Chương 40 : Black

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Bà Pomfrey khăng khăng bảo Harry phải nghỉ ngơi trong bệnh thất cho đến hết cuối tuần. Cậu ấy không phàn nàn hay tranh cãi gì nhưng nhất quyết không chịu để cho bà Pomfrey quẳng đi mớ tàn tích của chiếc Nimbus 2000. Dù biết là không trông mong gì sửa chữa được gì nữa nhưng Harry vẫn kiên quyết giữ nó lại.

Khách khứa đến thăm Harry nườm nượp, ai cũng cố làm cho cậu ấy phấn chấn lên. Bác Hagrid gửi tặng một bó hoa sâu tai giống như những cái bắp cải vàng. Và Ginny, đỏ mặt thẹn thừng, đến thăm với một tấm thiệp chúc 'mau bình phục' mà cô bé tự làm. Tấm thiệp ấy cứ hát liên tục cho đến khi bị Harry nhét dưới bát trái cây.

Đội Gryffindor trở lại thăm Harry vào sáng chủ nhật, lần này có cả Wood đi cùng. Wood nói với Harry bằng một giọng trống rỗng hờ hững rằng anh ấy không hề chê trách Harry một tí nào hết. Ron và Hermione thì chỉ rời khỏi giường của Harry vào ban đêm. Nhưng không có bất cứ ai nói hay làm điều gì có thể khiến cho Harry cảm thấy khá lên được.

Trong những ngày này, tôi cũng ít đến thăm Harry. Charlotthie cứ thôi miên tôi bằng những lời lẽ văn thơ lẫn đe dọa về việc tôi thực sự nên tìm người yêu đi, mà người yêu mà cô ấy nói ở đây thì không ai khác ngoài báu vật của Hufflepuff - Cedric Diggory.

"Tớ chỉ thích một chút xíu thôi. Mà cũng không gọi là thích, ngưỡng mộ thì đúng hơn. Cậu biết tớ luôn thích cái đẹp mà." - Tôi ụp đầu vào đống sách, chưa bao giờ tôi muốn cô ấy thôi lải nhải như lúc này.

"Có một tí cảm xúc là được rồi. Với cả, đây không phải chỉ vì cậu, còn vì kết quả của tất cả chúng ta sau này nữa." - Charlotthie đanh giọng.

"Tớ biết rồi..." - Tôi lười nhác đáp.

Được cái mác là người trưởng thành thế thôi chứ tôi đã theo đuổi ai bao giờ đâu. Giờ lại gặp phải một trường hợp khó nhằn thế này nữa, chỉ sợ tôi chưa bàn tính đến chuyện yêu đương được với Cedric thì đã bị mấy cô gái Hufflepuff xé xác rồi.



Đến ngày thứ hai, Harry có vẻ đã nguôi ngoai nỗi buồn để trở về với sự ồn ào và rộn ràng của ngôi trường. Chiến bại của Gryffindor làm cho Malfoy vui mừng hí hửng ra mặt. Cậu ta cởi bỏ băng quấn tay, ăn mừng việc được sử dụng cả hai tay bằng cách nhái lại một cách sinh động lần ngã chổi của Harry.

Malfoy dành hầu hết thời gian của buổi học Độc dược tiếp theo để bắt chước những viên giám ngục Azkaban đi ngang đi dọc khắp căn hầm. Cuối cùng, quá sức chịu đựng, Ron quăng một trái tim cá sấu nhớt nhợt to tướng vào Malfoy, trúng ngay giữa mặt, khiến cho giáo sư Snape trừ mất năm mươi điểm của nhà Gryffindor.

Khỏi phải nói thì nếu giáo sư Snape không có ở đó thì tôi đã cười đến đến gập cả bụng khi trông thấy khuôn mặt vừa xám ngoét vừa đỏ lựng vì tức giận của Malfoy.

"Nếu thầy Snape lại dạy lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nữa thì mình sẽ nghỉ bệnh cho coi." - Ron nói trên đường đi đến lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sau bữa trưa.

"Hermione, cậu nhòm thử xem ai ở trong đấy ?" - Harry bảo.

"Tốt rồi !" - Hermione đi đến cửa lớp, nhìn vào và nở nụ cười nhẹ nhõm.

Giáo sư Lupin đã trở lại bục giảng. Nhìn thôi cũng thấy rõ thầy Lupin đã bị bệnh nặng. Tấm áo chùng cũ kĩ của thầy rõ ràng trở nên rộng hơn, khoác lỏng khỏng trên thân hình gầy gò, và dưới mắt thầy là những quầng thâm đậm.

Tuy vậy, giáo sư vẫn mỉm cười với cả lớp khi mọi người vào lớp. Học sinh Nhà Gryffindor lập tức bùng ra một trận tố cáo về cách đối xử của thầy Snape khi dạy thế thầy Lupin bị bệnh.

"Không công bằng gì hết, chỉ dạy thế tạm thôi mà sao thầy Snape lại bắt tụi con làm bài tập nộp cho thầy ấy ?"

"Tụi con đâu có biết gì về người sói đâu ?"

"Dài tới hai cuộn giấy da lận !"

"Các con có nói với thầy Snape là các con chưa học đến chương đó không ?" - Thầy Lupin hơi nghiêm lại, hỏi.

Trận bép xép lại rộ lên nhặng xị, một số học sinh Slytherin cũng bắt đầu tham chiến.

"Có chứ, nhưng mà thầy Snape nói tụi con tụt hậu..."

"Thế chẳng phải à ?"

"Mấy người còn chẳng phải viết."

"Chẳng phải là do một đám học sinh hành xử vô phép vô tắc sao ?"

"Các con đừng lo lắng quá. Thầy sẽ nói chuyện với giáo sư Snape. Các con khỏi phải viết bài luận văn." - Giáo sư Lupin mỉm cười trước vẻ phẫn nộ trên gương mặt của mọi người.

"Ôi ! Khỏi ư ?" - Tiếng kêu đầy thất vọng đó là của Hermione, chắc chắn cậu ấy đã hoàn thành từ lâu rồi.



Hôm đó giáo sư Lupin mang theo một cái bồn kiếng đựng con Hinkypunk.

"Đây là một sinh vật nhỏ xíu có một chân luôn làm ra vẻ như mình được chế tạo bằng những lọn khói, chứ không chỉ mong manh và vô hại." - Giáo sư Lupin giảng giải trong khi mọi người hí hoáy ghi chép.

"Nó dụ dỗ lữ khách vào đầm lầy. Các con có để ý cái lồng đèn đung đưa trong tay nó không ? Nó nhảy bổ vào người nào đi theo ánh đèn và rồi..."

Con Hinkypunk ré lên một tiếng kinh dị dội vào lớp kiếng chắn bồn để đáp lời thầy Lupin.


Khi chuông reo hết tiết, mọi người lo thu dọn đồ đạc của mình rồi kéo nhau ra cửa,

"Chờ thầy một chút Harry, thầy có điều muốn nói với con." - Giáo sư Lupin vẫy tay gọi cậu ấy lại.

Harry bảo bọn tôi đi trước rồi trở vào lại phòng học.

"Các cậu nghĩ giáo sư Lupin gọi cậu ấy lại làm gì nhỉ ?"

Dù không biết là gì nhưng tinh thần Harry sau đấy đã phấn chấn lên thấy rõ nhờ vào kết quả trận đấu Quidditch vào cuối tháng 11. Đội Ravenclaw đã đè bẹp đội Hufflepuff. Vậy là Nhà Gryffindor không đến nỗi mất hết hy vọng, mặc dù tình thế của họ hiện nay là không thể để thua thêm một trận nào nữa.

Wood đã lấy lại được sinh lực điên cuồng và bắt đội Gryffindor luyện tập đến khốn đốn như xưa nay, ngay cả trong những cơn mưa mù mịt lạnh cóng lì lợm kéo dài đến tận tháng 12. Các dấu hiệu của giám ngục Azkaban trong sân trường đã hoàn toàn biến mất. Cơn giận của thầy Dumbledore dường như đã tống bọn họ trở lại trạm gác của chúng ở lối ra vào trường.

Hai tuần lễ trước khi học kỳ kết thúc, bầu trời bỗng nhiên sáng lên một màu trắng sữa lóa cả mắt, và khoảng sân lầy lội một buổi sáng nọ hiện ra với lớp sương giá lóng lánh phủ kín. Bên trong tòa lâu đài không khí mừng đón Giáng sinh đã khá chộn rộn.

Giáo sư Flitwick, thầy giáo dạy môn Bùa chú, đã trang trí xong lớp học của ông với những bóng đèn lung linh nhấp nháy có thể hóa ra những nàng tiên thật sự bay chấp chới. Tất cả học sinh đều hớn hở bàn tính kế hoạch nghỉ lễ nhưng cả Ron và Hermione đều quyết định ở lại Hogwarts mùa Giáng Sinh này, Harry trông có vẻ vui lắm.

Vào cuối tuần của tuần lễ học cuối học kỳ, mọi người lại được dịp vui sướng, ngoại trừ Harry, vì có một chuyến đi chơi ở làng Hogsmeade nữa.

"Tụi mình có thể mua sắm tất cả quà Giáng sinh ở đó ! Bố mẹ mình sẽ rất thích mấy món kẹo Dây xỉa răng vị bạc hà của tiệm Công tước Mật !" - Hermione vui mừng reo lên.

Harry trông vô cùng ủ rũ, cả ngày ôm quyển Chọn Chổi Thần mượn được của Wood chăm chú đọc. Trong những buổi luyện tập với đồng đội gần đây, Harry xài đỡ cây chổi thần của trường, một cây Sao Xẹt cổ lỗ sĩ, vừa chậm rề rề vừa ưa cà giật.

"Bọn mình sẽ sớm trở lại thôi." - Tôi mỉm cười, quấn chiếc khăn quàng kín mít rồi cùng mọi người rời đi.


"Dạo gần đây thấy cậu kì lạ lắm." - Peter nhẹ giọng bảo, mắt vẫn nhìn về con đường trắng xóa dẫn đến Hogsmeade.

Mọi thứ quanh chúng tôi được lấp đầy bởi tiếng cười và sự háo hức trên từng khuôn mặt của những người đến đây.

"Sao thế ?" - Tôi quay đầu sang, bước chân dần chậm lại.

"Không biết nữa... Cậu hay đến sân Quidditch hơn, mắt cậu luôn nhìn về đâu đó khi ở Sảnh Đường, cả khi ở thư viện nữa." - Peter đứng hẳn lại, liệt kê với vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

"Rõ thế cơ á..." - Tôi lí nhí bảo.

"Rõ gì cơ ? Cậu lại làm việc gì lén lút hả ?"

"Thật ra... Việc này là... Cũng tại vì..." - Tôi đứng đó ậm ờ mãi, thật chẳng biết giải thích việc này sao cho tốt.

"Là gì thế ? Quan trọng lắm sao ?" - Peter lo lắng hỏi.

"Thật ra... Tớ đang tìm cách theo đuổi Cedric Diggory... Nhưng tại dạo này Charlotthie hối quá thôi, tớ còn đang rầu lắm." - Tôi thì thầm, trông vẻ mặt Peter vô cùng sốc, cậu ấy đứng đờ cả ra.

"Cậu... thích anh ta à ?"

"Không hẳn... một chút thôi."

"Vì món dược liệu đó ?"

"Có lẽ thế, tớ không chắc."

Peter trông có vẻ trầm ngâm, rồi cậu ấy lấy lại vẻ tươi vui vốn có thường ngày, nở nụ cười sáng chói.

"Đi thôi. Không thấy Hermione và Ron đâu nhỉ ?" - Cậu ấy kéo tay tôi hòa vào đám đông, hớn hở tiến vào làng Hogsmeade nhộn nhịp.



Tiệm Công tước Mật đông đúc học sinh trường Hogwarts đến nỗi chỉ để chen vào được thôi cũng đủ mệt lừ. Những khúc kẹo nougat đầy kem, những chiếc bánh mousse nhỏ nhắn lung linh, những viên kẹo cứng nhiều màu mật mập ú, rồi hàng trăm loại chocolate khác nhau được xếp ngay ngắn. Có cả một thùng đựng đầy các viên kẹo dẻo đủ vị, và một thùng to khác đựng Ong Xì Xèo, một loại banh bơm hơi bay lên được.

Bày dọc một bức tường khác là kẹo 'Hiệu Quả Đặc Biệt' như : Kẹo cao su Thổi Tuyệt Nhất, thứ làm cho căn phòng đầy ắp những cái bong bóng màu xanh hoa chuông không chịu nổ nhiều ngày. Kẹo Dây xỉa Răng vị bạc hà, Bé Hạt Tiêu tí nị, Chuột Băng, kem bạc hà có hình dạng như những con cóc, những cây viết lông ngỗng làm bằng đường xay và những viên kẹo nổ bụp bụp.

Tôi và Peter cùng Ron và Hermione đứng dưới cái bảng hiệu 'Khẩu vị Khác thường', săm soi một cái khay đầy những que kẹo có hương vị máu.

"Ghê quá, đừng mua, Harry không thèm thứ nào trong mớ này đâu, những thứ đó chỉ dành cho ma cà rồng thôi." - Hermione nhăn mặt nói.

"Còn thứ này thì sao ?" - Ron xốc xốc một hũ Chùm Gián dưới mũi Hermione.

"Chắc chắn là không thèm !"- Giọng nói này quen lắm, bọn tôi đồng loạt quay ra sau lưng, Ron suýt làm rơi cả hũ kẹo.

"Harry ! Cậu làm gì ở đây ? Làm sao... làm sao mà cậu...?" - Hermione giật mình kêu lên.

"Cậu học được cách độn thổ rồi hả ?" - Ron trợn tròn mắt chạm vào người Harry, như thể cậu ấy không tài nào tin nổi Harry đã đến được đây.

"Dĩ nhiên là không rồi." - Harry tươi cười nhìn quanh.

Rồi cậu ấy hạ giọng xuống để không ai trong nhóm học sinh năm sáu túm tụm đằng kia nghe được câu chuyện về tấm bản đồ của đạo tặc.

"Làm sao mà anh Fred và anh George lại chưa bao giờ đưa mình tấm bản đồ đó chứ ? Mình là em trai của hai ảnh mà !" - Ron tức giận, cau mày mắng thầm.

"Nhưng Harry cũng sẽ không giữ tấm bản đồ đó, mà sẽ đem nó nộp lại cho giáo sư McGonagall, đúng không Harry ?" - Ánh mắt Hermione như thể cậu ấy tin rằng Harry sẽ từ bỏ món bảo bối quý giá này vậy.

"Không, mình không nộp đâu !" - Harry khẳng định chắc nịch.

"Sao lại giao nộp được chứa ? Một thứ hay như vậy cơ mà ?" - Ron trợn tròn mắt nhìn Hermione.

"Nếu mình đem nộp nó, mình sẽ phải giải thích là mình lấy nó ở đâu ra ! Và thầy Filch sẽ biết là Fred và George đã trộm nó !"

"Nhưng còn Sirius Black thì sao ? Hắn có thể lần theo một trong những lối đi bí mật để vào trong lâu đài ! Các giáo sư phải được biết chuyện này chứ !" - Hermione tức tối cao giọng.

"Hắn không thể nào đột nhập lâu đài bằng một lối đi bí mật được ! Trên bản đồ có bảy lối đi bí mật và thầy Filch đã biết được bốn lối rồi. Ba cái còn lại thì một cái đã bị bít lối, một cái lại bị cây Liễu Roi móc ngay lối ra vào. Và lối đi mà mình vừa đi qua... thì... rất khó mà phát hiện được lối ra vào ở tuốt dưới đáy hầm chứa đồ... thành ra, trừ khi hắn biết chính xác cửa ra vào ở tại đây..." - Như nhận ra lỗ hổng trong lời nói của mình, Harry ngập ngừng.

Bỗng, Ron tằng hắng thật to và chỉ cái thông báo dán bên trong cánh cửa của tiệm kẹo.

THEO LỆNH CỦA BỘ PHÁP THUẬT

Khách hàng được nhắc nhở rằng, cho đến khi có thông báo mới, thì các viên giám ngục Azkaban sẽ tuần hành trên đường phố làng Hogsmeade mỗi tối sau khi mặt trời lặn. Biện pháp này được đặt ra vì sự an toàn của cư dân Hogsmeade và sẽ được bãi bỏ khi bắt được Sirius Black. Vì vậy xin khuyến cáo quý khách nên hoàn tất chuyện mua sắm trước khi trời sụp tối.

Chúc quý khách Giáng sinh hạnh phúc.


"Thấy không ? Mình muốn xem Sirius Black gan đến mức nào mà dám xông vào tiệm Công tước Mật trong khi bọn giám ngục Azkaban đang đi lềnh khềnh khắp làng. Với lại, Hermione à, chủ tiệm Công tước Mật thể nào cũng phải biết nếu có vụ đột nhập chứ ? Họ sống ngay ở trong tiệm mà !" - Ron nói nhỏ.

"Ừ, nhưng mà... nhưng mà... Cậu nghĩ xem, Harry không nên đi thăm làng Hogsmeade, cậu ấy đâu có giấy cho phép ! Nếu có người nào phát hiện ra cậu ấy thì chỉ tổ rước thêm rắc rối mà thôi. Mà bây giờ trời cũng chưa tối, nếu Sirius Black bỗng xuất hiện vào hôm nay thì sao ? Hay ngay lúc này thì sao ?" - Hermione dường như đang cố gắng tìm ra một vấn đề khác.

"Hắn sẽ phải vất vả lần theo dấu vết của Harry trong thời tiết này !" - Ron nói, hất đầu về phía những khung cửa sổ có chấn song, bên ngoài tuyết đang rơi dày đặc và xoáy mạnh trong gió.

"Thôi đi, Hermione, sắp lễ Giáng sinh rồi, Harry đáng được xả hơi lắm chứ !" - Ron tiếp tục thuyết phục Hermione, cô bé cắn môi, dáng vẻ cực kỳ lo âu.

"Cậu sẽ không báo cáo chuyện mình trốn đi chứ ?" - Harry nhe răng cười.

"Ôi... dĩ nhiên là không rồi... Nhưng mà Harry này..." - Ron túm lấy Hermione, lôi cậu ấy đi về phía mấy thùng kẹo bành kỳ quái.

"Mình nghĩ cậu nên mua vài món cho bố mẹ cậu đấy. Kẹo gián thì sao ?" - Harry cầm trên tau hộp kẹo gián trông kinh chết đi được.

"Dù thế nào cậu cũng nên mang trả nó đi. Từ năm nhất đến nay rồi, mấy món đồ kỳ lạ này lúc nào cũng mang đến vận xui." - Tôi bình thản nói, lấy thêm một gói kẹo nổ cho vào giỏ của Peter.

Harry chỉ cười mà không đáp, đi về phía thùng kẹo to bắt mắt để lựa chọn.




Khi đã trả tiền xong mấy túi kẹo, chúng tôi ra khỏi tiệm Công tước Mật để đi dạo dưới bão tuyết.

Cảnh Hogsmeade trông giống hệt như cảnh trong thiệp Giáng sinh, những mái nhà và tiệm quán đều phủ kín dưới một lớp tuyết dày xốp. Trên các cánh cửa treo những vòng hoa thánh và giăng mắc khắp các vòm cây là những cây nến đã được làm phép.

Trời rất lạnh, tôi bước trên nền tuyết dày, đầu cúi xuống để tránh gió, nửa khuôn mặt bị che kín bởi chiếc khăn quàng cổ trong khi Ron và Hermione vui vẻ giới thiệu Hogsmaede cho Harry.

"Kia là bưu điện..."

"Tiệm Giỡn của Zonko ở đằng kia."

"Tụi mình có thể đi tới Lều hét..."

"Hay là vầy, tụi mình đi uống Bia bơ ở tiệm Ba Cây Chổi Thần không ?" - Giọng Ron run cầm cập.

Mọi người đều nhanh chóng gật đầu đồng ý. Gió đã trở nên dữ dội và tuyết cũng bắt đầu rơi nhiều hơn. Bọn tôi băng qua đường và chỉ vài phút sau là đã đến một cái quán nhỏ xíu.

Quán Cây Chổi Thần hôm nay vẫn cực kỳ đông đúc, ấm áp, ồn ào, và đầy khói.

"Đó là cô Rosmerta. Mình đi mua thức uống nha ?" - Ron chỉ về phía cô chủ quán, người có một gương mặt xinh đẹp đang phục vụ bữa ăn xế cho một đám thầy pháp ồn ào ở quầy rượu.

"Tôi đi với cậu." - Peter vui vẻ bảo.

Tôi cùng Hermione và Harry len lỏi đi tới cuối quán, ở đó có một cái bàn nhỏ còn trống, đặt bên cửa sổ, cạnh một cây thông Giáng sinh xinh đẹp đứng cạnh lò sưởi. Năm phút sau, Ron và Peter trở lại, cầm theo năm ly cối Bia bơ nóng hổi còn đang sủi bọt.

"Mừng Giáng sinh hạnh phúc !" - Ron giơ ly cối của mình lên, vui vẻ nói.

Tôi uống ực một hơi, chất Bia bơ ấm nóng làm mọi thứ dễ chịu hơn hẳn trong cái thời tiết giá rét này.

"Hôm nay lạnh thật đấy... Ơ..." - Tôi nhìn ra cửa sổ, bắt gặp ngay một giám ngục đang nhòm vào.

Dù chỉ lướt qua trong một giây nhưng hốc mắt trống rỗng ẩn hiện trong cái mũ trùm đầu như kéo tôi vào một đêm đen vô tận. Tiếng hét, tiếng hét của ai đó, đau đớn và vô vọng. Như thể tôi đang bị quấn quanh bởi vô số tiếng gầm thét, rên rỉ và kêu gào một cách nức nở.

Trong thoáng chốc, tôi thấy một thực tại khác, một gương mặt quen thuộc, một giọng nói thân quen nhưng lại mờ ảo, vô thực.

Người đó nắm chặt tay tôi, đôi tay đầy máu.

Vuốt mái tóc tôi, thứ đã bị nhuốm màu đỏ.

Đặt tay lên gương mặt trắng bệt của tôi, rơi nước mắt.

"CHARLOTHIE !" - Tôi choàng tỉnh, hớp một ngụm không khí thật đầy, mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Ơn Chúa." - Peter ngồi bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.

"Em ổn rồi chứ ?" - Lúc này tôi mới nhìn lên, là Diggory, anh ấy đang đứng cạnh tôi, lo lắng hỏi.

"E... em ổn... Nhưng sao anh..." - Tôi giật mình, trân trân nhìn anh ấy, bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp được vinh danh 'báu vật' này.

"Ổn là tốt rồi. Lúc nãy em đột nhiên ngất ra, tay chân vừa run rẩy lại còn lạnh toát. Anh ở ngay bàn bên cạnh nên qua xem thử, bùa dưỡng thương của gia đình xem ra vẫn dùng tốt, nhỉ ?" - Diggory mỉm cười, nụ cười tựa như mặt trời ấm áp làm tốt chỉ biết trân trân nhìn, ngẩn ngơ mãi mới nói được một câu với giọng lí nhí.

"Cảm ơn."

"Không có gì. Em tên là Charlothie à ? Tên đẹp lắm đấy." - Anh ấy nói vậy rồi quay lại bàn của mình, còn không quên nở nụ cười chào mọi người.

"V-vâng." - Tôi ngơ ngẩn nhìn theo rồi bất giác mỉm cười, cả mặt nóng ran.

"Cậu không sao thật đấy chứ ? Sao mặt cậu đỏ thế ?" - Ron khó hiểu nhìn tôi, mấy người kia thấy vậy cũng chăm chăm nhìn.

"Không sao thật mà." - Tôi mỉm cười, nhấp một ngụm bia bơ ấm áp.



Một luồng gió thoảng lùa qua mái tóc của tôi, cánh cửa của tiệm Ba Cây Chổi Thần lại mở ra. Giáo sư McGonangall và giáo sư Flitwick vừa bước vô quán cùng với một cơn gió lốc đầy bông tuyết. Theo sau hai người đó là bác Hagrid đang mải mê trò chuyện với một người đàn ông đẫy đà đội nón trái dưa màu xanh vỏ chanh và khoác áo trùm sọc, chính là Bộ trưởng Pháp Thuật Cornelius Fudge.

Ngay lập tức, cả Ron và Hermione đều đưa tay lên đầu Harry và ấn cậu ấy thụp xuống sau quầy, núp dưới gầm bàn.

"Mobiliarbus !" - Hermione thì thầm, vung đũa phép.

Cây thông Giáng sinh bên cạnh liền nhấc bổng chân khỏi mặt đất vài phân, xê qua một bên và đáp trở xuống đất một cái ạch ngay trước bàn, che khuất cả bọn.

"Một ly nước suối Gilly nhỏ đây..." - Cô chủ mang khay nước đến, đặt lên bàn.

"Của tôi." - Giáo sư McGonagall đáp.

"Bốn xị rượu mật ong hâm nóng đây ạ..."

"Cám ơn, Rosmerta à." - Bác Hadgrid vui vẻ nhận lấy.

"Một ly si rô anh đào với sô đa có đá và dù đây..."

"Ừm !" - Giáo sư Flitwick liếm mép.

"Và thưa ông Bộ trưởng, một ly rum pha nước lý, phải không ạ ?"

"Cảm ơn Rosmerta quý mến. Trông cô vẫn xinh đẹp như ngày nào." - Ông Fudge mỉm cười nhận lấy cốc nước.

"Dạ, cảm ơn ông lắm, thưa ông Bộ trưởng." - Cô Rosmerta cong môi, cúi người rồi nói tiếp.

"Thế, xin hỏi ông Bộ trưởng, ngọn gió nào đưa ông đến chốn khỉ ho cò gáy này ạ ?"

"Còn chuyện gì khác nữa ngoài chuyện Sirius Black nữa đâu. Tôi dám cá là cô đã nghe biết chuyện xảy ra ở trường Hogwarts vào đêm Hội Ma rồi ?" - Ông Fudge nhìn quanh như thể đang kiểm tra xem có ai nghe trộm không rồi nói bằng giọng trầm nhỏ.

"Tôi có nghe chuyện đó." - Cô Rosmerta gật gù.

"Ông đem câu chuyện rêu rao khắp quán nhậu rồi hả ông Hagrid ?" - Giáo sư McGonagall cáu tiết bảo, bác Hadgrid chỉ biết cúi đầu cười trừ.

"Ông Bộ trưởng ơi, ông có nghĩ là Black vẫn còn lởn vởn trong vùng này không ?" - Bà Rosmerta thì thào.

"Tôi chắc chắn là hắn vẫn đang ở đâu đó quanh đây." - Ông Fudge khẳng định chắc nịch.

"Ông có biết mấy viên giám ngục Azkaban đã lùng soát quán của tôi hai lần rồi không ? Hù dọa khách hàng của tôi bỏ đi hết. Vừa nãy còn dọa một cô nhóc ngất luôn nữa đấy, ơ đâu rồi ?" - Cô chủ dừng lại nhìn quanh rồi lại tiếp.

"Thật là tệ cho chuyện làm ăn, ông Bộ trưởng à." - Cô Rosmerta nói, giọng đanh lại một chút.

"Rosmerta thân mến, tôi cũng chẳng thích họ gì hơn cô đâu. Nhưng đó là sự phòng bị cần thiết ấy mà... Xui xẻo thật, nhưng mà rồi cô cũng đâu có bị sao phải không ? Tôi vừa mới gặp vài kẻ trong bọn họ. Họ rất tức giận với cụ Dumbledore, cụ nhất định không cho họ vào bên trong sân trường." - Ông Fudge nói một cách khổ sở.

"Tôi cũng cho là không nên. Làm sao chúng tôi có thể giảng bài trong khi những nỗi đe dọa hãi hùng cứ lượn lờ chung quanh ?" - Giáo sư McGonagall lạnh lùng nói.

"Đồng ý ! Đồng ý !" - Giáo sư Flitwick bé xíu ngồi vắt vẻo trên ghế, chân đung đưa hổng khỏi mặt đất, rít lên.

"Cũng đành vậy thôi. Họ có mặt là để bảo vệ tất cả mọi người khỏi những điều còn tệ hơn nữa... Tất cả chúng ta đều biết Black có thể làm điều gì mà..."

"Ông biết không, tôi vẫn còn khó mà tin được điều đó. Trong số tất cả những kẻ đã ngả về phe Hắc ám thì Sirius Black là người mà tôi không ngờ tới nhất... Tôi vẫn còn nhớ hắn khi còn là một cậu học trò ở trường Hogwarts. Nếu lúc đó mà ông nói với tôi rằng cậu học trò đó rồi sẽ thành kẻ sát nhân thì tôi sẽ chỉ cho là ông đã uống quá nhiều rượu mật..." - Rosmerta nói với vẻ hết sức ưu tư.

"Cô mới chỉ biết có một nửa câu chuyện. Điều tồi tệ nhất hắn đã làm thì ít ai biết." - Ông Fudge nói cộc cằn.

"Chuyện tồi tệ nhất á ? Ý ông nói còn có chuyện khác tồi tệ hơn cả việc ám sát những kẻ tội nghiệp ấy ư ?" - Giọng cô Rosmerta thốt cao đầy tò mò.

"Đúng vậy."

"Còn có chuyện gì có thể tồi tệ hơn được chứ ?"

"Cô nói cô còn nhớ hắn hồi còn học ở trường Hogwarts à ? Vậy cô có nhớ ai là người bạn thân nhất của hắn không ?" - Giáo sư McGonagall hỏi nhỏ.

"Dĩ nhiên là nhớ rồi. Còn ai mà không thấy họ luôn luôn ở bên nhau, phải không ? Vô số lần họ đã vào quán tôi, và ôi, họ thường làm tôi cười đến chết được. Đúng là một cặp bài trùng, Sirius Black và James Potter." - Cô Rosmerta mỉm cười, nho nhỏ đáp.

Harry làm rơi cái ly cối rỗng trong tay, gây nên một tiếng kêu loảng xoảng. Ron đá cậu một cái, may mà bọn họ không để tâm đến.

"Đúng vậy. Black và Potter. Hai tên cầm đầu cái băng đảng nho nhỏ của chúng. Dĩ nhiên là cả hai đều rất thông minh, thông minh xuất chúng nữa là đằng khác. Tôi nghĩ trường ta chưa từng có một cặp quậy nào ngang cơ được với tụi nó." - Giáo sư McGonagall điềm đạm nói.

"Tôi không chắc. Fred với George thì cũng đáng mặt tổ quậy với những trò chúng bày ra." - Bác Hagrid khoái chí ra mặt.

"Người ta có thể lầm Black và Potter là hai anh em ! Không thể nào chia lìa được !" - Giáo sư Flitwick nói thêm.

"Dĩ nhiên là tụi nó thân nhau lắm. Potter tin cậy Black hơn bất cứ người bạn nào khác. Không có gì thay đổi kể cả sau khi hai người đó tốt nghiệp ra trường. Black là phù rể khi James kết hôn với Lily. Rồi họ nhờ Black làm cha đỡ đầu cho Harry Potter. Dĩ nhiên là Harry không hề biết chuyện này. Mọi người có thể hình dung được điều đó sẽ dày vò thằng nhỏ khốn khổ đến dường nào." - Ông Fudge ưu tư nói.

"Có phải bởi vì Black hóa ra là kẻ đồng hội đồng thuyền với Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy không ?" - Rosmerta thì thầm.

"Còn tệ hơn thế nữa." - Ông Fudge hạ giọng lần nữa và nói tiếp bằng những tiếng rù rì.

"Không mấy người biết rằng vợ chồng Potter biết là Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đang truy lùng họ. Cụ Dumbledore có một số gián điệp lợi hại. Một trong những gián điệp đó mách cho cụ biết và cụ lập tức báo động cho James và Lily cảnh giác. Cụ đã khuyên họ đi trốn. Chà, dĩ nhiên là đâu có dễ gì mà trốn được Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy. Cụ Dumbledore bèn chỉ ra cách tốt nhất cho họ, là Bùa Trung Tín."

"Bùa đó ra làm sao ?" - Cô Rosmerta chăm chú nghe đến nín cả thở.

"Đó là một thứ bùa phức tạp cực kỳ gồm có chỗ ẩn giấu đầy ma thuật của một điều bí mật bên trong một tâm hồn sinh linh đơn độc. Thông tin được cất giấu bên trong một người được chọn nào đó, gọi là Người giữ Bí mật, và do vậy mà không thể nào bị lộ ra.

Dĩ nhiên, trừ khi Người giữ Bí mật định tiết lộ ra. Cho đến khi nào Người giữ Bí mật còn giữ kín bí mật, thì cho dẫu Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy có lục tìm khắp ngôi làng mà James và Lily sống trong nhiều năm cũng không thể nào tìm được họ." - Giáo sư Flitwick tằng hắng, giải thích.

"Vậy Black là Người giữ Bí mật của gia đình Potter ?" - Cô Rosmerta thì thào.

"Đương nhiên. James Potter đã nói với cụ Dumbledore rằng Sirius Black thà chết chứ không đời nào tiết lộ chỗ họ ở đâu.... Thế nhưng cụ Dumbledore vẫn không yên tâm. Tôi còn nhớ cụ đã đề nghị chính cụ làm Người giữ Bí mật cho gia đình Potter." - Giáo sư McGonagall nói.

"Cụ nghi ngờ Sirius Black à ?" - Rosmerta há hốc miệng ra.

"Cụ biết chắc là có ai đó rất thân cận với gia đình Potter vẫn thường báo cáo cho Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy nhất cử nhất động của họ. Thực ra cụ đã có lúc nghi ngờ rằng ai đó ở bên phe ta đã phản bội và chuyển lén thông tin của phe ta cho Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy." - Giáo sư McGonagall nói với vẻ u ám.

"Nhưng mà James Potter cứ khăng khăng tin cậy Sirius Black à ?"

"Đúng vậy. Và rồi, chỉ trong một tuần lễ sau khi dùng Bùa Trung Tín..." - Ông Fudge nói một cách nặng nề.

"Black phản bội họ ?" - Cô Rosmerta thở phập phồng.

"Đúng vậy. Hắn sẵn sàng tuyên bố sự ủng hộ công khai của hắn đối với Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy. Nhưng, như tất cả chúng ta đều biết, Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đã sa cơ trước đứa bé sơ sinh Harry Potter.

Mất quyền lực, bị suy yếu khủng khiếp, Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đã phải chạy trốn biệt tăm. Và điều này quả thực đã khiến cho Sirius Black rơi vào một tình thế rất khó khăn. Hắn không thể làm gì khác hơn là chạy trốn..."

"Một thằng trở mặt bẩn thỉu tồi tệ !" - Bác Hagrid nói lớn đến nỗi một nửa quán bỗng dưng trở nên im bặt.

"Suỵt !" - Giáo sư McGonagall nhắc khẽ.

"Tôi đã gặp hắn ! Không chừng tôi là người cuối cùng nhìn thấy hắn trước khi hắn ra tay hạ sát bấy nhiêu người ! Chính tôi là người đã cứu thoát Harry Potter ra khỏi căn nhà đổ nát của bố mẹ nó sau khi họ bị giết !

Tôi mang thằng bé ra khỏi đống tiêu tàn, nó trông đáng thương hết sức, trên trán hằn một vết sẹo, bố mẹ thì đã chết... Lúc đó Sirius Black xuất hiện, trên chiếc xe motor bay mà hắn thường cưỡi. Tôi không bao giờ nghĩ ra được hắn làm gì ở đó. Tôi đâu biết hắn là Người giữ Bí mật của gia đình Potter ! Thật sự lúc đó toàn thân hắn run rẩy, mặt mày thì trắng bệch ra. Và rồi, mấy vị có biết tôi đã làm gì không ?" - Bác Hadgrid gầm gừ, lại tiếp.

"TÔI ĐÃ AN ỦI TÊN PHẢN BỘI GIẾT NGƯỜI !" - Bác Hagrid rống lên.

"Anh Hagrid ơi, làm ơn nói nhỏ nhỏ thôi !" - Giáo sư McGonagall lại nhắc.

"Làm sao mà tôi biết được hắn chẳng mảy may đau buồn về cái chết của vợ chồng Potter chứ ? Hắn bảo tôi giao Harry cho hắn, nhưng tôi đã nhận được lệnh của cụ Dumbledore là mang thằng bé đến nhà dì dượng nó nên tôi đã từ chối.

Black quyết liệt phản đối, nhưng cuối cùng hắn đành chịu thôi. Lẽ ra tôi phải biết có chuyện gì đó ám muội đang diễn ra lúc đó chứ..." - Bác Hadgrid nốc một ngụm rượu cho dịu cơn tức, nói tiếp.

"Này, lúc đó tôi mà giao Harry cho hắn thì sẽ ra sao hả ? Tôi cá là hắn sẽ quăng thằng nhỏ ra giữa biển cho xem ! Đó là con trai của người bạn thân nhất của hắn ! Nhưng khi một phù thủy mà ngả về phe Hắc ám rồi thì không còn gì và không có ai có nghĩa lý gì đối với hắn nữa..."

Sau câu chuyện của bác Hagrid là cả một sự im lặng kéo dài.


"Nhưng mà rốt cuộc hắn đâu có chuồn mất tiêu hả ? Bộ Pháp thuật đã tóm được hắn ngay vào hôm sau mà !" - Rồi cô Rosmerta nói với giọng thỏa mãn.

"Giá mà chúng tôi làm được điều đó ! Không phải chúng tôi là những người đã tìm ra Sirius Black. Mà chính là Peter Pettigrew, một người bạn khác của gia đình Potter. Hẳn đau buồn đến phát điên và khi biết được Sirius Black là Người giữ Bí mật của gia đình Potter, Peter Pettigrew đã tự mình đi tìm Black." - Ông Fudge kêu lên cay đắng.

"Pettigrew à... Có phải là thằng nhóc mập ù luôn luôn theo đuổi cặp bài trùng Black - Potter khắp nơi ở trường Hogwarts không ?" - Cô Rosmerta hỏi lại.

"Nó là kẻ tôn thờ Black và Potter như bậc anh hùng. Nó chưa hẳn là chung nhóm với Black và Potter về mặt thông minh. Tôi thường hơi khe khắt với nó. Mọi người có thể hiểu là bây giờ tôi... tôi thấy hối hận như thế nào..." - Giáo sư McGonagall buồn bã nói.

"Kìa, Minerva. Pettigrew đã chết một cái chết anh hùng. Những nhân chứng Muggle, dĩ nhiên là sau đó chúng tôi phải xóa ký ức họ đi ngay, họ kể với chúng tôi về Pettigrew đã dồn Black vào bước cùng đường như thế nào. Họ nhìn thấy Pettigrew thổn thức rút cây đũa phép ra nhưng Black nhanh tay hơn. Pettigrew bị nổ tung, nát vụn như cám..." - Ông Fudge u sầu nói.

"Thằng nhỏ ngốc nghếch... Thằng nhỏ khờ dại... Nó chưa bao giờ có chút xíu hi vọng nào trong môn đấu tay đôi... lẽ ra nó nên để cho Bộ Pháp thuật xử lý..." - Giáo sư McGonagall xì mũi và nghẹn ngào nói.

"Tôi nói cho mà biết, tôi mà tóm được Sirius Black trước thằng nhóc Pettigrew thì tôi chẳng hơi đâu mà rút đũa phép với đũa thần. Tôi sẽ bẻ từng cẳng chân, từng cánh tay của hắn." - Bác Hagrid lầm bầm giận dữ.

"Anh không ý thức được anh đang nói gì đâu, anh Hagrid ! Một khi Sirius Black bị dồn tới đường cùng rồi thì không ai mong gì đương đầu nổi với hắn, ngoại trừ những Pháp sư Thủ tiêu được huấn luyện cẩn thận của đội đặc nhiệm Thi hành Luật pháp Pháp thuật. Tôi là một trong những người đầu tiên có mặt tại hiện trường sau khi Black đã giết chết mười mấy người ấy. Thỉnh thoảng tôi vẫn còn mơ thấy lại cảnh tượng đó.

Giữa đường là một cái hố khổng lồ, sâu đến nỗi làm bể cả ống cống bên dưới. Xác người vung vãi khắp mọi nơi. Dân Muggle thì gào khóc thảm thiết. Còn Black thì đứng đó mà cười, với cái có thể coi là di thể của Pettigrew trước mắt hắn... một mớ áo chùng đẫm máu và... và vài... mẩu vụn..." - Giọng ông Fudge ngừng ngang đột ngột rồi ông nói tiếp nghẹn ngào.

"Đấy, cô đã nghe câu chuyện rồi đó, Rosmerta. Hai mươi nhân viên của đội Tuần tra Thi hành Luật pháp Pháp thuật đã giải Black đi. Còn Pettigrew thì được truy tặng Huy chương Merlin Đệ nhất đẳng, điều này tôi nghĩ cũng là một niềm an ủi lớn cho mẹ của Pettigrew. Từ đó Black bị giam trong nhà ngục Azkaban cho tới..."

"Thưa ông Bộ trưởng, có đúng là hắn điên không ?" - Cô Rosmerta thở ra một hơi dài.

"Tôi ước gì tôi có thể nói là hắn điên. Hành động giết Pettigrew và mười mấy thường dân Muggle là hành động của kẻ cùng đường tuyệt vọng, tàn bạo... vô nhân tính...

Nhưng mà khi tôi gặp hắn ở nhà ngục Azkaban trong lần gần đây nhất thì Black vẫn tỏ ra bình thường biết bao. Hắn nói chuyện với tôi vô cùng sáng suốt và tỉnh táo. Tôi rất kinh ngạc thấy những viên giám ngục Azkaban dường như không có ảnh hưởng gì nhiều đối với hắn và hắn bị giam ở một trong những nơi được canh giữ kỹ càng nhất, như mọi biết đấy. Bên ngoài cửa xà lim của hắn luôn có giám ngục, bất kể ngày hay đêm." - Ông Fudge nói chậm rãi.

"Nhưng mà ông Bộ trưởng à, hắn vượt ngục ra ngoài là để làm gì chứ ? Có phải hắn vượt ngục ra để hợp lực với Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy không ?" - Cô Rosmerta lại hỏi.

"Tôi dám nói đó là.. ờ... kế hoạch sắp tới của hắn. Nhưng chúng tôi hy vọng sớm bắt được Sirius Black trước khi hắn thực hiện được mưu đồ. Khi Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đơn độc không bạn bè là một chuyện... nhưng khi hắn tụ tập lại đám tay chân thân tín thì... tôi phát rùng mình khi nghĩ đến việc kẻ đó sẽ nhanh chóng nổi lên hùng mạnh như thế nào." - Ông Fudge lảng tránh câu trả lời trực tiếp.

Có tiếng loảng xoảng trên sàn gỗ, ai đó đã làm rơi cái ly của mình.

"Ông biết đó, ông Fudge, nếu ông sắp dùng bữa ăn tối với ngài Hiệu trưởng thì chúng ta nên sớm quay trở về tòa lâu đài thôi." - Giáo sư McGonagall nói.

Mọi người chậm rãi đứng lên, những tà áo chùng phất lên khuất dần. Cánh cửa của quán Ba Cây Chổi Thần lại mở ra, một luồng gió tuyết lại ùa vào phòng, rồi các giáo sư đi khuất.

"Harry ơi ?" - Bọn tôi thò đầu xuống dưới gầm bàn, lo lắng nhìn chăm chú nhìn Harry, không thốt được một lời nào.

Harry ngồi đó rất lâu rồi mới thẫn thờ đứng dậy, bọn tôi theo cậu ấy trở lại tiệm Công Tước Mật nhưng cậu ấy từ chối để bất kì ai đi theo nữa. Thật may rằng Harry cuối cùng cũng trở về lâu đài một cách an toàn, dù quần áo và tinh thần đều có chút tả tơi.











*Mobiliarbus : Nhúc nhích, cây xích qua đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro