Chap 2: Sức mạnh của Kuro

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta đã từng là một quí tộc nhưng sau đó ta bị chúng gài bẫy và bị trục xuất khỏi lãnh địa sau đấy ta có một cuộc sống vui vẻ ta gặp được mẹ của shria sau đó có Shria cuộc sống của chúng tôi tuy khó khăn nhưng lại rất hạnh phúc, nhưng một ngày chúng mò đến bắt giữ cả nhà ta, vì sắc đẹp của mẹ con bé mà chúng giam bà ấy lại không muốn chịu cảnh nhục nhã bà đã tự tử, Shria mất đi người mẹ yêu quý con bé khóc mấy ngày mấy đêm" 
(Đại khái vậy chi tiết để sau này nói thêm, mẹ shria nhân vật tầm cỡ đấy)
Tiếng nghiến răng của Kross làm Kuro còn nghe được, ông ta chắc chắn là rất đang căm thù những tên đó.
"Xin lỗi vì đã đề nghị bác nói về việc này, một câu chuyện buồn"
"Không sao, chuyện đó đã nhiều năm rồi kể từ lúc con bé được 5 tuổi, bây giờ ta rất lo cho con bé, nó vẫn buồn từ ngày đó, đêm nào ngủ cũng gặp ác mộng thấy người mẹ quá cố" Kross thở dài. 
"Cha với anh đang nói về chuyện gì thế ạ?" Shria vẫn với bộ đồ đó từ ngoài bước vào tay bưng ít cơm và chút đồ ăn thừa hôm bữa trước lên.
"Em xin lỗi,nhà em chỉ toàn đồ thừa, mai em sẽ chuẩn bị bữa thật ngon cho anh"
"Cha với anh dùng bữa, con đi dọn dẹp chút rồi quay lại ạ"
Shria quay ra cửa rồi đi ra ngoài, Kuro nhìn thấy ánh mắt của Shria rất buồn, sau khi nghe câu chuyện của bác, hắn cũng cảm thấy buồn thay cho shria, không như cuộc sống của mình có cả cha cả mẹ, cuộc sống đầy đủ hắn chẳng cần phải làm gì chỉ biết đọc sách ngày qua ngày, nghiên cứu cổ học.
Vì đang đói nên Kuro chẳng chê gì cả có gì ăn đấy đây cũng là cách sống của một một nhà thám hiểm mà.
"Cậu đến thì cứ tự nhiên như ở nhà, nếu cậu không chê thì đêm nay cậu ở lại đây nghỉ cũng được" Kross tỏ ý hiếu khách
"Cảm ơn bác, cháu cũng đang định nhờ bác ạ"
"Vậy thì tốt, tuy nhà ta chật hẹp nhưng vẫn có đủ chỗ cho cậu"
.............
Sau bữa ăn tôi đi ra ngoài xem xét xung quanh, nhìn căn nhà thật ra mà nói nhà bác kross chỉ vỏn vẹn khoảng 5m vuông bên ngoài củi khô dựng lên thành chống cao bằng nửa nhà, vì đây là rừng nên đâu cũng toàn cây cối, nhưng toàn những loại hắn chưa bao giờ thấy vì trời tối nên hắn cũng chả nhìn rõ lá của cây.
Kuro phát hiện thấy có ánh đèn ở phía trước liền chạy thẳng theo hướng đó.
"Thì ra shria ở đây làm anh tìm mãi , em đang làm gì vậy?' Kuro lúc đó tò mò quá nên quên cả việc chào hỏi.
Thấy hắn Shria quay đi luôn , trên tay Shria cầm một thanh gỗ không biết để làm gì
"Xin đừng nhìn em như thế" Shria nói giọng ấm úng
"Em cần anh giúp gì cứ nói" Kuro tiến lại gần Shria hỏi.
"Anh hứa sẽ giúp em mà, để trả ơn em"
"Em có giúp được gì anh đâu xin đừng nói vậy ạ"
"Cảm ơn vì bữa ăn, em chịu nhịn bữa để phần cho anh, với người khác đó là chuyện bình thường, nhưng với em đó là cuộc sống là công sức của em anh rất biết ơn em đấy"
"Không có gì, chỉ là em muốn vậy" Shria lúc này mới quay lại nhìn Kuro.
"Vậy bây giờ em có thể cho anh biết lí do em ở đây chưa?, cần anh giúp gì không?"
"Em đang luyện cách dùng kiếm, nhưng do em không đủ tiền mua kiếm nên em dùng cái này" Shria dơ thanh gỗ cho Kuro xem.
"Em muốn bảo vệ cho cha em,và em cũng muốn bảo vệ những người nghèo khó như em, bản thân trở nên mạnh mẽ hơn để cha không phải lo khi em xuống núi một mình" 
Shria nói ra ước nguyện đó làm hắn thấy cảm động, Shria tuy nghèo khó nhưng lại có trái tim thật ấm áp"
"Đưa anh cái thanh gỗ nào, anh đã nói là sẽ giúp em rồi, anh sẽ làm cho một cây kiếm thật đẹp" không biết tại sao Kuro lúc đó lại tự tin tới vậy như thể hắn chắc chắn có thể làm được vậy.
Shria chẳng hiểu gì nhưng vẫn đưa cho Kuro.
Kuro rút con dao trong người ra bắt đầu đẽo phần phần gỗ cứng để làm phần cán, phần trên để làm lưới kiếm
"Anh làm gì vậy ạ?" Shria không hiểu nổi Kuro hắn đang định làm gì nữa
"Em đợi anh một lát tí rồi biết" 
Một lát sau...

"Tặng em cái này tuy không phải đồ thật nhưng có thể dùng được, thanh gỗ của em đúng vừa kích cỡ mà" lúc làm xong đến hắn cũng không tin vào mắt mình nữa giống như một bản thật vậy "chẳng lẽ ở thế giới này cách kĩ năng của mình được cải thiện"
Shria vui tới mức lấy luôn cây kiếm nhìn ngàng nhìn dọc không rời mắt
"Em không ngờ từ cây gỗ em nhặt khi lượm củi anh làm ra cây kiếm tuyệt như vậy, em chưa thấy loại kiếm này bao giờ ,tên nó là gì ạ?" Shria nhìn tôi một cách thán phục
'Tên cây kiếm là katana, loại vũ khí của samurai dùng trong trong xưa'
"Samurai?"
"Không có gì?" Hắn ta gãi đầu cười ha hả vì biết mình nói quá lời
"Em dùng thử xem có được không?"
"Vâng, để em thử" Shria đi thử liền những tiếng vút như xé gió nghe thật tuyệt không chỉ đẹp mà còn nhẹ nữa.
"Tuyệt thật anh Kuro, như em đang dùng kiếm thật vậy"
Kuro thấy rất vui vì Shria thích, rồi hắn nằm xuống bãi cỏ nhìn lên trời thả lỏng người làm hắn nhớ tới gia đình, không biết họ về chưa?, mọi người sẽ lo lắm đây, liệu có cách nào để trở về không? Đá cổ đó lá cái gì chứ? vì nó mà mình bị dịch chuyển tới đây, cứ như hàng tá câu hỏi xuất hiện trong đầu Kuro.
......................
Lúc đó một cuốn sách xuất hiện làm tôi bất tỉnh sau đó tôi cũng chẳng nhớ gì.Hoài niệm thật tôi vẫn đang ở trong cái không gian trắng này rồi nhưng lần này khác lần trước trước mặt tôi là hàng ngàn cuốn sách, không mà còn hơn thế chúng được xếp vào các kệ sách rất ngay ngắn, tôi rất thích đọc sách nhưng với lượng này có đọc đên hết đời cũng không hết. Chính tôi cũng không thể điều khiển cảm xúc của mình nữa miệng cứ há ra không ngậm lại được, một cuốn sách màu 2 màu trắng và đen ở giữa đính một viện kim cương xuất hiện ngay trước mặt tôi, tôi cầm lấy mở cuốn sách ra thì 2 luồng sáng bay quanh tôi rồi biến một cô gái tóc bạch kim trong trang phục nửa vời (các ông tự hiểu nhé)
"Ta xin tự giới thiệu, ta là thần valdie cai quản không gian sách của toàn nhân loại, ngài là người được chọn để tiếp nhận nguồn tài nguyên vô tận này"
"Được chọn?"
"Vì ngài là người duy nhất mã hóa thành công được tinh thạch đá trong 800 năm qua và mang trong mình sức mạnh thời gian và sức mạnh không gian"
"Thì ra là khối đá đó, ngay từ đầu mình đã thấy nó kì lạ rồi lúc đó mình nói thế giới thời không thì mình bị hút vào"
"Làm thế nào để trở về?" Câu hỏi mà tôi không tự trả lời được đây đúng là cơ hội tốt
"Tôi không thể giúp ngài việc này, nhưng trong này có một cuốn sách sẽ giúp ngài trở về được hãy tự tìm ra nó"
"Cái gì? Cô bảo tôi tìm sách ở đây á? Đừng đùa vậy chứ,nhưng tôi có thể về được nếu tìm được nó phải không?" 
"Không khác gì muốn tôi ở đây cả đời à"
"Ngài cần biết điều này, đây là một không gian trong tâm trí của ngài, nhưng hiện giờ không gian này không được kết nối với phần tâm trí ở cơ thể ngài được, vì thế hiện giờ tâm trí cơ thể ngoài kia của ngài không thể tự quay về được, muốn trở về được thì trước tiên phải có những hiểu biết về nó sau đó tìm cách kết nối 2 phần tâm trí với nhau"
"Ý cô là tôi chỉ là một phần trong tâm trí của tôi thôi sao?" 
"Đúng vậy, có điều nếu ngài tìm hiểu hay học được điều gì ở đây thì tâm trí bên ngoài cũng sẽ có được vì đều cùng một cơ thể, còn việc thực hiện phát huy kiến thức ấy thì do tâm trí bên ngoài kia quyết định"
"Ra là vậy, tức là tôi biết được những gì thì tâm trí bên kia của tôi cũng sẽ biết được điều đó à"
"Đúng là vậy, ta có một lời khuyên cho cậu, hãy học phép thuật và kiếm pháp trước rồi học những cái khác"
"Tại sao? "Cô ta khuyên mình học kiếm với phép thuật để làm gì chứ"
"Vì tâm trí bên kia của ngài đại khái là cơ thể sống của ngài sẽ gặp nguy hiểm, nơi tâm trí kia xuất hiện là ở một hành tinh tồn tại dựa vào phép thuật và kiếm, đây là cách để bảo vệ bản thân"
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn vì đã nhắc nhở tôi đúng là bất cẩn, vậy nếu muốn học kiếm thì sẽ như thế nào?"
Cô ta đưa tay ra trước thân một thanh kiếm không biết từ đâu đã nằm trên tay cô ta.
"Nó ở đâu ra vậy? Lúc nãy tôi có thấy cô cầm kiếm đâu" chẳng hiểu sao tôi nổi hứng hiếu kì.
"Ở không gian cho phép ngài thực hiện bất cứ điều gì hãy hình dung ra cây kiếm và nó sẽ xuất hiện"
Tôi cũng bắt đầu làm thử ngay hình dung ra một cây katana thật tuyệt vời nó đang ở trên tay tôi
"Vậy còn phép thuật?"
"Sức mạnh phép thuật cũng gần giống như việc tạo ra cây kiếm nay"-vừa nói cô ta chỉ vào thanh kiếm trên tay
"Phép thuật cũng giống như thanh kiếm này cũng được coi là vũ khí, nhưng cậu phải niệm phép mới dùng được"
Tôi bắt đầu nhớ tới những bộ anime về phép thuật khi tôi xem lúc nhỏ là muốn dùng phép loại gì thì phải đọc thần chú nào đó phù hợp đại khái vậy không ngờ cũng có lúc dùng tới những điều đó.
"Học nó ở đây đúng chứ" tôi chỉ tay về những cuốn sách phép.
"Đúng là vậy, ta xin phép rời khỏi đây"
"Ừm, nếu thế thì cho tôi hỏi một câu cuối tại sao cô lại ở đây?"
"Cũng như cậu thôi! Cố mà đọc hết" Vừa trả lời câu hỏi của tôi xong cô ta biến mất và để lại một lời khuyên như vậy
"Giống mình ư? Á bị kẹt 800 năm tại đây sao"
...........
...........
Hôm nay Kuro với Shria cùng nhau xuống núi để mua ít thực phẩm, biết có một thị trấn tên Cranbe nơi phát triển nhất nơi đây, Kuro nảy ra một ý giúp cho Shria nên cả đêm qua hắn cố hoàn thành chúng nên giờ vẫn còn ngái ngủ.
"Chào buổi sáng anh Kuro" giống như Shria đang đợi sẵn hắn bên ngoài vậy vừa ra khỏi giường Kuro đã nhìn thấy cô ấy bên rồi,Kuro cũng đáp lại lời chào bằng cách dơ tay vẫy vẫy.
Kuro với cô ấy bắt đầu xuống núi từ sáng sớm nhưng tận trưa mới tới nơi trước mặt hắn là một tòa thành được bao phủ bởi các bức tường lớn một cánh cổng có người qua người lại vô cùng tấp nập có đủ các kiểu người, hôm qua được Shria kể cho biết về con người ở đây Kuro cũng nắm được kha khá thông tin ở đây có nhiều các chủng tộc khác nhau nhưng không sống chung họ tạo thành các quốc ra riêng biệt phần lớn rất ít khi qua lại chỉ ngoài các thương buôn họ đi khắp nơi để rao bán các mặt hàng thu lợi nhuận. Từ đó nên tôi mới nảy ý kiếm tiền ở đây.
Trước cổng thành có 6 người lính canh điều khiển người qua lại tránh gây ùn tắc kèm theo thu thuế vì đã chuẩn bị số tiền vừa đủ để qua nên Kuro với Shria qua trót lọt mà không gặp rắc rối gì. Không chỉ bên ngoài mà bên trong cũng vô cùng tấp nập đúng là nơi phát triển mà đi dọc theo con đường từ cổng thành vào đi một lúc khá lâu cuối cùng chúng tôi dừng tại một quán trọ.
"Anh ở bên ngoài đợi em nhé, em có chút việc muốn gặp chủ quán " 
"Vậy anh đi xung quanh một lúc rồi quay lại"
"Vâng, anh quay lại sớm đấy" Shria có vẻ đang lo lắng về việc sợ hắn đi lạc
Kuro tỏ ra thản nhiên để Shria đỡ lo hơn.
"Không sao đâu anh chỉ đi gần đây thôi"
Mọi chuyện xong xuôi Kuro bắt đầu kiếm chỗ để bán ít đồ, nhìn quanh chả thấy chỗ nào hợp cả, quanh đây chỉ toàn bán lương thực với vải lụa chắc đây không phải địa phận buôn bán của thương nhân rồi, điều đó khiến hắn cũng khá hụt hững phía trước có rất đông người không biết có chuyện gì diễn ra?
Một tên to con đang dùng dây doi quất vào một thằng bé trên đầu có đôi tai, còn có cả đuôi nữa mặc bộ quần áo rách tả tươm, cả tay cả chân đều bị xích lại.
"Thật tội nghiệp, còn nhỏ mà mang trên mình cái tôi nô lệ" một cụ bà cảm thấy đau lòng trước cảnh này.
"Đúng là cầm thú mà" một người đàn ông trung niên tức giận mắng rủa
"Nó đâu phải con người, chỉ là con thú thôi có gì to tát đâu"
"Những lời như vậy mà ông cũng nói ra được"
Tiếng người dân bàn tán lan ra cả chỗ Kuro.
........
.......
Có người thì tỏ ra vô cùng thương xót người thì thản nhiên vô cùng các suy nghĩ trái chiều và việc này trở thành vấn đề bàn luận.
Con người ở đâu cũng vậy cảm thấy thật đáng buồn trước cảnh đó mà họ vẫn còn tranh luật được.
Lúc đó chả hiểu sao máu anh hùng trong hắn từ đâu xuất hiện thực mà nói cái tính nóng máu này sẽ khiến Kuro gặp nhiều rắc rối sau này.
"Đánh đập một đứa trẻ như vậy thì ra dáng người lớn lắm à" không biết từ lúc nào Kuro đã chen được vào đám đông,chỉ thẳng mặt thàng to con kia mà nói như để giải tỏa vậy.
"Đây chẳng Dorin một tên buôn bán nô lệ khét tiếng lắm, hắn làm gì ở đây chư" một người trong đám người dân lên tiếng.
-Thì ra hắn là dorin sao? Tiêu thằng nhóc rồi động phải tay buôn người Dorin, nghe nói hắn mạnh lắm"
"Thằng khốn dorin nếu được tao phải cho nó một trận vì dám phá gian hàng của tao" một người đàn ông có vẻ rất căm ghét nghe nói ông ta mở một tiệm vải nhưng luôn bị thằng Dorin phá đám vì thế mà không ai dám bén mảng tới.
"Tôi cũng như ông vậy quán của tôi vừa bị thằng đó phá nát rồi"
"Xin lỗi vì không thể làm gì giúp câu được" người phụ nữ ở phía sau Kuro nói những điều đó khiến hắn khó hiểu
Chẳng để tâm tới đám đông xung quanh hắn quay ra phía Kuro hắn dùng cái giọng dữ tợn đe dọa tôi
"Mày là thằng nào? Mày vừa nói gì cơ" 
Mới ngày thứ hai ở đây mà đã gặp rắc rối đúng số phận mà cái viên đá chết tiệt kia mang lại lỡ rồi thì đành chịu thôi
"Một thương nhân, đánh đập nhóc kia mà không biết thương xót gì sao?" Kuro hỏi móc lại tên đó.
"Oh thương nhân à, vậy chắc có nhiều hàng ngon lắm đây tiện đây tao xử mày luôn rồi cướp hết hàng của mày coi như đền bù vì dám chọc tức tao"
Hắn lao về phía tôi với tốc độ đáng kinh ngạc.
"Chịu chết đi thằng nhóc" hắn tung một cú đấm bằng tay phải tầm ngang mặt tôi
Bỗng tiên như có một dòng điện chạy qua Kuro vậy, cái tư thế này từ khi nào mà, ngay lúc này đúng vậy là nó Kuro lách người sang bên phải rồi quay ngược lại với hắn, Kuro giữ tay hắn chân phải chặn bước tiến của hắn rồi dùng vai làm giá đỡ rồi dùng lực hất bay hắn một đoạn.
Ai cũng há hốc mồn đơ hết cả ra
"Thằng nhóc này là ai vậy?"  người phụ nữ lúc nãy nói xin lỗi giọng run run.
"Chắc do may mắn thôi thằng đó sao có cửa với Dorin được chứ" 
"Vẫn chưa xong đâu tên dorin này không phải dạng vừa đâu"
Sau cú ngã đó hắn nổi sát khí dữ tợn hắn rút con dao trong người lao tới lần nữa.
"Tao sẽ giết mày, thằng chó" lần này hắn thật sự muốn giết người thật rồi
"T...A..o G..i.....xoạt rầm" rầm một tiếng tên dorin bị Kuro ném vào một gian hàng cũ gần đaya ngã xuống mặt đất bất tỉnh luôn.
Đến chính bản thân Kuro còn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nữa, tay hắn như quen với việc chiến đấu rồi vậy vừa nãy chỉ trong tích tắc Kuro đã tiếp cận và cho tên đó một cú ngay giữa bụng hắn không ngờ mạnh cú đấm đó mạnh tới vậy.
-Cậu ta thực sự là ai vậy? Kỹ năng chiến đấu tuyệt vời? Chẳng lẽ cậu thanh niên ấy là kỵ hoàng gia
-Không thể tin được chỉ với một cú đấm.
"Cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi, thực là xấu hổ khi phải nói chúng tôi không thể làm gì được, hắn luôn khiến chúng tôi lo sợ bao lâu nay, hắn bị cậu cho một trận chắc chắn từ nay sẽ không lám làm càn nữa" người đàn ông của tiệm vải cảm ơn tôi vì điều đó
"Hài, chúng tôi còn lo cậu bị hắn giết chứ thật là tốt quá rồi" người phụ nữ khi nãy thở dài nhẹ nhõm.
"Cú xoay người đó đúng là tuyệt phải không mọi người"- đúng vậy, đúng vậy
Sau chuyện này ai nấy đều ngạc nhiên trong lòng mọi người giờ cậu ta trở như thành anh hùng vậy.
Không chỉ người dân ở đây đâu cậu bé cũng thú nhân kia cũng đã coi Kuro là anh hùng vậy.
Cậu bé đã chứng kiến trận đấu của Kuro từ đầu tới cuối thằng bé ngưỡng mộ trước sức mạnh của người trai trẻ kia "nhất định phải là anh ấy mới được"
Ngay lúc này cậu bé đang bám lấy tôi
"Xin anh hãy giúp em, chỉ có anh mới giúp được" cậu bé vừa nói vừa khóc
Kuro cố gỡ tay cậu bé ra thật sự như vầy vô cùng khó chịu, nhưng cậu bé không hiểu, nó nghĩ Kuro ruồng bỏ nó, cậu bé quì xuống nài xin,Kuro  thật là hết cách rồi.
"A a a, được rồi anh sẽ giúp chú mày" hắn đỡ cậu bé đứng dậy, đồng ý đại cho thằng bé an tâm chứ còn chả biết nó định nhờ giúp gì cái cảm giác có ai đó nài xin giúp đỡ nếu mà từ chối thật là hổ thẹn mà.
" hic hic Cảm ơn anh, làm ơn hãy cứu chị em"
Hắn ngồi xuống, lấy trong túi một cái khăn lau nước mắt của thằng bé
Mọi người ai nấy nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy tốt hơn.
" Được rồi, vậy hãy kể anh nghe câu chuyện của chị em đi, hi vọng anh sẽ làm được điều gì đấy"
Sau đó Kuro cùng với cầu bé quay trở lại quán trọ ngay lúc này hắn có cảm giác chẳng lành trước mặt tôi chính là s
Shria, sát khí thật kinh khủng đối với hắn thì còn kinh khủng hơn cả cái tên Dorin kia.
"Anh đi đâu thế hả?, biết em lo lắm không" Shria tỏ ra khá khó chịu
"Cậu bé này là ai vậy?" Shria nhìn thấy cậu bé này ở phía sau Kuro
"Chuyện dài lắm chúng ta về quay trở về trước rồi tính" 
Shria gật đầu trên đường đi Kuro kể hết lại mọi chuyện cho Shria nghe. Shria mặt mày khó coi " mồ.. anh mới tới đây mà đã gây ra chuyện rồi"
"Thì tại anh nhìn thấy tên kia tàn nhẫn quá nên....
"Được rồi, vì lần này anh làm việc tốt nên em sẽ bỏ qua, nhưng không cod lần sau đâu" vừa nói Shria vừa lườm hắn.Cứ ngỡ thành thật thì sẽ được khoan hồng ai ngờ,nhưng cuối cùng vẫn bị cô ấy la cho một trận cho tới trọ.
Biết được chuyện nên Shria nhờ chủ trọ cho Kuro với cậu bé nhờ qua một đêm còn Shria phải về nhà để cha cô ấy khỏi lo.
"Anh nhớ đừng làm gì quá đấy" có vẻ Shria đang lo cho tôi
"Anh sẽ ổn thôi lo cho cậu bé này xong anh sẽ tìm em"
"vậy em đi đây, xong việc thì anh phải tìm em đấy"
Kuro với Shria tạm chia tay nhau ở đây bây giờ việc quan trọng là phải kiếm gì đó nhét vô bụng cái đã nhưng trong người không có một xu nào cả mặc dù chủ quán là người quen của Shria nhưng đã cho ở nhờ rồi không thể làm phiền thêm nữa, tính sao đây mình đúng là bất cẩn không tính tới chuyện này.
Đang lúc túng bần nghe có giọng người đàn ông nói lơn
"Ê chàng trai, qua đây ngồi chung đi" nhìn quanh một lượt có vẻ như người đan ông đó gọi Kuro.Ông ta gọi mình sao?
Thì ra là một người đang ngồi một mình ở trong quán trọ.
"Cảm ơn cậu đã giúp người dân chúng tôi, đánh cho tên Dorin đó một trận cậu làm điều mà trước đây trong chúng tôi không ai dám làm" chắc ông ấy biết Kuro là người đánh bại tên dorin, có lẽ là một trong đám đông.
"À vâng, chuyện đó chỉ là tình cờ thôi việc cháu gây láo loạn ở đấy mong mọi người thông cảm" Kuro cúi đầu trước người đàn ông kia.
"Kia chẳng phải Kuro sao haha" mấy người không biết từ đâu tới vừa bước vào quán đã nhận ra Kuro.
-Hôm nay sao chúng ta không làm một bữa nhỉ?- một người trong số đó mở lời.
-Đúng rồi mọi người, làm bữa ăn mừng nào cậu Kuro, hôm nay dwatf tôi bao bữa này- một người đàn ông trung tuổi thân mặc bộ giáp nhẹ, khuôn mặt có 1 vết xẹo ông ta hô lớn
"Không ngờ cậu ấy là người đánh tên Dorin đấy"
"Shria lần này mang tới vị khách quý cho cô chủ đúng không?" 
"Có lẽ vậy, lần tới phải cảm ơn cô ấy"
Ở phía xa là 2 người con gái một người mặc bộ đồ phục vụ khá giản dị người kia thì khác hẳn bộ đồ khác hẳn với người phục vụ chắc chắn đây chính là chủ quán rồi "nhờ có cậu ta mà nay quán đông người hơn hẳn"
Lúc này hắn cảm thấy may mắn, đúng là trong cái rủi vẫn có cái may thế là tối nay hắn không phải lo về chuyện ăn uống, Kuro mang phần cho cậu bé kia, từ lúc tới quán cậu ta chỉ ở yên trong phòng không hề ra ngoài, chắc là vẫn còn đang sốc về những gì đã xảy ra.
Kuro bước vào phòng thấy cậu bé đang ngồi trong góc cúi gằm mặt xuống.
"Em đang lo cho chị em sao?" Kuro đặt tay lên vai cậu bé.
"Anh hứa với em sẽ đưa chị em về nhưng trước tiên hãy ăn đi, rồi mai chúng ta sẽ đi cứu chị em"
Cậu bé như bị hắn nói đúng những gì đang nghĩ nên đã mở lòng hơn cùng với việc đang đói cậu ta ăn hết xuất cho 3 người nhanh chóng.
"Nhóc kể ta nghe chi tiết câu chuyện câu chuyện được chứ" mặc dù đã nói qua nhưng Kuro vẫn còn nhiều điều chưa rõ.
Cậu bé ngay lập tức kể cho tôi nghe, cơm vẫn còn dính trên má.
" Chị ấy tên Restin. Em với chị ấy không phải chị em ruột, em với chị ấy bị tên dorin bắt làm nô lệ xong tình cờ gặp nhau mặc dù vậy nhưng chị ấy coi em như em trai vậy, cả em cũng lắm lúc chúng đánh đập chị ấy chỉ vì giúp em chị ấy mới bị vậy, sau khi tới vương quốc phwfonb chúng bán chị ấy cho một quý tộc, em nghe nói quí tộc ở vương quốc phwfonb này toàn người xấu, em chắc chắn chị ấy sẽ phải chịu khổ, em may mắn được anh cứu nhưng chị ấy vẫn không..." nói tới đây cậu bé bật khóc. 
Ở cái thế giới này xã hội thật bất công con người không được bình đẳng như ở thế giới của mình, sự phân biệt đối xử thật tàn khốc họ không được sống như một con người bị coi như một món hàng bị bán từ người này qua người khác tôi không kiềm chế được đấm mạnh vào tường
"Em biết chị em hiện đang ở đâu không?" 
"Em nghe nói tên quí tộc ấy là axendergan fellqron, ông ta sống ở căn tòa nhà lớn ở phía đông thị trấn này"
"Ừm" 
Biết là vậy, làm sao để cứu chị thằng bé chứ, với lại nếu bị chúng tấn công liệu còn được như lúc đấy không, mình đã hứa với thằng bé rồi giúp hay không giúp đây a a càng nghĩ càng khiến mình đau đầu
"Anh là thương nhân phải không?" Câu hỏi của cậu bé là tò mò hay có muốn điều gì khác.
"Đúng rồi mình là thương nhân, mình là thương nhân haha" hắn cứ nhắc đi nhắc lại câu đấy.
Kuro bây giờ chẳng khác gì bọn người xấu, giọng cười thật đáng sợ cùng với cái ánh mắt của vực xâu của hắn
"Mai chúng ta sẽ cứu chị em" hắn nói lại với cậu bé lần nữa.
"Bây giờ đi nghỉ đi, mai lên đường sớm"























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro