10. (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh cáo: Bỏ thuốc, sỉ nhục, không tình yêu.

Đôi lời nhắn nhủ Ithaqua: Mình là mình thương cậu lắm mới gắn tag trọng sinh vô chứ cỡ cái nết của cậu thì xứng đáng mất anh trai (Bồ).
~•~

Jack đủng đỉnh rời đi khiến nơi này chỉ còn lại hai người là Ithaqua và Nathaniel. Vì tác dụng của thuốc cho nên Nathaniel bây giờ lại càng thêm thảm hại, cậu vật vã nhéo thịt ở đùi mình để lấy lại bình tĩnh nhưng cơn đau và khoái cảm nhục dục kéo đến từng cơn lại khiến những lần giày vò thịt đùi tăng thêm phần kích thích. Đương nhiên, Ithaqua rất tán thưởng gợi ý mà Jack đưa cho mình trước lúc rời đi, bỏ mặc Nathaniel thảm hại ở lại đây, bị thuốc quật và trải qua nỗi đau bị thẻo thịt hàng trăm lần, nhưng gã lại nghĩ đến việc con mồi của mình ở lại đây sẽ được đồng đội tìm thấy, ra sức cứu chữa và rồi liều thuốc quý giá mà gã có được sẽ bị lãng phí mất.

Thế nên Ithaqua đã thử đi đến và đá mấy cái không nặng không nhẹ để thu hút sự chú ý của Nathaniel.

"Ư....ức..."

Nathaniel nhìn Ithaqua, đôi mắt xanh cũng mờ đục đi vì thuốc, nhìn qua không chỉ dâm đãng mà còn khá là mê hoặc lòng người. Hai mắt của Ithaqua tối sầm, gã gỡ cà kheo ra rồi dùng mũi giày nâng cằm của Nathaniel lên, hơi lạnh trên người cũng vì thế mà phả mạnh lên thân thể nhỏ gầy, Nathaniel bị hơi lạnh thổi cho rùng mình, lý trí trở về khiến cậu lắc lắc đầu rồi bắt đầu kháng cự.

"Không... Không muốn..."

"Không muốn cái gì?"

Ithaqua hỏi, mũi giày lại tiếp tục đặt dưới cằm của Nathaniel rồi nhẹ nhàng cọ cọ khiến người nằm dưới thân vừa vất vả bò khỏi vực sâu lại lần nữa rớt xuống. Nhìn thấy Nathaniel không trả lời, Ithaqua lại càng kiên nhẫn gãi gãi cằm của cậu Như thể đang cưng nựng một chú mèo con có tiếng kêu nhỏ nhẹ vậy, nhưng từ bản chất cho đến tính cách, Ithaqua chưa bao giờ thích mèo vì chúng quá mềm và quá yếu đuối.

Nhưng mẹ lại thích những thứ như thế cho nên gã cũng sẽ vờ như thích chúng. Cũng giống như việc dù không muốn nhưng vẫn sẽ thỏa mãn ham muốn nhục dục của thứ rác rưởi đang nằm dưới chân mình. Nathaniel khi được Ithaqua bế lên thì mềm rũ cả người, mồ hôi túa ra khiến mái tóc trắng xẹp xuống và dán chặt lên gò má thanh tú. Dù nói rằng Nathaniel và Ithaqua là anh em sinh đôi có khuôn mặt giống hệt nhau nhưng nếu nói về vẻ ngoài thì Ithaqua lại hơn hẳn Nathaniel về độ gai góc và phong trần, thậm chí, vì đã là thợ săn từ lúc còn nhỏ và chiếm hết dinh dưỡng lẫn sức khỏe của anh trai mình từ khi còn trong bụng mẹ nên Ithaqua rất khỏe và có cơ bắp săn chắc hơn Nathaniel rất nhiều. Thế nên chẳng lạ lẫm gì khi hiện tại, Ithaqua luôn dễ dàng khống chế lẫn đá Nathaniel đang gắng sức vùng vẫy ra sàn.

Từ lúc bị Ithaqua chạm vào người, sự khốn khổ đã bị biến thành một nỗi khát khao, nao núng vượt quá tầm kiểm soát. Nathaniel thở hồng hộc, cậu vô thức dán mình lại gần Ithaqua, tham lam đòi lấy chút mát mẻ từ em trai mình, tiếng rên rỉ cứ mãi lòng vòng tại nơi cổ họng khiến người nghe tê dại cả đầu óc. Ithaqua im lặng để cho Nathaniel chìm đắm vào sự bố thí của mình rồi đưa tay ra tát mạnh vào mặt cậu một cái.

"Đừng có tỏ ra thèm khát như thế."

Nathaniel run lên rồi cúi gằm mặt như đang tự hối lỗi, Ithaqua hừ giọng nhìn xuống thân mình đang không ngừng tỏa ra nhiệt độ nóng hổi không thua kém gì người bình thường của Nathaniel, đôi mắt nhanh chóng híp lại đầy khinh thường khi thấy chỗ dưới bụng của cậu đã dựng lên một túp lều nhỏ.

"Nhìn mày tận hưởng ghê."

Ithaqua híp mắt, gã phóng tay mình ra, bóp chặt túp lều cách mấy lớp vải khiến Nathaniel oằn mình rên rỉ, tiếng rên trầm đục nhưng vẫn nhẹ nhàng khiến Ithaqua càng muốn chọc cho người này rên lớn hơn. Và như ước nguyện của gã, Nathaniel rên rỉ từng tiếng một, cổ họng luôn được sử dụng để ngâm nga những bài hát thường được dùng trong nhà thờ, các ngày lễ lớn luôn phát ra những tiếng rên rỉ êm tai và ngọt đến phát ngấy. Dường như ý thức được điều đó nên Nathaniel vội dùng tay che miệng lại, đôi mắt lại lần nữa lấy lại thanh tỉnh.

"Buông.... Buông ra..."

"Hửm?"

Ithaqua nhướng mi, cố tình dùng ngón cái đè và trượt mạnh lên khiến Nathaniel rùng mình, tiếng rên đầy kìm nén trượt qua kẽ tay như là đang nỗ lực bảo vệ phẩm giá của chính mình. Ithaqua nghiêng đầu nhìn cái trán đẫm mồ hôi của anh mình, cười khẩy.

"Chắc hẳn mày đã làm tình nhiều lần với người khác rồi, thân thể rất thành thật với sự đụng chạm của tao."

Nathaniel lắc đầu nguầy nguậy.

"Không có, tôi không có!"

"Đừng có nói dối chứ."

Ithaqua thở dài. Một Hồng y trẻ tuổi lại còn có vẻ ngoài ưa nhìn, nếu không dựa vào tiền tài và thế lực thì cũng chỉ có quan hệ thể xác, mà gia đình Norwell thì có tốt lành gì, chỉ vài ngày đóng giả thành Nathaniel cũng đủ khiến gã phải buồn nôn mỗi khi đối mặt với đôi mắt đầy khao khát của đám đồng nghiệp, cấp dưới và cấp trên, nhưng vì không muốn để lộ mọi chuyện và đặc biệt là để bảo vệ đường về nhà an toàn cho mẹ, gã đã không thể không nhịn và để mặc cho đám người đó nhìn mình bằng đôi mắt cháy bỏng.

So với sự man rợ của một con quái vật như gã, sự thối nát của đám người đội lốt văn minh còn tởm lợm và đáng sợ hơn gấp vạn lần. Thế nên gã đã bóp cổ của Nathaniel, rít từng tiếng một vào tai cậu.

"Tao không quan tâm những gì mà mày đang nói, vì dù có là đúng hay sai thì chính mày là người đã lấy đi mọi thứ của tao!"

Từ cha mẹ, địa vị cho đến cơ hội sống sót, từ lúc mới bắt đầu, người sai luôn là cậu. Nathaniel bần thần rồi chợt nhớ về lần nói chuyện sau cùng với mẹ trước khi lên đường truy lùng nữ Phù thủy tóc đỏ, trong lần ấy, hình như mẹ cũng đã nguyền rủa và mắng chửi cậu những lời như thế, nhưng khác với khi đó chỉ cảm thấy mệt mỏi thì bây giờ, khi đối mặt với người em song sinh đã nằm trong một bào thai với mình và lẽ ra cả hai nên tồn tại cái gọi là liên kết tinh thần, Nathaniel lại cảm thấy đau lòng và khổ sở đến kỳ lạ.

Ithaqua đẩy đùi của Nathaniel ra hai bên, xé tan tà áo trắng dày hơn loại bình thường, gã tham lam thu vào mắt cặp đùi trắng và hạ thể đẫm dịch nhớp nháp của cậu. Nhìn xem, dù có tỏ ra thanh cao và khước từ mọi thứ đến đâu nhưng sâu thẳm trong linh hồn, kẻ này lại dơ bẩn và thấp kém đến mức buồn nôn.

Để trừng phạt kẻ này thì phải là quái vật giống mình - Gã nhủ thầm rồi im lặng tháo găng tay của mình ra.
....

Chóng mặt quá....

Nathaniel mơ màng nghĩ khi liên tục bị xâm phạm bởi một gã đàn ông đeo mặt nạ kỳ dị có bàn tay rất lớn đang ghìm lấy eo của mình. Nathaniel nheo mắt, cố gắng đẩy gã ra thì đôi tay đang đặt trên eo trượt xuống để cầm hai chân cậu gác lên vai, thân thể đang ngồi trên đùi gã cũng nhấp nhô rồi bị kéo tuột về phía gã khiến lỗ thịt cơ khát không ngừng nuốt sâu thứ đang giã dập vách tràng bên trong.

"Á... Đau..."

Nathaniel giật bắn người khi bị một bàn tay đeo găng nhéo và kéo đầu vú đã bị gặm cắn thô bạo suốt nãy giờ, thứ chôn trong người cũng hích lên khiến cái bụng căng đầy vì dịch trắng đặc sệt không ngừng đau nhói. Ithaqua cũng lười nói, gã đâm thêm mấy cái rồi cũng bắn ra bên trong Nathaniel.

"Ha.... A..."

Nathaniel được tạm thời thả ra và bị ném xuống mặt đất. Dưới mặt đất không hề có gì để lót ngoại trừ những mảnh vụn từ quần áo đã bị xé cùng với đất bụi dơ bẩn, Nathaniel toàn thân mồ hôi nằm trên mặt đất đó nên da thịt cũng hoàn toàn bị đất bụi bám dính lên nhưng nhiêu đó cũng chẳng là gì so với các vết bầm tím và vết lằn do bị bàn tay của Ithaqua bóp và siết chặt suốt thời gian dài.

Cậu nằm nghiêng người và co ro lại như một đứa trẻ, lỗ thịt bị nới lỏng tạm chưa khép lại chảy ra chất trắng nhầy đục thể hiện cho việc bị cưỡng đoạt và xâm phạm quá nhiều lần. Ithaqua kéo mũ trùm đầu xuống, mái tóc trắng cũng vì mồ hôi và sức nóng làm cho bết lại và dính lên mặt và cổ, gã gỡ mặt nạ ra, vuốt tóc mái ra sau đầu rồi chồm đến, để Nathaniel nằm nguyên tư thế nọ rồi thọc hai ngón tay đeo găng có móng sắc nhọn vào lỗ thịt để moi hết hạt giống của mình ra. Lỗ thịt bị chơi đến lỏng lẻo dễ dàng tiếp nhận hai ngón nhưng lại không thể chịu được việc bị móng sắc cào lên nên Nathaniel chỉ có thể thống khổ kêu lên và yếu ớt đạp chân vào cánh tay của Ithaqua để thoát ra.

Nhưng một lần nữa, đáng thương thay cho người anh đã bị lấy hết sức lực thuở sơ sinh chỉ có thể trơ ra đó mà nhìn em trai song sinh của mình tra tấn và xâm phạm. Ithaqua lấy làm khó chịu với việc bị Nathaniel đụng chạm từ nãy giờ, gã nắm lấy cổ chân nhỏ gầy đó rồi siết lại.

Rắc!

"Á!!!"

Cổ chân đã bị bẻ gãy, Nathaniel cũng vì quá đau nên ngất lịm đi. Lúc này, Ithaqua mới thả chân của nạn nhân mình xuống, vỗ vỗ lên má của người mà mình lẽ ra phải kính trọng một cách khinh miệt.

"Tỉnh lại đi!"

Nathaniel không có phản ứng, Ithaqua tặc lưỡi, cầm dao găm mình mang theo ra rồi đâm một nhát vào đùi non của Nathaniel, ép cậu phải tỉnh lại và đón nhận một hiệp tra tấn mới. Hiệu lực tạm thời của thuốc kích dục đã mất, Nathaniel kinh hoàng nhìn em trai có khuôn mặt giống hệt mình lại bắt đầu hành hạ mình một cách tàn nhẫn thì lý trí hoàn toàn vỡ vụn, cậu nắm lấy cánh tay của Ithaqua rồi khàn giọng nói.

"Đủ rồi, đừng làm nữa! Nếu em muốn trả thù thì cứ đánh hay giết anh đều được, nhưng chỉ riêng điều này là không được, em đừng làm vậy nữa mà."

"Nực cười thật?"

Nathaniel sững người trước đôi mắt lạnh lùng của em mình, đôi mắt được thừa hưởng từ mẹ giờ đây cũng buốt lạnh và xa cách giống hệt bà vậy. Dù cho Nathaniel có quỳ xuống van xin, xin lỗi bà vì đã làm sai thì bà vẫn sẽ giam cậu trong một căn phòng tối và sẽ chỉ thả cậu ra ngay khi cậu sắp sửa không chịu được đói và rét.

"Mày không có tư cách gì để lên tiếng ở đây."

Hình ảnh của mẹ và của Ithaqua chồng chéo lên nhau giống như cây kéo đang cắt đi sợi dây lý trí và nhân tính cuối cùng của Nathaniel, cậu hét lên lên rồi ôm đầu gào lên.

"Không!"

Ithaqua nhíu mày siết chặt cánh tay của Nathaniel lại để ép cậu phải tiếp tục chịu trận nhưng Nathaniel lúc này đã thật sự tan vỡ rồi, cậu nức nở, cố gắng giãy dụa và gạt tay của Ithaqua ra, ký ức đau thảm của những ngày thơ ấu không ngừng ùa về cùng nỗi đau triền miên về thể xác.

"Mẹ ơi, con sai rồi!"

Con sai rồi, con sai rồi! Con thật sự sai rồi! Con không nên làm con của mẹ, không nên làm anh trai của Ithaqua, và cũng không nên sống và tồn tại trên đời.

"Anh Nathan!"

Tiếng hét vỡ vụn của Moonlight làm cho Ithaqua giật mình, gã theo bản năng rướn người lên để che đi da thịt lõa lồ của Nathaniel lại nghe cậu gào lên và giãy đạp ra.

"Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi."

Moonlight ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, Jack đang đuổi sát phía sau cũng không làm cậu nhóc sợ hãi. Cậu bé lao vụt đến, sử dụng sức mạnh của một ELF mặc kệ việc trái luật rồi đỡ lấy Nathaniel đang sợ hãi.

"Á!"

Nathaniel ôm mặt khóc nấc, Moonlight cũng vội lấy áo choàng trên người mình choàng cho Nathaniel rồi run giọng nói.

"Chúng tôi đầu hàng, các người thắng rồi thế nên xin hãy để chúng tôi rời đi."
....

Chát!

Ithaqua quay mặt qua một bên trước cú tát trời giáng của Glory.

"Thằng súc sinh này!"

Glory gằn giọng.

"Mày mới đúng là đứa con ngoan mà nhà Norwell cần đấy."

Tiếng gào thét của Nathaniel kể từ lúc tỉnh lại vẫn không ngừng vang vọng khắp trang viên. Vì bị áp lực quá mức, bị thuốc quật mạnh và cả sang chấn từ quá khứ cho nên Nathaniel đã hoàn toàn phát điên, các bác sĩ cho dù muốn khôi phục thể chất và sức khỏe cho Nathaniel nhưng lại không thể lại gần cậu vì cậu luôn gào thét, ném đồ vào người khác để cự tuyệt chữa trị, dù có thực hiện gây mê nhưng vì thể chất của Nathaniel có thể kháng thuốc cho nên cũng không thể khống chế một cách nhẹ nhàng mà phải nhờ đến sự giúp đỡ của mấy người đàn ông trong trang viên.

Tuy rằng thể xác đã lành nhưng việc không thấy gì và tinh thần hoàn toàn sụp đổ đã lấy đi sự điềm tĩnh vốn có của Nathaniel. Glory sau khi biết được cuối cùng cũng bùng nổ và gọi Ithaqua đến trước cửa phòng bệnh để trách mắng.

"Mày nghĩ rằng chỉ có mẹ nuôi của mày là bị hành hạ đến mất hết nhân tính à. Vậy mày có biết, anh trai mày vì mày mà từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng bị bố mẹ ghét bỏ, người hầu bạo hành chỉ vì được sống không?"

Glory giận đến run bần bật, khuôn mặt cũng đỏ tía. Ithaqua liếm khóe môi bị cắn đến bật máu của mình rồi lạnh lùng nhìn người vừa tát mình.

"Tên rác rưởi đó bị gì thì liên quan gì đến việc trả thù của ta? Ngươi mong ta sẽ bỏ qua và tha thứ cho kẻ đã giết mẹ của ta chắc."

Glory cười gằn.

"Vậy sao mày không đi kiếm gia đình của từng tên thợ săn đã ra tay giết mẹ mình để moi ruột và truy hỏi từng lời một của chúng đi. Chính chúng đã thêm mắm dặm muối, nói rằng bà ta đã bắt cóc mày, tẩy não mày để chống lại chính gia đình của mày để kích thích và dụ dỗ Nathaniel Norwell đến đó, ra tay bắt bà ta về để tra hỏi đấy. Nếu không vì lo cho mày đến mức đi gấp thì mày nghĩ rằng Nathaniel Norwell nổi tiếng trọng mặt mũi sẽ mặc một bộ Hồng y mỏng manh, thấp kém, cũ kỹ đến ngôi nhà rách của mày sao?"

Nói xong, Glory lại mỉm cười đầy cay độc.

"Nếu bà ta mà tỉnh táo lại và biết rằng đứa con nuôi yêu dấu của mình lại cưỡng bức và sỉ nhục người đã đọc Kinh thánh cho bà ta sau mỗi lần bị tra hỏi thì bà ta sẽ nghĩ gì? À, nói nhé, từ lúc bị bắt cho đến lúc mày tìm ra bà tay, Nathaniel Norwell chưa bao giờ ra tay hành hạ bà ta cả. Chưa bao giờ."

Thậm chí là tra tấn về nhục dục cũng chưa từng vì Nathaniel thấu hiểu cảm giác thống khổ khi bị xâm phạm đó. Glory hít một hơi thật sâu rồi ra lệnh cho Moonlight vừa ra khỏi phòng bệnh.

"Em đi tìm mẹ của tên này rồi chữa dứt điểm bệnh điên của bà ta đi. Từ giờ trở đi, Nathan xem như không còn đứa em cũng như gia đình "thân yêu" của nó nữa."

Moonlight nhìn Ithaqua đầy căm giận nhưng dưới mệnh lệnh của Glory, cậu bé chỉ có thể nghe theo rồi cắn răng đi theo định vị mà mình được cho.
~•~

Mẹ vợ.... Khụ, anh trai nuôi của anh trai cáu rồi, Ithaqua bị cấm cửa luôn :))) chỉ tội Knight bị Glory ghét lây.

Glory, Moonlight và Nathaniel chỉ là Sur và các skin giả định nên không có trong game, mọi người chú ý nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro