Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hình như có ai đó đang đứng ngoài cổng trường."

"Không phải sinh viên trường mình đúng không? Nhìn mặt như búng ra sữa ấy."

"Nhưng mà cao ráo xinh gái lắm."

"Bla...bla..."

Hàng loạt những tiếng xì xào vang lên ở khắp nơi trong khuôn viên trường, tất cả đều hướng đến một đối tượng duy nhất là cô gái xinh xắn đang đứng ở ngoài cổng.

Có người thì cảm thán vẻ đẹp hút hồn ấy, có người thì lại thắc mắc sao cô gái ấy lại đứng ở đây, phải chăng là chờ ai đó?

Sakura đang ngồi trong phòng hội đồng khi nghe bên ngoài cứ xôn xao như thế cũng khiến nàng phải tò mò mà ngó đầu ra ngoài cửa sổ, vì phòng hội đồng ở vị trí khá cao của toà nhà chính nên có thể dễ dàng nhìn bao quát được khắp nơi kể cả ngoài cổng.

Và trước sự ngạc nhiên của Sakura, là Jang Wonyoung đang đứng ngoài đó, nàng vội dừng hết mọi việc đang làm lại và tức tốc chạy ra ngoài, đến nỗi quên mất rằng mình đang phá luật khi chạy trên hành lang nhưng Sakura không quan tâm, điều nàng quan tâm bây giờ là vì sao Wonyoung lại đứng ngoài đó, có khi nào là em ấy đang chờ mình?

Chạy ra đến nơi, Sakura vội túm lấy hai vai của Wonyoung rồi thở hổn hển, những lời muốn nói đều không thể nói ra như kiểu toàn bộ máu trong người đã dừng việc tuần hoàn rồi vậy.

"Kkura unnie, thở dài đi nào." Wonyoung cười nhẹ, em lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi rồi lau mồ hôi trên trán cho Sakura.

Lúc này đây Sakura mới thực sự bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu lên mắt đối mắt với Wonyoung, hình như em lại cao lên thì phải?

"Wonnie, sao em lại ở đây? Không phải chị dặn em ở nhà chờ chị về sao?" Sakura lên tiếng có phần hơi trách móc.

Wonyoung nhận ra điều đó nhưng em không trách nàng, vì em biết Sakura chỉ đang lo cho em thôi, "Em mang đồ ăn đến cho chị," Wonyoung giơ lên một túi cơm hộp rồi cười, "em sợ chị sẽ lại vì công việc ở trường và công việc làm thêm mà không thèm ăn uống, Chaeyeon unnie nói với em dạo nay chị toàn bỏ bữa thôi, em lo lắm nên mới đến đây."

Sakura nhìn một lượt con người trước mặt, ai mà tin được nàng là chị khi mà để đứa em kém mình tận bốn tuổi phải mang cơm đến cho mình cơ chứ, nàng cảm động phát khóc với đứa nhỏ này rồi.

Nói đến Jang Wonyoung, em là em họ của Sakura và cả gia đình Womyoung đều đang định cư ở bên Nhật, từ lúc mới sinh ra, thể lực của Wonyoung đã không được như người bình thường, nếu người bình thường có 100% thể lực thì Wonyoung chỉ có 85% thôi, em rất dễ mệt, dù chỉ là những việc nhẹ nhàng cũng khiến em vã rất nhiều mồ hôi.

Đó là lí do ông bà Jang không thể yên tâm để con gái đi đến trường học như bao bạn bè đồng trang lứa mặc dù Wonyoung rất mong muốn điều đó, ai mà lại không thích đến trường với bạn bè thầy cô chứ?

Sakura biết được tin này đã chủ động đề nghị ông bà Jang hãy để việc nuôi dưỡng Wonyoung lại cho Sakura lo, mặc dù nàng không phải khá giả gì nhưng với công việc làm thêm ổn định và có gia đình trợ giúp thì Sakura vẫn có thể lo cho Wonyoung đẩy đủ hơn ông bà Jang, chưa kể Sakura hoàn toàn không phải đóng học phí vì cô vào đây nhờ vào học bổng, cho nên tiền sinh hoạt của cô có thể chia ra để lo cho Wonyoung.

Sakura cũng giống như ông bà Jang, không để Wonyoung tới trường mà thay vào đó chính Sakura sẽ vừa là chị họ vừa kiêm luôn giáo viên của Wonyoung, nếu những ngày nàng quá bận không thể dạy cho Wonyoung được thì Chaeyeon hoặc Eunbi sẽ giúp điều đó, hai người họ là những người bạn thân nhất của nàng ở trường, Sakura hoàn toàn tin tưởng họ, nên cả ba người sẽ thay phiên nhau truyền đạt đầy đủ kiến thức cho Wonyoung để em không bị thiệt thòi so với người khác do không được đến trường.

"Wonyoungie?"

Đột nhiên Wonyoung nghe thấy có ai đó gọi tên mình, quay lại đằng sau thì thấy Lee Chaeyeon đang đi lại chỗ của em và Sakura đang đứng, "Chaeyeon unnie, em chào unnie, giờ chị mới đi học ạ?" Wonyoung niềm nở chạy lại ôm chầm lấy Chaeyeon khiến cô suýt mất đà té ngã nhưng may là không sao.

"Hôm nay chị không có tiết buổi sáng, chị chỉ đến trường làm một số chuyện thôi." Chaeyeon cười đáp, "Còn em sao lại ở đây?"

Wonyoung buông Chaeyeon ra rồi chạy lại đứng cạnh Sakura, "Em đến đưa đồ ăn cho Kkura unnie, em sợ chị ấy lại bỏ bữa."

Chaeyeon nghe đến đây liền nhếch mép nhìn người lớn hơn mình một tuổi, "Ồ coi kìa, ai đó đã sắp đi lấy chồng rồi mà vẫn để em gái mang đồ ăn đến trường cho."

Sakura đỏ mặt, phần do ngại phần do tức, cô nàng đi đến bên cạnh Chaeyeon thẳng chân đá vào chân cô một cái khiến Chaeyeon đau điếng, "Chị sẽ hỏi tội em sau, đừng có ở đó mà chọc chị."

Rồi bỗng nhiên ở phía sau lưng Chaeyeon có một bóng người thu hút sự chú ý của Sakura, "Đó là..." nàng đẩy nhẹ Chaeyeon đứng lùi sang một bên để có thể nhìn rõ hơn cái con người đang trèo tường để trốn ra ngoài kia, "AHN YUJIN!!!" Sakura hét lên ngay khi thấy gương mặt quen thuộc, tiếng hét thất thanh khiến Wonyoung và Chaeyeon phải bịt chặt tai lại, Yujin thì giật mình mà ngã lăn ra đất, cũng may là không bị thương.

"Ahn Yujin, em nghĩ mình đang làm cái quái gì ở đây thế hả?! Có biết đang là giờ học không mà dám trốn ra đây?!" Sakura hùng hổ đi lại chỗ Yujin đang xoa xoa cái mông mới bị đập xuống đất của mình.

Yujin nhìn thấy Sakura liền gân cổ lên cãi lại, "Tôi đi đâu mặc kệ tôi, tôi không ở trong đó có khi mấy người còn yên bình hơn ấy chứ?!" nói rồi nó quay gót bước đi để mặc kệ Sakura đang dùng ánh mắt sát khí để nhìn mình.

"Tôi sẽ kỉ luật em thật nặng cho coi!" Sakura nói với theo chỉ để nhận lại cái vẫy tay không mấy thân thiện của Yujin.

"Đó là ai thế ạ?" Wonyoung quay qua hỏi Chaeyeon.

"Ahn Yujin, sinh viên năm nhất, mới vô trường đã khiến cho Kkura-chan của chúng ta xù hết lông hết cánh lên rồi." Chaeyeon tinh nghịch nháy mắt đáp.

"Con nhỏ đó không làm gì thì không sao, nó mà đã ra tay thì bằng Kang Hyewon, Choi Yena và Kim Chaewon cộng lại." Sakura bước đến nghiêm giọng nói.

Wonyoung trầm ngâm nhìn theo bóng Yujin khuất dần rồi lại hỏi, "Bốn chị đó là xã hội đen ạ?"

Sakura có phần bất lực trước câu hỏi ngây thơ đó của Wonyoung, "Xã hội đen phải gọi cái đám này là bà cố nội." cô chán nản đáp.

Chaeyeon đứng bên cạnh chỉ biết vỗ lưng chị người yêu rồi cười trừ.

------------------------------------------------------------

Ở trong căn tin, Hyewon nãy giờ liên tục hắt xì như kiểu có ai đó đang nhắc đến mình vậy, "Sao mình có cảm giác hình như ai đó đang nói xấu chúng ta."

"Có tốt đẹp đâu mà chả không bị người ta nói xấu." Yena thuận miệng đáp lại Hyewon và kết quả là bị cô bạn thân thúc cho một cái vào bụng đau điếng.

"Em phải học cách sống đẹp thôi, phải chứng minh cho Minju thấy em là người tử..." Chaewon chưa kịp nói dứt câu đã bị một học sinh đi ngang qua không may làm rớt một ít nước ngọt lên giày của cô, "Trời ơi con nhỏ kia???? Có mắt không? Mắt để sau mông à? Có biết dôi giày này đắt lắm không? Má nó chứ mày thích gây sự à?"

Mặc cho bạn nữ kia đã hết lời xin lỗi nhưng Chaewon bỏ hoàn toàn chúng ngoài tai cứ tiếp tục xả hết vào bạn nữ tội nghiệp đó.

Sau khi bắt người ta lau chùi giày cho mình sạch sẽ rồi Chaewon mới hả dạ mà ngồi phịch xuống ghế, một tiếng động nhỏ vang lên, chiếc ghế này có vẻ như đã cũ lắm rồi.

"Coi kìa, mới giây trước còn quyết tâm thay đổi, giây sau đã lật mặt rồi, em đúng là có tố chất diễn viên đó tiểu thư Kim ạ." Hyewon vỗ tay cảm thán Chaewon.

Chaewon lườm Hyewon một cái thấu tận tim gan rồi lên giọng cảnh báo, "Im đi nha họ Kang, bà sẽ là nạn nhân tiếp theo đó."

Hyewon không đáp chỉ nhún vai.

Yena lủi thủi đi lại ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc ghế của Chaewon rồi bắt đầu nói chuyện với nó, "Tội nghiệp chiếc ghế này quá, nó chẳng làm gì sai mà lại bị ai đó nhẫn tâm chà đạp lên như vậy."

Chaewon sắp tức phát khóc rồi, tức người ngoài một thì chắc phải thức cái đám này gấp vạn lần.

Yena cười nhếch mép khi biết mình đã thành công chọc cho Chaewon tức điên lên, cô thoả mãn đứng dậy, nhìn xung quanh ba người họ một lượt rồi hỏi, "Yujin đâu? Đi đâu mà lâu vậy?"

"Chịu, thấy hồi nãy bảo đi ra ngoài có việc." Hyewon đáp, mắt cô vẫn dán vào điện thoại.

"Có khi chưa ra đến nơi đã bị túm lên uống chè với Kwon hội trưởng rổi ấy." Chaewon thêm vào.

"Nhỏ đó không sợ mấy bà già trường này đâu, người ta sợ nó thì có, kệ đi." Hyewon đáp và cuộc trò chuyện kết thúc tại đó, ai làm việc nấy, tiếp tục ăn bữa trưa của mình.

Cả ba người họ đều không hề hay biết rằng ở đằng xa, có người đang chăm chú nhìn họ không rời mắt, mà đúng hơn là nhìn cô tiểu thư họ Kim kia.

"Minju? Cậu nhìn ai à?" Yuri thắc mắc khi thấy Minju cứ nhìn ra hướng khác mà không đi lại lấy thức ăn.

Minju lắc đầu phủ nhận rồi cùng Yuri đi lại chỗ để đồ ăn lấy phần của mình, nàng vừa lấy vừa hỏi cô bạn, "Yuri, cậu biết mấy người ngồi bên kia không?"

"Bên kia?" Yuri thuận mắt nhìn theo hướng Minju chỉ rồi đáp, "À ý cậu là mấy chị bên kia á? Cậu quen họ à? Tốt nhất đừng dình vào họ, cậu không biết được khi nào cậu sẽ thành nạn nhân của họ đâu."

"Hửmmmmm..." Minju lại nhìn về hướng của cô nàng tóc ngắn rồi hỏi, "Cậu biết chị ấy tên gì không?"

"Kim Chaewon, thiên kim tiểu thư của tập đoàn đá quý Diawon." Yuri đáp.

"Tiểu thư mà lại tham gia mấy trò như đánh nhau á?" Minju bất ngờ.

"Cái hội đó ai cũng là tiểu thư, kiểu gió tầng nào gặp mây tầng đó." Nói rồi Yuri chỉ về phía Yena, "Thấy cái bà tóc vàng đó không? Nhìn ngố ngố vậy nhưng cũng là con nhà giàu đó."

"Ra vậy."

"Minju, Yuri, mau lại bàn đi." Nako đi đến kéo Yuri và Minju lại chỗ Hitomi đang ngồi chờ họ.

Minju chân bước đi nhưng mắt thì vẫn chú ý đến con người đang ngồi ăn thạch một cách ngon lành ở đằng kia, có lẽ từ sau hôm Minju thấy Chaewon ở đằng sau trường đã khiến cho nàng có chút để ý đến cô gái này, không phải thích cũng không phải là có cảm tình, chỉ là Minju thấy Chaewon có gì đó rất thú vị thu hút sự tò mò của nàng thôi.

'Kim Chaewon...'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro