Chapter 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Takemichi và mẹ cậu đang nói chuyện vui vẻ bỗng mẹ cậu cất tiếng bảo cậu dẫn ba mình đi tham quan bênh viện, cậu nhìn mẹ khó hiểu. Chẳng phải đợt trước cậu đã dẫn rồi sao? không những thế cậu còn giới thiệu tất cả bạn bè của mình với ba mẹ mà?

Mặc dù khá khó hiểu nhưng rồi cậu cũng gạt cái ý nghĩa đó đi mà gật đầu dẫn ba đi tham quan. Ông nhìn vợ mình và đã hiểu bà định làm gì nên cũng không có ý kiến gì

Trong phòng bây giờ nó còn ngột ngạt hơn khi nãy khiến Izana vô cùng khó thở nổi. Bà nhìn chăm chú hắn rồi nở một nụ cười nhẹ

"Bác không có kì thị hay ghét bỏ những người trong bệnh viện này đâu"

"...?" - Hắn vẫn chưa hiểu bà định nói gì

"Thật ra... bác biết hai đứa có quan hệ gì gì đó đó rồi"

Hắn ngỡ ngàng nhìn thẳng vào mắt bà, tại sao lại có thể biết được trong khi hai người chỉ mới .... hôm qua?

Bà mỉm cười nhìn hắn. Thật ra lúc cậu ra mở cửa thì bà đã nhìn thấy vài vết hickey lấp ló sau lớp áo mỏng mặc dù cậu chỉ ngó mỗi cái đầu nhưng nhìn kĩ thì vẫn có thể thấy. Và khi bước đến ngồi xuống ghế gần giường của hắn thì bà đã ngửi được một cái mùi rất quen thuộc, mặc dù nó không nồng nhưng ngửi kĩ kiểu gì chả ngửi được. Là mùi t.inh tr.ùng chứ còn mùi gì nữa, bà già từng này tuổi đầu rồi nên sự đời bà đã trải qua rồi, mấy chuyện này chẳng là gì mà đòi làm khó được bà

Trước bà có từng nói muốn cậu lấy vợ sinh con để bà có cháu bế nhưng sau này thì bà đã không còn cái quan niệm đấy nữa, vì quan trọng nhất vẫn là hạnh phúc của con trai bà mà, ý nghĩa của hôn nhân là hạnh phúc ha! Bà thấy nếu con trai bà yêu con trai cũng được sau đó thì nhận con nuôi ở trại trẻ mồ côi có sao đâu, bà vẫn có cháu bế mà

"Bác ủng hộ nếu hai đứa có tình cảm thật lòng với nhau.."

Hắn ngỡ ngàng thật sự, thật sự là chỉ mới hôm qua, hôm qua thôi mà... sao hôm nay đã bị phát hiện rồi vậy trời...

"Takemichi.. thằng bé ngốc lắm...nếu cháu yêu con trai bác thật thì bác mong có thể gửi thằng bé cho cháu..."

"...bác tin tưởng một bệnh nhân ở trong bệnh viện tâm thần như cháu..?"

"Phự..phự, bác lại chẳng thấy cháu giống người bị bệnh gì cả, nhìn cháu như một người bình thường vậy đấy"

"..."

"Bác có thể tin cháu không?"

Bà nắm lấy tay hắn, đôi mắt bà long lanh như đang rất mong chờ câu trả lời và cái ánh mắt ấy cũng giống như đang bắt hắn phải nói "có" chứ không được phép nói "không" vì nếu nói vậy thì bà có thể giết hắn ngay lập tức luôn vậy

Izana thở nhẹ rồi nắm ngược lại tay bà, hắn gật đầu đồng ý. Bà vui vẻ nhìn hắn rồi cười thật tươi

-Cạch-

"Mẹ, ba nhìn cái gì cũng bảo biết hết rồi, con không dẫn nữa đâu"

Hai người đang ngồi nói chuyện với nhau thì cậu mở cửa mạnh rồi đùng đùng tiến vào giận dỗi à khoanh tay than thở

"Ừm, mà ba mẹ cũng chỉ muốn lên đây xem con như nào ròi thôi"

"Hể?"

Bà vui vẻ đứng dậy, đi lại vỗ vai cậu sau đó quay sang bảo chồng mình cùng về. Cậu khó hiểu nhìn bà, trong đầu không hỏi hiện lên vài dấu hỏi chấm

"Tạm biệt cpn yêu nha, moa" - Bà thơm gió rồi kéo chồng mình đi

"Tạm biệt con" - Ba cậu

"Ơ? hai người về thật à, không định ở lại chơi với con sao?" - Takemichi

"Lần sau nha con yêu"

Cậu khó hiểu nhìn ba mẹ mình rời đi rồi quay lại nhìn hắn, ánh mắt cậu trở lên nghi hoặc

"Nào, nãy mẹ tôi nói gì với anh?"

"...Mẹ cậu muốn tôi chăm sóc cậu thay bà.."

"Cái...?"

"Tôi đói..." - Izana

Đói thì tự xuống phòng ăn mà ăn

Đầu cậu thì nghĩ vậy đấy nhưng hành động thì ngược lại. Cậu không nhanh không chậm, xuống phòng ăn kiếm món ngon rồi mang lên, cũng không quên mang theo phần cho mình nữa

Dọc đường cậu gặp Hina đang đi cùng Emma, trên tay còn ôm khá nhiều đồ, nào là dấy dán tường, túi bóng bay, .....và còn có miếng dán chữ "hỷ"(?) màu đỏ??????

Tính tò mò nổi lên, cậu nhanh chóng tiến về phía hai người người mà tò mò hỏi

"Hai người định làm gì với đống đó?"

Thấy cậu tò mò như vậy khiến Emma khá phấn khích mà giới thiệu:

"Là đồ chuẩn bị cho đám cưới"

"Đám cưới? Đám cưới ai?" - Takemichi

"Mình!" - Emma

Cậu mắt chữ O mồm chữ A không tin những lời mình vừa nghe thấy, cậu hỏi lại lần nữa nhưng câu trả lời cậu nhận được vẫn như cũ...

"với ai?" - takemichi

"Đoán xem, hì hì"

Nói rồi cô liếc mắt qua Hina khiến cô chỉ biết gượng cười mà gật đầu. Nói thật, đến cô còn chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa là cậu...

Hôm qua khi thả cậu ở bệnh viện thì cô liền nhận được một tin nhắn bảo cô quay lại bữa tiệc, cô cũng tò mò nhưng lại chẳng suy nghĩ gì nhiều mà đi đến đó

Đón tiếp cô là một nụ cười thân mật nở trên môi Emma cùng một bó hoa hồng cầm trên tay. Chị đi đến gần cô rồi đưa hoa cho cô, bảo cô nhận lấy rồi bảo mình thích cô. Sau đó...chẳng để cô nói gì mà kéo cô ra chiếc cầu lớn ngồi đung đưa trên đó ngắm trăng hóng mát

Mặc cho chị kéo đi, thâm tâm cô vẫn còn đang load xem chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng load cả một lúc lâu cô vẫn không hiểu sao mình lại ở đây và cô mới ngợ ra rằng khi nãy khi tỏ tình cô, chị đã không để cô kịp nói câu nào...

Cô nhìn chị một lúc rồi khẽ hỏi

"Khi nãy chị bảo thích tôi?"

"Ừm, làm người yêu chị nha.." - Emma

"Em.." - Hina

"Chị mua đồ trang trí đám cưới rồi, đừng để chị thất vọng nha" - Emma

"Em..." - Hina

"Mai chúng ta đi đăng kí két hôn nha" - Emma

"???" - Hina

"Chị thích em từ lâu rồi, nhưng chị rất sợ...hôm nay thì chị đã gom hết can đảm để đến tỏ tình em" -Emma

"..."

"Chị...yêu em, Hina à, đồng ý làm người yêu chị nha"

Khi đó cô còn chẳng hiểu sao mình đã đồng ý cơ, rồi thì bây giờ cô và chị đang ở đây này(?)

"..Khi nào hai người lấy nhau?" Takemichi

"Đi coi ngày đã, ngày nào đẹp thì rước về" - Emma

"Ồ, nhớ mời nhé" - Takemichi

"Chắc chắn rồi, hì hì" - Emma

Mải nói chuyện với hai người, cậu bỗng chột dạ cảm giác như vừa quên một thứ gì đó...và đúng vậy thật, cậu quên Izana đang đói chờ cậu mang đồ ăn lên

haizz bảo rồi, tự xuống phòng ăn mà lấy đồ ăn chứ cậu nhiều khi mà hóng hớt cái gì đó thì chỉ có hết ngày...

_________________________________________

NHẤN BÌNH CHỌN ĐỂ CÓ ĐỘNG LỰC RA CHAPTER MỚI NHÉ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro