Chương 34 : Giám ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa hè chầm chậm trôi, đây là khoảng thời gian bình yên nhất trong năm khi mà mỗi năm học ở Hogwarts chưa bao giờ là bình thường.

Mỗi người chúng tôi trở nên yên tĩnh hơn, và cũng có nhiều thời gian để gắn kết với nhau hơn. Ví như tôi bắt đầu nhớ được một số thói quen của Peter, Thor và Loki.

Peter rất ghét rau chân vịt, một lần nọ tôi làm salad và đĩa của cậu ấy chỉ còn lại mỗi rau chân vịt, những thứ khác đều hết sạch. Cậu ấy cũng có một chút OCD, mỗi khi thắt cà vạt đều phải chỉnh lại theo đúng công thức trái 2 phải 3, nếu không thì sẽ bứt rứt cả ngày. Có lần tôi tận mắt thấy cậu ấy chỉnh cái cà vạt hơn 30 phút vẫn không vừa ý, kết quả là Peter quẳng cái cà vạt sang một bên luôn, cứ thế mặc độc mỗi cái sơ mi trắng đi ra ngoài.

Và vô tình trong một buổi tối ngủ muộn, tôi phát hiện ra một thói quen kỳ lạ của Thor. Anh ấy nhất quyết phải để cây Mjonir ngay bên cạnh, đắp chăn cho nó rồi mới yên tâm ngủ, còn hôn chúc ngủ ngon nữa cơ. Ngoài ra, anh ấy cuồng tập gym vô cùng, phải khuyên nhủ hết mức anh ấy mới giảm bớt một tí cường độ tập luyện lại, nhất là trong thời kỳ dậy thì, lúc mà hoocmon tăng trưởng mạnh nhất. Sẽ thật kỳ lạ nếu một cậu thiếu niên 13 tuổi lại có một thân hình quá thể lực lưỡng. Mặc dù không tập thì thể hình Thor cũng chẳng gọi là bình thường.

Càng ngày tôi lại càng có thể tiến về phía Loki gần hơn một tí, anh ta chưa bao giờ làm tôi hết bất ngờ về bản chất thật sự của Vị thần Lừa Lọc. Dù khó đoán, tinh ranh là vậy nhưng trong Loki luôn tồn tại một điều gì đó làm tôi chẳng thể hoàn toàn ghét nổi.

Chắc chắn anh ta là hình mẫu tiêu chuẩn của một badboy, vừa làm người khác hận, lại không thể rời xa. May mắn thay Loki khi là một người anh trai thì đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Anh ta sẽ thường xuyên độc mồm nhưng tốt bụng, đôi khi sẽ ngược lại. Một lần nọ, tôi vô tình làm cháy cái áo thun xanh navy anh ta yêu thích nhất, thế mà anh ta vờ tươi cười bảo không sao, kết quả là sáng hôm sau ly trà của tôi lại có vị mặn và mùi kem đánh răng.

Mùa hè thực sự trôi rất nhanh, vừa mới quanh đi ngoảnh lại đã đến sinh nhật của Harry, và cũng là tín hiệu của năm học mới. Năm nay tôi chuẩn bị hẳn một cái bánh gato tự làm gửi qua quán Cái Vạc Lủng, cậu bạn của tôi năm nay phải sớm đến đó ở vài ngày nên cũng có chút thời gian để tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Bữa tiệc diễn ra khá thành công tốt đẹp, trừ việc cái bánh có hơi cháy một tí...

Trước kỳ nhập học vẫn là những công tác chuẩn bị quen thuộc, điều thú vị nhất của năm nay là việc đi may áo chùng mới ở tiệm của bà Malkin. Và theo đúng như những gì được học về thời kỳ dậy thì, tôi cao hơn cả Peter, Loki và Thor dù ba người họ cũng cao lên khá nhiều. Dù đã biết trước đây chỉ là tạm thời nhưng tôi vẫn lấy đó làm một niềm vui nho nhỏ khi lại được tận hưởng cảm giác nhìn thấy đỉnh đầu của mọi người.

Chúng tôi đến sớm hơn giờ khỏi hành 15 phút, sân ga số Chín Ba phần Tư, vẫn là chiếc tàu Tốc hành Hogwarts với cái đầu máy màu đỏ tía quen thuộc đang phì phò nhả khói trên sân ga đông nghẹt. Vô cùng vất vả mới chen được lên tàu, nhưng tìm mãi chẳng thấy toa trống nào, tôi lại còn mất dấu Peter và Thor. Chật vật mang hành lý to đùng dọc hành lang, tôi dừng chân trước một khoang to, chắc là khoang của Gryffindor đây mà. Tôi mở cửa ra rồi ôm cái túi hành lý bước vào, nó che mất cả tầm mắt tôi, làm chân cũng loạn hết cả lên.

"Ôi mệt chết mất !" - Tôi vừa than thở vừa đi nhưng lại nhận ra điều kỳ lạ, khoang Gryffindor sao có thể yên ắng vậy được ?

Vội đặt hành lý xuống, cảnh tượng đập vào mắt làm tôi giật cả mình. Trước mặt tôi là những ánh mắt đăm đăm từ phía học sinh Nhà Slytherin. Tôi nuốt nước bọt rồi liên tục đảo mắt tìm kiếm. May quá ! Bên cạnh Loki còn một chỗ.

Tôi vờ như không có gì, cất hành lý rồi ngồi xuống, khẽ lau mồ hôi, giật lấy quyển sách trên tay Loki rồi cắm mặt vờ đọc sách.

Im lặng một lúc tiếng xì xào liền vang lên, tôi lay nhẹ tay Loki, anh ta quay đầu liếc tôi một cái, cười khẩy.

"Muốn gì ?"

"Đổi chỗ đi, anh che cho tôi một chút." - Tôi khổ sở nói, Loki vẫn chăm chăm nhìn tôi, không động đậy.

"Nhé... Anh trai." - Tôi nắm vạt áo chùng, giật nhẹ, dùng ánh mắt cún con và giọng nói nhẹ nhàng nhất có có thể. Đây là chiêu tuyệt sát đấy, anh ta mà còn không đồng ý nữa thì tôi cũng hết cách.

Loki nhếch mép, đẩy tay tôi ra rồi cũng chịu đổi chỗ. Thôi không sao, tí mặt mũi này mất rồi cũng chẳng sao, quan trọng là có chỗ để nấp vào.

Thế là tôi cứ ngồi đấy, buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh trí bên ngoài ngày càng hoang dã và âm u hơn khi những đám mây trên trời mỗi lúc một dày. Nếu có Peter ở đây thì tốt rồi, cậu ấy sẽ kể mấy cậu chuyện cười nhạt nhẽo của mình cho tôi nghe. Dù mấy câu chuyện của cậu ấy chán phèo nhưng nhìn cách kể chuyện đày tâm huyết của Peter cũng khiến tôi đỡ buồn chán hơn hẳn.

Khi tôi sắp ngủ gục thì đoàn tàu bỗng hãm dần tốc độ, càng lúc càng chậm hơn. Tiếng máy tàu xình xịch chìm đi thì tiếng mưa gào gió rú bên ngoài cửa sổ nghe càng rõ thêm. Cứ chậm dần rồi thình lình khựng lại, khắp các toa vang lên tiếng ạch đụi của rương hòm rớt khỏi mấy ngăn để hành lý. Rồi, chẳng báo trước gì hết, tất cả đèn trên tàu bỗng tắt phụt, tất cả bị vùi trong bóng tối đen ngòm.

"Chuyện gì thế ?" - Tôi mơ màng khều tay Loki.

"Không rõ." - Anh ta khẽ đáp, tiếng ồn ào vang lên. Mọi người đều hoang mang không rõ điều gì xảy ra.

"Lumos." - Loki phất nhẹ đũa phép, ánh sáng từ đầu đũa tỏa ra làm mọi người nhớ mình vẫn còn đũa phép trên người, vội thực hiện thần chú.

Cả toa tàu sáng lên được một chút, có thể nhìn rõ xung quanh. Bỗng cánh cửa khoang từ từ được đẩy ra, tôi tập trung nhìn đăm đăm cánh cửa.

Gương mặt của kẻ đó hầu như khuất lấp dưới cái mũ trùm đầu. Ánh mắt trượt xuống một chút, chỗ tay áo của tấm áo khoác thò ra một bàn tay nhầy nhẫy, xám xịt, nhờn nhợt, ghẻ lở, và gớm ghiếc như một cái xác chết trôi đã trương sình. Tôi suýt nữa thì hét lên.

Và cái khuất lấp dưới cái mũ trùm đầu, không rõ đó là cái gì, chỉ biết nó đang hít một hơi thở dài chậm rãi tạo thành những tiếng khò khè, như thể đang cố gắng hút cái gì đó từ trong không trung, chứ không chỉ hít không khí mà thôi.

Một luồng khí lạnh lẽo quét qua mặt tất cả mọi người đang có mặt trong khoang tàu. Tôi thấy hơi thở mình không sao thoát ra được khỏi lồng ngực, luồng khí lạnh thấm buốt da, luồn sâu vào phổi, thấu tận vào tim...

Mắt tôi như lộn ngược vào trong, không còn nhìn thấy gì nữa. Dường như tôi đang bị nhấn chìm trong cơn lạnh chết người, bên tai như có tiếng nước chảy xiết và tiếng gió rít ong đầu. Cái cảm giác bị nhấn chìm xuống nước càng lúc ngày một xuống sâu hơn, tiếng gầm rú cũng càng lúc càng lớn hơn...

Và rồi, tôi nghe tiếng kêu gào vẳng lại từ xa xa, những tiếng kêu gào van xin cực kỳ thảm khốc kinh hoàng. Tôi bịt chặt tai lại nhưng nó hoàn toàn không có tác dụng... một màn sương khói trắng mịt đang xoáy quanh tôi, ngay bên trong người tôi...

"Cậu mau tỉnh táo lại đi!" - Giọng ai đó văng vẳng bên tai, phải rồi, là Charlotthie.

Tôi ú ớ không thành tiếng, cố gào nhưng không ra tiếng. Chợt, mọi thứ biến mất.

"Charlie ! Charlie ! Mau tỉnh lại !"

Tôi mở to mắt. Đèn đã sáng trở lại phía trên đầu và sàn tàu đang rung chuyển. Gương mặt Loki đang lo lắng hết thảy, mất một lúc tôi mới định thần ngồi dậy, tôi đã rơi xuống sàn từ lúc nào không hay.

"Không sao chứ ?" - Loki bắt lấy vai tôi.

"À... không sao." - Tôi thất thần, mồ hôi lạnh đã tuôn đầm đìa trên mặt, chẳng còn để tâm nổi những ánh mắt tò mò và những tiếng xì xào quanh mình.

Qua một lúc sau, khi tình trạng tôi đã đỡ hơn một chút mới quay sang hỏi Loki.

"Thứ... thứ vừa rồi... là gì vậy ?" - Tôi vẫn còn cảm thấy sự run rẩy trong giọng nói của mình, khẽ lau mồ hôi trên trán.

"Một giám ngục Azkaban." - Loki đáp, giọng điệu không khó chịu như mọi khi.

"Tôi không hiểu, chuyện gì đã xảy ra vậy ?"

"Ngươi ngất đi, cơ thể cứng đờ ra rồi ngã khỏi ghế, toàn thân co giật như thể có điện trong người vậy. Trông kỳ quặc chết đi được."

"Sao lại có giám ngục ở đây chứ ?" - Thật không thể hiểu nổi chuyện vừa xảy ra.

"Sirius Black, bọn họ vẫn chưa bắt được hắn ta." - Lúc này mọi thứ đã rõ ràng hơn một tí, hóa ra là nhờ phúc của tên sát nhân đó nên tôi mới bị thế này.

Trong suốt chặng đường ngắn còn lại, không ai nói chuyện gì nữa. Cuối cùng, khi đoàn tàu dừng lại ở ga Hogsmeade, một cảnh hỗn loạn táo tác diễn ra, những con cú réo inh tai, mèo ngao nhức óc, và lũ cóc thì kêu ộp ộp. Trên sân ga nhỏ, trời lạnh buốt, mưa vẫn đang rủ xuống những tấm màn lạnh giá.

Tôi bám tay Loki rời khỏi khoang tàu vì giờ cả người tôi đều đang run rẩy, yếu ớt như thể vừa qua một cơn sốt cúm tệ hại. Thor và Peter thấy khuôn mặt xanh xao của tôi cũng không khỏi gấp gáp dìu tôi lên cỗ xe về lâu đài.

Khi chúng tôi đã yên vị trên cỗ xe, nó bắt đầu di chuyển, lắc lư, dằn xóc suốt đoạn đường thoang thoảng mùi mốc và rơm rạ từ chính cỗ xe.

"Chuyện gì đã xảy ra với em ấy vậy ?" - Thor sốt sắng hỏi.

"Bị bọn giám ngục làm cho mất hồn." - Loki khẽ đáp, trong khi tôi vẫn đang cố để ngừng hồi tưởng về cảm giác ban nãy.

"Mấy cái thứ đen sì đấy à ? Vừa nãy anh đấm một tên rồi, mấy thứ này phải cho ăn đòn mới biết sợ." - Thor vỗ ngực hào hùng nói, làm tôi đang mệt mỏi cũng phải phì cười một cái.

"Anh tốt nhất đừng làm thế nữa, Bộ Pháp Thuật sẽ gửi giấy triệu tập anh đấy, Thor ạ." - Tôi nói xong thì thở hắt ra, quả thực cảm giác hụt hơi rất khó chịu.

"Được thôi, em gái. Mà em có chắc mình ổn không vậy ? Xanh ngắt thế này cơ mà ?" - Thor sờ lên trán tôi, nét mặt đầy vẻ đau lòng.

"Thật mà, không sao đâu." - Tôi nhoẻn miệng cười, đẩy tay anh ấy ra.

Thor cau mày một cái nhưng cũng chẳng nói gì nữa, Peter thì nhìn tôi đầy quan ngại. Nhưng tôi cũng mệt rồi, cứ thế ngả người ra ghế, thẩn thơ dán mắt ra ngoài khung cửa.

Cỗ xe khập khểnh chầm chậm tiến về phía đôi cánh cổng sắt nguy nga được trang trí lộng lẫy, hai bên có hai cột đá mà trên cùng là tượng của đôi lợn lòi có cánh. Tôi còn nhìn thấy thêm hai viên giám ngục Azkaban cao lêu nghêu và trùm đầu kín mít đứng gác ở hai bên.

Một cơn ớn lạnh hăm he nuốt chửng tôi lần nữa, cố nhắm tịt mắt dựa lưng vào cái ghế gồ ghề cho đến khi cỗ xe qua khỏi cánh cổng.

Giờ thì con đường đổ dốc dài về phía toà lâu đài nên cỗ xe chạy cũng nhanh hơn. Qua cửa sổ nhỏ, những tháp canh và tháp ký túc xá đang hiện ra lớn dần, rõ dần. Cuối cùng cỗ xe dừng lại, bọn tôi bước xuống.

"Đỡ hơn tí nào chưa ?" - Peter lo lắng đỡ lấy tay tôi.

Tôi gật đầu, cố nặn ra một nụ cười trấn an cậu ấy. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã hòa vào trong đám học sinh đông đúc trên các bậc thềm, bước qua cánh cửa đồ sộ bằng gỗ sồi, đi vào tiền sảnh có hình cái hang được những ngọc đuốc cháy bập bùng thắp sáng rực.

Cuối hành lang này là những bậc thang cẩm thạch dẫn lên các tầng lầu. Bên phải hành lang tiền sảnh là cánh cửa vào Đại Sảnh đường đang mở rộng. Trần Đại Sảnh được phù phép thành bầu trời, một bầu trời đen thui đầy mây như mọi dịp lễ quan trọng hằng năm, tôi cùng Loki tiến đến dãy bàn của Slytherin và ngồi xuống.

Trong Đại Sảnh đường bây giờ là một biển những cái nón đen chóp nhọn của học sinh phù thủy. Bàn dài nhà nào ngồi chật học sinh nhà nấy, mặt mũi ai cũng sáng rỡ trong ánh sáng của hàng ngàn ngọn nến lơ lửng lướt trên không trung, trừ tôi ra.

Quả thực tin tức truyền đi rất nhanh, việc tôi bị giám ngục dọa ngất cũng đã nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán. Nhưng không chỉ có tôi mà còn có cả Harry, nghe bảo tình trạng cậu ấy cũng chẳng kém gì tôi, hình như đã được đưa vào bệnh xá rồi. Peter lúc nãy cũng nhất quyết đòi đưa tôi vào đấy, nhưng may là có Loki bảo không sao nên cậu ấy mới thôi. Tôi thất sự không muốn uống mấy thứ thuốc kinh tởm đấy tí nào.

Ngồi xem Lễ phân loại cho các phù thủy sinh năm nhất mà đầu óc tôi cứ thơ thẫn, mãi cho đến khi thầy Hiệu trưởng đứng dậy đọc diễn văn khai trường thì mới tỉnh táo hơn được chút.

Giáo sư Dumbledore mặc dù đã rất cao tuổi nhưng vẫn luôn luôn tạo được ấn tượng đặc biệt về năng lực vĩ đại của cụ. Mái tóc và bộ râu của cụ dài cả thước, đôi mắt xanh sáng của cụ luôn lấp lánh sau cặp kính hình nửa vầng trăng cưỡi trên một cái mũi khoằm đặc trưng của cụ.

"Hoan nghênh tất cả các con đã tựu trường." - Cụ Dumbledore vui mừng nói.

"Chúc mừng các con vào một năm học mới nữa ở Hogwarts ! Tôi có vài điều muốn nói với tất cả mọi người ở đây, và bởi vì một trong những điều đó rất nghiêm trọng, nên tôi nghĩ tốt nhất là nên nói ra ngay bây giờ, trước khi các con no nê mụ mẫm đi vì bữa tiệc linh đình tuyệt cú mèo của chúng ta..." - Cụ Dumbledore tằng hắng lấy giọng nói tiếp.

"Như tất cả các con đều biết qua vụ kiểm soát trên tàu Tốc hành Hogwarts, trường của chúng ta hiện nay đang có những vị khách là các viên giám ngục Azkaban, những người đến đây để làm nhiệm vụ do Bộ Pháp thuật giao phó.

Họ sẽ đặt trạm canh gác ở mỗi cổng ra của nhà trường. Trong thời gian các viên giám ngục Azkaban ấy ở lại trường chúng ta, tôi muốn nói rõ rằng không ai được ra khỏi trường mà không có sự cho phép. Các con đừng hòng đánh lừa hay qua mặt các viên giám ngục Azkaban bằng quỷ kế hay cải trang, thậm chí khoác áo tàng hình đi nữa." - Cụ Dumbledore ôn tồn nói tiếp, ý cuối cùng chắc chắn đang nhắc đến Harry.

"Các viên giám ngục Azkaban về bản chất không bao giờ thấu hiểu những lời xin xỏ hay viện cớ. Vì vậy tôi phải khuyên bảo từng người trong mọi người ngồi đây là đừng tạo ra cái cớ gì để bị họ làm hại. Tôi trông cậy vào các Huynh trưởng và các tân Thủ lĩnh Nam sinh và Thủ lĩnh Nữ sinh, hãy làm hết sức để bảo đảm rằng không một học sinh nào có chuyện va chạm với các viên giám ngục Azkaban."

Cụ Dumbledore lại ngừng nói, nhìn quanh Sảnh đường một cách nghiêm nghị, đến nỗi không ai dám động đậy hay gây ra tiếng động nhỏ nào.

"Có một thông báo khác vui vẻ hơn. Tôi sung sướng chào mừng hai giáo viên mới gia nhập vào đội ngũ giảng dạy của trường chúng ta. Người thứ nhất là giáo sư Lupin, người đã hào hiệp đồng ý lấp chỗ trống ở bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám."

Tiếng vỗ tay vang lên lác đác, nghe không có vẻ nồng nhiệt lắm. Chỉ bên dãy bàn Gryffindor là hăng hái vỗ tay thật to, trong số đó có Harry, Hermione và Ron là đặc biệt hào hứng với vị giáo sư mới này. Ngồi bên cạnh các giáo sư khác diện bộ áo chùng bảnh bao nhất của họ, giáo sư Lupin trông có vẻ cực kỳ nhếch nhác lôi thôi, chẳng biết tiền lương của ông có đủ dùng không nữa.

Giáo sư Snape, giáo viên của môn Độc dược và cũng là vị chủ nhiệm kính yêu của Slytherin đang ngồi ở bàn giáo sư trừng mắt nhìn giáo sư Lupin. Ai cũng biết là thầy Snape đã nhăm nhe chức vụ giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám từ rất lâu. Nhưng hôm nay tôi cũng phải ngạc nhiên trước bộ mặt gầy gầy, vàng bủng của thầy Snape đang rúm ró cả lại khi nhìn giáo sư Lupin, đó không còn là sự tức giận nữa - đó là sự căm ghét.

Tôi biết quá rõ cái nét mặt đó. Bởi thầy ấy đã từng nhiều lần nhìn Harry với cái vẻ mặt như vậy rồi.

"Việc chỉ định vào chức vụ giáo viên thứ hai trong niên học này là... Vâng, tôi rất tiếc thông báo cho các con biết là giáo sư Kettleburn, giáo sư môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, đã về hưu vào cuối niên học vừa rồi, để có nhiều thời gian chăm sóc các chị còn lại của ông. Tuy nhiên tôi vui mừng thông báo là vị trí của giáo sư Kettleburn được thay thế bằng chính ông Rubeus Hagrid, người đã đồng ý nhận thêm nhiệm vụ mới này bên cạnh nhiệm vụ giữ khóa trường Hogwarts của chúng ta." - Cụ Dumbledore nói tiếp sau khi tiếng vỗ tay rời rạc chào mừng giáo sư Lupin chấm dứt.

Lập tức sau đó, học sinh Nhà Gryffindor vỗ tay như điên, tiếng hú hét đặc biệt ầm ĩ. Chắc hẳn là bác Hadgrid thích lắm, nụ cười bị ẩn khuất sau bộ râu đen xum xuê rậm rạp cũng không che nổi niềm vui hiện lên rõ mồn một từ ánh mắt của bác ấy.

"Xong, tôi cho rằng nhiêu đó là tất cả chuyện quan trọng cần phải nói. Bây giờ hãy để bữa tiệc bắt đầu !"

Những cái dĩa bằng vàng và ly bằng vàng bày trước mặt mọi người bỗng đầy ắp thức ăn thức uống. Bữa tiệc quả thực rất ngon nhưng cũng không có tâm trạng thưởng thức, chỉ gắp vài miếng thịt rồi thôi. Toàn thể Đại Sảnh đường vang lên tiếng nói cười, tiếng nĩa muỗng chạm nhau canh cách, còn tôi lại rơi vào trầm tư của chính mình.

Mãi thì buổi tiệc cũng đến lúc kết thúc khi miếng bánh bí cuối cùng biến khỏi những cái dĩa vàng. Cụ Dumbledore nói đôi lời nhắc đã đến giờ đi ngủ, tôi lại trở về ký túc xá quen thuộc.

"Chuyện xảy ra trên tàu lúc nãy là sao vậy ? Mấy người khác có ai phản ứng mạnh như tớ đâu ?" - Tôi ngồi xuống giường, lo lắng nhìn Charlotthie.

"Tớ cũng không rõ nhưng cảm giác lúc nãy lạ lắm... Như thể tớ bị kéo ra khỏi tâm trí cậu, chỉ trong thoáng chốc nhưng tớ nghĩ mình đã điều khiển được cơ thể... dù rất nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt." - Cô ấy dừng một lúc, cau mày nghĩ ngợi rồi nói tiếp.

"Rất có khả năng là vì tình trạng đặc biệt của cậu và tớ. Tốt nhất cậu nên tránh xa mấy vị giám ngục đó đi, trước khi ta tìm được cách khắc phục." - Tôi thở hắt ra, mơ màng nhìn ra lòng Hồ Đen thăm thẳm.

"Không còn sớm nữa, cậu nghỉ ngơi đi. Mai sẽ tốt hơn thôi." - Cô ấy nói rồi biến mất, chỉ còn tiếng ừ nhẹ của tôi trôi lơ lửng trong căn phòng.

Sau nỗ lực quên đi mọi việc đã xảy ra vào buổi chiều với các Giám ngục, tôi cuối cùng cũng có thế chìm vào giấc ngủ. Tôi đã mơ, một giấc mơ kì lạ.

Ngọn đồi cao đón gió, trống trải.

Một chàng trai với mái tóc bạch kim.

Một cô gái với mái tóc đỏ.

Hai người họ nương tựa vào nhau.

Gió nhè nhẹ, ráng chiều dịu dàng phủ lên mặt đất một màu vàng rực.

Thật yên bình làm sao...










Đồi cao đón gió nhẹ nhàng trôi

Trắng đỏ dung hòa dưới cánh môi

Nắng nhẹ bồi hồi ôm mái tóc

Bình yên tựa huyễn hoặc mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro