơn trò. Tình cờ thôi, cái điều mà trò đang khiếp sợ... cái điều đó sẽ xảy ra vào thứ sáu, ngày 16 tháng 10."

Cô bé mặt cắt không còn một giọt máu run rẩy ngồi xuống.

"Bây giờ, tôi muốn các trò chia ra thành từng cặp. Hãy lấy tách trà ở trên kệ xuống, rồi lại đây ta rót đầy trà cho. Xong các trò ngồi xuống mà uống, uống đến khi nào chỉ còn lại bã trà trong tách. Dùng tay trái súc bã trà trong tách ba lần, rồi úp tách xuống dĩa, đợi cho trà kiệt đến giọt nước cuối cùng thì đưa cái tách của mình cho bạn của mình bói.

Các trò sẽ theo trang 5 và 6 của quyển Vén Màn Tương Lai để diễn dịch ý nghĩa những dạng bã trà. Tôi sẽ đi quanh các trò để giúp đỡ, hướng dẫn. Ôi, con ơi..." - Giáo sư tóm lấy cánh tay Neville, kéo cậu ấy đứng lên.

"... sau khi con làm vỡ cái tách đầu tiên, con làm ơn chọn một cái tách có hoa văn màu xanh. Tôi thì hợp với màu hồng hơn."

Ngay sau đó, Neville vừa mới với lên kệ để lấy tách trà thì nghe một tiếng xoảng của đồ vỡ.

"Một trong những cái màu xanh lam ấy, đúng rồi đó, con... nếu con không phiền... Cảm ơn con..." - Giáo sư Trelawney rảo bước đến bên Neville, cầm theo một cái đồ hốt rác và chổi.

Khi tách trà của tôi và Peter được rót đầy trà, chúng tôi quay trở lại bàn của mình, nhấm nháp chậm rãi hương vị tách trà. Rồi bọn tôi súc cặn trà trong tách đúng như lời chỉ dẫn của giáo sư Trelawney, úp ngược tách trà xuống cho ráo nước xong đổi cho nhau để bói.

"Cậu thấy gì ở trong tách trà của tớ ?" - Peter háo hức hỏi, tôi vẫn còn đang cầm cốc trà đối chiếu với mấy tấm hình trong sách.

"Chocolate ?" - Tôi đáp, thật sự chẳng tưởng tượng nổi cái thứ này có hình thù gì.

Một làn khói tỏa mùi nồng nặc trong căn phòng chợt khiến cho tất cả mọi người thấy buồn ngủ và đờ đẫn đi.

"Các trò hãy mở rộng đầu óc ra, hãy để mắt của mình nhìn xuyên qua cõi trần tục !" - Tiếng giáo sư Trelawney kêu gọi sau làn khói trà mờ mịt.

Tôi cố gắng tập trung, căng mắt ra suy nghĩ xem thứ này có nghĩa gì.

"Tớ thấy một cái... mặt trời. Xem nào... nó có nghĩa là 'hạnh phúc lớn'... Còn có một thanh kiếm... Vậy nghĩa là cậu phải chiến đấu để giành lấy hạnh phúc !" - Tôi tươi cười, tự hào vỗ ngực nhìn Peter.

"Thấy tớ giỏi không ?" - Cậu ấy giơ hai ngón cái lên, cười khổ.

"Còn tớ thì sao ?" - Tôi háo hức nhìn cậu ấy.

Peter chăm chú nghiền ngẫm, hết nhìn sách rồi lại nhìn vào tách trà, loay hoay tận năm phút.

"Sao vậy ? Tương lai tớ khó đoán đến thế hả ?" - Tôi nói giọng ỉu xìu, nằm dài ra bàn.

"Không phải, mà vì nó khó hiểu quá... Tớ thấy mặt trời nhưng lại có cả mặt trăng, vừa thấy một cái nhà nhưng lại còn thấy cả cơn bão lốc. Thế nghĩa là cậu vừa hạnh phúc vừa đau buồn, vừa an toàn nhưng lại nguy hiểm... Còn có cả thứ gì đó trông giống lưỡi liềm, nhưng trong sách không có ý nghĩa của nó, chắc là tớ nhìn nhầm..." - Peter chau mày nhìn tách trà.

"Nghe lạ thế ? Tớ nghĩ cậu nên xem lại Nội nhãn của mình thì hơn." - Tôi mỉm cười đẩy vai cậu ấy.

"Chắc là vậy rồi..." - Cậu ấy gật gật đầu rồi bỏ cái tách xuống bàn.

Bỗng giáo sư Trelawney thét lên, tiếp theo đó là một tiếng xoảng của đồ sứ vỡ, Neville vừa làm tan nát cái tách thứ hai của cậu ấy.

"Ôi, con trai của tôi, con trai yêu dấu của tôi... không, không nói ra thì tốt hơn... không, đừng hỏi tôi thì hơn..." - Giáo sư Trelawney ngồi thụp xuống một cái ghế bành trống, bàn tay lóng lánh của bà đè lên phía trái tim mình và mắt thì nhắm tịt lại.

"Cái gì vậy, thưa giáo sư ?" - Ron sốt sắng hỏi.

Mọi người bây giờ đã đứng lên, từ từ xúm lại đông đúc quanh cái bàn của Harry và Ron, ép sát vào cái ghế bành mà giáo sư Trelawney đang ngồi, để nhìn vào tách trà của Harry.

"Con yêu ơi, con có một Hung tinh." - Đôi mắt to cộ của giáo sư Trelawney bỗng mở ra đầy kịch tính.

"Một cái gì ạ ?" - Harry hỏi lại.

"Hung tinh chiếu, con thân yêu ơi, con bị Hung tinh chiếu !" - Giáo sư Trelawney kêu to.

"Con ma chó khổng lồ thường lảng vảng trong nghĩa địa ! Con trai yêu ơi, đó là một điềm dữ, điềm dữ tệ hại nhất, điềm chết chóc !" - Trông giáo sư Trelawney có vẻ bị kích động đến nỗi không thể nào hiểu được, bà lại nói.

Harry đờ người ra, tôi cũng ngơ ngác luôn rồi. Gì mà mới tiết học đầu tiên đã bị tuyên án tử hình rồi ?

Mọi người bây giờ đều tập trung Harry. Bỗng Hermione đứng dậy, đi vòng ra sau cái ghế của giáo sư Trelawney, nói một cách thẳng thừng.

"Con không thấy nó giống Hung tinh chút nào."

"Con thân yêu ạ, con tha lỗi cho ta khi ta nói ra điều này nhé, nhưng ta nhận thấy rất ít tinh hoa phát tiết quanh người của con. Rất ít khả năng lĩnh hội đối với sự cộng hưởng của tương tai." - Giáp sư Trelawney dò xét Hermione một lượt rồi đáp.

Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán về hình dáng cửa cái thứ được gọi là Hung tin của Harry.

"Tôi cho là chúng ta nên ngưng bài học ngày hôm nay ở đây. Vâng... Làm ơn trả lại đồ đạc về đúng chỗ..." - Giáo sư Trelawney lên tiếng, nói bằng giọng nói mơ hồ nhất của bà.

Thế là cả lớp lặng lẽ mang mấy cái tách đem trả lại cho giáo sư Trelawney và thu dọn sách vở vào cặp.

"Hẹn đến khi chúng ta gặp lại, phúc lành cho các trò. Ôi, con yêu quý ơi..." - Giáo sư Trelawney nói một cách yếu ớt.

"Lần sau con sẽ trễ, cho nên con hãy cố gắng chăm hơn để theo cho kịp." - Giáo sư chỉ vào Neville.

Bọn tôi trèo xuống cái thang dây của giáo sư Trelawney rồi xuống cái cầu thang xoắn trong im lặng, rồi cùng đi đến lớp Biến hình của giáo sư McGonagall.

Phải mất kha khá thời gian để tìm phòng học, đến nỗi mặc dù đã rời lớp học Tiên tri khá sớm nhưng khi tôi bước vào phòng học môn Biến hình thì cũng vừa lúc vào tiết học mới.

Tiết học của giáo sư McGonagall hôm nay là về Amimagi - những phù thủy có khả năng biến thành thú vật theo ý muốn. Phải nói bài học hết sức thú vị, nhưng mọi người có vẻ không hứng thú gì mấy, ngay cả khi giáo sư McGonagall tự biến mình thành một con mèo mướp còn dấu mắt kính quanh đôi mắt ngay trước mặt chúng tôi.

"Hôm nay tất cả các con bị làm sao vậy ? Không hẳn có vấn đề, nhưng đây là lần đầu tiên mà lớp học không vỗ tay trước sự biến hình của cô." - Khi bà trở lại nguyên hình sau một tiếng nổ ngắn gọn 'bụp' nho nhỏ, bà lạ lùng nhìn quanh lớp học.

Ánh mắt của mọi người đều hướng về Harry, nhưng không ai nói gì.

"Thưa cô, tụi con vừa mới học lớp Tiên tri đầu tiên của tụi con, và tụi con đã học bài bói lá trà, và..." - Hermione giơ tay.

"À, ra vậy. Không cần phải nói thêm nữa, Hermione à. Các trò nói cho tôi nghe xem, ai trong số các trò sẽ chết trong năm nay ?" - Giáo sư McGonagall bỗng nghiêm trang lại.

Mọi người tròn mắt nhìn sững giáo sư McGonagall, có vẻ như việc bị giáo sư Trelawney phán tử hình không còn là điều gì mới lạ.

"Thưa cô, con ạ." - Harry giơ tay, khẽ nói.

"Thì ra vậy. Vậy con cũng nên hiểu, Harry à, từ khi giáo sư Trelawney đến trường này, mỗi năm cô ấy đều tiên đoán cái chết của một học sinh. Mà chưa ai trong số đó chết cả. Nhìn thấy điềm báo tử thần là cái cách mà giáo sư Trelawney thích dùng nhất để chào mừng một lớp học sinh mới. Cô không bao giờ muốn nói xấu đồng nghiệp, nhưng..." - Giáo sư McGonagall nhìn chằm chằm Harry bằng đôi mắt nhỏ sáng long lanh, chợt ngừng nói. Mũi của cô trắng nhợt đi rồi nói tiếp, bình tĩnh hơn.

"Tiên tri là một trong những ngành pháp thuật kém chính xác nhất. Cô không giấu con rằng cô có rất ít kiên nhẫn với bộ môn đó. Những nhà tiên tri thực sự rất hiếm và giáo sư Trelawney..." - Giáo sư McGonagall ngừng một lần nữa, rồi lại nói tiếp với giọng chắc nịch.

"Cô thấy sức khỏe của con rất tốt, Harry à, cho nên con sẽ bỏ quá cho cô nếu cô không tha cho con phần bài tập hôm nay. Cô cam đoan là nếu con chết thì con mới không cần nộp bài cho cô."

Cuối cùng thì Harry cũng thở phào, mỉm cười một cái. May là có giáo sư McGonnagall, không thì chẳng biết Harry sẽ bị mấy lời của giáo sư Trelawney ám ảnh đến lúc nào nữa.

Khi vừa hết giờ lớp học Biến hình, bọn tôi nhập vào đám đông đang rần rần kéo tới Đại Sảnh đường để ăn trưa.

"Vui lên đi chứ, Ron. Cậu đã nghe giáo sư McGonagall nói rồi đó." - Hermione đẩy một dĩa thịt hầm về phía Ron.

"Harry, cậu chưa từng nhìn thấy một con chó đen to lớn ở bất cứ đâu, phải không ?" - Ron xúc mấy thìa thịt hầm cho vào dĩa của mình, cầm nĩa lên, nhưng không cho vào miệng. Cậu ấy nói bằng một giọng nhỏ và nghiêm túc.

"Có, mình thấy rồi. Cái đêm mà mình bỏ nhà dì dượng Dursley ra đi, mình đã nhìn thấy một con." - Harry bình tĩnh đáp, bỏ một miếng thịt vào miệng.

Ron buông nĩa khiến chiếc nĩa rơi xuống, kêu leng keng, khuôn mắt há hốc nhìn Harry.

"Có lẽ là một con chó hoang." - Hermione vẫn bình tĩnh.

"Hermione, nếu Harry từng nhìn thấy Hung tinh, thì... thì xui lắm. Cậu... cậu Bilius của mình từng thấy một con và... cậu ấy chết trong vòng 24 giờ sau đó !" - Ron nhìn Hermione như thể cô bé này đã mất trí rồi.

"Trùng hợp thôi ấy mà !" - Hermione vừa tự rót cho mình món nước ép bí rợ, vừa vui vẻ nói.

"Cậu không biết mình đang nói về cái gì sao ? Hung tinh khiến cho phù thủy nào cũng phải sợ té khói luôn ấy." - Ron bắt đầu nổi nóng.

"Vậy thì cậu nói đúng đó, họ nhìn thấy Hung tinh, và họ chết vì sợ. Hung tinh không phải là một điềm chết chóc mà là nguyên nhân chết chóc ! Và Harry vẫn còn bên cạnh chúng ta là bởi vì cậu ấy không ngu ngốc đến mức nhìn thấy một Hung tinh là nghĩ 'thôi rồi, mình chết phắt cho rồi'." - Hermione lên giọng.

Ron há miệng về phía Hermione nhưng không thốt được lời nào. Còn Hermione thì mở túi xách của mình lấy ra một cuốn Số Học mới toanh, mở ra và tựa quyển sách vào bình đựng nước trái cây ép.

"Mình thấy môn Tiên tri có vẻ mơ hồ quá. Theo ý mình thì nhiều ước đoán quá." - Cậu ấy vừa dò tìm trang sách vừa nói.

"Không có gì là mơ hồ về Hung tinh trong cái tách đó hết á !" - Ron nóng nảy bảo.

"Cậu đâu có tự tin như vậy lúc cậu nói với Harry đó là một con cừu." - Hermione điềm đạm.

"Giáo sư Trelawney nói cậu phát tiết rất ít tinh hoa ! Chẳng qua cậu không thích bị yếu kém một môn nào hết mà thôi." - Thôi rồi, Ron đã chạm đến giới hạn của Hermione rồi.

Hermione quăng phịch cuốn sách Số Học xuống bàn ăn, mạnh đến nỗi mấy mẩu thịt hầm và cà rốt văng tung tóe.

"Nếu giỏi môn Tiên tri có nghĩa là tớ phải giả vờ nhìn thấy điềm báo cái chết trong một nắm lá trà sao ?  Nếu vậy thì tớ không chắc là mình sẽ còn tiếp tục học môn đó nữa không ! Bài học đó mà so với lớp Số Học của tớ thì chẳng khác gì đống rác !" - Cậu ấy vớ lấy cái túi xách của mình rồi bỏ đi, tôi cũng chẳng dám níu lại.

"Hermione nói cái gì vậy ? Cậu ấy đã học qua lớp Số học nào đâu ?" - Ron cau có nhìn theo cô bé, nói với chúng tôi.

"Cũng phải..." - Tôi liền bỏ dao nĩa xuống suy nghĩ, chuyện này lạ thật...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro